Không biết từ lúc nào Hân Nhi đi về dưới lầu nhà mình, căn phòng 30 m² kia, cho dù cũ nát chật hẹp, nhưng vẫn là nơi nương náu của mình, cô có thể khóc, cười, có thể . . . “Hân Nhi”, vừa quay đầu lại đã rơi vào một vòng tay ấm áp, Thạch Phong ôm chặt lấy Hân Nhi, hắn thừa nhận hắn kích động, hắn sợ, một buổi tối hắn đi khắp nơi có thể tìm, nhưng không tìm được Hân Nhi, hắn sợ Hân Nhi không tha thứ, hắn càng sợ Hân Nhi gặp chuyện không may, suy nghĩ đến Hân Nhi gặp chuyện không may hắn cảm thấy mình hít thở không thông, hắn không thể cho chuyện này phát sinh. . . .
“Anh Thạch Phong”, Hân Nhi vùng vẫy, lại bị Thạch Phong ôm chặt hơn, “Đau” nghe thấy Hân Nhi kêu lên đau đớn, hắn mới biết được mình trong lúc vô tình lại tổn thương đến Hân Nhi, vẻ mặt xót xa ân hận, “Hân Nhi, xin lỗi, thật xin lỗi” lúc này mới nhẹ nhàng nâng mặt đầy nước mắt Hân Nhi lên, hai mắt sưng vì khóc, làm cho Thạch Phong càng đau lòng hơn, mình rốt cuộc đã làm cái gì?
“Anh Thạch Phong, tại sao anh lại tới đây, Liễu tiểu thư cô ấy?” Việc Thạch Phong đến, Hân Nhi có chút kinh ngạc, cô cho rằng, anh Thạch Phong . . . .”Hân Nhi, thật xin lỗi, không có Liễu tiểu thư, đều là anh sai, Hân Nhi, em đừng khóc, thấy em khóc, trong lòng anh Thạch Phong rất đau, anh không muốn thấy em khổ sở, là anh uống rượu, thật xin lỗi, thật xin lỗi” . Hắn vội vàng muốn hôn môi Hân Nhi, nhưng Hân Nhi lại tránh được, đây là lần đầu tiên Hân Nhi tránh đi nụ hôn của Thạch Phong, “Anh Thạch Phong, em mệt mỏi”.
“Hân Nhi, em nghe anh giải thích đã, buổi tối. . .”
“Anh Thạch Phong, em quá mệt mỏi, em muốn đi về trước, ngày mai nói chuyện sau?” Nói xong, thoát khỏi tay Thạch Phong, lập tức đi lên lầu.
“Hân Nhi”, Thạch Phong vội vàng kêu lên, suy nghĩ một chút, nên đi lên nói với Hân Nhi sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon, ở trên trán hắn hôn nhẹ một cái, giống như sợ khẽ đụng vào sẽ làm vỡ bảo vật, hôn nhẹ như thế, Hân Nhi đã từng quyến luyến, mà lúc này, chỉ có vô hạn chua sót, Hân Nhi cũng không quay đầu lại đi về phía nhà trọ, để lại một mình Thanh Phong cùng hối hận, những lời nói chưa giải thích đã bị phai nhạt ở trong gió, Thạch Phong nghĩ, Hân Nhi đã mệt mỏi, trước để cho cô trở về nghỉ ngơi, ngày mai, ngày mai sẽ giải thích với Hân Nhi, Hân Nhi nhất định có thể hiểu cho mình, cho dù cực kỳ muốn mở miệng nói với Hân Nhi buổi tối chỉ là hiểu lầm, nhưng vẫn không đành lòng nhìn Hân Nhi mệt mỏi, huống chi, Hân Nhi là cố chấp như thế, cô không muốn nghe hắn nói, ngày mai đi, ngày mai sẽ giải thích, bọn họ nhất định có thể trở lại như lúc trước. . . Mà lúc này Hân Nhi cực kỳ cố gắng không để cho nước mắt mình rơi xuống, nhưng lúc đi lên tầng một khắc giống như nước lũ đổ về, nhanh chóng chạy thẳng lên nhà, mở cửa, khóa cửa, sau đó dựa vào cửa từ từ ngồi xổm xuống, nức nở. . . . Vì cái gì? Vì cái gì? Rõ ràng đã nói không được tham luyến ở trong ngực anh Thạch Phong nữa, không được để cho anh Thạch Phong lo lắng mà có thể theo đuổi hạnh phúc của chính mình, nhưng, làm sao đây, làm sao lại có lòng tham như vậy, anh Thạch Phong là hoàng tử, hoàng tử nên ở cùng với công chúa, Liễu tiểu thư chính là công chúa cao quý, mà mình. . . Vĩnh viễn chỉ là Cô bé lọ lem, dù sao, cô thói quen bị từ bỏ, cô Lam Hân Nhi nhất định đã bị vứt bỏ, nhiều có năng lực thế nào a? Cứ như vậy đi, cô nói với chính bản thân mình, Hân Nhi, không nên có lòng tham nữa, chúc bọn họ hạnh phúc đi. . . .