“Mọi người, ra chợ tìm cho tôi mười tên ãn mày, sau đó giam bang chủ Bạch và bọn họ chung một chỗ, đem túi thuốc hợp hoan cường lực này của tôi cho họ uống, sau đó để bọn họ hầu hạ bang chủ Bạch thật tốt, bang chủ Bạch, anh có hài lòng với sự sắp xếp của tôi không?”
“Mày.. Mày…”
Triển Thất vừa nói xong câu đó, Bạch Quang tức giận nhìn cô, há mồm muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã phun một ngụm máu rồi hôn mê.
Bạch Quang đã hôn mê nhanh chóng được mang đi, rất nhiều người trong Diễm Bang đều không đợi được muốn nhìn xem cảnh tượng hắn sắp gặp phải.
“Lão đại, những người đó là sao?”
Sau khi trở lại Diễm Bang, Triển Thất lập tức kéo Văn Nhân Mạc vào thư phòng, hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Bọn họ là người của Chu Tước Môn, thật ra thì Bạch Bang là một nhánh bí mật của Chu Tước Môn, nhiệm vụ của họ là tìm lại ba mảnh ngọc bội bị lạc ở Quan Ngoại. Hiện giờ đến một mảnh Bạch Quang còn chưa tìm được, từ lâu Chu Tước đã có ý định giết hắn, nhưng dù sao thì hắn cũng đã ở Bạch Bang nhiều năm, cũng có thế lực của mình, chọn lại bang chủ khác có thể sẽ xảy ra tranh chấp, hành động lần này của chúng ta cũng có thể xem là giúp họ một chuyện.”
Văn Nhân Mạc biết Triển Thất nôn nóng, trực tiếp kể lại mọi chuyện một cách đơn giản nhất.
“Lại là Chu Tước Môn, lần này bọn họ tới là nói với anh chuyện có liên quan đến mảnh ngọc bội sao?”
“Được rồi, gần đây tôi nhận được tin, tín vật của bang Long Hổ ở Mạc Thành bị trộm, nghe nói nó chính là tín vật của Chu Tước Môn, ngọc bội Chu Tước. Long Hổ Môn treo giải thưởng mười vạn đại dương lùng bắt đạo tặc, hiện giờ đã có rất nhiều người tới đó, Chu Tước Môn cũng nghe được tiếng gió, bọn họ nói muốn tìm được tên đạo tặc đó trước để đoạt lại tín vật.”
Quả nhiên đúng như Triển Thất đoán, người của Chu Tước Môn tới đây chủ yếu là để tìm ngọc bội Chu Tước, chuyện Bạch Bang chẳng qua chỉ là tiện tay xử lý. Xem ra, vị trí môn chủ của Lâm Phong cũng chả vững chắc mấy.
“Anh biết tung tích của đạo tặc đó sao?”
“Tên đạo tặc đó hình như là Tây Môn Vũ mới nổi danh mấy năm gần đây, hắn chuyên trộm các bảo vật trấn bang của giới hắc đạo Quan Ngoại, chỉ cần là thứ hắn nhìn trúng thì cho tới giờ cũng chưa từng thất bại. Nhưng vì vật lần này có dính lới Chu Tước Môn nên hắn mới đồng thời bị người của bang Long Hổ và Chu Tước Môn đuổi giết, bây giờ vẫn chưa chạy thoát khỏi Mạc Thành. Ngày mai em lên đường đến Mạc Thành, bên đó sẽ có người hỗ trợ cho em, có thể sau khi em đến thì đã có tin tức của hắn.”
“Hắn có đặc điểm gì không? Không phải là am hiểu dịch dung chứ?”
Từ TV và tiểu thuyết, Triển Thất biết những đạo tặc thường am hiểu thuật dịch dung, có thể biến thành bộ dạng của bất kỳ ai, cho nên rất khó bắt được.
“Không, bộ dạng của hắn cho đến giờ vẫn chưa ai thấy qua, vốn không cần phải dịch dung. Tên của hắn cũng là do tự hắn truyền ra.”
Mấy năm trước Văn Nhân Mạc cũng không ở Quan Ngoại nhiều, gã này cũng không đến Diễm Bang trộm cắp vật gì, mạng lưới tình báo của anh cũng không có quá nhiều tin tức, cho nên anh cũng không rõ lắm, nhưng những tin tức anh có cũng đã hơn bên ngoài rất nhiều rồi.
“Không ai thấy được bộ dạng của hắn, chẳng lẽ những ai từng gặp hắn đều bị giết hết?”
Đây là lý do duy nhất mà Triển Thất có thể nghĩ đến.
“Hắn không giết người bừa bãi, không có ai gặp được hắn là vì khinh công của hắn rất cao, đến đi vô ảnh, nhưng võ công thì không cao lắm.”
“Khinh công? Chẳng lẽ thời này vẫn còn kẻ bay được trên trời trong truyền thuyết?” Đây là lần đầu tiên Triển Thất nghe được ở thời này có khinh công, theo ghi chép trong lịch sử thì thời dân quốc đã gần với hiện đại, những thứ cao thâm đó đã sớm không còn ai biết, hôm nay lại đột ngột xuất hiện, khiến cô thấy thật hưng phấn, trong lòng suy nghĩ, đến khi bắt được hắn rồi nhất định phải bảo hắn dạy mình một ít.
“Lần này tôi có việc nên không thể đi cùng em được, em tự mình làm đi. Dẫn theo Đại Ngưu, cậu ta mặc dù lỗ mãng nhưng công phu cũng không tệ lắm, năng lực làm việc cũng rất mạnh. Tôi sẽ chọn mấy người đi theo giúp em, đến khi có được tin tức của tiểu tặc kia thì cứ kêu bọn họ đi làm, em cũng có thể mang loại thuốc mê em vừa nghiên cứu theo.”
Hiếm khi thấy Văn Nhân Mạc quan tâm đến người khác, nhưng Triển Thất lại không cảm kích, bởi vì cái tay của anh ta lại biến đầu cô thành ổ quạ rồi.
“Không muốn anh sờ đầu tôi, tôi không phải sủng vật của anh.”
Đối đãi với Triển Thất như sủng vật cũng chỉ có một mình Văn Nhân Mạc.
“Dáng vẻ hung hăng của em rất giống Tiểu Hoa, lần sau tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau, nhất định sẽ trở thành chị em tốt.”
Nhìn Triển Thất tức giận sắp bùng nổ, Văn Nhân Mạc đột nhiên thả một câu, rồi lại cười nhìn vẻ tức giận của Triển Thất.
“Tiểu Hoa?” Lần đầu tiên nghe được Văn Nhân Mạc nhắc đến một người phụ nữ, nhìn ánh mắt ôn nhu của anh ta trong lòng Triển Thất không khỏi phiền não, không nói hai lời liền đánh một quyền vào người Văn Nhân Mạc. Tuy nhiên cho dù tốc độ của cô có nhanh thế nào thì cũng chưa bao giờ đánh trúng được anh ta.
“Bang chủ, con trai của đường chủ Lý đã mang về rồi.”
Đang khi Triển Thất bị Văn Nhân Mạc làm cho ngã xuống đất lần thứ n thì ngoài cửa truyền tới giọng nói của Trương Khuê.
“Vào đi.”
“Bẩm bang chủ, chúng tôi đã tìm được con trai của đường chủ Lý trong địa lao, hắn bị thương rất nặng, may mà chúng tôi tới kịp không thì thần tiên cũng không cứu nổi, hiện giờ đã tìm người chữa trị. Mặt khác, hiện tai Bạch bang đang do nhị bang chủ Bạch Thiên Lâm tiếp quản, còn con trai của Bạch Quang thì đã bị đuổi khỏi Bạch bang rồi.”
Trong lúc Trương Khuê bẩm báo vẫn luôn cúi đầu, thỉnh thoảng lại lén đưa mắt ngắm Triển Thất quần áo xốc xếch đang đưa lưng về phía anh ta. Anh ta thầm nghĩ, không trách được không một ai tình nguyện đến báo tin, thì ra là sợ quấy rầy chuyện tốt của Bang chủ và Triển Thất, nhìn bộ dạng của bọn họ lúc này, rõ ràng là đang giữa lúc quan trọng, mong là hai vị này sẽ không giận chó đánh mèo lên người anh.
Triển Thất không biết trong lòng Trương Khuê đang nghĩ cái gì, nếu biết, nhất định sẽ giết người, hiện giờ cô chỉ muốn mau chóng trở về, ngủ một giấc thật ngon, sau đó lên đường tới Mạc Thành.
Cha của đường chủ Lý đã từng hy sinh cho Diễm Bang, cho nên Văn Nhân Mạc đã tìm người cứu con trai đường chủ Lý. Trương Khuê bẩm báo xong thì chạy như bị chó đuổi, nhanh chóng trốn khỏi thư phòng. Triển Thất cũng đi ra theo, nhưng vừa đi đến cửa thì miệng đã bị chặn lại.
“Bang chủ, chưởng quỹ Lục của Lục phủ cầu kiến, hắn nói muốn gặp Bang chủ và Triển gia.”