Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 76: Gặp người nhà



Có điều, mình chỉ cần nhịn thêm mười ngày, ha ha ha ha ha ha ha ha ! ! !

Có lẽ do cự ly giữa heo sữa và lửa than quá cách xa, ước chừng khoảng bốn mươi phút, qua vài lần bôi rượu và quét dầu, da heo sữa mới dần dần chuyển sang màu đỏ. Dựa theo trên tư liệu, Tiểu Ngư vội vàng dung que xiên thịt châm lên những khoảng không dầu trên heo sữa. Lúc này đám người mới ăn xong đống thịt xiên đều tự giác chạy tới xúm xụm bên cạnh bàn bếp lò. Hương thơm thật sự rất mê người, bọn họ dĩ nhiên không chống đỡ nổi.

Kiều Lân bó tay với đám thủ hạ ăn hàng của mình. Nhất là năm đứa trong phòng bếp này, đều là chủ lực phụ trách làm đồ ăn trong bang hội họ. Phải biết, tất cả phó bản đều phải ăn mấy cái bổ BUFF, phó bản lớn còn phải mở yến hội, không có những người này là không xong. Dù sao, con heo sữa này mình anh và Tiểu Ngư “hai mình” cũng tiêu diệt không hết, không bằng cho đám này ăn hời, sau này cũng có thể yêu cầu tụi nó ra sức nhiều hơn. Ông chủ Kiều nghĩ liền bật lên chưởng cơ, nhanh chóng triệu hồi đôi Hồng Điệp Tri Thu, có chính chủ trình diện cũng tốt hơn.

Thời điểm tốt nhất để ăn heo sữa nướng chính là lúc mới ra lò. Cộng thêm, toàn bộ thực phẩm và điểm tâm trong trò chơi đều vĩnh viễn ở trạng thái nhiệt độ tốt nhất, cho nên trong này không cần phải lo nghĩ tới vấn đề hương vị heo sữa thay đổi sau đó.

Vì để không khơi bầu không khí “không hài hòa” trong bang hội, Kiều Lân sau khi gọi Hồng Điệp Tri Thu và Trình Đại Hổ, lại bảo mấy nguyên lão bọn Phiên Gia Hồng Gia Tử Tử cũng tới đây luôn. Hơn mười mấy người cùng một chỗ, tiêu diệt một con heo sữa tầm mười cân là rất nhẹ nhàng. May mắn, giới hạn nhân số đoàn lớn của [Sơn Hà] là hai mươi người, mười một người cứ thế tạo thành một đoàn, sau đó chỉnh “cùng hưởng” con heo sữa này là có thể dùng đao thái thịt ăn.

Tiểu Ngư thấy con heo sữa nướng này mình làm cũng tính là tàm tạm. Vấn đề là hương vị không quá đậm đà, nhưng tầng da bên ngoài có thể là do cách nướng cũng có thể là đổ dầu gì đó vân vân không chuẩn bị tốt, ăn vào không gây cảm giác giòn nhiều thịt, thêm chút béo ngậy như trên tư liệu viết, mà miếng thịt lại mỏng, hơi hơi cháy. Xem ra vẫn nên cố gắng cải tiến.

Nhưng suy nghĩ những người khác lại không giống nhau. Bọn họ trừ ăn hàng vẫn là ăn hàng, hơn nữa, heo sữa nướng này chưa từng được ai bào đinh qua trong trò chơi, cho nên nó càng trở nên quý giá. Kiều Lân ăn vô cùng cần mẫn, tay mắt phối hợp vừa nhanh vừa chuẩn, những chỗ tốt nhất cơ hồ đều bị anh đưa vào miệng mình và miệng Tiểu Ngư. Trình Đại Hổ cũng đã thay đổi tác phong nghĩa khí khi xưa, vì lộc ăn của bà xã, bắt đầu tranh đấu một mất một còn cùng ông chủ Kiều, bất quá suy cho cùng da mặt của hắn lại không dày bằng Kiều Lân đồng chí. Tiểu Ngư đã vất vả làm tiệc cưới cho mình và Tiểu Thu, hai người họ ăn nhiều là hẳn nhiên. Chỉ là về mặt mũi vẫn phải làm tốt. quan trọng là tuyệt đối không thể khiến Tiểu Thu nhà mình chịu thiệt là được rồi.

Người ăn nhanh nhất khác chính là Lưu Hành Gặp Trở Ngại, đón lấy những tầm mắt kỳ thị của người khác, trắng trợn chiếm đóng vị trí đầu heo, có thể nói là sức chiến đấu phi phàm.

Tóm lại, một con heo sữa nướng trong vòng hai mươi phút đồng hồ đã bị xơi tái sạch sẽ, Tiểu Ngư vẫn cảm thấy tương đối thành tựu, ngay cả điểm buồn bực sau cùng khi không quá thành công cũng đều bị nhóm người họ chỉnh thành không có. Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, bản thân mình dụng tâm nấu ăn, được bạn bè càng thêm dụng tâm tiêu diệt sạch, này không phải đủ rồi sao? Ý nghĩa lớn nhất của mỹ thực chính là người ăn chúng nó cảm thấy vui vẻ, không nhất định cần phải toàn vẹn mười phần nha. Nghĩ như vậy, cậu liền thông suốt.

Dứt điểm heo sữa nướng xong, Kiều Lân thúc giục Tiểu Ngư nhanh nhanh logout, đương nhiên chính anh cũng không tiếp tục ở trong trò chơi. Lăn qua lăn lại đến bây giờ đã hơn mười một giờ, là nên nhanh chóng tắm rửa đi ngủ, ngay cả cơ hội ăn thêm một chút bánh bích quy cũng không có.

Một đêm ngủ yên, ngày hôm sau Tiểu Ngư tỉnh dậy, thấy Kiều Lân đang cười hi hi nhìn mình, khiến cậu mồ hôi lạnh một trận. “Anh đừng có liều mạng trừng mắt nhìn tôi như thế, dọa người quá đi!”

Cúi đầu hôn lên mặt Hiểu Ngu một cái, Kiều Lân xoay mình áp đảo người nọ dưới thân. “Anh đang suy nghĩ, nếu bây giờ anh nhịn không được làm em luôn, em có thể không để mắt đến anh nữa không?”

Bị một người luôn miệng nói muốn làm người đàn ông của mình nhìn xuống từ trên cao như vậy, dù là ai cũng sẽ không thể không đổi sắc tim không nhảy đi? Huống chi, tố chất tâm lý của Hiểu Ngu vốn dĩ đã không tốt, lại còn mặt đối mặt với Kiều Lân, tim cậu liền đập quá tốc độ. “Đương… Đương nhiên! Anh đã hứa với tôi rồi!”

Cúi người thăm hỏi môi Tiểu Ngư một cái, mới đầu chỉ là nhẹ nhàng đôi chút, sau đó đột nhiên dụng lực tiến quân thần tốc. Tựa như hôm cạnh rừng sơn tra ấy, anh hôn không hề cố kỵ, đắm mình trong say mê, cộng thêm tư thế hiện giờ, tại nơi ái muội nhất mẫn cảm nhất. Kiều Lân cảm thấy toàn thân đang bốc hỏa. Sáng sớm vốn sau khi tỉnh dậy cũng bởi vì tiểu ngu ngốc trong lòng đưa đùi tới chỗ Tiểu Lân đồng chí đánh thức người anh em của anh, anh nên vớt chút ưu đãi mới phải đạo. “Tiểu Ngư Nhi, một đêm không gặp, anh rất nhớ em.”

Hô hấp Hiểu Ngu bên này còn chưa gấp gáp thì nghe được một câu buồn nôn đến trời long đất lở trời sập đất lúnthiên lý bất dung kia liền tức giận ho sù sụ. Cái tên khốn kiếp này đè nặng người khác còn không có chút ý định ngồi dậy. “Anh… Khụ… khụ… Mau tránh, tránh ra!”

Vội vàng xoay người ôm Tiểu Ngư vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng đối phương, Kiều Lân cười cười chọc người căm tức. “Tiểu ngu ngốc, anh hôn môi em cũng không bóp mũi em, vậy cũng không biết thở à! Phải luyện nhiều hơn. Không sao, ông xã sẽ luyện cùng em.”

Hiểu Ngu hung hăng nện bả vai Kiều Lân: “Luyện cái đầu anh! Anh, anh về sau đừng có sáng sớm dở chứng! Anh muốn hù chết tôi tìm người mới phải không?!

“Phì!” Lời Tiểu Ngư khiến ông chủ Kiều vừa buồn cười vừa cảm thấy ngọt ngào. “Dù hù chết em, anh cũng sẽ tự sát theo sau, sao có thể tìm mới được. Yên tâm, ông xã em là cực kỳ chuyên nhất chuyên tình! Ngốc à ~~~”

Hiểu Ngu hóa đá, vẻ mặt ghét bỏ giãy khỏi người Kiều Lân. “Tôi thật phục anh. Loại cấp độ không biết xấu hổ của anh coi như đã là một cảnh giới siêu việt người khác khó mà đạt tới! Nhanh nhanh dậy, tôi còn phải lên bếp đấy!”

Ông chủ Kiều lập tức vẻ mặt buồn bực: “Bà xã bà xã, nơi này còn khó chịu.” Nói xong lấy tay vỗ vỗ Tiểu Lân, không hề có một chút ý hàm súc nào.

Hiểu Ngu dùng sức trừng mắt nhìn anh một cái, tuy cùng cổ đỏ bừng. “Cút…. Cút ngay! Tự anh giải quyết, tôi đi nấu cơm.” Nói xong vội vàng xuống giường, hai bước bỏ chạy ra phòng ngủ.

“Ha ha ha ha!” Tiếng cười vui vẻ của ông chủ Kiều nhất thời bật lớn. Bất quá sau khi cười xong, anh cũng chỉ có thể bi đát vào phòng vệ sinh tự tay giải quyết vấn đề nhu cầu của người anh em nhỏ một chút. Ai, có một bà xã ngây thơ, đôi khi cũng rất buồn bực. Có điều, mình chỉ cần nhịn thêm mười ngày, ha ha ha ha ha ha ha ha ! ! !

Bác Phùng tới nông trường cùng với thím Phùng, mà dưới sự chiêu đãi của cha Kiều mẹ Kiều, quả thực liền như người quen biết đã lâu. Nhà họ Kiều bên này liên tục khen ngợi Hiểu Ngu vừa giỏi giang lại hiểu chuyện ngoan ngoãn, quả thực là một thanh niên đức trí thể mỹ lao toàn diện phát triển. Mà vợ chồng nhà họ Phùng lại tấm tắc khen Kiều Lân thành một nhân sĩ thành đạt có đầu óc có trí tuệ có năng lực có triển vọng. Tổng thể mà nói, ông chủ Kiều nổi danh da mặt dày đây vừa nghe bốn trưởng bối thổi phồng con nhà đối phương, anh cũng khó tránh khỏi đỏ mặt nội tâm phun tào. Thế nhưng thông qua điểm này, anh cũng có thể khẳng định, bà xã của mình chạy không thoát.

Bác Phùng trước khi chưa bái ông nội Hiểu Ngu làm thầy là một công nhân trồng trọt ở nông gia. Nếu là mấy trăm năm trước, nông dân có thể sẽ bị rất nhiều người thành phố ghét bỏ, nhưng ở thời đại này, người hiểu cách gieo trồng và kỹ thuật nuôi dưỡng đều là nhân tài quốc gia. Dù sao, hoàn cảnh địa cầu thay đổi khiến đất đai và không khí thậm chí là ánh sáng mặt trời đều biến hóa theo một mức độ nhất định, trồng rau cũng trở thành một học vấn đáng giá nghiên cứu. Chỉ tiếc, người trồng trọt có bản lĩnh tới đâu cũng chỉ có thể làm thuê cho nông trường và cố vấn kỹ thuật cho nông gia, kiếm tiền không thành vấn đề, nhưng lại không thể có khu đất riêng mà phát triển vốn liếng bản thân. Song lần này cùng cha Kiều gặp mặt, kia có thể nói là mới gặp như đã thân quen, hơn nữa, bác Phùng còn hứa hẹn sau này rảnh rỗi sẽ đến nông trường nhà anh thi triển quyền cước một phen. Một người vốn say mê trồng trọt, một người có nguyện vọng một sân một công nhân đồn điền nho nhỏ. Hai người xác thực rất ăn nhịp với nhau… Không vu lợi thành chí cốt rất tốt.

Mẹ Kiều và thím Phùng có vẻ bình thường hơn nhiều. Tuy cũng chuyện trò vui vẻ, nhưng hai chị em người ta đều bàn những chuyện trong gia đình, thân thích tới lui gì đó. Qua cuộc trò chuyện, mẹ Kiều càng thêm yêu thương Hiểu Ngu. Đứa nhỏ này, trong nhà không còn ai.

Hành trình tới nông trường hôm nay rất hài hòa, bác Phùng cũng ký kết hợp đồng mua rau dưa cùng cha Kiều. Hai người vô cùng thẳng thắn, áp dụng giá cả trung gian thích hợp cho đôi bên. So với Kiều Lân dự đoán còn cao hơn đôi chút, anh không thể không bội phục nhân phẩm của bác Phùng, vợ nhà mình giao toàn bộ cửa hang cho bác Phùng quả là đúng đắn.

Lúc Kiều Lân lái xe đưa bác Phùng thím Phùng quay về nhà còn chưa tới giờ cơm chiều, do cả ngày hôm nay tán gẫu với cha Kiều vô cùng vui vẻ, cả người đều trong trạng thái phấn khởi, cho nên bác Phùng lập tức vung tay lên, bảo Hiểu Ngu và Kiều Lân về nhà nghỉ ngơi đi, cơm chiều sẽ do ông phụ trách. Thím Phùng cũng thúc giục Hiểu Ngu phải hảo hảo chiêu đãi Kiều Lân, điều này khiến Hiểu Ngu cảm thấy mình hình như bị bán đi mất. Vậy mà lại không chịu bất kì chướng ngại gì từchỗ sư phụ và sư nương nhà mình, Hiểu Ngu lúc trước không hề ngờ tới. Nghĩ một chút, nhất định là do “hình tượng giả dối” của Kiều Lân tác quái, sau đó cũng không thèm nghĩ nhiều nữa.

Hai người ăn bữa cơm chiều vô cùng giản đơn, tuy chỉ là món mì trộn tương, nhưng Hiểu Ngư ăn rất thỏa mãn, bởi vì đây là Kiều Lân làm cho cậu! Quan trọng là vị tương trộn rất không tồi, so với của cậu làm còn thơm hơn.

Nhìn Hiểu Ngu liên tục ăn hai bát lớn, Kiều Lân vội vàng ngăn cản. “Mèo nhỏ tham ăn, đừng ăn nhiều quá, tối nay không muốn ăn vặt sao?”

Hiểu Ngu vẻ mặt mê hoặc: “Có đồ ăn vặt hở? Bánh bích quy không phải đã đưa cho bác trai bác gái rồi à?”

Kiều Lân đứng dậy, tới tủ lạnh lấy ra một hộp bánh cá giòn. “Đây là của mẹ bảo anh đưa em làm đồ ăn vặt, người khác tặng cho, nghĩ em thích ăn nên bảo anh lấy cho em.”

Mở nắp hộp, hương cá biển tươi sống lập tức phả thẳng vào mặt. “Cái này rất mắc đi?” So với cá sông, cá biển nhất định phải mắc hơn một chút, nhất là những thực phẩm làm bằng hải sản, giá cả liền cao hơn một bậc.

“Bao nhiêu tiền thì anh không biết, đây là đồ tự làm của bạn mẹ anh, em nếu thấy ngon, anh sẽ hỏi dùm em cách thực hiện. Ngoan, đừng ăn nhiều như vậy, lại nói, em không phải bảo anh để lại không ít bánh Trung thu sao.” Thực ra lấy lượng ăn thường ngày của Tiểu Ngư mà xem cũng không kém nhiều lắm. Phải biết đây chính là bát lớn, đường kính đặt song song với hai bàn tay anh cũng không nhỏ bao nhiêu. Đương nhiên, đối với việc bà xã nhà mình ưa thích tay nghề của mình, anh vẫn rất vừa lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.