CHƯƠNG 57.2
“Két!”
Một chiếc xe Lamborghini màu đen dừng lại trước cổng một căn biệt thự lớn.
Cửa mở, một người đàn ông dung mạo tuấn lãng, tiêu sái bước ra. Hắn nhìn tên bảo vệ đứng trước mặt, lãnh khốc nói:
– Cô ấy đâu?
Lời tên bảo vệ còn chưa nói, đằng sau đã vang lên tiếng mở cửa rõ to, đồng thời là tiếng nữ nhân vang lên:
– Không thể chịu được nữa!
Mạc Y Vân từ đằng sauquàng vội chiếc khăn màu hồng nhạt đuổi theo.
– Tiểu Vy à, đừng như vậy! Còn.. còn đứa nhỏ!
– Này! Anh tưởng như thế là có thể khiến tôi đồng ý cưới anh à? Mơ! Bạch Tiểu Vy này vui chơi còn chưa đủ đâu! – Tiểu Vy chỉ hắn nói lớn.
– A Phong! Trời ơi, mau ngăn con bé lại!
– Lão phu nhân! Lạc phu nhân!** Hãy cẩn thận! – Đằng sau Mạc Y Vân, đám người hầu cũng chạy theo đằng sau.
**: Lão phu nhân: Chỉ Mạc Y Vân ; Lạc phu nhân: Vy tỷ!! :3
Tiểu Vy tay xách nách mang vali đủ đồ, vất vả kéo ra ngoài cổng lớn.
Lạc Lãnh Phong đáng chết nha! Hắn rõ có ý đồ làm nàng mang thai, sau đó ép nàng ký giấy kết hôn. Gian xảo! Lưu manh! Hạ lưu!
Lãnh Phong dựa lưng vào cửa xe, lãnh đạm nhìn nữ nhân đang đi về phía mình.
– Bảo bối, giấy cũng đã ký, trắng đen rõ ràng, còn nháo cái gì?
– Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn a! – Tiểu Vy thở hồng hộc.
– Để xem anh có đồng ý không đã! – Hắn mím môi nghĩ thầm.
– Ngày mai, một mình anh tự đến lễ cưới đi.. Này!!
Nàng chưa dứt câu, cả người bị nhấc bổng lên, đám đồ trên tay cũng rơi xuống đất.
– Bảo bối, sớm muộn em cũng sẽ làm vợ anh, phu nhân Lạc gia, còn nói cái gì?
– A Phong, đừng mạnh quá, con bé không chịu được đâu! – Mạc Y Vân nhắc nhở.
– Vâng, mẹ! – Lãnh Phong ôm nàng vào lòng, mỉm cười nói.
– Hừm, dối trá! – Người nào đó ở trong lòng hắn, chun mũi nói.
Tổng tài Lạc không nói gì, ôn nhu hôn nàng một cái, sau đó ung dung bước vào căn nhà.
– Cục cưng, tiểu bảo bối cần thêm dinh dưỡng, em nên ăn nhiều vào.
– Hừ!
Tiểu Vy ăn mặc kín mít, chiếc áo lông dày màu đỏ làm thân hình nàng tròn ủng như mèo ú, mũ lông cũng che một nửa khuôn mặt, lộ duy nhất cái mũi nhỏ nhắn đang ửng hồng vì lạnh. Bên dưới mặt váy caro màu đỏ, quần tất dày màu đen cùng đôi bốt cũng màu đỏ. Giờ nhìn nàng không khác gì đứa trẻ 13 tuổi với chiều cao 1m60. Không, chuẩn xác 1m57 mới đúng!
Nàng vất vả giơ tay lên cao, kéo một phần mũ lông xuống, khịt mũi nhìn người đàn ông chỉ mặc qua loa một chiếc áo gió màu đen.
– Tại sao anh mặc ít vậy trong khi em phải mặc như thế này?
Hắn từ lần trước tức giận phạt nàng không được ăn tối, bắt hại nửa đêm phải nén rời giường lọ mọ xuống tủ lạnh tìm đồ ăn, ai ngờ lại bị hắn phát hiện nữa.
Còn sáng nay, nàng vừa mở mắt đã phát hiện mình ngồi trên xe đi đến tiệm váy cưới, mà không phải ở Đài Bắc nha, là cái nơi xa xôi hẻo lánh nào đấy nữa.
Bực! Bực! Mong đạp, đạp chết hắn!
– Lạnh không? – Hắn tháo găng tay màu hồng ra, trực tiếp cầm tay giơ lên cao.
Cảm nhận da khô rát, gió lạnh ùa vào khe áo, Tiểu Vy rùng mình:
– Lạnh! Lạnh!
Lãnh Phong nhìn nàng kêu lạnh, lập tức nhanh chóng buông xuống, ôm tay nhỏ nhắn vào lòng tay mình thổi hơi.
– Biết tại sao phải mặc như thế chưa?
Nhìn cái người tròn ủng ủng gật đầu, hắn mỉm cười, không nhịn được hôn lên trán nhẵn mịn.
Tiểu Vy từ đầu đến cuối nhìn hắn mặc áo gió thoải mái, trong lòng có ghen tỵ nói:
– Tại sao chỉ mặc như vậy?
– Bảo bối, em là đang quan tâm? – Hắn cười cười.
– Không, hỏi thôi. Trả lời người ta đi! – Tiểu Vy chun mũi.
– Thoải mái, mát nữa.
Nàng nhìn hắn từ đầu đến cuối, phát hiện một điểm run người cũng không có, sắc mặt tươi tỉnh, đúng thật là hắn đang rất thoải mái.
– Ta đến đây làm gì?
– Ngốc, tất nhiên chọn váy cưới cho em. – Hắn cầm tay nàng bước vào cổng lớn.
– Nhưng em vẫn buồn ngủ! – Nàng kéo ống tay áo hắn lại, bực giọng hỏi.
– Chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai thôi! – Hắn nhún vai.
Lại chun mũi, Tiểu Vy bất mãn buông tay áo hắn ra. Mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào khăn quàng cổ lớn.
Mới cuối tháng mười, sao ở đây lạnh như vậy?
– Ngoan, vào nhanh đi! – Lãnh Phong cúi thấp người, luồn tay bế nàng ôm vào lòng.
– Phong, họ không thể tổ chức ở Đài Bắc sao? Tại sao cứ phải đến Cali?
– Vì mẹ anh chưa đến đó bao giờ, và Lãnh Tư cũng ở đó.
– Nhưng ngày mai rồi, có kịp không? – Tiểu Vy sợ ngã xuống, hai tay ôm chặt cổ hắn.
– Không sao, anh đã đặt mua vé!
Thoạt nhìn cửa hàng váy cưới này cũ kĩ, cửa kính bị hơi sương bám một lớp dày, nhìn không ra bên trong có gì. Nhưng khi mở cửa, một luồng ấm áp ngay lập tức ùa ra, cả căn phòng sáng bừng lên, hoàn toàn khác với cảnh tượng bên ngoài.
– Đây là tiệm của một nhà thiết kế, bà ta thường tới nhà thăm anh hồi nhỏ, tên Nina.
– Nina Fema?
– Ừ! Mau cởi ra nào! – Hắn gật đầu, tiện thể đưa tay kéo mũ lông xuống, tháo khăn quàng cổ cho nàng.
Tiểu Vy từ đầu tới cuối ngoan ngoãn nghe theo hắn, để hắn cởi bỏ đồ cho mình.
Nina Fema, bà ấy rất nổi tiếng. Nghe nói là ai được bà ấy thiết kế cho hẳn có thân phận rất không bình thường nha! Mỗi bộ thiết kế hay sưu tập của bà ấy đều rất đáng giá.
– Nina, tôi đến rồi!
– A ôi, Lạc Lãnh Phong, điều gì đã đưa cậu đến căn tiệm tồi tàn này vậy? – Tức thì, một phụ nữ ngoại quốc đi ra cười nói lớn.
Tiểu Vy há hốc mồm. Tồi tàn? Tiệm này gọi là tồi tàn sao? Tiệm áo cưới mà như tiệm đồ chơi trẻ em vậy.
– Nina, đây là Tiểu Vy! – Lãnh Phong kéo tay nàng đến trước mặt Nina Fema.
Nàng mím môi. Lúc này mới có cơ hội quan sát kỹ hơn người trước mặt.
Nina mặc một bộ áo màu đen đơn giản, sau đó bà mặc một áo choàng nửa vai màu nude rất đẹp.
Đơn giản, cơ mà rất đẹp!
Không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng nha, có cho người ta mặc cái bọc rác cũng được coi là tác phẩm nổi tiếng a!
– Oa, cô bé thật xinh đẹp! Lãnh Phong, cho con bé gặp con trai tôi đi! – Nina Fema vỗ vỗ hai má nàng.
Đứa bé này ngay từ lúc đứng ngơ ngác trước cửa đã thu hút sự chú ý của bà rồi. Nhìn thật đáng yêu, da trắng mịn như vậy, chắc hẳn tên tiểu tử kia vỗ béo khá tốt nha!
Một câu làm hắn đen nửa mặt, ho nhẹ vài tiếng cảnh cáo:
– Nina, bà hơi quá đáng.
– Tên hỗn đản nhà ngươi, ta đã cực nhọc nuôi ngươi từ nhỏ, ngươi lẽ nào lại vong ơn bội nghĩa như vậy?!
– Bà có muốn làm váy cưới không? – Hắn đanh mặt.
Nina đông cứng người vài giây, cố gắng nặn ra nụ cười:
– Ừừ, được được! Đứa bé này, đi cùng ta! – Bà dắt tay Tiểu Vy bước vào trong phòng.
Lãnh Phong vừa nhìn cánh cửa đóng lại, ngay lập tức rút điện thoại ra rống lớn:
– Thằng chết dẫm nhà cậu! Không mau trở lại Đài Bắc?!
Phía đầu dây bên kia, Lãnh Tư nửa tỉnh nửa say ôm mỹ nữ cười:
– Hắc hắc, đi về để nhìn Vy Vy mỹ nhân à? Tốt tốt!
Tiểu mỹ nhân trong lòng hắn vừa động đậy đôi chút, Lãnh Tư đã im bặt lời định nói, xoa đầu tiểu mỹ nhân dụ dỗ:
– Bé con, ngoan ngủ đi..
Tiểu mỹ nhân như nghe thấy lời hắn, khẽ chun mũi vài cái, sau đó vùi vào lòng hắn ngủ tiếp.
– Hắc hắc, anh, về đó mẹ sẽ không bắt em phải dẫn vợ tương lai xem mắt chứ?
– Khốn khiếp, nếu 6 giờ sáng mai cậu còn chưa có mặt tại nhà, nhìn lại cái cổ mình đi! – Lãnh Phong nói xong, không do dự cúp máy.
Lãnh Tư lúc này cảm nhận khí lạnh luồn vào người, bất giác giơ tay sờ cổ mình.
Không xong, nếu hắn thật sự không về, tên Lạc Lãnh Phong kia thật sự bẻ cổ hắn ném lên máy bay, cấm cửa hắn về Đài Loan vĩnh viễn mất.
– Ưm.. – Tiểu mỹ nhân trong lòng hắn lần thứ hai tỉnh giấc.
– Bé con, ngày mai có muốn gặp bố mẹ anh không? – Lãnh Tư ôm eo tiểu mỹ nhân tiến sâu vào lòng, dịu dàng hỏi.
Tiểu mỹ nhân xoa xoa cái mũi đỏửng, khuôn mặt ngái ngủ hệt như mèo ú lười.
– Sao cũng được..
Sau đó, ngủ tiếp. =”=
– Bé con, ngoan, ngủ đi! – Lãnh Tư hài lòng hôn tiểu mỹ nhân biết nghe lời, sau đó ôm cùng nhau ngủ.
Hắc hắc, có bé con ở đây, ai dám từ chối không nhận nàng làm con dâu họ Lạc?!
Bé con, bé con, bé con,… Thật yêu bé con đi!!! (KellyKil: Dạảnh đang trong mùa động cỡn =)))
– Phong.. – Tiểu Vy mở cửa, hé cái đầu nhỏ ra gọi hắn.
– Bảo bối, sao rồi? – Hắn cười.
– Ách! Ngàn vạn lần không được cười em! – Nàng chu môi.
– Được!
Cắn cắn môi, Tiểu Vy mang vẻ mặt ngại ngùng đi ra khỏi cánh cửa, đứng trước mặt hắn xoay một vòng.
Nguyên lai Nina Fema không phải là nhà thiết kế nha!
Rõ là bà ấy lười làm việc, váy cưới của nàng hết thảy đều không có thứ gì hết. Đính hạt không có, một dải lụa dọc váy không có, đơn giản là một áo cưới bình thường.
Bất mãn, hắn nói là váy sẽ rất phức tạp, rất đẹp luôn, nguyên lai là nói dối!
– Bảo bối, thực đẹp!