“Vợ ơi dậy đi nào!”
“Ừm, , , , , đừng làm ồn” Hân Nhi phất tay giống như đập ruồi , lắc tay một cái trúng phải trán Âu Dương Thần.
Sắc mặt Âu Dương Thần tối sầm lại, đứa nhỏ này cũng thật quá đáng, từ lúc nào học được bạo lực, tại sao mình lại không biết, không được, nhất định phải gọi cô dậy.
“Dậy mau lên, nếu không, anh sẽ hôn em, , , , ” Âu Dương Thần lớn tiếng uy hiếp.
Bỗng nhiên Hân Nhi lập tức mở to hai mắt, cô không quên hình phạt lần trước mà Âu Dương Thần dành cho mình. Thấy Âu Dương Thần đang từ từ nhích lại về phía mình, theo bản năng cô bịt kín miệng mình.
“Vợ ơi, anh cũng không có ý định hôn em đâu, em không cần chủ động như thế làm gì?” Âu Dương Thần trêu chọc nói,
Gì chứ?
Gì mà chủ động? Chủ động, chủ động cái đầu nhà anh đó, nhớ tới tình hình chiến đấu kịch liệt đêm qua, Hân Nhi chỉ biết im lặng thầm kêu trời.
Cô hung hăng trợn mắt với Âu Dương Thần, “Mới không có? Em, , , , em chỉ là, , , , chỉ là muốn xoa miệng thôi mà.” Hân Nhi lắp ba lắp bắp nói.
“A, thì ra là vợ muốn chuẩn bị sẵn sàng để anh hôn em à, vậy anh sao có thể phụ lòng tốt của em được chứ?” Nói xong liền in một nụ hôn xuống đôi môi anh đào của Hân Nhi.
“Ưm.” Sau nụ hôn mãnh liệt, Hân Nhi đang cho là mình sẽ hít thở không thông, Âu Dương Thần mới lưu luyến buông Hân Nhi ra.”Đầu tiên em hãy làm vệ sinh trước đi, sau đó anh sẽ dẫn em đi cùng anh tới một nơi.” Nói xong, anh định đi ra ngoài.
“Em không muốn dậy?”
“A, em vẫn còn lưu luyến nụ hôn của anh,”
Gì chứ?
“Không có, không có, em dậy liền, anh ra ngoài đi.”
“Thần, ở đây là, , , , , , ”
“Vợ, em có nguyện ý cùng anh đi vào đây không?”
“Dạ, nhưng mà ở đây là, , , , , , , , ”
“Đi thôi.” Nói xong Âu Dương Thần đi trước mở cửa xe, sau đó vòng qua mở cửa xe cho Hân Nhi, đỡ cô xuống. Anh đối xử với Hân Nhi như một viên trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay của mình.
“Vợ, đây là áo cưới anh chuẩn bị cho em, em có đồng ý mặc nó sánh đôi cùng anh đi vào cung điện hôn nhân không?”
“Dạ, .” Nhìn chiếc áo cưới trắng tinh lộng lẫy trước mặt, Hân Nhi có cảm giác như mình một là con cá nhỏ xấu xí bỗng chốc biến thành Thiên Nga Trắng xinh đẹp. Cho tới giờ phút này, Hân Nhi hy vọng mình có thể khoác chiếc áo cưới trắng thuần khiết này lên người, vì cô vốn thích màu trắng, màu trắng thuần khiết này làm cho người ta có cảm giác đây là một màu trắng tinh khôi, trong sáng, không bị vẩn đục, giống như là, , , , thiên sứ. Từ trước đến giờ Hân Nhi vẫn tin có rất nhiều thiên sứ, nhưng chỉ có duy nhất một thiên sứ dành riêng cho mình, đã có lúc cô lầm tưởng Thạch Phong là thiên sứ bảo vệ riêng cho mình, nhưng bây giờ mới nhận ra Âu Dương Thần mới chính là thiên sứ dành riêng cho mình.
“Anh chờ em.” Âu Dương Thần hôn phớt lên má Hân Nhi một cái, sau đó tự giác đi ra ngoài, anh muốn ra ngoài chờ cô dâu xinh đẹp của mình. Cô dâu chỉ thuộc về mình.
Âu Dương Thần tìm người thiết kế chiếc áo cưới cho Hân Nhi mặc rất vừa vặn, nhìn người con gái mặc áo cưới cười ngọt ngào trong gương, Hân Nhi cảm thấy khó tin, đã nhiều lần cô mơ thấy mình mặc trang phục màu trắng rất đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy. Hân Nhi cảm thấy hơi ngẩn ngơ, lại thêm cảm giác kích động nữa. Đã nói cô dâu mặc áo cưới là đẹp nhất, giờ Hân Nhi bắt đầu tin tưởng những lời này là đúng. Khi mặc chiếc áo cưới này, những đường nét trên cơ thể mình, những chỗ lồi, lõm cùng vóc người hoàn toàn nổi bật, trên áo cưới còn có kim cương tỏa sáng lấp lánh, giống như sóng gợn lăn tăn trong mặt nước hồ thu, như nàng tiên cá lênh đênh trên biển, chói mắt như vậy, xinh đẹp như vậy…..
Hân Nhi không trang điểm, vốn định trang điểm làm khuôn mặt thêm xinh đẹp ở ngay đây, nhưng lúc này, Hân Nhi cảm thấy nếu cô trang điểm thì sẽ làm bẩn chiếc áo cưới trắng tinh khiết này, cho nên cô cũng không trang điểm làm gì. Nhưng với diện mạo xinh đẹp hơn người cùng với khuôn mặt mộc không trang điểm, cũng đã có cảm giác xinh đẹp mỹ mãn.
Hân Nhi từng bước từng bước tiến về phía Âu Dương Thần, giáo đường lớn như thế, không có người nào đến dự lễ, thậm chí không có Mục Sư nào, mà chỉ có một mình Âu Dương Thần đứng yên ở đó, Hân Nhi vẫn từng bước từng bước tiến về phía Âu Dương Thần, trong đầu cô không ngừng hiện lên một số hình ảnh.
“Tuyết Nhi, cuối cùng em cũng trở lại, anh thật sự rất nhớ em.”
“Buông em ra, buông ra. . . Đau quá”
Bốp, một cái tát nặng nề rơi trên mặt Âu Dương Thần.”Không sao đâu, Tuyết Nhi, em không nhớ rõ cũng không sao, sẽ có một ngày em nhớ lại tất cả, giờ em đã trở về, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, em đừng suy nghĩ lung tung và cũng đừng sợ gì nhé.”
“Tuyết Nhi, em biết không? Anh đợi em ròng rã hai năm rồi, giờ em thật sự nhẫn tâm bỏ anh cô đơn một mình lần nữa sao, để anh lại tiếp tục cô độc sao?”
“Anh Thần, em có món quà muốn tặng cho anh.”
“Cái này là, , , , , ”
“Vậy, anh không thích thì thôi.”
“Làm sao có thể, Tuyết Nhi đưa đương nhiên anh rất thích.”
“Thần, anh yêu em trong quá khứ hay anh yêu em của bây giờ?”
“Đều yêu, chỉ cần em là Tuyết Nhi thì được rồi, bất kể em như thế nào, anh đều yêu.”
, , , , , , , , ,
Trong nháy mắt hình ảnh cuối cùng dừng lại lúc Âu Dương Thần đứng ra che chở cho mình….
Nhìn chân mình từng bước từng bước tiến về phía Hân Nhi, Âu Dương Thần cảm giác mình giống như bị cuốn vào một bức tranh đẹp tuyệt mỹ, nhìn đến ngây ngốc, thậm chí ngây cả người.
“Vợ ơi, em rất đẹp.” Âu Dương Thần nói lời từ tận đáy lòng.
“Chồng à, anh cũng rất đẹp trai.” Hôm nay Âu Dương Thần cũng mặc lễ phục màu trắng, bình thường Âu Dương Thần đều mặc com lê đen, làm cho người khác có cảm giác lúc nào cũng có một cỗ khí lạnh tỏa ra, vậy mà hôm nay bộ lễ phục màu trắng này làm cho người ta cảm giác anh giống như một chàng hoàng tử, nhiều hơn là cảm giác dịu dàng, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng ấm áp. Anh phối hợp cùng với màu trắng tinh khôi của Hân Nhi trông thật đẹp trai.
“Chồng à, anh bằng lòng muốn lấy em làm vợ không?” Hân Nhi đặt câu hỏi làm cho Âu Dương Thần sững sờ trong một vài giây.
“Anh bằng lòng.”
“Vợ, em nguyện ý gả cho anh không?”
“Em nguyện ý.”
Hai người ôm nhau rất chặt, , , , , , ,
Không có những từ ngữ hoa lệ, cũng chẳng có lời thề thông thường mà người ta vẫn thường nói, chỉ đơn giản là ba chữ “Anh/em nguyện ý”, nhưng với Âu Dương Thần và Hân Nhi mà nói cũng là đủ rồi, dù có bao nhiêu lời thề hoa mỹ, những ngôn từ đẹp đẽ thế nào đi chăng nữa, tất cả đều không có ý nghĩa gì, chỉ giống như tờ giấy đăng ký kết hôn thời hạn trăm năm mà thôi.
“Anh không biết tay trái với tay phải, đùi phải với chân trái, mắt trái với mắt phải, não phải với não trái cuối cùng có thể hưởng quyền lợi như thế nào, gánh chịu nghĩa vụ ra sao? Thật ra từ ban đầu chúng vốn là một cái chỉnh thể được hợp nhất, vì có nhau mới tồn tại được, cũng bởi vì có nhau nên mới cảm thấy vui vẻ được.”
Từ nay về sau, Âu Dương Thần và Hân Nhi chính là một tổng thể rồi, một tổng thể không thể được tách rời. Thật ra lúc này Hân Nhi có một chút nỗi lòng riêng, cho nên khi nãy cô đặt câu hỏi trước, là bởi vì cô không muốn hỏi những câu bình thường Mục Sư hay hỏi, lại càng không muốn người mà Âu Dương Thần hỏi là Lăng Phỉ Tuyết, bởi vì cô chính là Lam Hân Nhi.
Tình yêu là của cô hôn nhân cũng là của cô, cô không cần nhiều người chứng kiến như vậy, nếu quả thật có Thần Thánh tồn tại ở đây, như vậy Thần Thánh sẽ chứng kiến tất cả. Còn nếu không có, chính mình sẽ là một nhân chứng rất tốt trong cuộc hôn nhân này.
Hết