Đêm nay Cảnh Tô xúc động không giống thường khiến Tư Mộ Thần cảm thấy
giơ tay hơi luống cuống. Khó có lúc Tư Mộ Thần không có cách nào. Bây
giờ dáng vẻ Cảnh Tô thật thà chất phác trên người anh lại cực kỳ đáng
yêu. Anh vuốt ve mái tóc của cô.
“Nhóc con, không hối hận?” Tư Mộ Thần biết cô tỉnh táo. Anh biết chuyện phải làm tiếp theo. Anh muốn biết suy nghĩ của cô.
Nhưng Cảnh Tô ôm chặt đầu anh, dùng hành động thực tế để trả lời vấn đề của anh.
Giờ phút này, cồn đánh về phía trái tim Cảnh Tô. Hành động của cô càng thêm dữ dội. Cô hôn cuồng dã và nồng nhiệt, dường như còn mang theo chút mùi vị bá đạo. Nhưng kỹ thuật hôn không thông thạo của cô khiến hai người
như trong nước sôi lửa bỏng.
Người Cảnh Tô dính sát vào Tư Mộ
Thần, tròn trịa của cô dán chặt lên ngực anh. Anh tự tay xoa lên người
cô. Đường cong đẹp đẽ khiến máu nóng anh sôi trào. Dưới ánh trăng mờ,
Cảnh Tô có thể cảm nhận được thứ cứng rắn bên hông đang chĩa vào bụng
mình. Không biết là bởi vì quá dữ dội hay là bởi vì xấu hổ mà mặt cô đỏ
ửng.
Thật vất vả mới chờ được cái lưỡi nhỏ của Cảnh Tô vươn ra
khỏi đôi môi, Tư Mộ Thần chiếm ngay lấy, mút hút thật mạnh. Cô vội vàng
lui về sau nhưng sao anh dễ dàng để cô có cơ hội trốn tránh? Khi hai
người hôn tới trời đất mịt mù, tay nhỏ bé của Cảnh Tô xoa lên lưng Tư Mộ Thần.
Cô phác họa mỗi một cơ bắp trên người anh một cách tinh
tế, hưởng thụ cảm giác mang tới từ đầu ngón tay họ. Tới lúc động tình,
cô ưm một tiếng.
Cô kéo cà vạt anh, tìm được cửa để trút hết ra
nhưng vì vội vàng mà lại biến nó thành nút chết. Đôi tay nhỏ bé bị cà
vạt siết tới mức đỏ bừng. Anh cũng chẳng khá hơn là mấy.
Tư Mộ Thần cười khổ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cởi cà vạt ra.
Cảnh Tô không có kỹ xảo, hôn không mạch lạc. Hô hấp hai người dồn dập cộng
thêm ngượng ngùng nên đã sớm đỏ bừng cả mặt. Tư Mộ Thần là một người đàn ông bình thường, dưới sự trêu chọc như vậy đã sớm vận sức chờ phát
động. Nhưng để không khiến cô bé của anh bị thương, anh quyết định làm
từng bước một.
“Ư~” Tư Mộ Thần và Cảnh Tô không cẩn thận mà mở ra một chút khe hở. Âm nhạc tuyệt vời tràn ra từ miệng Cảnh Tô, tuy nhẹ
nhàng nhưng cũng đủ để khiêu khích cảm xúc của Tư Mộ Thần.
Anh xoay người, đè cô dưới thân, nhẹ nhàng bắt được tay nhỏ bé của cô.
“Đừng nóng vội, anh tới đây!” Giọng anh khàn khàn mê hoặc Cảnh Tô. Cô tự giác ôm lên cổ anh.
Đầu lưỡi anh khẽ khàng quét qua đôi môi cô, phác họa đôi môi anh đã từng vẽ ra hàng trăm lần trước đây.
Tư Mộ Thần cười xấu xa. Hình như cô bé của anh không thỏa mãn với thứ này!
Từ lúc mới bắt đầu anh cẩn thận, tới từ từ cuồng dã. Cảnh Tô cảm thấy
không khí trong phổi bị rút sạch. Cô hôn trả không ngừng, cố gắng lấy
được chút khí.
Quấn quýt lại quấn quýt, cô biết sự lạnh lẽo đang
từ từ thấm vào người từ sàn nhà, mà sự nóng bỏng trước mặt đang kề sát
lên mình.
Cô vội vàng không muốn buông tha nguồn nhiệt này. Hai
thân thể càng dán sát hơn. Tư Mộ Thần cố nén **, ôm cô lên từ dưới mặt
đất.
“Nhóc con, trên đất lạnh, chúng ta về phòng!” Tư Mộ Thần dụ dỗ Cảnh Tô. Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Trên giường, bọn họ gặp nhau hết sức chân thành. Dưới tác dụng của cồn, thân thể vốn như ngọc của Cảnh Tô phiếm hồng. Tư Mộ Thân sợ hãi than. Cảnh
Tô thật là một báu vật, thật ứng với câu nói kia, một ly rượu liền biến
thành yêu tinh.
Thân thể Cảnh Tô đỏ bừng, giãy giụa trên ra
giường trắng tinh, đánh thẳng vào thị giác của Tư Mộ Thần. Anh không bao giờ muốn để ý tới ** của mình nữa, ba cái hai lượt đã cởi trói buộc của mình.
Một người làm liều, một người cẩn thận, anh để mặc tâm
trạng của mình, mặc cho trực giác nguyên thủy nhất hòa vào chuyện nguyên thủy nhất.
Khoảnh khắc khi anh tiến vào thân thể Cảnh Tô, hai mắt cô bỗng trợn to, từng đoạn ngắn một vô hình trung đánh úp về phía cô.
Nhưng cô sa vào buổi tối bốc đồng này rất nhanh. Cô lần lượt buông thả chính mình dưới sự hướng dẫn của anh.
Có thể Tư Mộ Thần mệt mỏi, cũng có thể anh quá thỏa mãn, cánh tay anh ôm
tay cô không chịu buông ra. Vừa cảm thấy ngủ say, anh ngủ như vô cùng an ổn.
Sáng sớm, ánh mặt trời còn chưa rực rỡ, Cảnh Tô đã mở mắt từ lâu. Cô dùng đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt của anh một cách tinh tế.
Lông mày Tư Mộ Thần có màu đen đậm, bờ môi của anh thật dày. Người như
vậy là nặng tình nhất. Sống mũi anh rất cao, sau này nếu con di truyền
khuôn mặt anh thì chắc chắn là vô cùng dễ nhìn.
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt của cô không tự giác mà chảy xuống. Cô khẽ thút thít, ánh mắt
ảm đạm không ánh sáng. Trong đầu cô, từng đoạn ngắn một đang chiếu lại.
—— Đường phân cách ——
Ba năm trước, Cảnh Tô tổ chức party trưởng thành. Cảnh Linh dẫn theo một đám người về cưỡng chế chiếm đoạt party của cô.
“Cảnh Tô, bây giờ chị muốn mở buổi gặp gỡ bạn học, mượn sân của em trước,”
Trong mắt Cảnh Linh đây là chuyện đương nhiên như vậy. Cô rất bất đắc
dĩ. Khi đó mẹ Thẩm Xuân Linh thương yêu Cảnh Linh cỡ nào, cho dù cô ta
muốn sao trên trời thì bà cũng sẽ liều mạng nghĩ cách.
May mà lúc đó bà nội yêu thương Cảnh Tô.
Bà nội ra ngoài quyết định, party được tổ chức cùng lúc. Nhưng Cảnh Linh vẫn oán giận cô trong lòng.
Trong bữa tiệc, không ít bạn học của Cảnh Linh coi trọng cô, đều nhao nhao
muốn theo đuổi cô. Cảnh Linh luôn kiêu ngạo làm sao đã từng chịu đả kích như vậy.
“Được, chẳng phải các cậu muốn có được em gái của mình
à? Vậy các cậu chờ đi, nhất định mình sẽ khiến các cậu được như ý!” Cảnh Tô ngoảnh đầu lại nhìn thấy Cảnh Linh đang lớn tiếng tuyên bố, vì vậy
càng thêm cẩn thận. Nhưng không ngờ cô vẫn cứ trúng chiêu.
Cảnh
Linh mở chai nước chanh, rót đầy từng ly. Nhưng cô ta chuyển một ly nước chanh tới trước mặt Cảnh Tô thì cô từ chối, mở một chai khác ra, tự
uống.
“Sao? Sợ chị hại em trước mặt nhiều người như vậy à?” Trong mắt Cảnh Linh toàn là khinh thường.
“Không có gì, chị, em thích tự mình làm.”
Nhưng khi uống nước trái cây xong, cô thấy rõ ràng trong mắt Cảnh Linh có đắc ý và âm trầm độc ác.
Trước kia mình còn quá nhỏ, thủ đoạn rách nát này mà mình cũng trúng.
Cô mới biết rằng thì ra mình vừa gặp đã yêu Tư Mộ Thần là dáng vẻ đó.
Năm ấy, Tư Mộ Thần đi đày về, mệnh lệnh nhận được đầu tiên là điều tra kỹ
nhà họ Cảnh. Và hay anh nghe nói Nhị tiểu thư nhà họ Cảnh tổ chức lễ
trưởng thành nên mang theo quà tới mừng. Lúc anh tặng quà, cô đã định
vừa gặp đã yêu anh rồi.
Mà chính là kiểu trời xui đất khiến đó,
lúc người làm dọn đồ uống Cảnh Linh hãm hại Cảnh Tô, Tư Mộ Thần ngà ngà
say vừa hay cầm nó uống để giải khát.
Tư Mộ Thần say rượu được
sắp xếp ở phòng khác. Mà đám hồ bằng cẩu hữu Cảnh Linh mang tới thì chờ
mỹ nhân tới ở căn phòng cạnh phòng anh ở.
Cảnh Linh nhìn Cảnh Tô
mơ mơ màng màng, sắc mặt đỏ ửng, biết là thời cơ tới rồi. Cô ta để người làm mang cô tới phòng khách. Người làm hoảng hốt không biết làm sao lại đưa Cảnh Tô đi nhầm phòng.
Tư Mộ Thân dưới tình huống cả người
nóng ran, đương nhiên là biết tình trạng của mình là gì. Nhưng khi anh
thấy cô bé bất tỉnh nhân sự cũng có tình trạng giống mình nằm cạnh thì
cảm thấy đau lòng từng trận. Anh muốn cứu cô bé này nhưng cửa phòng đã
bị khóa trái.
Cảnh Tô vì nóng hầm hập mà xe quần áo không ngừng.
Cô muốn qua việc này mà giảm bớt nhiệt trên người, không ngờ bộ dạng như vậy lại càng mang tới khảo nghiệm lớn hơn nữa cho Tư Mộ Thần.
Anh quay đầu lại định mặc quần áo cho cô nhưng cô cảm thấy cảm giác mát mẻ
này khiến mình không nhịn được mà muốn dán lên. Cuối cùng, họ tới mức
gặp nahu hết sức chân thành.
Anh nhìn ý thức mình trôi đi, linh hồn anh nhìn mình chiếm cô bé này như thế nào.
Tư Mộ Thần lo mình mang tới rắc rối cho cô bé này nên anh vội vàng rời
khỏi nhà họ Cảnh. Nhưng anh không ngờ điều này lại mang tới tổn thương
lớn hơn cho cô.
Tỉnh dây, Cảnh Tô nhìn mình quần áo xốc xếch, cảm giác toàn thân cho cô biết đã xảy ra chuyện gì tối hôm qua. Cô mặc quần áo tử tế, còn chưa kịp ra khỏi phòng thì cửa phòng đã bị Cảnh Linh mở
ra. Ngoài cửa có một đám người xem kịch vui. Cảnh Tô liều mạng che vết
đỏ trên ra giường nhưng bị Cảnh Linh giành trước một bước, vén chăn lên.
“Bà nội, bà xem đi. Đây chính là cháu gái bà cưng chiều có thừa đó. Con dám khẳng định là tối qua cô ấy phóng đãng với đàn ông ở đây!” Sáng sớm
Cảnh Linh đã tới phòng sát vách, lúc nhìn thấy dáng vẻ tức giận của mọi
người thì cô ta biết Cảnh Tô bị đưa nhầm phòng. Nhưng người ở căn phòng
này cô ta vẫn không biết là ai, chỉ nghe nói là khách quý.
Cảnh Linh nhìn Cảnh Tô. Tuy dáng vẻ đó là không cam lòng nhưng cũng là đạt được mục đích.
“Tô Tô, con nói cho bà nội xem chuyện này có phải là thật không?” Bà nội
chưa bao giờ thích Cảnh Linh. Với lời của cô ta, bà nội chưa bào giờ
bằng lòng nghe thêm một câu. Bà nội biết tính tình Cảnh Tô nên muốn lấy
lại sự trong sạch cho cô trước mặt mọi người.
“Bà nội, con về sẽ nói cho bà được không?” Rốt cuộc cô vẫn nhớ tới chuyện Cảnh Linh là chị gái của mình.
Bà nội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bà phải trả lại sự trong sạch
cho Cảnh Tô. Dáng cẻ Cảnh Tô như vyaaj chẳng phải là đã nói rõ chuyện gì xảy ra tối qua à?
“Con bé ngốc, thật tức chết bà. Còn lo lắng
cái gì? Còn không nhanh đi tới phòng bà!” Bà cụ nhìn Cảnh Tô sững sờ tại chỗ, thật tức giận.
Cảnh Linh ghen ghét. Cho dù là như vậy mà bà cụ vẫ thiên vị Cảnh Tô. Cô ta không cam lòng. Chỉ cần có bà nội ở đây
một này thì Cảnh Linh cô cũng sẽ không có địa vị. Bà cụ thích Cảnh Tô,
cha cũng thiên vị Cảnh Tô nhiều hơn trước.
“Mẹ, vì sao bà nội
luôn thích em gái hơn? Chỉ cần có bà nội ở đay thì ba sẽ không thích
Linh Linh.” Nhìn Cảnh Tô dìu bà cụ rời đi, Cảnh Linh chạy tới phòng Thẩm Xuân Linh, vô lực mà khóc lóc kể lể ở chỗ mẹ kế. Thẩm Xuân Linh động
tâm tư khác thường.
“Nhóc con, con nói cho bà nội xem rốt cuộc tối qua là thế nào!” Bà cụ nhìn vết hôn lốm đốm trên cổ Cảnh Tô, trong lòng bất ổn.
“Hu hu, bà nội, Cảnh Linh chị ấy hạ xuân dược!” Cảnh Tô nói thẳng ra khiến bà cụ tức giận dậm chân.
Trong lòng Cảnh Tô sợ vô cùng. Cô mới mười tám tuổi, chưa từng trải qua bất
cứ việc đời gì. Chuyện này để lại nỗi ám ảnh vô cùng lớn trong lòng cô.
“Tiện nhân này, đê tiện y như mẹ nó. Vì lấy được đàn ông mà chuyện gì cũng
làm ra được!” Bà cụ nói chuyện của mẹ Cảnh Linh không ngừng. Đây là lần
đầu tiên bà nói chuyện mẹ cô ta ra.
Nhưng khi Cảnh Tô ngoảnh đầu
lại nhìn thấy mẹ mình – Thẩm Xuân Linh đang đứng ở cửa, nhìn bà cụ bằng
ánh mắt vô cùng độc ác. Cô ngây thơ nói.
“Mẹ, mẹ.” Cảnh Tô sợ. Cô nghĩ phải bảo vệ bà nội theo bản năng.
Mà bà cụ nhìn Thẩm Xuân Linh cũng đầy khinh thường, “Mẹ tới làm gì?” Cảnh Tô nói. Bà cụ luôn không thích mẹ mình.
“Mẹ, con tới đón Cảnh Tô về. Con muốn hỏi nó chút chuyện!”
“Không cần. Cháu gái của ta, tự ta sẽ đưa về!” Bà cụ hạ lệnh tiễn khách không chút khách khí.
Từ sau chuyện này Cảnh Tô vẫn ở cùng bà nội. Mà sau khi Cảnh Thái Sinh về
thì Thẩm Xuân Linh và Cảnh Linh liền dọn tới nhà mới. Mà cô thì ở lại tổ trạch với bà nội, cùng ở lại còn có chú hai mà cô rất xa lạ.
Vì
ám ảnh trong lòng mà Cảnh Tô trở nên yên lặng, thậm chí là ngốc nghếch,
liền tạm thời nghỉ học ở nhà, vẫn điều trị với bác sĩ tâm lý. Cô luôn
thích ngơ ngác ngồi trên ban công nhìn bên ngoài.
Không biết bắt
đầu từ lúc nào, Cảnh Tô nhìn thế giới trắng đen có màu sắc. Cô bắt đầu
thấy đóa hoa đỏ rực rỡ. Vừa mới bắt đầu là một đóa, sau đó là hai đóa ba đóa, từ từ, trong thế giới của cô có rất nhiều màu sắc. Sau đó cô bắt
đầu có cuộc sống của mình.
Sau này cô biết người đặt thứ cô thích dưới lầu nhà mình có một cái tên dễ nghe. Mọi người thích gọi anh là A Thần.
Cảnh Tô bắt đầu từ từ ra ngoài. Cô thường thừa dịp bà nội ngủ trưa đi theo A Thần ra ngoài chơi.
Chỉ cần có thể chơi với A Thần, Cảnh Tô có thể vẻ một này. Mà bà cụ cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Chỉ cần là chuyện tốt cho Cảnh Tô thì bà
sẽ làm tất cả tới nỗi bà tự động quên rằng phải đi điều tra thiếu niên
tên là A Thần này.
“Em tên là Cảnh Tô,” A Thần nhìn Cảnh Tô, cảm
thấy rất kỳ lạ. Anh biết cô gần một tháng, đây là lần đầu tiên cô nói
chuyện. Cảnh Tô thấy được sự vui vẻ không tầm thường nơi đáy mắt anh. Mà đôi mắt động lòng người quen thuộc như vậy nhưng cô lại không nghĩ ra.
“Anh tên là A Thần,” Thiếu niên vui vẻ cười lớn. “Cô bé, nhớ chưa? Phải gọi anh là anh trai!”
“Là anh trai ạ? Nhưng em đã có anh trai nhỏ rồi!” Cảnh Tô lại bắt đầu ngốc nghếch.
“Đồ ngốc!”
“Cảnh Tô không ngốc. Bọn họ đều nói Cảnh Tô là người ngốc!” Cô bắt đầu rơi
vào mơ hồ. A Thần hối hận. Anh ôm cô vào lòng, sau đó an ủi.
Trên ngực anh, nước mắt cô làm trái tim anh đau đớn.
“Được rồi, đừng khóc, cô bé không phải người ngốc. Trong mắt anh Tô Tô là
thông minh nhất!” Như thể dụ dỗ trẻ con, anh khẽ vỗ lưng cô.
“Có thật không? Bà nội cũng nói thế. Anh A Thần cũng tốt như bà nội!” Cảnh Tô lau nước mắt, cao hứng như có được thứ gì đó.
“Anh A Thần, anh đuổi theo em đi! Chúng ta chơi chim ưng bắt gà con!” Cảnh Tô chạy chậm trước mặt, kêu A Thần đuổi theo cô.
A Thần cười cười bất đắc dĩ. Chim ưng bắt gà con ở đây? Nhưng anh vẫn phối hợp, giang rộng hai tay, nhào lên trước.
“Nhóc con, mau về dùng cơm!” Bà cụ nhìn hai người đang chơi vui vẻ dưới cây
dong lớn, trong lòng yên tâm không ít. Bà biết Cảnh Tô của bà sẽ trở
lại.
“Anh A Thần, vì sao anh không dám nhìn bà nội vậy?”
“Con nhóc hư, nhanh đi ăn cơm đi. Bà nội cũng phải gọi anh A Thần là anh rồi!”
“Vậy anh A Thần phải ngoan ngoãn ăn cơm đó, giống như Tô Tô ấy!”
“Được rồi, cô bé hư, em mau trở về đi!” A Thần biết Cảnh Tô rất vui khi về nhà.
Anh cũng đưa mắt nhìn theo Cảnh Tô nhanh chóng rời khỏi tổ trạch nhà họ
Cảnh. Khi đó tổ trạch nhà họ Cảnh cũng không phải là chỗ rất phú quý gì, chỉ như đại viện nằm sâu trong hẻm, bên ngoài là từng con phố trồng cây to.
“A Thần, bên con thế nào?” Ông cụ nghiêm nghị nhìn anh. Đây
là nhiệm vụ đầu tiên sau khi anh về nước. Cháu của ông đương nhiên là
thể hiện xuất sắc.
“Ông nội, con định vào nhà họ Cảnh. Bây giờ con rất tiện ra tay với bà cụ nhà đó!”
Người đàn ông gọi là A Thần trước mặt chính là Tư Mộ Thần hóa thân. Cái ngày
bước vào nhà họ Cảnh kia không có mấy ai biết anh, chỉ biết đây là khách quý cho nên khi anh tiếp xúc với Cảnh Tô thì hầu như họ không ngăn cản
bọn họ chơi với nhau.
“A Thần, đây là bước đầu tiên để con vào
Viện Kiểm sát. Bây giờ địa vị của ba con ở Viện không cao bằng lúc
trước. Địa vị nhà họ Tư chúng ta bây giờ không cao bằng lúc trước!” Tư
Mộ Thần nhìn ông cụ. Tuy tác phong khí khái hào hùng nhưng anh cũng biết người quân nhân chinh chiến sa trường năm đó đã đến tuổi gần đất xa
trời.
“Ông nội, trong lòng con nắm chắc, không sao đâu. Con đi
xuống trước đây!” Tư Mộ Thần cảm thấy mình thật hèn hạ. Bây giờ không có lúc nào trong đầu anh không nghĩ tới khuôn mặt tươi cười ngây thơ ấy.
Anh tự coi mình không phải là người tốt vì. Vì đạt được mục đích cũng có thể không từ thủ đoạn nào. Nhưng lần này thật sự là chùn tay.
Kể từ khi anh bắt đầu nhớ thì anh đã bị truyền bá tư tưởng bất kể là mèo
đen hay mèo trắng, chỉ cần có thể bắt được chuột là mèo tốt. Cho nên nếu có thể đạt được mục đích thì dù có thế nào cũng được.
Tám tuổi, anh bắt đầu đọ sức với chó nghiệp vụ, dùng dao dài chặt đầu chó nghiệp vụ xuống, bắt đầu cuộc đời quân nhân của mình;
Mười tuổi, anh được học viện quân sự đặc cách thu nhận, là sinh viên trúng tuyển nhỏ tuổi nhất trong lịch sử học viện;
Mười bốn tuổi, thi hành nhiệm vụ trên không, thành công điều khiển máy bay
chiến đấu trở về. Anh giành được vinh hạnh đặc biệt là Thiếu tá;
Mười sáu tuổi, ra nước ngoài bảo vệ hòa mình, giành được thành tích xuất sắc, thăng chứng Trung tá;
Hai mươi tuổi, được chọn là sĩ quan bộ đội đặc chủng cao cấp, chiếm được thân tín hạng 001, bắt đầu bồi dưỡng thế lực của mình;
Hai mươi ba tuổi, bởi vì anh lãnh đạo bộ đội đặc chủng thu được công trạng
đặc biệt, lại được đặc cách thăng làm Thiếu tướng. Anh trở thành Thiếu
tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử;
Tiến hành từng bước một, đều là anh tự sắp xếp, vì đạt được mục đích này, anh phí rất nhiều tâm tư.
Tám tuổi đọ sức với chó nghiệp vụ, chẳng qua là con chó đã bị cho anh ăn
thuốc an thần. Mục đích của anh là vì để mẹ sống những ngày thật tốt
đẹp,nâng cao địa vị của bà ở nhà họ Tư, để mẹ không bị bác gái cả bắt
nạt. Theo địa vị nâng cao, ánh mắt người làm nhìn mẹ cũng không giống
trước.
Mười tuổi, cha dẫn theo anh trai tới học viện quân sự. Anh biết một khi anh trai trúng tuyển thì mình chỉ có thể tiếp nhận việc
làm ăn trong nhà, hoàn toàn thua anh hai trên khía cạnh quyền thế. Anh
không cam lòng cho nên anh rèn luyện mình từng bước một, len lén theo
ông nội tới quân doanh, xem những binh lính kia huấn luyện, sau đó tập
luyện theo những cách đó hàng ngày.
Ngày thi vào học viện quân
sự, anh bất ngờ nói với giám khảo rằng anh muốn tham gia cuộc thi. Dưới
sự ngầm cho phép của ông nội, anh trở thành quân nhân thứ hai của nhà họ Tư. Anh là chính khách. Bác cả của anh là một doanh nhân thành đạt, cho nên nhà họ Tư khẩn cấp cần một người lính xuất hiện.
Mười bốn
tuổi, anh đánh cuộc với một người dưới quyền mình, tự tiện đi theo bạn
thân trong quân học lái máy bay. Trên phương tiện máy móc, Tư Mộ Thần
gần như có khả năng phi thường chi nên lúc không ai dám hoàn thành nhiệm vụ thì anh dứt khoát kiên quyết lấy mạng và số phận ra để đánh cuộc.
Kết quả anh thắng. Anh lấy được hàm Thiếu tá sớm hơn ông nội của mình.
Mười sáu tuổi, vào lúc huy hoàng nhất của anh, anh nghĩ thịnh cực tất suy.
Anh lựa chọn ra nước ngoài gìn giữ hòa bình, học quản lý quân sự và kiến thức mà mình cần ở nước ngoài. Một lần ngoài ý muốn, anh giải quyết
tranh chấp với nước láng giềng. Kết quả lần này cũng không nằm trong dự
liệu của anh.
Hai mươi tuổi, anh lặn xuống chỗ biển sâu, đánh bại tất cả sĩ quan ở cửa ải này. Anh biết kiên trì sẽ thắng cho nên anh
kiên trì tới cuối cùng, coi như mình là một xác chết. Anh biết ông nội
anh không thể nào để anh chết ở đáy biển.
Hai mươi ba tuổi, anh
phát huy tài năng của mình tới cực hạn, nhiều lần phá được bí mật quân
sự của các quốc gia, biến đội lính đặc chủng của mình thành huyền thoại.
Thời kỳ đỉnh cao, anh được ông nội Tư giao cho một mệnh lệnh, chính là lưu
đày đi tây bộ. Bây giờ anh chính là đại diện cho nhà họ Tư, nhất tổn câu tổn (một người tổn hại thì tất cả tổn hại). Lúc này Tư Mộ Thần không
thể ngã xuống, che giấu tất cả hào quang của mình, súng mới không đánh
được chim đầu đàn.
Hai mươi tư tuổi, anh được mời về lần nữa, chỉ một năm ngắn ngủi, địa vị của nhà họ Tư lại không cao bằng lúc trước.
Nhiệm vụ đầu tiên anh nhận được chính là tiêu diệt hang ổ đầu cơ trục
lợi quốc bảo.
Nhưng vận mệnh chính là mở ra như vậy, Tư Mộ Thần thiết huyết bởi vì một cô bé mà dừng chân không tiến.
“Ông nội, chuyện xử lý hang ổ này con muốn bí mật tiến hành!” Có thể mang
tới tổn thương ít nhất cho cô thì ít nhất. Dù sao, rốt cuộc đêm đó mình
cũng có lỗi với cô.
“Chuyện này giao cho con tự mình xử lý!”
— Đường phân cách —
“Bà nội, hôm nay sao anh A Thần còn chưa tới thăm con?” Cảnh Tô dựa vào người bà nội. Cô muốn chơi với anh A Thần.
“Đừng nói. Có lẽ là nó có việc thôi!” Bà nội nhìn Cảnh Tô không còn lặng lẽ
thì vui vẻ không ít, nhớ tới lời bác sĩ tâm lý nói, cứ tiếp tục như vậy
thì bệnh của Cảnh Tô cũng sắp khỏi. Khẩu vị của cô đã tăng lên, buổi
trưa hôm nay còn bảo nhà bếp làm rất nhiều thức ăn.
“Ăn cơm với bà nội đi.” Bà cụ gắp thức ăn vào trong chén Cảnh Tô. Cô ăn một lúc thì buồn nôn, chạy vào toilet nôn không ngừng.
Đũa của bà cụ rơi xuống đất. Lúc này nói gì cũng muộn rồi. Nhất định là đêm gặp chuyện không may đó Cảnh Tô đã không dùng biện pháp bảo vệ. Bà cầu
nguyện chuyện như vậysẽ xuất hiện trên một người mà chỉ số thông minh
bây giờ chỉ như trẻ con. Nhưng phải nói gì đây?
Lúc bà cụ dẫn Cảnh Tô tới bệnh viện kiểm tra thì đứa bé đã hơn 1 tháng.
“Bác…bác sĩ, đứa trẻ này, chúng tôi không thể giữ!” Bác sĩ nhìn bà cụ từ trên xuống dưới, vẫn khẽ thở dài một hơi.
“Bà, để cháu gái bà tự quyết định đi. Vách tử cung của cô ấy rất mỏng. Nếu
bỏ đứa bé này thì e rằng cô ấy không thể sinh con được nữa!”
Cô không thể sinh con, cũng là phụ nữ, sao có thể tước đoạt tư cách làm mẹ của cô đây?
“Bé con, bây giờ con phải ngoan ngoãn ở nhà, không được đi chơi với anh A Thần!” Bà cụ nắm lấy tay Cảnh Tô, khẽ vỗ.
“Bà nội, vì sao?” Cảnh Tô gãi đầu mình, ngây ngốc hỏi.
“Bây giờ Cảnh Tô là hai người, tốt hơn hết là bảo vệ mình. Nếu không bảo vệ mình tốt thì sẽ chảy máu!”
“Chảy máu ạ? Thật đáng sợ. Vậy Cảnh Tô có thể để anh A Thần tới nhà chơi không?” Ánh mắt Cảnh Tô khiến bà cụ cảm thấy đau lòng.
“Sau này chúng ta sẽ để anh A Thần của con tới nhà chơi!” Bà cụ nghĩ phải với A Thần đó về chuyện cô có thai một chút.
“Bây giờ chúng ta ngoan ngoãn xuất viện đi!” Bà cụ để người làm cẩn thận đỡ Cảnh Tô xuất viện.
Bồi dưỡng thân thể Cảnh Tô thật tốt. Cảnh Tô kháng nghị, cảm thấy mình như con heo nái nhỏ.
“Lão phu nhân, người tên là A Thần đang ở bên ngoài ạ!” Người làm thấy A
Thần chờ ở ngoài thật lâu không đành lòng, vẫn nói chuyện này với lão
phu nhân.
“Để nó vào đi!”
Vừa gặp Tư Mộ Thần, bà cụ đã cảm thấy là một người đàn ông khí khách. Nếu Cảnh Tô tỉnh táo thì tốt rồi thì cũng môn đăng hộ đối.
“Bà nội Cảnh, xin chào!” Tư Mộ Thần nhìn người phụ nữ bảo đao không già, cảm thấy kính nể một cách nghiêm túc.
“Bà gọi con là A Thần nhé! Con ngồi đi. Bà có việc muốn nói với con!” Bà cũng thích người trẻ tuổi trong tưởng tượng này.
“A Thần, Cảnh Tô có thai!” Bà nhìn Tư Mộ Thần không rời mắt. Bà rõràng nhìn thấy người anh run lên.
“Cô ấy…bây giờ cô ấy có khỏe không?” Trong lòng anh kích động. Cô mang thai, con của anh.
Bà nội Tô nhìn hành động của anh trong mắt. Là hạnh động ghét bỏ cô bé nhà bà? Hay là hành động thể hiện không thể tin được? Nét mặt bà cụ phức
tạp.
Chương 60.3
“Cảnh Tô rất khỏe. Nhưng nó muốn đi chơi
với con. Bà thật sự là không dám làm phiền con nhưng A Thần, con có thể
giúp bà cụ già ta chăm sóc con bé thật tốt không?” Bà cụ nhìn anh, trong mắt bà tràn đầy mùi vị cầu xin.
“Bà nội, con sẽ!” Bộ dạng anh thành khẩn khiến người ta nghi ngờ nghiêm trọng.
“Con…Con không để ý à?” Thật ra thì bà cụ muốn hỏi là con không ngại khi làm cha miễn phí à?
Tư Mộ Thần biết hình như mình vui mừng hơi quá mức, “Lão phu nhân, con chỉ muốn chăm sóc Cảnh Tô thật tốt. Những thứ khác con đều không để ý!”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Lúc chơi với nó nhớ phải cẩn thận một chút!”
Anh nói chuyện với bà cụ nhà họ Cảnh rất lâu, kéo bước chân vui vẻ cũng nặng nề bước ra ngoài.
Rốt cuộc anh đã vào được nhà họ Cảnh. Anh cũng có thể chăm sóc cô bé kia.
Nhưng tâm trạng anh không cao hứng nổi chút nào. Cô đơn hai mươi tư năm, bây giờ anh cần một người giúp đỡ mình.
“Anh A Thần, anh tới
rồi!” Trên chỗ rẽ cầu thang, anh tình cờ gặp Cảnh Tô. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hài của cô, anh biết nhà họ Cảnh chăm sóc cô rất tốt.
“Cô bé, anh tới thăm em!” Anh nhẹ nhàng ôm Cảnh Tô đang nhào vào lòng mình, trên mặt toàn là cẩn thận, chỉ sợ hành động của mình quá lớn sẽ làm tổn thương tới chỗ kia của cô.
“Anh A Thần, em không thể chơi với anh.” Mặt Cảnh Tô uất ức. Cô suy nghĩ, vẫn rời khỏi vòng ôm của anh.
“Sao vậy?”
“Bà nội nói bây giờ em là hai Cảnh Tô. Nếu lộn xộn thì sẽ bị chảy máu!”
Dáng vẻ ngốc nghếch của Cảnh Tô lại khiến cô trở nên đáng yêu.
“Được rồi, anh A Thần sẽ chăm sóc em thật tốt!” Tư Mộ Thần thật sợ cô bé choai choai này.
“Các con đang làm gì vậy?” Một giọng nam xa lạ bay vào tai hai người. Cảnh Tô nghe thấy mà hơi run rẩy.
“Chú…Chú hai!” Cảnh Tô lắp bắp gọi người vừa tới. Trong đôi mắt to của Tư Mộ
Thần liền tràn đầy khí lạnh toát ra một cách tự nhiên.
“Hừ,” Nhìn bọn họ, ánh mắt lão nhị Cảnh Thái Huy nhà họ Cảnh đầy âm trầm. Tư Mộ
Thần dùng thân thể che Cảnh Tô sau lưng theo bản năng.
Cảnh lão
phu nhân nhìn thấy cảnh này ở phía xa, trong lòng rất bình tĩnh. Ít nhất cháu gái ngốc nghếch của bà đã có người thương yêu, mình không phải lo
lắng cho nửa đời sau của cô.
—— Đường phân cách ——
Lúc Cảnh Tô mang thai tháng thứ bảy, nhà họ Cảnh xảy ra một chuyện lớn.
“Anh A Thần, sao hôm nay anh tới sớm vậy?” Mới bảy tháng mà bụng Cảnh To đã
rất to, hành động cũng rất khó khăn. Cô gian nan dời bước, chạy về phía
anh.
Tư Mộ Thần cẩn thận đỡ cô ngồi xuống, “Cô bé, nếu anh làm tổn thương người thân của em thì em có ghét anh A Thần không?”
“Không đâu. Bởi vì em tin anh A Thần không đáng ghét như vậy. Anh A Thần sẽ không để em khó chịu!”
Tư Mộ Thần cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng xoa tóc Cảnh Tô, sau đó theo cô về phòng, dỗ cô ngủ.
Bà cụ đứng ngoài cửa phòng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hạnh phúc như vậy.
“A Thần, con tới rồi!” Bà cụ khẽ gọi Tư Mộ Thần. Bà thật lòng coi anh là cháu rể, cho nên bà muốn giao bí mật này cho anh.
“Lão phu nhân!” Tư Mộ Thần nhìn bà lão, cảm thấy rất có lỗi với bà. Dù sao
bây giờ người anh định tổn thương là con trai bà, lại còn lợi dụng cháu
gái bà.
“A Thần à, bà thấy con là đứa bé không đơn giản cho nên bà muốn giao thứ này cho con bảo quản. Con sẽ bảo vệ nó chu toàn chứ?”
“Lão phu nhân là nói Cảnh Tô?”
“Không, món đồ này còn quan trọng hơn Cảnh Tô!” Mặt bà cụ đầy tang thương.
“Lão phu nhân, con sẽ cố gắng hết sức,” Tư Mộ Thần cảm giác mình có thể làm
chút gì đó cho bà cụ này thì chính là bù đắp lại tất cả.
“Đi theo bà!” Bà cụ dẫn anh tới thư phòng.
Mở cửa phòng, bà nhẹ nhàng ấn mở một cái hốc tối, lấy ra cái hộp bọc bằng gấm Vân Nam màu vàng.
“A Thần, trong này là bằng chứng tội chú hai Cảnh Tô buôn bán chất kích
thích. Nếu…Nếu đứa con bất hiếu nó làm ra chuyện có lỗi với nhà họ
Cảnh, xin con đưa thứ này tới nhà họ Tư. Lão tư lệnh nhà họ Tư sẽ giúp
con!”
Tư Mộ Thần mở mắt thật lớn. Chẳng phải anh bước vào nhà họ Cảnh vì thứ này sao? “Lão phu nhân, chuyện này…”
“Cũng không sợ con cười chê. Lão tư lệnh nhà họ Tư này có một đoạn tình cảm
với bà hồi còn trẻ. Chuyện này, bà tin ông ấy sẽ bằng lòng giúp! Bà
không cầu xin gì, chỉ muốn nhờ ông ấy bảo vệ cháu gái bà một đời bình
an!” Thật ra thì tự tay đưa con trai mình lên đoạn đầu đài, ai mà không
đau lòng?
“Lão phu nhân, nhất định con sẽ làm được!” Vốn điều thỉnh cầu này không đáng gì.
“Vậy là được rồi. Đứa bé ngoan, vẫn không thể xác định cha của đứa bé trong bụng Cảnh Tô là ai, lại khiến con uất ức!”
“Không uất ức. Con sẽ coi đứa bé này như con ruột!” Không thể vội vàng, không
thể vội vàng. Tuy tới bây giờ bà cụ vẫn tín nhiệm mình nhưng đợi tới khi Cảnh Thái Huy bị bắt thì anh sẵn lòng xin lỗi bọn họ.
“Đứa bé
ngoan, đây là 15% cổ phần công ty nhà họ Cảnh. Bây giờ bà giao nó cho
con. Còn 15% nữa bà đã giao cho luật sư, đợi tới khi Cảnh Tô tỉnh táo
thì tự nhiên anh ta sẽ giao cho nó!”
Tư Mộ Thần nghe mà cảm thấy có gì đó không đúng,”Lão phu nhân, người không sao chứ?”
“Đứa bé ngốc, bà đã từng tuổi này còn có thể có chuyện gì. Con đừng suy nghĩ nhiều. Ngày mai con dẫn Cảnh Tô ra ngoài giải sầu đi!” Bà cụ nói, còn
lấy ra hai cái vé máy bay từ trong ngăn kéo, nhét vào tay Tư Mộ Thần.
Trong lòng anh có cảm giác bà cụ trước mắt đã biết thân phận của mình rồi.
Mấp máy môi, anh vẫn không nói ra gì. Bà cụ không muốn Cảnh Tô cuốn vào trận đấu này đúng không?
“Hỏi thăm sức khỏe ông nội con giúp bà!” Đây là câu nói sau cùng bà cụ nói
với Tư Mộ Thần khi anh ra khỏi thư phòng. Anh biết bà đang nhờ ông nội
giúp.
“Anh A Thần, anh đang ở đâu?” Tiếng khóc của Cảnh Tô truyền tới từ bên ngoài. Anh bước nhanh ra ngoài.
“Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây!” Hình như là dự đoán được gì, trong giấc mơ của Cảnh Tô xuất hiện một đoạn ngắn.
“Bà nội đâu?”
Cô lắc cái đầu nhỏ cho tỉnh táo, hỏi rõ ràng. Nước mắt trong đôi mắt vẫn còn chưa khô.
“Cô bé ngốc, anh dẫn em ra ngoài chơi có được không?”
“Đi đâu? Anh A Thần?”
“Dẫn em ngồi máy bay lớn, có đi không?” Tuy có nguy hiểm nhưng may mà bụng mới 7 tháng, không có chuyện gì quá lớn.
“Được, được, nhưng anh xem, cái bụng Tô Tô thật lớn, máy bay lớn có thể chê cười em không?”
“Sẽ không, máy bay lớn đối xử với em rất tốt!”
“A a, vậy em yên tâm rồi!”
“Vậy bà nội có đi chơi không?”
“Không đi!”
…
Buổi trưa
“Lão đại, bắt đầu hành động chưa? Cảnh Thái Huy đang tiến hành giao dịch bên Khám Viện. Bây giờ đang đem về nhà họ Cảnh!”
“Ngày mai hành động, tạm thời để ông ta sống một ngày thật tốt!”
“Lão đại, ông ta cầm một lượng súng lớn súng ống đạn dược ra khỏi Khám Viện, anh cẩn thận!”
“Nói với ông nội, bảo ông triệu tập đội ngũ, bảo vệ tổ trạch nhà họ Cảnh, không thể để người ở đây có bất kỳ thương vong nào!”
“Vâng! Lão đại anh cẩn thận!”
“Ừ!”
Cúp điện thoại, Tư Mộ Thần liền nghe một tiếng nổ vang truyền tới từ phương xa.
“Đừng, chú hai! Chú hai, đừng!” Tiếng kêu lớn của Cảnh Tô truyền tới từ bên kia viện!
“Đừng dông dài! Đi theo tao!” Cảnh Thái Huy kề khẩu súng lạnh như băng trên cổ cô. Toàn thân cô run lên, kêu to theo bản năng.
“Bà già đáng chết, bà đi ra cho tôi!” Cảnh Thái Huy kêu to về phía tổ
trạch. Người làm nhìn thấy súng trên tay cũng đều liều mạng né tránh.
“Cảnh nhị gia, ông không được phép làm bậy! Ở Trung Quốc, công dân mang theo
súng là phạm pháp, tôi nghĩ ông biết chứ?” Bây giờ anh chỉ có thể kéo
dài thời gian để chờ quân cứu viện.
“Ha ha, phạm pháp. Tao nói
cho chúng mày biết, hôm nay bà già chết tiệt kia không đưa thứ đó cho
tao thì tao sẽ để cháu gái bảo bối của bà ta đồng quy vu tận với tao!”
Bình thường Cảnh Thái Huy lãnh khốc vô tình trước đây đã biến mất từ
lâu. Bây giờ ông ta là kẻ điên.
“Dừng tay, đồ bất hiếu, còn không thả Cảnh Tô ra!” Bà cụ vội vàng chạy tới, đau lòng nhìn đứa con trai
chết cũng không tỉnh ngộ, lắc đầu lia lịa.
“Bà già, ít nói nhảm.
Tôi biết từ nhỏ bà đã nhìn tôi không vừa mắt, thiên vị anh hai và em ba
khắp nơi. Bây giờ sắp chết mà bà còn bỏ đá xuống giếng! Tôi đếm tới ba,
nếu bà không giao những sổ sách kia ra đây tôi sẽ để nó về Tây Thiên!”
Cảnh Thái Huy lên nòng, tiếng ‘lạch cạch’ khiến lòng Cảnh Tô sợ hãi
nhưng cô không khóc to lên.
“Anh A Thần, bà nội, con không sợ,
con sẽ thật biết điều!” NHìn Cảnh Tô ngoan ngoãn như vậy, trong lòng Tư
Mộ Thần vốn bất ổn cũng có điểm tựa.
“Đồ bất hiếu, chẳng phải mày cần sổ sách kia à? Đi theo tao, tao cho mày!” Bà cụ cố tình dẫn ông ta tớ chỗ sân vắng.
“Thả Cảnh Tô, tao cho mày thứ cầm trong tay!”
“Bà già kia, bà không lừa tôi?”
“Thái Huy, mẹ là mẹ ruột của con!”
“Ha ha, nhiều năm nay bà có coi tôi là con bà không? Hai ba con riêng, bà
đối xử với bọn họ lại thương từ trong tim! Bây giờ chính là con riêng
của con gái, bà đều yêu thương như vậy!” Cảnh Thái Huy dứt lời thì càng
dí súng vào cổ Cảnh Tô sâu hơn. Tiếp tục như vậy, đứa bé Cảnh Tô đang
mang bị động thai cũng không tốt.
Tư Mộ Thần cảm thấy trong quần rung động, biết viện quân đã tới, anh bắt đầu hành động.
NHìn Cảnh Thái Huy vẫn nói chuyện với bà cụ, anh tấn công ông ta. Nhưng ông
ta đẩy Cảnh Tô về phía trước. Lúc cô ngã xuống đất thì bị đụng vào bụng.
“Bà nội, con đau quá!” Sắc mặt Cảnh Tô trên mặt đất trắng bệch. Bà cụ vừa nhìn thấy cũng biết là sinh non.
“Thằng nhóc mày dám đánh lén tao từ phía sau!” Quanh năm Cảnh Thái Huy buôn
lậu, cũng có chút võ nghệ, lập tức đánh nhau với Tư Mộ Thần.
“Nhà họ Tư chúng mày đều là đồ hèn nhát. Bây giờlại đến lượt lợi dụng một
người phụ nữ để đạt được mục đích của mình à? Chẳng phải mày đến gần
Cảnh Tô là vì để trà trộn vào nhà họ Cảnh à?”
Cảnh Tô trên mặt
đất nghe những lời này, nước mắt thi nhau chảy xuống. Cô bi thương mà
nhìn Tư Mộ Thần. Tuy cô ngốc nghếch nhưng cô hiểu hết những điều đó. Mãi cho tới khi ngất đi cô vẫn còn khóc.
Không chờ viện binh tới, Cảnh Thái Huy rút một tay ra, nổ súng về phía Cảnh Tô.
Bà cụ nhào vào trên người Cảnh Tô, đỡ cho cô một phát.
“Bà nội, bà nội” Cảnh Tô vô cùng sợ hãi. Cô ôm người bà nội khóc không ngừng.
“Lão đại, bọn em tới rồi”, chờ viện binh đuổi tới thì thấy hai người phụ nữ chảy máu ngã trên đất.
“Nhanh, nhanh đưa bọn họ tới bệnh viện!” Tư Mộ Thần thở hổn hển, nắm lấy tay
Cảnh Thái Huy. Trong lòng anh rất sợ hãi. Thật ra thì anh đã có thể bắt
được tên trùm buôn thuốc phiện này từ lâu, nhưng là vì lấy được nhiều
chứng cớ về bàn tay đen phía sau màn nên anh mới cực chẳng đã mà làm như vậy.
“Giải Cảnh Thái Huy về cục cảnh sát, giao cho ba tôi!” Tư Mộ Thần vội vàng đuổi theo xe, đi theo mọi người tới bệnh viện.
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu, đi tới kho máu lấy tới đây!”
“Người nhà bệnh nhân ở đâu?”
“Là tôi, là tôi!” Tư Mộ Thần căng thẳng chờ bị tuyên án.
“May là viên đạn không tạo thành tổn thương quá lớn cho thân thể bà cụ.
Nhưng thân thể bà cụ vốn quá yếu, đau ốm triền miên, có thể không sống
được lâu lắm. Mọi người chuẩn bị hậu sự đi!”
“Người thân bệnh nhân, người thân bệnh nhân!” Nghe xong kết quả bên này, Tư Mộ Thần lại chạy qua bên kia.
“Bây giờ vợ anh mất máu quá nhiều, muốn giữ đứa bé hay giữ người lớn?”
“Giữ hết, tôi muốn giữ hết!” Tư Mộ Thần đỏ mắt gào lên với y tá trẻ.
“À à, được, anh đừng kích động. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!” Y tá trẻ bị giật mình, vội vàng chạy vào phòng bệnh nặng.
“Chúc mừng anh, may mắn quá, đứa bé và người lớn đều bình an!” Y tá trẻ cũng
buồn bực. Mới ra ngoài một lát mà đứa bé kia đã được sinh ra. Thật sự là kỳ tích, ban đầu còn khó sinh đó.
Trên giường bệnh, Cảnh Tô hôn mê, Tư Mộ Thần vẫn trông chừng cô.
“Lão đại, anh đi nghỉ ngơi một chút đi. Em trông chừng cô bé này cho!”
“Không cần, tôi trông được. Đúng rồi, Cảnh Thái Huy bị tuyên án chưa?”
“Bây giờ đã tuyên án tử hình! Nhưng lão đại, lời đồn bên ngoài là thật ạ?”
“Thật!”
Tư Mộ Thần vẫn nhìn Cảnh Tô. Lúc anh đang nói những lời này thì tay cô khẽ động, mở mắt.