Hàn Dao liếc nhìn Chúc Quân Dương, thốt ra một câu: “Heo, nhanh chút, thời gian có hạn.
Bọn tôi xuống trước, cô xuống đến bên dưới thì đẩy 5tốc độ lên hết mức nhé.”
Hàn Dao là người chạy ra khỏi ký túc xá đầu tiên, sau đó là đến Trương Lan Tiếu, sau cùng là Đại Lan, Tô 6Ý, Từ Trừng Ngưng, Hứa Na.
Bọn họ ở trên tầng bốn, lúc xuống dưới thì những người ở tầng dưới đã chạy được một phần ba quãng đường7 rồi.
Hàn Dao nhìn giờ, cô cần phải chạy với tốc độ nhanh nhất thì mới có thể tới sân huấn luyện trong vòng hai phút, thế nên vừa rồi cô m4ới bảo Chúc Quân Dương đẩy tốc độ hết mức.
Mấy người xuống dưới trước đều chạy theo Hàn Dao với tốc độ nhanh nhất có thể.
Cho dù H8àn Dao có thể kéo người thì cũng chỉ kéo được hai người, những người khác thì cô không thể lo hết được, thế nên mấy người khác vẫn bị bỏ lại một đoạn.
Lúc bọn họ đứng vững trong đội ngũ thì gần một nửa số người đã tới rồi.
Hà Tiêu Linh nhìn chằm chằm vào Hàn Dao mấy giây, sau đó viết mấy chữ vào danh sách.
Giang Hàn cầm đồng hồ bấm giây hô lên: “Hết giờ! Những ai chưa đứng vào hàng thì đứng ra bên ngoài, lát nữa sẽ có bất ngờ.”
Ngoài Chúc Quân Dương xuống sau và Hứa Na chạy hơi chậm thì những người khác trong phòng đã đứng vào hàng trong lúc Giang Hàn nói.
Tính cả Chúc Quân Dương và Hứa Na thì có khoảng ba mươi người đứng ngoài đội ngũ.
Hàn Dao nhìn thẳng về đằng trước, không nhìn thì cô cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt tội nghiệp của Chúc Quân Dương lúc này.
Nhưng cô không có tâm trạng đâu mà xem Chúc Quân Dương, mà chỉ nghiêm túc nhìn Hà Tiêu Linh đi tới trước mặt mình.
“Hàn Dao!”
“Có!”
“Bước ra khỏi hàng!”
“Rõ!”
Hàn Dao bước lên một bước, vừa hay cách Hà Tiêu Linh một khoảng, nhưng hai người đứng song song với nhau.
“Toàn thể đội ngũ! Bên phải, quay!”
Sáu mươi mấy người quay sang phải theo những cách khác nhau.
Vốn chỉ là một động tác có thể làm đều tăm tắp, ấy vậy mà lại nhốn nháo lộn xộn.
Bàn tay đang cầm còi của Hà Tiêu Linh khựng lại, một đám rác rưởi!
“Toàn thể đội ngũ!” “Báo cáo!”
Bị ngắt lời, Hà Tiêu Linh nhìn Hàn Dao với vẻ mặt không vui.
“Có vấn đề gì?”
“Báo cáo! Tôi có cần làm theo không?”
Hà Tiêu Linh vung còi vào đầu Hàn Dao, làm mũ của Hàn Dao chếch đi.
“Hỏi thừa! Cô cứ làm theo là được, lắm lời!” “Rõ!”
Hàn Dao giơ tay chỉnh lại mũ, không nói thêm gì nữa.
Hà Tiêu Linh trợn trắng mắt.
“Toàn thể đội ngũ! Đi đều, bước!”
Mọi người bước lộn xộn tới vị trí bên dưới lá cờ.
Giang Hàn, Hà Tiêu Linh và mấy giáo quan thấy vậy thì đều lắc đầu, đúng là rác rưởi thật!
“Đứng nghiêm! Bên trái, quay!”
Hà Tiêu Linh không muốn xem bọn họ xoay trái, đứng nghiêm như thế nào nữa rồi.
Cô ấy vươn tay chỉ vào Hàn Dao.
“Cô lên bậc thềm trên cùng, quay lưng về phía bọn họ, đứng nghiêm bằng nửa bàn chân.
Cả đội cũng đứng như thế, học Hàn Dao.”
Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào đám
người đứng ngoài hàng.
“Các cô cũng tới đây, đứng như Hàn
Dao, đứng kín tất cả các bậc thềm
ấy cho tôi.”
Những người đứng ngoài hàng
nhích từng bước tới chỗ bậc thang.
Một người với khuôn mặt đen cùng
dáng người khá là đô con trong số
mấy giáo quan quát to: “Làm cái gì
thế hả? Chờ tôi mời ăn cơm à?! Đi
gì mà đi, chạy!”
Chúc Quân Dương là người chạy
đầu tiên, đứng ngay bên cạnh Hàn
Dao.
Cô ấy chớp chớp mắt ra hiệu
với cô, thấy giáo quan không nhìn
về phía này mới lên tiếng nói
chuyện..