Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo

Chương 59: Tiểu náo nơi quán rượu (quậy phá nhà hàng =]])



Tay nắm chặt di động, khẽ run rẩy, Tô Bắc Bằng nhìn cái số điện thoại gửi đến bức ảnh kia, cắn chặt răng, bấm loạt dãy số gọi.

“Alo?”

Một giọng nữ quyến rũ vang lên.

“Phải… Vương Thiến Vũ không?” Vốn không nên bình tĩnh như vậy mà đối đãi với cô ta, nhưng Tô Bắc Bằng vẫn kềm chế lửa giận trong lòng, “Đừng đem ảnh chụp này tung ra. Ta đáp ứng điều kiện của ngươi.”

“Nha~?” Vương Thiến Vũ khẩu âm tựa như mang theo vài phần trào phún, “Chậc chậc chậc, vậy mà nói ngươi đối với y tình yêu như thanh thủy, vậy mà chịu không nổi đả kích này a.”

“Câm miệng! Bức ta nóng nảy ta ưu đãi đối với ngươi một chút cũng không có!” Bị cô ta kích thích như vậy, Tô Bắc Bằng là hoàn toàn tạc mao , “Ở trong mắt ta, ngươi vẫn là cặn bã ở trong cống, cứt chó so với ngươi còn thơm hơn. Tỏ vẻ kiêu ngạo cái gì? !”

Tô Bắc Bằng quyết đoán cúp điện thoại. Cậu chính là người như vậy, ngươi càng cứng rắn, cậu càng so với ngươi cứng rắn hơn. Muốn tung ảnh chụp thì tung đi, CMN, tất cả tội danh quăng lên trên lưng cậu thì sao? Cô ta thật là nói cũng đúng, cậu không tin cậu cùng Lăng Quân Diệu tình cảm diễu võ giương oai ra như vậy mà lại yếu ớt, khẽ đụng liền vỡ.

Nắm tay nắm lại rồi nới lỏng, nới lỏng lại nắm. Trong lòng không ngừng tự nói với mình, làm như vậy là đúng. Nếu quả thật như nữ nhân kia mong chờ, không chỉ có nữ nhân kia không có được kết cục tốt, ngay cả Lăng Quân Diệu cùng hạnh phúc của mình đều cũng bị tước đoạt.

Thanh âm tin nhắn vang lên, Tô Bắc Bằng mày lại nhíu chặt. “Ta thật sự rất là yêu ngươi, hãy đến bên ta đi. Rời xa Lăng Quân Diệu đi”.

“Đi tìm chết!! Cái tên chó má này, cẩn thận lão tử cho ngươi lăn xuống địa phủ”

Rất nhanh, lại nhận được tin nhắn. Tô Bắc Bằng giận, thiếu chút nữa không thấy rõ ràng, đó là tin nhắn Lăng Quân Diệu. “Cưng à! Trưa nay cùng nhau ăn cơm nha?”

Nghĩ đến sự việc bị Vương Thiến Vũ uy hiếp, Tô Bắc Bằng nhanh chóng đánh ra một hàng chữ, ‘Được, đi đâu?’ hẳn là nên cùng y giải thích rõ. Tuy rằng quan hệ của hai người còn không có xác định chắc chắn, nhưng ít ra, cậu cho rằng hai người nên cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác, cần thẳng thắn thành khẩn với nhau.

‘Nhà hàng Thiên Địa. Mười hai giờ. Anh tới đón em’.

……………………………..

Tô Bắc Bằng bị đã kích không nhỏ, kiến trúc đủ màu xanh vàng rực rỡ muốn làm cho cậu bị thiểm mù mắt. Sao lại có thể hào nhoáng xa xỉ như vậy? Chỉ là ăn bữa cơm trưa, có cần đến nhà hàng cao cấp dữ vậy không? Người không biết còn tưởng là đang đi gặp lãnh đạo quốc gia a~…

Vừa nói ra tên Lăng Quân Diệu thì quản lý trước cổng đã đi tới khom lưng cúi chào, cười tít mắt, dẫn bọn họ vào phòng riêng.

“Bằng tử.”

Không thể phủ nhận, tươi cười của Lăng Quân Diệu vẫn có thể dễ dàng đảo loạn mặt hồ trong lòng Tô Bắc Bằng. Tô Bắc Bằng thật không dám nhìn thẳng ánh mắt của y, ở bên cạnh y ngồi xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thực đơn toàn là chữ quốc ngữ. Ăn gì tốt bây giờ? Có dưa chua cá hay không a?

“Anh đã bang em gọi rồi.”

Tô Bắc Bằng 囧 … Y sao có thể chuyên chế như vậy? Chẳng lẽ y biết mình thích ăn cái gì a?

Lăng Quân Diệu phất tay, để quản lý lui ra. Không muốn để cho ngoại nhân quấy rầy thời gian ở chung khó có được của cả hai. Chính là… Bằng tử giống như có chút không yên lòng.”Bằng tử?” Ở trước mắt cậu phất phất tay.

“A? Ác…” Tô Bắc Bằng nhìn hai mắt y, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt của mình.

“Thực đơn kia so với phu quân của em đẹp hơn?”

Lời nói nửa mang theo ngữ khí trêu chọc, nửa mang theo ngữ khí chân thật làm cho Tô Bắc Bằng không kiềm chế được mà đỏ mặt, trong lòng có con nai con chạy loạn.”…”

“Việc anh đã nới với em, em nghĩ thế nào?” Lăng Quân Diệu có lẽ nghĩ thông suốt rất nhiều, lúc này thanh âm không hề run rẩy, thực bình tĩnh nhìn Tô Bắc Bằng. Tâm tình bây giờ có chút mâu thuẫn, môt bên hi vọng cậu có thể như người bình thường giống nhau, khoái hoạt tự tại, một bên lại đặc biệt khát vọng cậu có thể yêu mình, giống như chính mình yêu cậu.

Dưới đáy bàn, Tô Bắc Bằng không ngừng vặn xoắn khăn bàn, ngày hôm qua khi còn ở nhà y, sao lại không nói trước, bây giờ người ta hỏi ra, nếu trực tiếp trả lời, thật đúng là… có chút xấu hổ mà.

“Hảo… Được rồi.” Im lặng thật lâu, Tô Bắc Bằng mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ này.

Nói không có kích động là giả, nếu không phải vì ở trước mặt vợ bảo trì phong độ, Lăng Quân Diệu sẽ khống chế không được mà hô to: cậu đã đáp ứng, cậu rốt cục đáp ứng rồi!

“Thật vậy chăng?”

“Ngươi là nam nhân sao? ! Bà mẹ”( Ý em anh có là nam nhân không, sao dài dòng vậy )Thẹn quá hoá giận , Tô đồng học trực tiếp tạc mao, tàn nhẫn liếc y một cái. Lúc này đến phiên Lăng Quân Diệu không được tự nhiên , y chỉ là sợ hãi chính mình nghe lầm mà thôi.”Đừng cao hứng quá sớm! ! Tôi nếu như đối biểu hiện của anh không hài lòng, ba cú đấm tung ra nốc-ao là phi thường dễ dàng.”

“Được!” Lăng Quân Diệu gật đầu, “Ngồi đây đợi, anh đi toilet một chút.” Y muốn đi bình phục tâm tình mới được. Vui sướng này thật muốn làm đầu óc của y hôn mê luôn.

Dùng nước lạnh vỗ vỗ hai má, Lăng Quân Diệu sửa sang vạt áo lại cho hảo, cảm thấy được chính mình trong gương hoàn mỹ không còn gì để xoi xét thì mới rời đi toilet. Rẽ mấy vòng, nhìn thấy nam bồi bàn đang cầm thức ăn tinh xảo của bọn họ ở trước cửa phòng cơm dừng lại, sờ soạng trên người, lấy ra một cái gói nhỏ rắc bột gì đó rơi lên trên thức ăn, khiêu lên một nụ cười âm hiểm, lại nhổ ngụm nước bọt, dùng ngón tay quấy quấy, sau đó đi vào.

Lăng Quân Diệu lúc này liền giận tái mặt, thâm trầm con ngươi nhìn không ra hỉ nộ, vội vàng đi vào phòng, cầm lấy đồ ăn mới vừa rồi kia, ngửi ngửi, có một nhị ca là hắc đạo, y hiểu được đây là vật gì! Dây cung trong đầu đang căng cứng nháy mắt đứt đoạn, hất tung bàn đồ ăn, hung hăng chặt vào gáy tên bồi bàn, gập chân lại, nâng đầu gối hung hăng thối vào bụng tên bồi bàn kia một cú.

“A! !”

Bồi bàn kia đau đớn kêu lên, nhanh chóng tránh né. Tô Bắc Bằng sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Lăng Quân Diệu chính là đi vệ sinh, trở về liền làm ra hành động kinh người như vậy, ánh mắt hung hăng kia, bản thân nhìn đều thấy hết hồn, lực đạo vừa rồi của y khẳng định không nhỏ a.

Lăng Quân Diệu vẫn là một bộ dáng hung ác, chân dài bước vài bước, nắm lại tên bồi bàn muốn chạy trốn, hung hăng một quyền đấm vào bụng hắn, đối phương kêu lên một tiếng đau đớn ngã nhào trên đất. Lăng Quân Diệu nhặt trên mặt đất mảnh thủy tinh nhỏ, nhanh chóng nắm trong tay, cắm ở phía sau lưng của hắn.

“A —— tha ta, a…”

Tên bồi bàn sắc mặt tái nhợt, đau đến mắt trợn trắng, phỏng chừng sắp bất tỉnh . Nghe thấy tiếng thét chói tai quản lí chạy đến, thấy tình cảnh này sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay cả thắt lưng đều không dám thẳng lên. Đối với Lăng Quân Diệu thẳng cúi đầu nhận lỗi, không để lại dấu vết phất tay, muốn cho người khiêng bồi bàn năm trên đất đi. Lại bị Lăng Quân Diệu ngăn lại, “Đứng lại.”

“Lăng Quân Diệu!”

Nghe được Tô Bắc Bằng vội vàng kêu, Lăng Quân Diệu có điểm chột dạ, sợ hãi mình vừa rồi hù sợ cậu. Muốn giải thích, không nghĩ tới cậu lại giơ lên tay phải bị thương của mình, cẩn thận kiểm tra xem có lưu lại mảnh thủy tinh nào không, sau đó ninh mi, “Anh điên à, đánh người mà còn làm bị thương chính mình, ngu xuẩn!” Tô Bắc Bằng không biết y vì sao phải đối với bồi bàn này hung ác như vậy, nhưng khẳng định có lý do của y.( Thiệt là hết nói hai cái đứa này )

Lăng Quân Diệu thoải mái cười, “Không có việc gì.” Lại quay qua đối với quản lí kia trưng ra bộ mặt tựa Diêm vương, “Không nghĩ tới nhà hàng của các người, cũng không thể khiến người ta ăn uống yên tâm.” Tàn nhẫn tầm mắt chuyển hướng bồi bàn kia, “Ai bảo ngươi bỏ bạch phiến vào trong thức ăn của ta ?” Tô Bắc Bằng cùng hắn chưa từng gặp mặt, không có khả năng kết oán cừu hận lớn như vậy, y tin tưởng bồi bàn này không thể nào to gan như vậy dám bỏ bạch phiến vào thức ăn của khách nhân, nhất định là bị sai khiến.”Thứ này, ta còn nhiều mà. Ta không chút nào keo kiệt mà cho ngươi thưởng thức mùi vị đó đâu.”

Quản lí cùng Tô Bắc Bằng nhất thanh nhị sở rồi. Lăng Quân Diệu ở trước ngực hắn sờ soạng một trận( e hèm ), lấy ra gói bạch phiến lúc nãy.

Phục vụ sinh ánh mắt chột dạ loạn phiêu, cuối cùng giả bộ hôn mê. Không chỉ có Lăng Quân Diệu đã nhìn qua vô số người, tất cả ai ở đây cũng nhìn ra là giả bộ hôn mê.

“Giả chết với ta? Có tin ta hay không ta ngoạn đến ngươi muốn chết cũng chết không được?”

Lăng Quân Diệu lúc nói ra những lời này, bộ dạng thực sự là có hù đến Tô Bắc Bằng. Mặt âm trầm, tựa như tử thần đến từ địa ngục vô tình, ngoan, lệ.

Vì ngăn ngừa ảnh hưởng không tốt tạo thành, Lăng Quân Diệu sai quản lí đưa bọn họ tới phòng cơm riêng, có cửa đóng lại. May mà vừa rồi không có người đi ngang, mỗi phòng đều rất yên lặng. Cho nên chỉ có phục vụ ở ngoài cùng với quản lý.

“Đem tất cả những gì ngươi biết nói ra, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.” Lăng Quân Diệu lại nhặt lên một mảnh sứ nhỏ, để ở khuôn mặt tên bồi bàn kia, chỉ cần dùng lực một chút, có thể cắt qua da thịt kia.

Nhìn thấy tay Lăng Quân Diệu còn đang đổ máu, Tô Bắc Bằng nhíu mày, “Đủ rồi.” Có chút phẫn nộ nắm tay Lăng Quân Diệu kéo đi ra ngoài.

“Không cho phép thả hắn đi.” Lăng Quân Diệu quay đầu lại nghiêm túc nói câu. Quản lí là cả khuôn mặt đều tang thương trắng như tờ giấy, vội gật đầu. Ông ta ngay cả vị trí này cũng khó giữ được, còn rất có thể bị Lăng gia cấp… Ông sợ run cả người, phân phó những người khác đem hắn khiêng đi. Lúc này đại họa …

“Bác sĩ, thật sự không có bị nhiễm vi khuẩn gì sao?”

Đối mặt với câu hỏi của thanh niên này hỏi không dưới ba mươi lần, bác sĩ thật xấu hổ lại có chút tức giận. Bác sĩ đã cường điệu rất nhiều lần miệng vết thương kịp thời, không có nhiễm vi khuẩn bệnh gì cả ,vậy mà cậu còn ý vị hỏi mãi, tai điếc hay là giả ngây đây?

Trở ngại một cái là trước mặt Lăng đại tổng tài, bác sĩ không tiện phát tác, miễn cưỡng tiếp tục xả ra cái tươi cười, “Yên tâm đi, thật sự không có việc gì.”

Nhìn thấy tay Lăng Quân Diệu băng bó hảo, Tô Bắc Bằng tiếp tục nhìn nhìn báo cáo kiểm tra trong tay. Được rồi, không có việc gì là tốt rồi.

Lăng Quân Diệu dùng tay chưa bị thương lái xe, thường thường nhìn Tô Bắc Bằng ở ghế phụ mà cười cười. Sau hình như đối phương cảm thấy mất tự nhiên, rốt cục nhịn không được, “Sao lại dùng cái ánh mắt này nhìn tôi cười?”

“Không có, vi phu chỉ là rất cao hứng.” Lăng Quân Diệu thành thật trả lời.

Người nầy da mặt là càng ngày càng dầy , ‘Vi phu’ đều sử dụng ra .

Tô Bắc Bằng hai má không được tự nhiên mà loan đỏ ửng, ánh mắt nhìn ra ngoài xe, “Sau này đừng có ngu xuẩn . Để đánh người còn rất nhiều cách, tại sao phải dùng thủy tinh sắc nhọn.”

“Đã biết.” Lăng đại tổng tài khóe miệng độ cung càng lớn, tâm tình đương nhiên càng vui mừng. Bất quá nghĩ đến có người muốn hại Bằng tử, trong ***g ngực lại dấy lên lửa giận, y sẽ không bỏ qua người đó. Tuyệt đối sẽ không!”Đáng tiếc, cơm trưa cũng chưa ăn.”

“Trở về tùy tiện nấu vài món ăn đi.”

“Hảo.”

Hai người về đến nhà, Lăng Quân Diệu chờ cậu vào phòng bếp, liền xoay người đi thư phòng, gọi điện thoại cho Nhị ca, đem sự tình đầu đuôi nói rõ ràng, cũng để cho Nhị ca hảo hảo điều tra, rốt cuộc là ai hãm hại Bằng tử. Lăng gia Nhị ca đau y như vậy, đương nhiên là ai ya nghe theo. Làm không tốt không phải chỉ hại Bằng tử, mà là hại lão đệ của hắn không chừng.

Tùy tiện nấu chút thức ăn, Tô Bắc Bằng không chú ý hình thức lắm , hoàn toàn là vì giải quyết đói khát. Cà rốt xào thịt sợi, rau trộn dưa chuột, trong bát trước mặt hai người là khỏa trứng chần nước sôi vàng nhạt. Tuy rằng đơn giản, nhưng cũng làm Lăng Quân Diệu hạnh phúc bội phần, cảm giác sẽ ăn thật ngon.

“Cầm đũa không được…” Lăng Quân Diệu vô tội nhìn Tô Bắc Bằng, sau quơ quơ cánh tay rắn chắc bị băn bó kia.

“…” Tô Bắc Bằng nhanh nhẹn nói, “Vậy anh dùng thìa đi.” Nói xong liền xoay người đi lấy tới, đưa cho y.

Tiểu mưu kế thất bại, Lăng Quân Diệu thở dài, sử dụng tay trái, bắt đầu ngốc ăn.

Tiểu dạng, ta còn không biết trong lòng ngươi muốn cái gì sao? Tô Bắc Bằng phi thường khinh hừ một tiếng. Chính là… Cậu không nghĩ tới tay trái của y thật sự không dùng được như vậy… Hạt cơm múc lên đều rớt.

“Hảo hảo, tôi uy anh.”

Ngồi ở đối diện y, bát cơm Tô Bắc Bằng cũng không tránh được một kiếp —— có mấy hạt cơm bên kia văng vào luôn.

Lăng Quân Diệu vui vẻ nhận, “Cám ơn cưng à!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:=-= tha thứ ta đi. Giữ lại văn giữ lại đã chết, vì muốn lăng quân diệu chiến thắng vật hi sinh giọt, ta óc đều phạm,làm phỏng chừng, bây giờ còn không nghĩ ra được. Nghĩ ra được cái kia thiên, ta sẽ song càng. Ai… Này chết tiệt vật hi sinh a, càng ngày càng tệ phải


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.