Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 93: Trở lại thăm Cô nhi viện



Hôm nay Cầm Vận không tới tìm Hân Nhi, vì hôm nay là Chủ nhật, Vũ Hạ muốn dẫn Cầm Vận đi chơi. Đây là chuyện cứ mỗi cuối tuần hai vợ chồng đều làm, ngày thường Vũ Hạ bận rộn nhiều việc, không có thời gian bên Cầm Vận, nhưng cứ tới cuối tuần thời gian nhất định phải là thế giới của hai vợ chồng.

Thật ra Cầm Vận cũng bảo Hân Nhi đi cùng, nhưng Hân Nhi biết ý không làm bóng đèn, vì Hân Nhi cũng có quyết định của mình. Hôm nay, cô muốn về thăm Cô nhi viện Tiểu Bàn Tiểu Tề. Còn nhớ được bản thân trước khi rơi xuống vách núi một ngày đã đồng ý với bọn nhỏ sẽ quay lại thăm, nhưng không giữ được lời hứa. Lần này Hân Nhi muốn thực hiện lời hứa kia, cho dù bọn nhỏ không biết bản thân mình chính là người chị Hân Nhi đã chết kia.

Trước hết Hân Nhi tới cửa hàng văn phòng phẩm mua rất nhiều đồ dùng văn phòng. Mặc dù bây giờ có tiền, nhưng Hân Nhi không muốn đi tới chỗ bán đồ dùng văn phòng hàng hiệu, truyện của diễn đàn Lê!Quý*Đôn, vì trong lòng bản thân vẫn là Lam Hân Nhi tiết kiệm. Quan trọng nhất chính là cô biết bọn nhỏ chỉ muốn một phần quà tặng mới mẻ, cũng không thèm để ý tới là đồ hàng hiệu hay đồ bình thường. Là một đứa trẻ ở Cô nhi viện, trước kia Hân Nhi cũng ao ước quà tặng như vậy, chỉ nghĩ tới có thể dùng bền một chút, dùng được lâu một chút. Cặp sách của Tiểu Bàn là ba năm trước một bác gái có lòng tốt tặng cho, sau này lúc chơi đùa với Tiểu Đông bị bẩn, khi đó Tiểu Bàn rất khổ sở. Còn nhớ rõ lúc đó bản thân mình đã an ủi Tiểu Bàn như thế này.

“Tiểu Bàn, chờ lần sau chị Hân Nhi lấy tiền lương, mua cho Tiểu Bàn một chiếc cặp siêu nhân điện quang được không, cho nên, Tiểu Bàn đừng khóc, không phải Tiểu Đông cố ý đâu, Tiểu Đông là anh trai nhỏ mập mạp, Tiểu Bàn nhất định sẽ không tức giận anh trai đúng không?”

“Dạ, em… em biết rồi, chị Hân Nhi, em… em không trách Tiểu Đông, Tiểu Đông vẫn là… anh trai tốt, nhưng lần sau chị Hân Nhi mua cặp sách cho Tiểu Bàn, anh Tiểu Đông không được làm bẩn nữa đó.” Tiểu Bàn vừa khóc vừa nói, không liên tục, lại khiến người ta thương cảm.

Nghĩ tới đây Hân Nhi không tránh khỏi chua xót một hồi, khi đó bản thân hàng tháng làm việc không được bao nhiêu, chỉ có thể mang cho bọn nhỏ một chút ít quà vặt, ngay cả bọn nhỏ thích ăn bánh ngọt lớn cũng không thể mua nổi, bây giờ…. rốt cuộc có thể rồi.

Hân Nhi còn đi tới cửa hàng tổng hợp bán quần áo bình thường, mua quần áo cho mấy bạn nhỏ theo trí nhớ, nhưng đã hơn hai năm trôi qua, Hân Nhi đều mua quần áo lớn hơn một chút, trong lòng có phần chờ mong, hi vọng bọn nhỏ có thể thích. Bởi vì đồ rất nhiều, Hân Nhi còn nhờ nhân viên cửa hàng cùng giúp đưa tới Cô nhi viện, biết mấy thứ này Hân Nhi đều mang cho đám bạn nhỏ ở Cô nhi viện, ở trên đơn thanh toán đã giảm giá không ít, con người ông chú này cũng rất đáng yêu có tâm. Dọc theo đường đi nói chuyện với Hân Nhi, luôn khen Hân Nhi là người con gái xinh đẹp tấm lòng còn đẹp hơn. Nói thật dạo này, người có trái tim quan tâm tới bọn nhỏ thực sự càng ngày càng ít. Trong lòng Hân Nhi lại nghĩ, vì bản thân mình cũng đã từng là đứa nhỏ như thế, cho nên tự nhiên sẽ hiểu được tâm tình của bọn trẻ. Lúc ở nước Pháp, Hân Nhi cũng thường xuyên tới Cô nhi viện, khi đó không hiểu vì sao bản thân thích quan tâm tới bọn nhỏ như vậy, khôi phục trí nhớ Hân Nhi mới hiểu được, vì những người đò đều là người thân của mình.

Cuối cùng Hân Nhi dừng ở cửa hàng bánh ngọt, yêu cầu làm một chiếc bánh ngọt rất to, có hoa văn Doremon. Hân Nhi nhớ lúc đó mấy bạn nhỏ thích nhất là Doremon, vì Doremon làm được rất nhiều chuyện. Khi đó bọn nhỏ đều hi vọng có thể có con gấu bông Doremon. Trong bình nguyện vọng của Tiểu Tề từng viết hi vọng khi lớn lên có thể ăn một chiếc bánh ngọt hình Doremon, nghĩ vậy, Hân Nhi cười rất tươi, thấy chàng trai ở cửa hàng bánh ngọt mặt đỏ gay, ngay cả chú đi theo cũng bị nụ cười của Hân Nhi hấp dẫn, thật sự là một cô gái rất đẹp.

Rốt cuộc mua đủ hết mọi thứ, Hân Nhi gọi taxi tới Cô nhi viện thăm bọn trẻ, xe từ từ tiến vào, trái tim Hân Nhi xúc động vô cùng, đây là nơi sống từ nhỏ, đây là nhà… hình như hoang tàn hơn trong trí nhớ, Hân Nhi biết Cô nhi viện này được tặng tiền không nhiều lắm, chính phủ trợ cấp lại thiếu, chỉ có tạm thời duy trì cuộc sống cho bọn nhỏ. Thậm chí có rất nhiều khi, mẹ viện trưởng đã phải lấy đồ cá nhân ra, kiếm thêm chút tiền thu nhập, mới có thể cho bọn nhỏ được ăn cơm.

Hân Nhi xuống xe, người tài xế cũng xuống giúp Hân nhi mang đồ xuống, nhìn từ phía xa Hân Nhi thấy khuôn mặt quen thuộc vừa có chút xa lạ đang chơi đùa trong sân, đáy lòng rất nhiều cảm xúc, mẹ viện trưởng đã biết có người đến thăm bọn nhỏ, nhanh chóng chạy ra chào đón. Mà đám Tiểu Bàn Tiểu Tề không như trước kia lúc thấy bản thân mình chạy nhanh tới, mà đứng ở xa quan sát. Bộ dạng muốn tới lại không dám chạy tới, một đám ngạc nhiên nhìn Hân Nhi, bọn nhỏ chưa từng gặp qua chị gái nào xinh đẹp như vậy, có chút giống cô tiên trên tivi, dường như còn xinh đẹp hơn cô tiên, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên tiến lên hay không.

“Xin chào tiểu thư?” Mẹ viện trưởng bước tới chào hỏi Hân Nhi.

“Mẹ viện trưởng… xin chào viện trưởng!” Hân Nhi khẽ cười với mẹ viện trưởng, hai chữ mẹ (tiếng Trung hai tiếng là ma ma) bị nuốt vào trong bụng, chua xót một hồi. Khuôn mặt bây giờ đừng nói là bọn nhỏ ngay cả mẹ viện trưởng cũng không nhận ra nữa rồi.

“Tôi muốn đi thăm bọn nhỏ, đây là quà cho chúng, không biết có thể vào gặp mặt bọn nhỏ được không?”

“Tất nhiên có thể, xin hỏi tiểu thư nên gọi thế nào.”

“Tôi tên Lam, ặc, gọi tôi Hân Nhi là được rồi.” Hân Nhi nói.

Hân Nhi, tên này cũng giống nỗi đau trong lòng mẹ viện trưởng, nghĩ tới bản thân chứng kiến Hân Nhi khôn khéo từ nhỏ đến lớn đã biến mất không rõ ràng như vậy, trong ánh mắt mẹ viện trưởng hiện lên một tia chua xót, lập tức che giấu, nhưng Hân Nhi vẫn nhanh nhẹn bắt được. Mẹ viện trưởng đang nghĩ tới bản thân mình.

“Hân Nhi, mời đi bên này. Tôi thay mặt bọn nhỏ cảm ơn cô. Bọn nhỏ nhất định rất vui vẻ.” Mẹ viện trưởng nói.

Hân Nhi, nghe cái tên quen thuộc, viền mắt Hân Nhi đỏ lên, nhìn tóc mai đã bạc của mẹ viện trưởng, Hân Nhi thật sự muốn xông lên nói với bà, con chính là đứa nhỏ ngốc Hân Nhi trong miệng người đây, nhưng…. Hân Nhi vẫn cứng rắn nhịn xuống. Khuôn mặt như bây giờ, sợ là mẹ viện trưởng cũng không tin, hơn nữa, nghĩ tới bản thân mình còn chưa nói chuyện này với Thần, Hân Nhi vẫn nhịn xuống. Cẩn thận xoa mắt đang muốn khóc, mỉm cười nhìn đám Tiểu Bàn Tiểu Tề đã thay đổi. Hai năm không gặp, bọn nhỏ đã cao hơn, nhất là Tiểu Hoàn, có lẽ là con gái lại còn nhỏ nên thay đổi tương đối nhanh, chỉ có đứa bé nhất là không thấy đâu, có lẽ được nhận nuôi, hoặc có lẽ được người thân trong gia đình đón đi rồi. Hân Nhi mỉm cười như ngày xưa với bọn nhỏ, giống như thiên sứ xinh đẹp. Trong lòng bọn nhỏ lăn tăn gợn sóng ….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.