Giọt sương vào sáng sớm dưới sự soi sáng của ánh mặt trời càng trở nên sáng rực, dường như cả hoa cỏ cũng nở nụ cười, căn phòng nhỏ màu trắng, một người đàn ông tuấn tú đang bận rộn ở phòng bếp, người đàn ông đó mặc tạp dề nhưng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất cao quý của anh, mà còn hình như bởi vì sự xuất hiện của anh mà cả phòng bếp phát ra ánh sáng chói lọi, Âu Dương Thần nghiêm túc làm bữa sáng như vậy, giống như đang làm hàng mỹ nghệ, nói thật, đây là lần đầu tiên trong ba năm qua Âu Dương Thần bắt tay vào làm bữa sáng, ba năm qua Âu Dương Thần chỉ biết bận rộn với công việc thậm chí ngay cả bữa ăn sáng cũng không có ăn, huống chi là làm, mà hôm nay sáng sớm, anh đã đứng lên đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, vì Tuyết Nhi chuẩn bị bữa ăn sáng, tối ngày hôm qua bởi vì mình sơ sót đưa Tuyết Nhi đến vào lúc nửa đêm. . . . . . . Nói thật mặc dù thấy Tuyết Nhi rất vui vẻ đáng yêu như vậy, nhưng để Tuyết Nhi bị đói chịu khổ bản thân mình cũng cảm thấy không vui. Mặc dù mình rất ít khi bắt tay làm bữa sáng, nhưng lúc còn ở nước ngoài cũng học được rất nhiều, ha ha ha, con mèo ham ăn đó nhất định sẽ thích thôi.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Âu Dương Thần nhớ đến chuyện quan trọng, bèn đến phòng khách cầm điện thoại lên.
“A lô, tổng giám đốc” Thư ký Lâm cảm thấy kinh ngạc còn chưa tới giờ làm việc sao tổng giám đốc lại tìm mình, chẳng lẽ lại là có tài liệu gì muốn đưa sao?
“Ừ, buổi họp sáng sớm hôm nay và hành trình toàn bộ hủy bỏ, có chuyện gì quan trọng thì liên lạc với tôi, văn kiện quan trọng thì trực tiếp đưa đến đây.”
“A, hôm nay tổng giám đốc không đi làm sao?” Thư ký Lâm lúc này càng thêm kinh ngạc đây là tổng giám đốc liều mạng vì công việc của mình sao, tổng giám đốc chưa từng không có mặt chủ trì cuộc họp.
“Ừ, có vấn đề gì sao?”
“Không có, không có, không thành vấn đề” Thư ký Lâm sững sờ đáp lời, anh nào dám có vấn đề gì, hơn nữa nói thật, anh còn ước gì tổng giám đốc có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, một năm đâm đầu liều mạng như thế, nếu như là mình cũng rất khó chống đỡ. Đang sững sờ thì đầu điện thoại bên kia lại tút tút một tiếng, được rồi, tổng giám đốc luôn là như vậy, không nói nhiều một câu, thật sự là xứng với cái tên tích chữ như vàng.
Âu Dương Thần nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tuyết Nhi, chỉ thấy không có ai phản ứng, Tuyết Nhi, nhất định vẫn còn ở ngủ nướng, dù sao tối hôm qua trễ như vậy mới ăn xong đồ, đột nhiên rất muốn nhìn thấy dáng vẻ ngủ nướng của cô gái nhỏ này nên nhẹ nhàng mở cửa phòng, chỉ thấy trên giường người kia đang ôm cá heo ngủ say, thật rất giống một mỹ nhân ngư, Âu Dương Thần nghĩ trong lòng, lần này nhất định phải bảo vệ thật tốt người này, mang đến toàn bộ hạnh phúc cho cô ấy, Tuyết Nhi, dù em không nhớ tôi thì sao, tôi nhất định sẽ làm cho em nhớ ra tôi, dù nhớ không nổi cũng không sao, em nhất định sẽ yêu tôi lần nữa.
Đột nhiên Hân Nhi cảm thấy giống như có một mùi hương rất dễ chịu, rất mát mẽ bèn mở mắt muốn nhìn một chút là vật gì, đột nhiên phát hiện gương mặt mê người của Âu Dương Thần ở ngay trước mắt, mới đột nhiên nhớ tới mình đang nhà anh ta.
“A, anh làm gì thế, lại muốn làm tôi sợ à?” Hân Nhi cả kinh kêu lên.
“Ha ha, Tuyết Nhi, em sợ cái gì, sợ tôi sẽ làm cái gì không nên làm với em à.”
Làm cái gì. . . . . . Cái đó. . . . . . Ngày hôm qua nụ hôn kia, một màn kia lại hiện lên trước mắt, cảm giác đó làm trong lòng có chút cảm giác kỳ quái, trong nháy mắt Hân Nhi đỏ cả mặt. Thấy Tuyết Nhi như thế, Âu Dương Thần lại không tự chủ nhếch miệng lên, nói thật anh cũng nghĩ đến nụ hôn ngày hôm qua. Thật là nhớ. . . . . .
“Này, ngày hôm qua chuyện đó là ngoài ý muốn, về sau anh cũng không cần nhớ tới, lập tức quên đi, không phải sao. . . .” Nói xong còn giương lên quả đấm nhỏ của mình, mặt vẫn còn đỏ bừng, không biết là bởi vì xấu hổ hay là tức giận.
“Tuyết Nhi, sao em biết tôi đang nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, chính là tôi không có, là em đang nghĩ đến đấy, rất nhớ đúng không, nếu không, chúng ta ôn lại nhé.” Lúc này Âu Dương Thần mang theo ý cười xấu xa, giọng nói cợt nhã, cho dù ai nhìn vào cũng không nghĩ được đây là vị tổng giám đốc Âu lãnh khốc. Hiển nhiên đây là một con sói xám. Mà lúc này Hân Nhi giống như một con thỏ trắng.
“Không phải vậy đâu, tôi cái gì cũng không nhớ, anh . . . Anh không được nói lung tung.” Hân Nhi có chút nói không mạch lạc, cô cũng không hiểu mới nhìn qua vị tổng giám đốc lãnh khốc này, tại sao có thể khiến cho bản thân mình nổi giận lên, mình không phải miệng mồm luôn luôn rất lanh lợi sao, tại sao có thể bị đánh bại bởi khối băng lớn trước mặt này, haiz, Lăng Phỉ Tuyết, cô quá thất bại rồi.
“Ha ha, Tuyết Nhi, đùa với em thôi, đừng giận, anh có làm bữa sáng, dậy thôi, bữa sáng không ăn đối với thân thể không tốt” Âu Dương Thần dịu dàng nói, người khác nói lời này chỉ cảm thấy thật có đạo lý, nhưng tổng giám đốc Âu Dương nói lời này sao có cảm giác quái dị thế nào đó, bởi vì Âu Dương Thần của chúng ta rất ít ăn bữa sáng, ba năm qua liều mạng vì công việc, đừng nói bữa ăn sáng, có lúc thậm chí vì một dự án, cả ngày cũng không có ăn cái gì, nơi nào sẽ chú ý đến thân thể chứ.
Đương nhiên Tuyết Nhi sẽ không biết tình huống lúc trước của Âu Dương Thần, cô chỉ nghe được Âu Dương Thần nói là chính anh ta làm bữa sáng, trong lòng nghi ngờ : anh ta làm sao, anh ta làm bữa sáng thật ư, làm bữa sáng. . . . Tưởng tượng một người đàn ông anh tuấn lãnh khốc như vậy mặc tạp dề thật đáng yêu, Hân Nhi không tự chủ cười ra tiếng.
“Cười gì vậy, nếu không ra ăn, anh sẽ ăn hết một mình, nhưng sẽ không còn đồ ăn khác nha.” Bộ dạng không đếm xỉa đến Tuyết Nhi, Âu Dương Thần lên tiếng uy hiếp, cũng tự giác xoay người ra cửa, rất cẩn thận đóng cửa lại.
Tuyết Nhi nghe đến không đồ ăn, nhớ tới tối qua đói bụng, quyết định vẫn là ngồi dậy sớm, cô cũng không muốn chịu đựng đói bụng, hơn nữa cũng muốn xem một chút tài nghệ của tên đàn ông lãnh khốc đó, nếu như ăn không ngon, cũng có thể thừa cơ cười nhạo.