Cao Uy tránh ở trêncây rình coi, nghe thấy Chu Nhan gọi Hoa Dung Nguyệt như vậy, cả kinhtới mức trượt chân suýt thì ngã xuống dưới!
Lòng nhiệt tình củaHoa Dung Nguyệt bị câu ‘tiểu nương tử’ kia của Chu Nhan làm cho nguộilạnh. Không để ý tới mắt cá chân đau nhức, đưa tay đẩy Chu Nhan ra, lạnh lùng nói: “Ai là tiểu nương tử? Ngươi gọi ai là tiểu nương tử?”.
Tuy rằng Hoa Dung Nguyệt trời sinh đã có dung mạo tuyệt mỹ, nhưng hắn hậnnhất là bị người khác coi thành nữ nhân. Lại ở trong lòng yêu lang mấthết thể diện, khiến hắn xấu hổ không thôi.
Chu Nhan vừa nghe thấy thanh âm này, liền đại khái minh bạch(1) cái gì đó. Vội vàng chắp tay xin lỗi: “Là Nhan lỗ mãng(2), hiểu lầm công tử!”.
Hoa Dung Nguyệt thấy làn da lúa mạch khỏe mạnh của Chu Nhan lúc dưới ánhtrăng càng mê người hơn, nuốt nuốt nước miếng, chịu đựng xúc động tronglòng, nói: “Bản công tử chính là thế tử của Quốc Công phủ, Hoa DungNguyệt!”.
Tuy rằng Chu Nhan nhiều năm qua đều ở bên ngoài, nhưngmấy vị con cháu hào môn quyền quý này vẫn là biết được chút ít. QuốcCông phủ trên dưới đều là người trung liệt(3), lão quốc công thời trẻ cũng trợ giúp tiên đế bảo vệ xã tắc, con traiđộc nhất của lão quốc công vì bảo vệ biên cương mà hy sinh trên chiếntrường, con dâu lại là một phụ nhân trinh liệt(4), phu quân da ngựa bọc thây(5), nàng liền một lòng theo phu quân, đâm đầu vào linh cữu mà chết. Nghenói năm đó việc này đã truyền khắp Đại Chu, không ai là không vì đôi phu thê tình thâm, trung quân ái quốc này mà lau nước mắt. Theo lời giớithiệu vừa rồi của Hoa Dung Nguyệt, Chu Nhan liền biết người trước mặtmình là đứa trẻ mồ côi của Quốc Công phủ kia.
Nghĩ đến đây, vẻmặt Chu Nhan liền ôn hòa đi rất nhiều. Hắn trải qua bao chuyện sinh lytử biệt trên chiến trường, chứng kiến hàng trăm tướng quân chết trận,tráng sĩ ra đi mười năm khi trở lại thì thân nhân đã biệt ly, tự nhiênliền đối với người từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương chăm sóc của cha mẹnhư Hoa Dung Nguyệt nảy sinh lòng thương tiếc.
Đồng tử Chu Nhan màu hổ phách nhạt, tuy không đủ kinh diễm(6), nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy bình yên. Bị một đôi mắt như vậynhìn chằm chằm một lúc lâu, khiến gò má của Hoa Dung Nguyệt nổi lên mộttầng đỏ ửng khả nghi.
“Sao tướng quân lại nhìn ta như vậy?”. HoaDung Nguyệt ngại ngùng nói. Rõ ràng bản thân hắn là một đại nam nhân,nhưng hắn không hiểu tại sao, khi ở trước mặt nam tử hán như Chu Nhan,tâm hắn liền như nai con nhảy loạn, hận không thể nháy mắt nhảy vào lòng Chu Nhan, khiến cánh tay mạnh mẽ của Chu Nhan ôm chặt mình.
ChuNhan lạnh nhạt cười, ánh mắt theo thân hình mặc quần áo đẹp đẽ quý giádời xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở mắt cá chân Hoa Dung Nguyệt: “Ngươi bị thương?”.
Nghe thấy lời này, Hoa Dung Nguyệt mới cảm thấy đau đớn từ mắt cá chân truyền tới, vốn là gò má hồng hồng, liền nhanh chóng trắng đi vài phần.
Chu Nhan nhìn thấy hắn như vậy, trực tiếp mặc kệ hắn có đồng ý hay không, nhẹ nhàng đem hắn ôm vào lòng, hướng tảngđá mình vừa mới ngồi đi đến: “Miệng vết thương ở chân ngươi không lớncũng không nhỏ, tuy ta không hiểu y, nhưng cũng biết chút ít, để ta xemgiúp ngươi!”.
Hoa Dung Nguyệt kinh hỉ, gò má lại càng đỏ bừng: “Vậy làm phiền tướng quân!”.
Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ xanh biếc, ánh sáng lấp lánh trên mặt nước kết hợp cùng ánh trăng nhu hòa, khiến một góc xung quanh bờ hồ sáng trưng.
Hoa Dung Nguyệt thoải mái ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, nhìn Chu Nhan ngồixổm xuống, dè dặt nâng chân trái hắn lên xoa xoa, động tác không nhẹkhông nặng, lực đạo vừa đủ, khiến Hoa Dung Nguyệt thoải mái nheo lại đôi mắt, chỉ cảm thấy trên bụng có một luồng khí nóng thiêu đốt, làm chomỗi lúc hắn nhìn Chu Nhan, ánh mắt đều giống như phun lửa.
Lúcnày, Chu Nhan chỉ lo xử lí vết thương, nào có nhiều tâm tư để ý chuyệnkhác như Hoa Dung Nguyệt, tự nhiên không biết là trong lòng tiểu tử hỗnđản này đang nảy sinh dâm niệm với mình.
“Hết cách, bị thương gân mạch rồi, khi về ngươi nhớ dán hai lần thuốc dán, lại kêu lang trungxoa bóp hai lần nữa là ổn!”. Nói xong, Chu Nhan liền phủi tay đứng dậy,dung mạo đoan chính cương nghị, thần sắc(7) thong dong. Nhìn thấy vậy, tâm Hoa Dung Nguyệt càng loạn, ở trong lòng hô to ‘Nhan lang tiêu sái của ta a!’.
Chu Nhan đi đến chỗ đoản đao vừa mới phi(8) đi, ‘xoẹt’ một tiếng đã đem đoản đao dài nửa thước thoải mái rút ra.Lấy tay áo lau chùi đoản đao yêu quý, rồi híp mắt đánh gia xung quanh,hỏi Hoa Dung Nguyệt: “Vừa rồi chỉ có mình ngươi đến đây sao?”.
Cao Uy trốn ở trên cây nghe thấy, vậy lại trượt chân lần nữa, sống chết ômchặt thân cây, sợ Hoa Dung Nguyệt khai hắn ra. Dù hắn không làm chuyệntrộm cướp gì, nhưng hắn theo dõi tướng quân, ý đồ lại không rõ, nếu bịphát hiện thì hắn khó có thể mở miệng giải thích nha!
Hoa DungNguyệt phẫn hận nhìn nơi Cao Uy ẩn thân, cắn chặt răng, vẫn quyết địnhkhông bán rẻ bằng hữu: “Đúng, là ta uống say, muốn đi ra ngoài hóng gióđể tỉnh rượu, chỉ là không nghĩ tới thiếu chút nữa bị tướng quân nhậnlầm thành thích khách mà giết chết!”.
Chu Nhan nửa tin nửa ngờ,vẫn đứng một chỗ dò xét xung quanh một hồi, không phát hiện được cái gìkhả nghi mới từ từ đem đoản đao bỏ lại vào vỏ.
Hoa Dung Nguyệt từ sớm đã chú ý tới đoản đao trong tay Chu Nhan, nhớ ra lúc tướng quânkhải hoàn trở về, bên hông giắt một thanh đoản đao, chính là thanh này.Chỉ là nhìn cái thanh đoản đao này, ngoại trừ vỏ đao có chút hoa lệ quýkhí, vẫn không có gì nổi bật, chỉ có mấy viên đã quý nhỏ như đá cuộiđược khảm trên vỏ đao và nơi gần tay cầm là phá lệ chói mắt.
ChuNhan chú ý tới ánh mắt của Hoa Dung Nguyệt đang nhìn chằm chằm đoản đaotrong tay mình, hỏi: “Thể tử thích thanh đoản đao này?”.
“Cũngkhông hẳn là thích, chỉ là cảm thấy nó ngoại trừ bắt mắt một chút, cònđâu so ra vẫn kém thanh đao đầy khí phách giắt bên hông ngự lâm quân.”Hoa Dung Nguyệt trả lời thẳng thắn.
Chu Nhan nghe thấy lời này,cũng không tức giận, chỉ ngồi xuống cạnh Hoa Dung Nguyệt, ‘xoẹt’ mộttiếng rút đoản đao ra, đoản đao được rút ra lóe lên một tia sáng bạc,hắn nhìn chằm chằm đầu đao, chậm rì rì nói: “Đối với người khác mà nói,thanh đao này ngắn gọn tinh xảo, nhìn được chứ không dùng được. Ở chiếntrường Tây hoang, máu văng khắp nơi, dáng người tráng sĩ Đại Chu ta vốncường tráng, nhưng so ra vẫn kém đám chiến sĩ Tây Man. Còn nhớ khi tamới ra chiến trường, một thân một mình xâm nhập trận địa của địch, lúcấy trước sau đều là quân địch, trên người lại thụ thương. Khi đó quantiên phong của Tây Man nhìn thân thể ta không cao lớn như hắn, liềndương dương tự đắc nghịch thiết chùy trong tay, tính đem ta băm vằmthành thịt nát, ở thời khắc mấu chốt, ta rút thanh đao này ra, đem đầucủa tên quan tiên phong kia chặt đứt, thừa dịp quân địch đại loạn, cướpchiến kỳ Tây Man, khoét tròng mắt tướng quân của họ, như vậy mới bảo vệan toàn tính mạng, khiến kỵ binh Tây Man chịu khuất nhục.”
HoaDung Nguyệt nghe Chu Nhan kể chuyện xưa, khiến hắn sợ tới mức đỉnh đầuđổ mồ hôi, lòng bàn tay run lên bần bật, cũng không dám khinh thườngthanh đoản đao kia nữa, nuốt nuốt nước miếng, nói: “Thanh đao này quảnhiên giúp tương quân không ít việc!”.
“Đúng vậy!”. Bỗng nhiênChu Nhan tươi cười xán lạn, vốn nụ cười kia tuấn lãng động lòng người,có điều giờ phút này trong mắt Hoa Dung Nguyệt vẫn còn u ám nên không để ý tới. Thật ngoan độc! Tiểu tướng quân này đúng là không phải hạngngười ngồi không, nói đến chuyện giết người, kể cả nói như kiểu biện hộ, thì ánh mắt cũng không biến hóa tẹo nào.
Thấy rõ một mặt lãnhhuyết của tiểu tướng quân, Hoa Dung Nguyệt có chút hoài nghi bản thân có thể cùng tiểu anh hùng Chu Nhan này ngủ một giấc hay không. Nhưng mà,trên con đường đoạn tụ, Hoa Dung Nguyệt luôn là người chỉ đánh khônglùi, như thế mới ngồi yên ổn vị trí thiên hạ đệ nhất đoạn tụ. Tuy tiểutướng quân uy vũ, không dễ dàng đè dưới thân, nhưng chỉ cần có thể cùngtiểu tướng quân ngủ một đêm, bắt Hoa Dung Nguyệt làm người ở dưới, hắncũng cam tâm tình nguyện.
Trong lúc nam nhân ngủ cùng nam nhân,không cần để ý vấn đề ai trên ai dưới này! Không phải ngươi đè ta, thìchính là ta đè ngươi! Mặc kệ ai đè ai, ngủ cùng ngươi vẫn là người đấy,chỉ khác nhau là ai bắn ra bên ngoài, ai bắn ra bên trong mà thôi! (VũCa: Amen~ Đồng chí Dung Nguyệt, đồng chí quá đen tối rồi!!!! )
Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Hoa Dung Nguyệt liền hạ quyết tâm, thay đổiphương châm, chuẩn bị quyến rũ tiểu tướng quân, trở thành nam nhân đầutiên của hắn.
Hiện giờ, ánh trăng cao quá đầu, phong cảnh lại hợp lòng người, đúng là lúc thích hợp để thổ lộ tình cảm, phát sinh việc phong hoa tuyết nguyệt(9). Hoa Dung Nguyệt vuốt ve đuôi tóc dài đen thùi ở trước ngực, nhìn yêulang ngồi bên người, vừa định thổ lộ lại bị một tiếng ôn nhu mềm yếuđánh gãy.
“Tam thiếu gia, ngài có ở đấy không?”. Sau đó, ở cuốihành lang gấp khúc, tiểu thị nữ mặc y phục vàng nhạt xuất hiện hướng bọn họ hô.
Lời nói nghẹn ở cổ họng bị Hoa Dung Nguyệt cố gắng nuốttrở về, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến đỏ bừng, hung tợn trừng mắtngười vừa đánh gãy lời hắn.
Chu Nhan nhanh nhẹn từ tảng đá nhảy xuống, lên tiếng trả lời: “Là Thanh Tú sao? Ta ở đây!”.
Tiểu thị nữ Thanh Tú này là nha hoàn bên người Sở Tương Vương phi, lại đi ra ngoài tìm hắn, chắc chắn là ý của mẫu thân.
“Tam thiếu gia, vương phi chuẩn bị trở về, muốn nô tì đi gọi ngài cùng đi!”. Thanh Tú đứng ở cuối hành lang gấp khúc, bộ dáng mi thanh mục tú quảnhiên là có thể ngắm nhìn mãi không chán, đến mức có thể quên cả ăn cơm.
Hoa Dung Nguyệt lạnh lùng nhìn thị nữ này, rồi lưu luyến không rời nhìn Chu Nhan: “Tướng quân phải đi sao?”.
Chu Nhan nói: “Mẫu thân sai người đến tìm ta, chắc chắn là phải đi rồi. Vừa nãy Nhan cùng thế tử gia nói chuyện rất vui, nếu có thời gian, liền gặp mặt nói chuyện với nhau một chút!”.
Nói xong câu đó, Chu Nhanliền xoay người rời đi. Thấy cơ hội thật vất vả mới kiếm được bị đánhgãy như vậy, Hoa Dung Nguyệt không cam lòng, từ tảng đá đứng dậy, sốtruột hướng bóng lưng Chu Nhan hô: “Tướng quân, chờ một chút!”.
Chu Nhan dừng bước, tò mò quay đầu nhìn hắn.
Hoa Dung Nguyệt cắn răng, nhanh chóng quyết định, gò má bế nguyệt tu hoa(10) kia đỏ bừng, nói: “Tướng quân cảm thấy Dung Nguyệt như thế nào?”.
Chu Nhan từ nhỏ đi theo sư phụ ngao du khắp nơi, nào biết rằng thế tử gialà cao thủ tình trường đang tính toán hắn. Chỉ thành thật gật đầu, nói:“Rất đẹp!”. Bằng không, hắn cũng không nhận lầm thành tiểu nương tử.
Hoa Dung Nguyệt nhất thời mừng thầm: “Vậy tướng quân thấy có thích không?”.
Chu Nhan sợ run một chút, không rõ nhếch nhếch mi.
Nhìn Chu Nhan như vậy, Hoa Dung Nguyệt liền phát hiện bản thân thật nóngvội, mới vội vàng giải thích: “Ý tứ của ta là, muốn hỏi một chút xemtướng quân có thích người dung mạo xinh đẹp hay không?”.
Chu Nhan thành thật đáp: “Thích!”.
“Giống như Dung Nguyệt sao?”. Hoa Dung Nguyệt khẩn trương mở to hai mắt hỏi.
“Nếu tương lai Nhan có thể tìm được người kết mối lương duyên mà có dung mạo giống như thế tử gia, thật sự là tam sinh hữu hạnh(11)!”
Nghe thấy lời này đúng là đáp án mình cần, Hoa Dung Nguyệt cơ hồ mừng đếnđiên rồi: “Nhan lang, ngươi phải nhớ kỹ lời nói tối hôm nay a!”.
Một tiếng ‘Nhan lang’ này quả thật nhu tình mật ý hết sức, khiến người đang rình coi trên cây kia đều nhũn cả xương cốt, thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống.
Chu Nhan không chút do dự, nhìn thế tử gia xinh đẹp tựa như hoa, nói: “Lời Nhan nói qua, tất nhiên sẽ không quên!”.
**********
Ghi chú:
(1) minh bạch: rõ ràng
(2) lỗ mãng: thô lỗ, mất lịch sự quá đáng
(3) trung liệt: ý chỉ người trung thành khảng khái đã hy sinh vì chính nghĩa
(4) trinh liệt: ý chỉ người khảng khái hy sinh vì giữ vững sự trong sạch
(5) da ngựa bọc thây: chết giữa chiến trường, dùng da ngựa bọc xác, nói về chí khí của người con trai thời xưa
(6) kinh diễm: ý chỉ dung mạo diễm lệ đến mức khiến người nhìn kinh ngạc
(7) thần sắc: thần thái, biểu cảm
(8) nguyên văn: ném
(9) phong hoa tuyết nguyệt: khụ…cái việc mà ai cũng biết là việc gì ấy ạ
(10) bế nguyệt tu hoa: ý chỉ vẻ đẹp tuyệt trần, đến mức trăng phải giấu mình, hoa phải xấu hổ
(11) tam sinh hữu hạnh: may mắn ba đời