Editor: White Silk-Hazye
Sáng ngày hôm sau đội ngũ đón dâu của Văn Nhân Mạc đã đến, do đích thân Văn Nhân Mạc chỉ huy, đi đầu là tọa giá của anh, chỉ cần vừa mở ra thì hầu như tất cả mọi người đều biết là anh. ở phía sau đi theo hơn mười chiếc xe quân đội, còn có một đoàn người, mỗi người đều cầm trong tay một đóa hoa hồng, sáng sớm liền bày ra cục diện như vậy khiến cho dân chúng xung quanh còn tưởng là lại muốn đấu võ nữa chứ, lúc nhìn thấy hoa tươi trong tay của binh sĩ thì hỏi ra mới biết được Trầm đại soái đang cầu hôn vợ, đều rối rít ra vẻ là cô gái kia tốt số.
Văn Nhân Mạc chuẩn bị sính lễ vô cùng phong phú, chở đến mấy xe, dù sao sau này mấy cái đó cũng là của Triển Thất, cho nên không đau lòng. Khi đoàn xe của anh đến trước cửa Chu Tước môn thì lập tức có người đi vào bên trong thông báo.
“Môn chủ, môn chủ, Trầm đại soái ở bên ngoài…… Trầm đại soái mang theo binh sĩ đến -”
Người này một mạch chạy đến nơi nghỉ ngơi của Lâm Phong, lúc này anh vừa mới ngủ được một chút, chỉ sợ Văn Nhân Mạc quay lại nên quần áo cũng chưa cởi raa, vừa nghe đến có người báo là Văn Nhân Mạc đến đây lập tức từ trên giường bật dậy, khi nghe là có binh sĩ đến đây thì trái tim lập tức run lên, chẳng lẽ tối qua anh và Trương đại soái nói chuyện anh ta biết?
Cũng không kịp hỏi rõ ràng liền chạy nhanh ra ngoài, chuyện này nếu như xử lý không tốt Chu Tước môn sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng.
“Đến cầu hôn.”
Cuối cùng vừa thở hổn hển nói ra câu này xong, nhưng mà vừa ngẩng đầu lên thì không còn nhìn thấy môn chủ ở đâu nữa.
“Lâm môn chủ suy nghĩ như thế nào rồi?”
Lâm Phong vừa xuất hiện liền nhìn thấy trang phục rực rỡ của Vân Nhân Mạc, cùng với sính lễ và một đoàn người ở phía sau anh ta quả thật làm cho anh chấn động, xem ra hôm bay chuyện này so với anh nghĩ còn khó khăn hơn rồi.
“Trầm đại soái mời vào bên trong, ngài chính là khách quý nha, chúng ta đi vào trong rồi từ từ nói chuyện.”
“Mang những lễ vật này đi vào trước đi.”
“Vâng, đại soái.”
Văn Nhân Mạc cũng không có để ý đến Lâm Phong quay đầu lại để cho người ta mang những lễ vật kia đi vào, sau đó dẫn đầu đi vào, mới một đêm không gặp đã nhớ cô không chịu được rồi, thật sự khâm phục chính mình ba năm này làm sao có thể sống được đến giờ chứ.
Lâm Phong nhìn từng rương sính lễ được mang đi vào thì khóe miệng giật giật, Trầm đại soái này thật sự là đã dốc hết vốn liếng rồi, dù cho ở bên trong chỉ là một vật nhỏ bình thường nhưng cũng là vô giá.
“Lâm môn chủ, tổng cộng có 99 rương sính lễ mời Môn chủ ký tên xác nhận, đại soái nói, 99 rương này đại diện cho tình yêu của đại soái vàTriển tiểu thư sẽ thiên trường địa cửu.”
Những lời này đúng lúc bị Triển Thất vừa mới đến nghe thấy, trong lòng nói không nên lời, đây là trước kia cô vô tình nói với Văn Nhân Mạc, không nghĩ là anh thật sự muốn đưa nhiều sính lễ đến đây như vậy.
Thực ra những lời này nghe thấy được cũng là do Văn Nhân Mạc cố tình làm vậy, lúc đến đã dặn dò xong xuôi, những lời này nhất định phải ở trước mặt của cô nói, anh vì để lấy lòng vợ thật tốt đúng là đã hao tổn tâm huyết rồi.
“Triển tiểu thư gả cho đại soái đi.”
“Triển tiểu thư gả cho đại soái đi.”
“Triển tiểu thư gả cho đại soái đi.”
…
Sau khi Triệu đội trưởng nhìn thấy Triển Thất đến thì lập tức dẫn đầu cầm hoa trong tay đưa cho Triển Thất, sau đó tiếp tục bước tiếp theo, theo thứ tự lần lượt bắt đầu tiến hành hành động tặng hoa. Một đoàn có khoảng hai ngàn người đi theo, Văn Nhân Mạc chỉ mang đến hơn một ngàn người, một nửa cầm sính lễ một nửa tặng hoa.
“Triển Thất, gả cho anh nha.”
Sau khi tặng hoa xong thì Văn Nhân Mạc quỳ một chân xuống đất và không biết từ khi nào ở trong tay của anh đã có một đóa hoa xuất hiện cầu hôn Triển Thất, cách thức cầu hôn lãng mạn như vậy thì bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều cảm động, nhưng mà Triển Thất rõ ràng chính là trường hợp ngoại lệ, chỉ nhận đóa hoa trong tay của Văn Nhân Mạc, không nói gả cũng không nói không gả. Văn Nhân Mạc cũng không có tiếp tục hỏi liền đi qua ôm cô vào trong ngực thật tốt cảm nhận sự mềm mại của cô, Triển Thất biết tình tình của anh, cho nên tùy ý để anh ôm vào trong ngực mà giở trò.
Cô đã từng nói qua với Văn Nhân Mạc nhìn thấy cách thức cầu hôn này ở hiện đại, cũng chưa từng nói cầu hôn là phải tặng hoa hồng, những đóa hoa này không cần đếm cũng biết nhất định là 999 đóa, nàng không phải là không có cảm động, chẳng qua chỉ là không biết nên biểu hiện như thế nào, chỉ có thể im lặng, rõ ràng Văn Nhân Mạc hiểu được điều này, cho nên anh mới không có để ý đến phản ứng của cô.
“Lâm môn chủ, ký tên xác nhận đi.”
“Hả, được.”
Lâm Phong đã bị kinh sợ đến nổi nói không ra lời, vốn là từng rương sính lễ đã làm cho anh ngơ ngác không kịp phản ứng rồi, sau đó thì đoàn người này lại tiếp tục đưa hoa cho Văn Nhân Mạc cầu hôn Triển Thất, đầu óc của anh cũng đã rối loạn, cho nên khi người ở bên cạnh đưa qua thứ gì đó liền lập tức ký xác nhận, từ đầu đến cuối không hề biết là mình đã ký cái gì.
“Lâm môn chủ đã ký tên rồi, như vậy có nghĩa là đã đồng ý mối hôn sự này, chúng ta đến bàn bạc về thời gian cưới vợ đi, tất nhiên là càng nhanh càng tốt. Vừa vặn Triển tiểu thư cũng ở đây, hôm nay tôi liền đón cô ấy về phủ đại soái, sính lễ anh đã nhận thì cô ấy đã là người của tôi rồi.”
“Thẩm đại soái, việc này, rất không ohù hợp với quy củ rồi, cho dù nói như thế nào em ấy vẫn là cô nương chưa lấy chồng nha mà, hơn nữa tôi nhận sính lễ của anh khi nào vậy.”
Lâm Phong nhìn thấy Văn Nhân Mạc và Triển Thất đang đứng ở đó thân mật với nhau thì mới phản ứng kịp, lập tức giận tái mặt mà chất vấn.
“Lâm môn chủ đã ký tên rồi mà vẫn còn muốn chối cãi sao? Phía trên này đã viết, nếu như đổi ý thì sẽ phải bồi thường gấp mười lần.”
Văn Nhân Mạc quá hiểu Lâm Phong là loại người nào, anh nhìn thấy Triển Thất thì trong lòng đã khá hơn cho nên hôm qua anh mới phái người đến cầu hôn,chuyện tối hôm qua Lâm Phong và Trương Đại Soái gặp nhau anh cũng có nghe nói, để tránh cho đêm dài lắm mộng nên sáng sớm nay anh mới đến đây.
Luc này Lâm Phong mới nhớ lại phần giấy tờ mà mình đã ký tên, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn thấy nội dung ở bên trong là cái gì.
“Lâm môn chủ, đây là danh mục sính lễ mà anh mới vừa ký tên xác nhận, có hai bản, bản này cho anh.”
Triệu đội trưởng đúng lúc lấy bản danh mục sính lễ ra, Lâm Phong nhận lấy vừa nhìn xem liền ngẩn người, xem ra cái hôn sự này bất kể như thế nào anh cũng phải đồng ý rồi.
20 rương bạc đại dương, 20 rương bạc trắng, 20 rương súng ống đạn dược, 30 rương vải vóc còn có 9 rương châu báu.
Danh mục sính lễ này đưa ra cũng không chỉ là vô giá đơn giản như vậy, không nói đến những bạc trắng, đại dương, châu báu đó, chỉ riêng 20 rương súng ống đạn dược kia thì ở bên ngoài cũng là có giá nhưng sẽ không có h chứ.àng cung cấp nha, anh ta có những thứ súng ống đạn dược này thì lo gì không thể thống trị xã hội đen ở bến Thượng Hải.
Những thứ sính lễ này đối với anh là trân quý nhưng mà ̣đối với Văn Nhân Mạc thì xem ra là không đang là bao, bây giờ thứ mà anh ta (Văn Nhân Mạc) không thiếu nhất chính là tiền bạc và súng ống đạn dược. Sở dĩ anh ta có thể nhanh như vậy có thể chiếm một chân ở bến Thượng hải chính là vì vũ khí của anh ta. Một người kinh doanh buôn bán súng ống đạn dược mà đưa đến những thứ này mà nói là một chút lòng thành, cho nên Triển Thất vô cùng khinh bỉ anh, từ đầu đến cuối cũng không cho anh nhìn thấy sắc mặt tốt, muốn cưới cô liền chỉ có một chút đồ như vậy sao? Nếu như không phải bởi vì những đóa hoa lúc nãy thì cô nhất định sẽ đuổi anh đi ra ngoài.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, bây giờ Lâm Phong cấp bách muốn nhìn một chút những đồ ở bên trong rương có phải là thật hay không, nếu như là thất thì chỉ cần đưa cho Trương Đại Soái mấy rương súng ống đạn dược thì có thể giải quyết được chuyện nàyrồi, sau này còn có thể được Văn Nhân Mạc giúp đỡ, sao có thể không làm.
“Tôi–”
“Lâm lão đệ, huynh đến chậm rồi, ngày hôm qua huynh nghe nói vợ chưa cưới của huynh đã quay trở lại, cô ấy đang ở đâu vậy?”
Lúc lâm Phong chuẩn bị trả lời Văn Nhân Mạc thì ở ngoài cửa truyền đến một giọng nói rất từ tính, chồng chưa cưới? Anh thế nào mà chưa bao giờ nghe qua vậy?
Triển Thất và Văn Nhân Mạc nghe xong cũng nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một người đàn ông bộ dáng vô cùng yêu nghiệt từ ở ngoài cửa đi vào, người này so với Lôi Liệt môn chủ của Bạch Hổ môn còn muốn yêu nghiệt hơn. Lôi Liệt thì xinh đẹp như phụ nữ, mà cậu ta mặc dù đẹp nhưng không nhìn ra được một chút nữ tính nào, chỉ là nếu như so với Văn Nhân Mạc thì Triển Thất vẫn cảm thấy Văn Nhân Mạc có vẻ vừa mắt hơn.
“Nam Cung môn chủ đang nói đùa gì vậy, vợ chưa cưới của Thẩm Hạo Nhiên tôi lúc nào thì trở thành vợ chưa cưới của anh rồi.”
“Từ lúc nhỏ tôi đã nhận định Triển tiểu thư là cô dâu nhỏ của tôi rồi, lúc đó những người lớn kia đều biết đến, chuyện này các thế hệ trước ở bến Thượng Hải cũng có rất nhiều người biết, hôm nay vợ chưa cưới của tôi bị Thẩm đại soái cưới về làm vợ thì mặt mũi của Nam Cung Phàm tôi còn có thể để ở đâu chứ? Sau này Thẩm đại soái kêu tôi làm sao có thể nhìn mặt mọi người ờ bến Thượng Hải được chứ.”
“Cô dâu nhỏ? Triển Thất thiếu chút nữa cười phá lên, chuyện tình cẩu huyết như vậy mà anh ta có thể lấy ra để ép buộc cô, chồng chưa cưới chó má này, ni mã (*) lúc lão nương bị giết chết thì ngươi chết ở đâu rồi, bây giờ mà nói vợ chưa cưới, ni mã cả nhà ngươi.
(*)“Caonima trong tiếng Trung giản thể là 草泥马 (Thảo nê mã) nghĩa đen dịch sát là ‘Ngựa cỏ bùn’ là một con vật tưởng tượng được cộng đồng mạng Trung Quốc đại lục dùng như một biểu tượng thách thức sự kiểm duyệt internet ngặt nghèo ở Trung Quốc. Hình ảnh của nó giống như con lạc đà không bướu Nam Mỹ (Alcapa). Tuy nhiên Caonima còn đồng âm (khác thanh điệu một chút) với câu chửi rất bậy và phổ biến trong tiếng Quan thoại (giống ‘Đê ma ma’ ở Việt Nam).”
Chỉ là những câu này cô chỉ YY ở trong lòng thui, sau này có rất nhiều giờ để dạy dỗ anh ta.
Chuyện này Lâm Phong cũng không biết, lúc Triển Thất bị chỉ hôn thì anh vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa đó còn là chuyện của Triển Thất nên anh cũng không thèm để ý nha.
“Nam Cung môn chủ nói như vậy thì có gì để chứng minh không?”
“Đây là ngọc bội mà cha tôi đã truyền cho tôi, bên trong có ghi ngày sinh tháng đẻ của Triển tiểu thư, mà Triển tiểu thư hẳn là cũng có một miếng ngọc bội giống như vậy, bên trong là ghi ngày sinh tháng đẻ của tôi.”
Nam Cung Phàm tự tìm chỗ để ngồi xuống, sau đó từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội có phong cách cổ xưa, miếng ngọc bội này Triển Thất nhìn rất quen, thông qua trí nhớ của cô thì quả thật có một miếng như vậy, là trước kia Lâm Khiếu truyền cho cô, cô rất quý trọng nên cất ở trong tủ khóa lại chưa từng đeo qua.
Hiển nhiên Lâm Phong cũng nhận ra miếng ngọc bội đó, Triển Thất có cái gì anh đều biết rõ, trước kia thường xuyên đi lấy đồ của Triển Thất đi bán lấy tiền để đi chơi đùa với phụ nữ, miếng ngọc bội này cũng đã từng lấy qua, còn bị lão già kia đánh cho một trận, cho nên vừa nhìn thấy miếng ngọc bội này thì liền nhớ lại chuyện lúc trước, trong lòng cực kỳ buồn bực.
“Nam Cung môn chủ, đây là chuyện do đời trước định ra ngài không có bằng chứng gì mà chỉ có dựa vào một miếng ngọc bội đó cũng không chứng minh được điều gì nha, hơn nữa Tiểu Thất và Thẩm đại soái là thật lòng yêu nhau, tôi cũng đã đồng ý hôn sự của bọn họ, chuyện này Nam Cung môn chủ liền từ bỏ đi, tôi nhất định sẽ bồi thường thật tốt cho ngài.”
Bây giờ khi Lâm Phong nhìn thấy phần danh mục sính lễ kia cuối cùng quyết tâm muốn gả Triển Thất đi, cho nên muốn sử dụng hết mọi biện pháp để từ chối Nam Cung Phàm.
“Lâm môn chủ nói như vậy là muốn từ chối hả, chẳng lẽ đệ dám ngang nhiên làm trái tâm nguyện của cha đệ sao? Nói mà không giữ lời không sợ người trên đường chê cười sao?”
“Nam Cung môn chủ như vậy là có ý gì, muốn ở trước mặt của tôi cướp người phụ nữ của tôi sao, anh đây là muốn khiêu chiến với tôi sao?”
…
Văn Nhân Mạc vừa nói lời này thì những người đi theo Nam Cung Phàm đến lập tức đề phòng, bầu không khí ở trong sân cũng đột nhiên trở nên căng thẳng. Lúc này Lâm Phong chỉ có thể ra mặt để giảng hoà, Triển Thất chắc chắn là phải gả cho Văn Nhân Mạc, mà bên Huyền Vũ môn cũng không thể quá cứng rắn, lúc nhìn đến ý tứ kia của Nam Cung Phàm thì căn bản anh ta không có thật lòng thích Triển Thất, anh ta xuất hiện lúc này là muốn phá rối hay là vì muốn lấy được lợi ích gì sao? Nếu như là cái sau thì cũng may, anh có thể nhịn đau mà đưa cho anh ta một chút, nhưng nếu như là phá rối thì có chút khó khăn rồi.
“Hai người có lẽ nên nghe ý kiến của Tiểu Thất dù sao sau này người phải gả đi chính là em ấy, em ấy thích mới tốt.”
Lâm Phong thông minh giao vấn đề này cho Triển Thất, mặc kệ Triển Thất chọn lựa ra sao thì hai người kia cũng sẽ không trách cứ, hơn nữa nhìn thấy bộ dáng kia của Triển Thất và Văn Nhân MẠc thì làm sao cô có thể không chôn anh ta chứ? Một người nhát gan như vậy trước khi cưới lại có thể ngồi ở trong lòng một người đàn ông một cách yên tâm thoải mái như vậy, có thể thấy được là cô ấy có ý với người đàn ông này. Hơn nữa anh cảm thấy hai ngày đó hai người bọn họ cũng đã làm chuyện kia rồi, Triển Thất ở phủ của Thẩm đại soái chờ đúng là khoảng một buổi chiều nha.
Vừa nghe thấy Lâm Phong giao việc này cho Triển Thất thì Văn Nhân Mạc cũng vô cùng vui vẻ, anh biết là lấy tính cách của Lâm Phong làm sao có thể chịu bỏ qua những thứ kia chứ.
Nam Cung Phàm nghe Lâm Phong nói như vậy thì lập tức đồng ý, lười biếng ngồi ở trên ghế không một chút d9ể tâm.
Triển Thất nhìn anh ta một chút, hôm nay cô không biết anh ta đến đây là có mục đích gì, nhưng tuyệt đối sẽ không chỉ vì liên quan đến hôn ước của bọn họ.
“Nếu như để cho tôi quyết định, tôi liền….”
Triển Thất cố ý nói một nửa rồi ngưng để khiến cho bọn họ tò mò hứng thứ.
“Em chọn ai?”
“Ai tôi cũng không chọn, tôi không lấy chồng đâu.”