Tâm Du mở mắt. Xung quanh là một mảnh hỗn độn, quần áo, chăn gối, tất cả lẫn tung, căn bản không phân rõ ràng. Mà cô, lại nằm trong vòng ôm của người đàn ông.
Mắt trợn tròn, không thể nào, cô rốt cuộc cùng nam nhân làm chuyện đó?!
Không được! Không được! Cái này không được!
Tâm Du liên tục vỗ mạnh vào má mình, hy vọng đây chỉ là mơ, kết quả, hai má phấn nộn của cô đỏ ửng, còn người đàn ông bên cạnh vẫn nằm đó, căn bản không hề biến mất.
Cô cắn răn, sức của nàng hoàn toàn đối nghịch với hắn, lúc đó hoàn toàn bị hắn chèn ép nha.
Giả sử bạn tỉnh dậy, bên cạnh là người đàn ông xa lạ, thậm chí là mình ghét, sẽ làm gì?
Tất nhiên là trốn a!
Du Tâm nhẹ nhàng ngồi dậy, cố gắng không làm kinh động đến người đàn ông bên cạnh, đi tìm quần áo của mình, nhẹ nhàng mặc vào.
Sau đó… Cô chạy trối chết.
Hải Từ lờ mờ mở mắt, mỉm cười xoay sang bên cạnh. Vài giây sau lại bật dậy, trợn mắt nhìn ga giường trắng tinh, hoàn toàn không có người mà hắn mong muốn.
Người, chạy đi đâu rồi?
Hắn vội nhảy xuống giường, quàng qua loa chiếc khăn lông cừu, nhanh chóng bước ra ban công. Lập tức rống to:
– Du Tâm!! Mau quay lại đây cho tôi!
Du Tâm đang sảng khoái cước bộ trên đường, thấy rợn tóc gáy, cô mím môi.
Chắn tên đó phát hiện ra rồi.
Nhưng mà nàng hiện tại đang ở rất xa nơi đó nha. Hắn không tìm được nhanh thế đâu.
Cô cắn môi ấm ức, lần đầu tiên, cứ ngỡ nó sẽ là cho chồng tương lai của cô, không nghĩ.. rơi vào tay kẻ điên.
Sao lại vậy được? Bạch Tiểu Vy và Bạch Tiểu An, hai người họ xinh đẹp, lại dễ gần. Còn hắn, mỹ nam thì tất nhiên là đúng, nhưng mà, hắn trong mắt nàng giống… kẻ điên a!
Thôi đi, đã như vậy rồi, nàng cũng không muốn lấy chồng, làm thục nữ càng tốt! Miễn sao không cùng hắn dây dưa là được.
Du Tâm nghĩ cười mỉa, đi vào quán Starbucks Coffe, đẩy cửa bước vào.
– Phong, có thể không như vậy được không? – Tiểu Vy ngồi trên đùi hắn, nũng nịu nói.
– Không! – Lãnh Phong nhíu mày, đưa cốc cà phê lên miệng nhấp một ngụm.
Tiểu Vy chu môi, mặt tràn đầy ủy khuất.
Sớm biết nàng đã không nói cho hắn chuyện có người theo dõi nàng rồi nha. Nàng là muốn tự mình đương chiến nha!!!
Giờ làm sao? Ăn gì có người đi lấy, muốn mua đồ gì có người đi mua, 24/24 phải ở cạnh hắn, ngay cả khi hắn họp ở công ty nữa. Chán! Chán mà!!!
Tiểu Vy nhìn mọi người trong phòng họp, lại nhìn hắn, rồi lại nhìn mọi người. Nếu như nàng phá hắn, hắn sẽ không ngại ném nàng đi có phải không?
– Phong, muốn chơi xếp hình!
Hắn nhướn mày nhìn nàng. Tiểu Vy từ năm đó được hắn cưng chiều, giờ hoàn toàn ỷ lại hắn, hiện tại trẻ con đến nỗi một đứa 5 tuổi còn chịu thua.
Bất quá, ai bảo hắn thương nàng quá đi?
– Đem lên! – Hắn vẫn để nàng ngồi trên đùi mình, đưa giọng ra lệnh với thư ký.
Thư ký gật đầu, trịnh trọng cúi chào hắn và nàng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Quản lý vẫn tiếp tục công việc của mình, thông báo cho hắn về giá cổ phần, ngân phiếu, cổ phiếu quỹ,…
Tiểu Vy chán nản dựa vào lòng hắn, bộ dáng tựa như sắp ngủ.
Lãnh Phong một tay ôm nàng, tay còn lại lấy một cốc cà phê hiệu Starbucks đưa cho nàng.
– Tổng tài, của Bạch tiểu thư! – Thư ký đi đến, đặt đến trước mặt nàng một hộp cỡ trung bình, sau đó đứng bên cạnh, nhận được lệnh của hắn mới dám đi về chỗ của mình.
Hai mắt Tiểu Vy sáng lên. Lúc đầu nàng chỉ cố làm hắn khó chịu, nhưng mà hộp xếp hình này không như thường nha. Mảnh ghép nhỏ, không có hình gì cả, màu sắc màu trắng như nhau.
Lãnh Phong thấy nàng chăm chú nhìn hộp, mỉm cười dịu dàng, đưa tay đẩy văn kiện cùng cốc cà phê của mình sang bên cạnh, rồi đổ những tấm ghép ra.
Trên bàn của tổng tài lớn hiện tại tràn lan những miếng ghép hình nhỏ, nhìn qua, giống là cho trẻ con chơi hơn.
– Woa, cái này thật nhiều nha! – Tiểu Vy ngồi trong lòng hắn hưng phấn, nàng trước đây chưa từng chơi thử loại như vậy.
– Ngoan, để anh làm việc! – Hắn ở bên tai nàng dịu dàng nói, tay vô thức đùa nghịch tóc nàng.
Tiểu Vy gật gật đầu, tay lấy đại một miếng ghép, đặt ở giữa, cứ như vậy ngồi trong lòng hắn ghép hình.
Mỗi mảnh ghép màu trắng chỉ cỡ bằng nút chai nhỏ, đằng sau có ghi số, với cái này, người chơi ban đầu sẽ dễ dàng hơn, càng về sau, độ khó sẽ tăng lên, số mảnh ghép cũng nhiều hơn, người chơi cái này sẽ rất cần sự kiên nhẫn và thời gian.
(Tác giả Kelly: Ta lấy từ ý tưởng bộ ghép hôm qua ta chơi, ta chơi được 15 phút, không nhịn được lại bới lộn nó ra T^T Chơi cái này thực muốn tức điên luôn =o=!)
Tiểu Vy chăm chú xếp hình, miệng nhỏ khẽ mấp máy lời bài hát “Tuyết Hoa Hồng Mai” trong bộ phim “Bộ Bộ Kinh Tâm”.
Cả căn phòng yên lặng, thỉnh thoảng là nàng cao hứng, khẽ hát lớn thêm một chút, chất giọng nàng ngọt ngào, nghe qua rất êm tai, khiến cho tâm tình căng thẳng của cục trưởng phòng và quản lý ở đây cũng giảm đi không ít.
Lãnh Phong giở tài liệu, thỉnh thoảng lại liếc xuống nhìn nàng. Nếu thấy nàng thật lâu chưa có động đậy, chính là nàng đang gặp khó khăn. Hắn mỗi lần như vậy đều giúp nàng, khiến cho nàng phải lườm hắn một cái, không vui tỏ ý: Để em tự làm!
Lãnh Phong cười, lại một lần dịu dàng hôn lên má nàng, sau đó tiếp tục quay lại với tài liệu làm việc.
Tiểu Vy không so đo với hắn khi đang làm việc, tiếp tục quay lại với đống ghép, mở miệng hát tiếp, căn phòng lớn tràn đầy tiếng nữ nhân ngọt ngào hát “Tuyết Hoa Hồng Mai”.
Tiểu An mở mắt, chống tay ngồi dậy, ngay lập tức, đầu truyền đến một trận choáng váng.
– Cái quái gì..?
Cô đang định nói tiếp, lập tức bị người đàn ông nằm bên cạnh làm cho im bặt.
Không thể nào! Không thể nào!
Cô ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía nam nhân kia, trong lòng cầu không phải là hắn.
– Tỉnh sao? – Khải Bình cảm nhận da lưng mình bị đẩy nhẹ, khóe miệng dâng lên nụ cười ngọt ngào, xoay người đối diện cô.
– A! Là anh?! – Tiểu An thất kinh, che miệng nói.
– Phải! An a, tôi lần này đã chính thức ăn em! – Khải Bình lười biếng nằm trên giường cười như sói ranh mãnh.
Ăn?! Hắn nói là ăn?!
Tiểu An lúc này mới hoàng hồn, vội cúi đầu nhìn. Quần áo?! Quần áo cô đâu rồi?!
Chuyện hôm qua, đã phát sinh loại chuyện gì?!
Đúng lúc tâm trí Tiểu An hoảng loạn, muốn mở miệng hét lên. Không ngờ lại bị hắn che miệng.
– Đừng nên hét! Em không muốn biết chuyện hôm qua phát sinh ra sao? – Khải Bình đưa tay che miệng cô cười.
Không đợi nàng gật đầu, hắn thở dài ảo não:
– Aiz! Đêm qua, em thực sự rất nhiệt tình nha!
Nhăn mày. Khó hiểu…
– Thì lúc đó, em say, tôi lại không có chìa khóa nhà em, bất quá đành đưa đến đây. Nghĩ sáng mai em sẽ tỉnh, tôi định rời đi, nhưng… – Hắn xoa đầu thở dài.
– Tôi làm sao? – Tiểu An khẽ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn.
– Em, sau đó… nói muốn ăn tôi! – Khải Bình chỉ nàng, miệng cười cười.
Tiểu An đỏ mặt, quay đầu ra nơi khác, xua tay ý nói hắn không cần nói tiếp.
– Em thực sự không cần nói?
Lắc lắc… Gật gật… Lắc lắc… Lại gật gật…
– Được rồi! Sau đó, tôi từ chối em ăn tôi, rồi em ngược lại, bị tôi ăn! – Hắn nhún vai, nở nụ cười phong tình vạn chủng.
(Tác giả Kelly: Đọc giả xin đừng thắc mắc hỏi tại sao ta không dẫn lời của “Tuyết Hoa Hồng Mai” vào, là vì “Tuyết Hoa Hồng Mai” này thực sự rất khác với bản gốc ở trong “Bộ Bộ Kinh Tâm”, rất khó tìm, hơn nữa nó lại không có lời, nên ta không biết viết ra sao cả. Ta lại không đưa về đây được, nên nếu các đọc giả muốn nghe, hãy nhấn vào đây để nghe.)