Vợ Yêu Là Đại Lão

Chương 13: - Chương 13



Chương 13

CÔ GÁI CÓ NHIỀU TÀI NĂNG TIỀM ẨN

“Phụt hì hì…”

Lúc này, Cố Hân Lam đuổi tới, đứng ở cửa không nhịn được cười ra tiếng.

Cô ấy thật sự cảm thấy Chu Kiều là một cô gái có nhiều tài năng tiềm ẩn.

Vào lúc này mà còn dạy người ta pháp luật, lại còn dạy thành thật như vậy.

Người biết thì nghĩ cô chỉ đơn thuần trả lời mà thôi, người mà không biết thì còn tưởng cô đang cố ý trào phúng đó!

Rõ ràng Đường Thanh Như là người sau, lúc này sắc mặt cô ta đỏ bừng, tức nổ phổi, nói: “Chuyện này vốn là do học sinh lớp A7 các em làm sai, đánh bạn học, tình tiết rất nghiêm trọng! Lại còn nói cái gì mà quyền lợi công dân, em không thấy buồn cười à?”

Chu Kiều rất nghiêm túc hỏi: “Lý do đánh người thì sao ạ?”

“Lý do? Đánh người chính là không đúng, sao còn cần lý do làm gì!”

“Nhưng lúc trước, khi thầy hiệu trưởng diễn thuyết đã đặc biệt nhấn mạnh, phải quan tâm để hiểu rõ mỗi một thay đổi trong tâm lý từng giai đoạn của học sinh, khi phát hiện ra vấn đề thì phải nhanh chóng giải quyết.” Sau đó cô lại cung kính, thản nhiên bổ sung thêm một câu: “Thế nên em cảm thấy hẳn là cần biết lý do, cô thấy sao ạ?”

Đường Thanh Như nhất thời nghẹn họng.

Cô ta không ngờ học sinh chuyển trường mới đến này lại lôi hiệu trưởng ra.

Thế nhưng rốt cuộc cô ta vẫn là giáo viên nên phản ứng lại rất nhanh: “Vậy ý của em là, Cố Hân Lam không chịu nói thì những giáo viên như chúng tôi phải ngày ngày vây quanh em ấy, bỏ qua các học sinh khác à?”

Ánh mắt của Chu Kiều điềm tĩnh nhìn cô ta, không nói gì.

Chu Kiều đột nhiên im lặng khiến Cố Hân Lam đứng ngoài cửa thấy lòng như chìm xuống, cảm thấy sắp tiêu rồi.

Đường Thanh Như tiếp tục nói: “Nói đi, sao không nói nữa! Có phải cũng cảm thấy mình đang cố tình gây sự quá mức hay không?”

Chu Kiều thản nhiên nói: “Em cho rằng, hẳn cô nên hiểu rõ lý do em trầm mặc mới đúng.”

Đường Thanh Như cười gằn một tiếng, chỉ cảm thấy Chu Kiều đang cố làm ra vẻ bí ẩn. “Tôi không hiểu, em có bản lĩnh thì phản bác lại tôi! Nếu như không thể thì viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ cho tôi, để nhận sai!”

“Em nghĩ, hẳn là bạn ấy không tin tưởng cô, biết dù mình có nói thì cô cũng sẽ không giúp bạn ấy, thế nên mới không muốn giải thích.”

Sắc mặt Đường Thanh Như trong phút chốc đã đỏ lên.

Ý trong lời của Chu Kiều rõ ràng đang ám chỉ cô ta làm giáo viên mà lại bất công với học sinh, không xử lý công bằng.

Sự lên án này đối với giáo viên đã tăng lên mức độ đạo đức nghề nghiệp, vô cùng nghiêm trọng.

“Thầy tin, Cố Hân Lam là học sinh của thầy, học sinh của thầy, em ấy nói gì thầy cũng tin!” Lúc này Du Thương vội vàng mở miệng, nói.

Chu Kiều đưa mắt nhìn anh ta một cái rồi mới gọi người đang đứng ngoài cửa: “Cố Hân Lam, cậu vào nói với thầy giáo đi.”

Cố Hân Lam đột nhiên bị điểm danh cũng không biết mình bị trúng gió hay sao, dưới khí thế của giáo viên chủ nhiệm, quỷ thần xui khiến thế nào lại thành thật nói ra: “Thật ra hôm đó đám lớp A1 kia đứng ở cửa lớp mình nói xấu Chu Kiều, thế nên em mới nhất thời không nhịn được, ra tay.”

Du Thương hơi nhướng mày: “Em nói, là các em ấy…”

“Các em bảo là nói xấu thì là nói xấu thật chắc? Nhỡ đâu các em bỗng dưng bịa đặt ra thì sao!” Đường Thanh Như lập tức ngắt lời.

“Thế thì rất đơn giản, chúng ta tìm người kia đối chất là được.” Chu Kiều rất kiên trì đối với chuyện này, cô quay sang nói với Cố Hân Lam: “Cậu đi gọi cậu ta đến đây.”

Cố Hân Lam ờ một tiếng rồi xoay người ra cửa.

Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời kia khiến Du Thương nhìn mà sững sờ.

Dù sao từ lúc nhận lớp A7 cho tới bây giờ, chị đại Cố Hân Lam này thật sự khiến phía nhà trường đau đầu.

Bây giờ cô học sinh chuyển trường trước mặt lại có thể khống chế được Cố Hân Lam, đúng là vô cùng ngoài dự đoán!

Lẽ nào Cố Hân Lam đã đổi tính đổi nết rồi?

Nhưng năm phút sau, thấy Cố Hân Lam tóm cổ bạn học Trần Hạo Lỗi như tóm cổ phạm nhân, lại dẫn tới một đám đông hóng hớt tới đây thì anh ta biết, tất cả chỉ là ảo giác của mình.

“Em làm cái gì thế! Ai cho em túm cổ Trần Hạo Lỗi, đây là bạn học của em, không phải phạm nhân! Em đúng là coi trời bằng vung!” Đường Thanh Như thấy học sinh của mình bị mang tới như vậy thì lập tức nổi giận. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Cố Hân Lam nhún vai một cái: “Ai bảo cậu ta không muốn tới, em chỉ có thể làm như vậy.”

“Em!”

“Thưa cô, hiện giờ việc quan trọng chính là hiểu rõ đầu đuôi của chuyện này.” Chu Kiều thản nhiên ngắt lời, cô lại quay sang nói với Trần Hạo Lỗi của lớp A1: “Tôi muốn hỏi chuyện liên quan tới việc Cố Hân Lam đánh cậu.”

Trần Hạo Lỗi xoa cổ, ấm ức nói: “Chuyện này không phải đã kết thúc rồi ư? Mũi tôi cũng đã gãy rồi, lớp A7 các cậu còn muốn thế nào! Tôi đã xui xẻo thế rồi còn không được à?”

Cậu ta càng ra vẻ rộng lượng vị tha như vậy thì Cố Hân Lam trong mắt người khác lại càng có vẻ ngang ngược, không biết phải trái.

Có lẽ người khác không hiểu, thế nhưng sao Chu Kiều lại không hiểu.

“Chuyện nào ra chuyện ấy, bạn đấy đánh cậu đúng là sai, nhưng phải làm rõ vì sao lại đánh. Tinh thần bạn ấy không có vấn đề, cũng không có nhân cách phản xã hội, thế nên đánh người nhất định có lý do.”

Câu đầu tiên của Chu Kiều đã hoàn toàn phân biệt rõ ranh giới trách nhiệm, Trần Hạo Lỗi lại nghĩ, muốn lùi một bước để tiến hai bước không xong rồi, chỉ có thể hàm hồ nói: “Sao tôi biết vì sao cậu ta muốn đánh tôi! Lớp A7 đánh người làm gì nói lý do!”

Đám học sinh lớp A7 ở ngoài cửa vốn chỉ tới để xem trò vui, lại nghe cậu ta mở mồm ra là nói lớp A7, trong lòng đã sớm khó chịu, lúc này bọn họ không nhịn được mở miệng làm ầm lên.

“Lớp A7 thì sao!”

“Lớp A7 đánh cậu chỉ có thể nói rõ, cậu đáng ăn đập!”

“Cái mặt của cậu gợi đòn đấy!”

Lúc này Trần Hạo Lỗi cũng không chịu thua kém, hỏi: “Tôi thế nào mà gợi đòn! Tôi đang đi đứng bình thường, kết quả lại bị lớp A7 các cậu đấm một cái, là do các cậu quá đáng!”

“Cậu đi đứng bình thường? Tôi nhổ vào! Hôm đó cậu đứng trước cửa lớp A7 chúng tôi bép xép cái gì, lẽ nào cậu quên rồi?” Cố Hân Lam lập tức tham gia chiến đấu.

“Tôi bép xép cái gì! Cậu nói đi! Cậu có bản lĩnh thì nói đi!”

“Tôi…”

Cố Hân Lam chợt khựng lại, đột nhiên trầm mặc.

Trần Hạo Lỗi nhìn dáng vẻ đó của Cố Hân Lam, trong mắt không khỏi lộ ra chút đắc ý. Bởi vì cậu ta biết Cố Hân Lam sẽ không nói, chuyện này dính dáng tới việc Chu Kiều trốn học, sao Cố Hân Lam dám nói ra chứ.

Thế nhưng…

“Cậu nói tôi muốn đàn ông, trốn học là vì ra ngoài quyến rũ đàn ông, nhưng mặt mũi xấu xí phải đeo khẩu trang, thế nên có cho cũng không ai thèm.” Giọng nói thản nhiên của Chu Kiều truyền ra từ dưới lớp khẩu trang.

Trong nháy mắt, cục diện mà ngay cả Đường Thanh Như cũng không thể khống chế đã lập tức yên tĩnh lại sau câu nói này.

Lớp A7 và lớp A1 không hợp nhau là chuyện tất cả học sinh trong khối đều biết rõ.

Nhưng dùng những lời như thế để nói con gái, rõ ràng là quá ác độc.

Học sinh lớp A7 dù không có hảo cảm nhiều nhặn gì với Chu Kiều cho lắm, thế nhưng nếu đối phương là lớp A1 thì tình hình lại không giống.

Lớp mình nội chiến với nhau thế nào cũng không liên quan, nhưng khi đối mặt với kẻ địch thì phải nhất trí đối ngoại!

Mà lúc này, biểu hiện của Trần Hạo Lỗi rõ ràng đã sốt sắng: “Cậu đừng có nói lung tung! Cậu, cậu có bằng chứng không? Cẩn thận tôi kiện cậu tội phỉ báng!”

“Chu Kiều, ném bằng chứng vào mặt cậu ta, để cậu ta phải phục sát đất!”

“Đúng thế! Xử chết cậu ta! Xử chết cậu ta!”

“Để cậu ta xem sự lợi hại của lớp A7 chúng ta!”

Dưới sự hò hét cổ vũ của đám học sinh lớp A7, Chu Kiều chỉ thản nhiên trả lời một câu: “Tôi không có.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.