Nhìn đám sinh viên đang đi đi lại lại trước cổng trường, không biết vì sao Dương Thiên đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Ở trường đại học dù không cấm chơi trò chơi, nhưng tuyệt đối sẽ không đề xướng. Nhưng không lâu về sau, Thiên hạ làm mưa làm gió trên toàn thế giới, không biết khi đó trường đại học sẽ sắm vai nào đây?
“Tường Tử, nghe nói chỗ của ngươi, cái công hội kia đã thăng đến thôn xóm rồi cấp hai rồi hả? có thật hay không?” Một thanh âm truyền đến.
Dương Thiên nghiêng đầu nhìn, ra là sinh viên trường S, mà khách của quán này cũng đại đa phần là sinh viên trường S. Bàn này có ba người đang ngồi, người vừa nói chuyện vóc dáng cũng không cao, lại hơi béo.
“Đương nhiên, công hội chúng ta bài danh Top 10 trong cả nước, sáng hôm nay vừa up thôn cấp hai.” Một thanh niên khác dáng người hơi gầy không khỏi đắc ý mà nói.
Mấy người khác ngồi cạnh cũng nhao nhao: “Lợi hại a! Tường Tử, ngươi nhanh share cho chúng ta chút kinh nghiệm đi, ta với Con Rệp kéo hơn mười người hợp thành tiểu đội, vận khí không tệ lắm, sắp hoàn thành nhiệm vụ Kiến Thôn lệnh rồi. Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, miễn cho chúng ta đến lúc đó lại phải đi đường vòng.”
Tường Tử tựa hồ có chút không tình nguyện, ấp a ấp úng nói: “Cái này… cái này… Không tốt lắm đâu! Hội trưởng yêu cầu chúng ta phải giữ bí mật. Ta cũng không thể nói ra a!” Nói xong, vẻ mặt lại bắt đầu trở nên thần khí vạn phần.
“Không biết thì nói không biết! Tinh tướng cái nỗi gì!” Một giọng nói có chút chanh chua vang lên. Xem ra là không quen nhìn thái độ của gã thanh niên tên Tường Tử ấy.
Dương Thiên phát hiện lời nói này phát ra từ bàn ngay cạnh, vừa vặn cũng ba người, chỉ là ba người này đều là đại mỹ nữ a. Ba người này Dương Thiên cũng biết, hoặc có thể nói ba người này, tại đại học S, không ai không biết. Chưa nói đến cả ba đều là siêu cấp mỹ nữ, chỉ cần giới thiệu qua việc ba người này chính là người sáng lập công hội Sắc Vi, có thể lọt vào một trong thập đại công hội Game Online trên cả nước, cũng đủ để làm cho toàn bộ đám sinh viên này ghé mắt.
Thời đại này, Game Online là ngành sản xuất có lợi nhuận phi thường, thu nhập lại được pháp luật quốc gia bảo hộ.
Tên Tường Tử kia đang đắm trong hư vinh, không ngờ bị giội một bồn nước lạnh vào đầu, đang chuẩn bị phát tác, nhưng quay đầu nhìn lại thấy ba vị mỹ nữ này, đành phải nuốt cơn tức xuống cổ họng. Ba người này không phải là cái dạng tiểu nhân vật như hắn có thể trêu chọc.
Mỹ nữ vừa nói chuyện tên là Hoa Tường Vi – Phương Nghiên, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong ba đóa Sắc Vi. Thấy đối phương chịu thua, nàng cũng không có ý định cạn tào ráo máng, tiếp tục châm chọc.
Phương Nghiên quay qua vị mỹ nữ bên cạnh nói: “Đại tỷ! Ta nghe nói ngày hôm qua có người tiếp nhận nhiệm vụ ở chỗ một vị văn sĩ, nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng là vị này văn sĩ này nhận hắn làm chủ. Thôn chúng ta hiện tại cũng không có văn sĩ, không bằng buổi chiều phái thêm mấy người đến nội thành thử thời vận?”
Đại tỷ trong miệng nàng chính là hội trưởng của Sắc Vi công hội – Băng Hoa Tường Vi Đổng Băng Ngọc. Nghe Phương Nghiên nói như thế, Đổng Băng Ngọc trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Loại nhiệm vụ kiểu này chỉ có thể ngộ chứ không có thể cầu, huống hồ thôn trang chúng ta vừa mới thăng cấp, NPC sinh hoạt đẳng cấp còn chưa cao, rất lâu nữa mới có thể đạt tới tiêu chuẩn lĩnh ngộ kỹ năng. Nhu cầu đối với công trình tư thục còn chưa cấp thiết đến vậy, chỉ là chuyện võ sư xác thực phải hảo hảo tìm biện pháp rồi. Hiện tại trong thôn, binh lính đẳng cấp cao nhất cũng đã 14 cấp, đoán chừng qua hai ngày nữa là có thể lĩnh ngộ kỹ năng. Theo tư liệu chính thức, phỏng đoán thực lực tứ giai binh và ngũ giai binh chênh lệch rất lớn. Bởi vậy, muốn tăng cường thực lực thì việc dựng lên võ quán mới là cấp bách!”
“Mà võ sư cũng cần phải tìm a! Sáng hôm nay, trong huyện thành ta phát hiện một võ sư chán nản đang lang thang, vì mưu sinh mà phải làm xiếc trên đường, ta còn sẽ tưởng rằng sẽ dễ dàng chiêu mộ được hắn! Nào biết được ta vừa mới mở miệng, tên võ sư kia lại nói cái thôn trang nho nhỏ kia của chúng ta không có tư cách để mời hắn về chịu khổ! Lúc ấy ta tức giận đến thiếu chút nữa là thổ huyết!” Đóa Sắc Vi cuối cùng Hỏa Sắc Vi Đàm Giai nổi giận đùng đùng mà nói.
“Đại tỷ, ngươi cảm thấy trò chơi này thực sự có tiền đồ sao? Chúng ta xây thôn xong mới biết, một NPC tư chất cấp B, up một level được thêm những 4 điểm thuộc tính, mà người chơi lại chỉ có hai điểm. Cứ thế này thì làm sao người chơi có thể hỗn trong trò chơi a?” Phương Nghiên vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
Đổng Băng Ngọc khẽ cười: “Ngươi lo bò trắng răng rồi rồi! Không nói nội dung trò chơi, chỉ bằng đây là trò chơi thực tế ảo đệ nhất trên toàn cầu cũng đủ để hấp dẫn vô số người chơi đi vào. Ngươi xem tình huống hiện tại sẽ biết, hiện tại Thiên hạ có ít nhất 1 tỷ account đăng kí. Mà vấn đề ngươi nói, chênh lệch giữa NPC và người chơi, kỳ thật cũng không lớn, hoặc có thể nói người chơi còn chiếm tiện nghi. Qua thuộc tính của sơ cấp võ quán, chúng ta cũng biết, NPC binh sĩ lĩnh ngộ kỹ năng có tỷ lệ thành công nhất định, nhưng người chơi lại không có cái hạn chế này. Giảm bớt điểm thuộc tính của người chơi chính là để cân đối. Mà game Thiên hạ là game thể loại chiến lược, nếu người chơi quá lợi hại so với NPC, vậy có khác gì so với game nhập vai đâu?”
Phương Nghiên tựa hồ có chút hiểu rõ, nhẹ gật đầu.
……
Các nàng nói chuyện, thanh âm mặc dù đều rất nhỏ, nhưng là người đã đạt tới sơ cấp nội công tam giai, thính lực Dương Thiên đã tăng nhiều, nghe không sót một chữ.
Đối với những chuyện này, Dương Thiên cũng chỉ là cười cười. Mặc dù đối phương là mỹ nữ, nhưng mình cũng không phải hộ hoa sứ giả, không có nghĩa vụ nói cho đối phương biết làm thế nào để có võ sư, càng không phải nói cho bọn họ biết về sau lúc hậu kỳ người chơi cứ mỗi lần up level, điểm thuộc tính sẽ nhiều hơn.
Cơm nước xong xuôi, Dương Thiên trở về nhà.
Nhìn cái nhà trọ nho nhỏ, Dương Thiên có chút cảm thán! Nếu như hiện tại, mình đem tài sản trong trò chơi đổi thành tiền thật, đoán chừng cũng có hơn một ngàn vạn rmb đi! Đây là dưới tình huống không tính lãnh địa và nhân khẩu, nhưng Dương Thiên biết, sắp tới việc hối đoái tiền ảo thành thật trong game đã sắp diễn ra rồi, mà trong trò chơi muốn giao dịch tiền, phải ở trước mặt người chơi giao dịch mới có thể hoàn thành. Xem ra, việc đả thông mật đạo đối với mình là không thể không làm a.
Trở lại trò chơi, Dương Thiên đi tới nhà kho một chuyến, phát hiện tài nguyên bên trong đang không ngừng gia tăng. Xem ra tiêu hao mỗi ngày lớn như thế, nhưng so với thu thập hàng ngày vẫn chỉ là số cỏn con.
Hiện tại trong kho, ngoại trừ lương thực chỉ có hơn một vạn hai nghìn đơn vị, còn lại nguyên vật liệu khác đều có trên 150 vạn đơn vị, da lông và quặng sắt càng là trên 200 vạn đơn vị, đây chính là một số tài phú cực lớn!
Hơn nữa, toàn bộ vũ khí cướp được, Dương Thiên đều đem bán ra, vì thế hiện tại trong tay Dương Thiên, tiền đồng đã vượt qua 300 vạn miếng.
……
Trong nháy mắt lại qua bốn ngày.
Linh Đế quang ngày 16 tháng giêng.
Thôn xóm người chơi hiện tại đã xuất hiện khắp nơi như nấm sau mưa rào. Coi như chỉ là tiểu đội hơn mười người, nửa tháng cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ Kiến Thôn lệnh.
Mà lúc này cũng là lúc nạn thiếu lương thực xảy ra trầm trọng nhất. Vì hiện tại đang là đầu năm nên đám ngươi chơi vừa thành lập thôn xóm không cách nào khai hoang gieo hạt, trong khi đó hoa quả dại căn bản không đủ để chèo chống cho cư dân trong toàn bộ lãnh địa. Đám gian thương NPC lại đẩy giá lương thực lên tới 30 tiền đồng. Gấp ba giá bình thường a! Bất đắc dĩ, đám người chơi đành phải giống như lần trước mua vũ khí, mồm thì chửi bới, tay thì móc tiền, nước mắt thì lã chã!
Bất quá lần này, Dương Thiên cũng không có làm cái trò vơ vét của cải nữa. Bạch Vân thôn nhân khẩu đã lên tới 3.500 người, mặc dù có đại lượng thuyền đánh cá, nhưng cũng chỉ vừa vặn đủ để dân trong lãnh địa của hắn no bụng mà thôi, lấy đâu ra lương thực dư để bán! Mà Thiên Hà thôn cũng chỉ là thôn nhỏ, hoạt động theo mô hình tự cấp tự túc, căn bản cũng không có bao nhiêu lương thực.
Mấy ngày nay, Bạch Vân thôn có thêm hai NPC cấp S, là Lưu Kiệt và Đặng Thác. Sau khi chiêu hàng, Lưu Kiệt đã được đưa đi chuyển chức thành binh sĩ, mà Đặng Thác thì bị Vương Lão ném vào mộc phòng – cái nơi bi đát nhất trong Bạch Vân thôn, đến một tên trung cấp thợ mộc cũng không có.