“Lâm tiểu thư, thật xin lỗi, tổng giám đốc thật sự không có ở đây, Lâm tiểu thư, , , , , , ” Thư ký lần nữa ngăn cản Lâm Hiểu, nhưng Lâm Hiểu luôn luôn là thiên kim đại tiểu thư, trước đó còn là vị hôn thê của Diệp Phi, dĩ nhiên là không nghe lời thư ký nói, muốn xông vào.
“Cút ngay, tôi nhất định phải gặp Diệp Phi. Cô là cái thứ gì, cũng dám ngăn cản tôi, chờ tôi làm Tổng giám đốc phu nhân, tôi nói Diệp Phi đuổi việc cô.” Lâm Hiểu hung hăng nhìn thư ký chằm chằm, người thứ ký kia cũng không dám tranh chấp với Lâm Hiểu, mặc dù nghe nói Lâm Hiểu và tổng giám đốc đã giải trừ hôn ước, nhưng chuyện tình cảm nào ai biết đây? Chuyện của những gia đình giàu có càng thêm phức tạp?
Lâm Hiểu vừa nhìn thư ký có chút do dự, càng thêm bất chấp tiến lên mở ra cửa phòng làm việc của Diệp Phi, nhưng bên trong lại không có một bóng người. Không thể nào, thật sự không có ở đây sao? Diệp Phi không phải anh cố ý tránh né tôi chứ.
“Diệp Phi, anh ra ngoài. Anh ra ngoài, anh cho rằng cố ý tránh né tôi sẽ không sao hả? Anh mau ra đây, vì người phụ nữ kia anh thật chuyện gì cũng có thể làm ra, anh đi ra nói rõ ràng cho tôi, Diệp Phi.” Lâm Hiểu giống như nổi điên ở trong phòng làm việc của Diệp Phi kêu gào. Còn đập đồ trong phòng làm việc.
“Lâm tiểu thư, tôi đã nói rồi, tổng giám đốc không có ở trong phòng làm việc. Thật sự là đi ra ngoài rồi.” Thư ký không cách nào nhịn được Lâm Hiểu nổi điên, lập tức mở miệng, nhưng mà giọng nói có chút cứng ngắc.
“Đi ra ngoài, đi đâu? Lại đi tìm con tiện nhân kia sao?” Lâm Hiểu quay đầu nhìn về phía thư ký, không có nửa phần ý tứ hỏi thăm, chính là vẻ mặt đã không còn kiên nhẫn.
“Cái này, , , , tôi không biết, tổng giám đốc chưa nói.”
“Hừ, cô đi nói cho Diệp Phi, cho là trốn tránh tôi liền không sao hả? Không phải anh ta để ý người phụ nữ kia nhất sao? Như vậy tôi sẽ cho anh ta tiếc nuối cả đời.” Sau khi Lâm Hiểu hung hăng cảnh cáo, đi giày cao gót rời đi.
Năm phút sau, Diệp Phi trở lại phòng làm việc.
“Tina, đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Phi vừa tới liền thấy trong phòng làm việc rối tung, đang có người sửa sang lại sao?
“Tổng giám đốc, khoảng mười phút trước Lâm tiểu thư tới tìm anh, tôi nói anh không có ở đây, như g mà cô ấy vẫn, , , , , ”
“Được rồi, chuyện của cô ta tôi không muốn nghe, về sau đừng để cho cô ta đi vào là được, nếu như cô ta còn dám gây chuyện liền kêu bảo vệ đi lên.” Vừa nghe đến Lâm Hiểu, Diệp Phi cũng không có kiên nhẫn.
“Vâng, à còn nữa, , , , , ” Tina có chút khó nói, dù sao đây là chuyện riêng của tổng giám đốc, nhưng lại cảm thấy dường như nên nói cho anh. Nếu không thật sợ nếu xảy ra chuyện gì. Nhìn vẻ mặt hung ác của Lâm Hiểu , ngộ nhỡ thật sự làm tổn thương người nào của tổng giám đốc, vậy thì. . . . . . .
“Nói?”
“Lâm tiểu thư nói không phải anh để ý người phụ nữ kia nhất sao? Cô ấy sẽ làm cho anh tiếc nuối cả đời.” Tina thận trọng nói.
“Cái gì?” Diệp Phi nghe được lời này, lập tức giận dữ như một con sư tử, từ trên ghế nhảy lên, ngay sau đó không nói bất cứ điều gì, trực tiếp đi ra cửa. Trong đầu chỉ có câu nói kia tôi sẽ khiến anh tiếc nuối cả đời.
“Vậy thì tốt, tôi đi.” Hân Nhi vội vã cúp điện thoại.”Vận Nhi, mình có chút chuyện muốn đi ra ngoài một chút, hôm nào chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé.” Chiếc khăn quàng cổ kia Cầm Vận đã đan rất tốt rồi, cho nên hai người đang chuyện trò đủ chuyện, nhưng nghe điện thoại cũng biết Hân Nhi sắp đi ra ngoài.
“Cậu có chuyện sao, được rồi, như vậy mình liền về nhà sớm vậy, sớm một chút đưa chiếc khăn này cho ông xã mình, nhất định anh ấy sẽ rất vui vẻ.”
“Ừ, đúng vậy nha? Chính cậu tự làm anh ấy có thể không vui vẻ sao?”
“Cũng đúng, này Tuyết nhi cậu muốn đi đâu? Có muốn mình tiễn cậu một đoạn hay không?”
“Không cần đâu.., ở gần đây thôi, cùng một con đường, rất nhanh sẽ đến nơi. Đi thôi.”
“Vậy cũng tốt.”
Sau khi tiễn Cầm Vận về, một mình Hân Nhi đi về phía quán cà phê ở bên đường đối diện, trong đầu nghĩ tới cuộc gọi mới vừa nhận được của Lâm Hiểu, muốn cùng mình gặp mặt, ban đầu muốn cự tuyệt, nhưng nghe thấy Lâm Hiểu nói có liên quan đến chuyện tình của mình và Diệp Phi, nghĩ đến anh Phi, Hân Nhi vẫn nhận lời.
Mà lúc này cửa xe thể thao mở ra Lâm Hiểu đúng lúc nhìn thấy Hân Nhi, thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Hân nhi, chính là gương mặt này, chính là tiện nữ này làm hại mình và Diệp Phi phải giải trừ hôn ước, mới làm hại nhà của mình bị niêm phong, mới làm hại mình bị cha đánh, tất cả đều là người phụ nữ đê tiện này làm hại, đều là cô ta, cô ta đáng chết, đáng chết, , , , ,
Hung hăng đạp chân ga, trong đầu Lâm Hiều chỉ có một ý nghĩ, cô ta đáng chết, cô ta đáng chết, , , , , ,
“A?” Thấy một chiếc xe trực tiếp lao về phía mình và lập tức bị thứ gì đó đâm vào rồi.
“Tuyết Nhi Tiểu Thư, cô có sao không?” Ám Ảnh là người Âu Dương Thần phái đến bên cạnh Hân Nhi để bảo vệ Hân Nhi , kể từ sau sự kiện kia Âu Dương Thần suy nghĩ cũng có chút sợ hãi, không chỉ có phái Ám Ảnh của Ám Dạ đến, còn có nhiều trợ thủ đắc lực khác, thay phiên nhau bảo vệ Hân Nhi, chỉ sợ xảy ra chuyện gì. ,
“Không có việc gì, cám ơn anh.” Ám Ảnh thấy trên người Hân Nhi chỉ có một chút sây sát bị thương, khẳng định mới vừa rồi mình đã bảo vệ rất tốt, nếu không ông chủ coi trọng Tuyết Nhi Tiểu Thư như vậy, vậy còn không, , , , , , , hắn cũng không muốn giống như Nguyệt Ảnh bị phái đến Châu Phi. Hoặc là trở lại đảo đêm tham gia tập huấn một lần nữa .
Không có đâm vào, tại sao người phụ nữ kia có thể có nhiều người cứu như vậy, tại sao tất cả đàn ông đều thích cô ta, tại sao, cái con hồ ly tinh này, chính là đồ đáng chết, đáng chết.
Lâm Hiểu lùi xe lại, lại một lần nữa lao về phía Hân Nhi, Hân Nhi chợt trợn to hai mắt, là ai muốn đẩy mình vào chỗ chết. Ám Ảnh nhìn chiếc xe đó lần thứ hai lao tới, cười khinh bỉ, cô cho rằng cô còn có cơ hội lần thứ hai tổn thương người sao không biết tự lượng sức mình.
Nhưng lúc này đột nhiên một người xông tới. Đợi đến khi nhìn thấy người kia Lâm Hiểu mới đột nhiên đạp phanh xe.
“Tuyết Nhi, em làm sao vậy?” Diệp Phi khẩn trương xông về phía Hân Nhi, cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Hân nhi. Làm một bác sỹ, càng biết bị thương một chút là không có biện pháp lập tức chạy đến, cho nên Diệp Phi kiểm tra rất cẩn thận.
“Tại sao? Tại sao anh phải khẩn trương vì con tiện nhân kia như vậy, anh không biết mới vừa rồi anh có thể bị em đâm chết sao?” Lâm Hiểu không cam lòng hỏi.
“Muốn thương tổn Tuyết Nhi, cô đâm tôi chết trước đi.” Diệp Phi cũng không quay đầu nhìn Lâm Hiểu, mà là cho Hân Nhi một ánh mắt trấn an.
“Tại sao? Sáu năm trước anh đặc biệt đi học y chính là muốn cứu tiện nhân này, hai năm trước anh chạy tróin bữa tiệc đính hôn cũng là vì đi cứu tiện nhân này, tiện nhân này có gì tốt, cô ta cũng chỉ là một quá khí thiên kim, Lăng thị đã sớm phá sản, bây giờ cô ta chính là một cô nhi không cha không mẹ, chỉ là một cô nhi, , , , , chỉ là một cô nhi có chút nhan sắc mê hoặc, đi khắp nơi quyến rũ đàn ông, cô ta còn quyến rũ Âu Dương Thần anh biết không? Không nên bị đáng vè cố ý giả vờ thanh thuần của coi ta lừa. Cô ta, , , , ”
“Đủ rồi.” Diệp Phi lạnh lùng cắt đứt lời nói của Lâm Hiểu, nhìn sắc mặt Hân nhi dần dần trắng bệch, Diệp Phi không thể tiếp tục chịu được Lâm Hiểu cố tình gây sự.
“Đúng, tôi là cô nhi, tôi từ nhỏ đã là cô nhi, tôi ngay cả đã từng là thiên kim tiểu thư cũng không phải, tôi từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, thậm chí ngay cả gương mặt này đều là anh Phi một tay giúp tôi chỉnh dung, thậm chí ngay cả cái tên Lăng Phỉ Tuyết này đều là người khác, tôi chính là cô nhỉ ở trong miệng cô không có ai muốn, cho nên các người những người được hạnh phúc này có thể tùy ý chà đạp những cô nhi chúng tôi, những cô nhi chúng tôi nên bị nhóm người không hề tôn nghiêm giẫm ở dưới chân sao? Chúng tôi nhất định là bị ném bỏ sao?” Hân Nhi đột nhiên rất kích động hét lên với Lâm Hiểu, những buồn đau đè nén ở trong lòng nhiều năm như vậy, thân là cô nhi đã khổ sở, đau khổ vì không có cha mẹ thương yêu, còn có Liễu Mị dùng tiền để cho anh Thạch Phong rời bỏ mình đi, mấy cái cảnh tượng đó và giờ phút này hình ảnh lặp lại với Lâm Hiểu, khiến Hân Nhi cũng khó mà nhẫn nhị nổi.
Ngay cả Ám Ảnh và Diệp Phi cũng bị sự kích động đột ngột của Hân Nhi dọa sợ. Mà một bóng dáng khác đứng phía sau, sắc mặt từ từ biến thành xanh mét, hung hăng nắm chặt nắm tay, nghe Hân Nhi tố cáo, thoáng qua một chút đau lòng, ngay sau đó càng thêm tức giận, đây chính là chân tướng sao? Có lẽ Âu Dương Thần cũng không biết mình là bởi vì Hân Nhi tố cáo, hay là vì chân tướng biết chậm này, , , , , , ,