Edit : Sóc Là Ta – diễn đàn Lê Quý Đôn
Này, , , , , , đây không phải con heo sao? Đúng vậy, Lâm Hiểu còn sót lại một chút lý trí, vẫn không có nhìn lầm, thực ra, Lâm Hiểu quên đi một loại động vật , đó chính là bên trong này còn có mấy con chó. Kẻ chủ mưu còn chưa nghĩ tới làm thế nào để thi hành mệnh lệnh của Âu Dương Thần thì vừa lúc nghe được có người đang mắng cái từ “không bằng heo chó”, người kia lập tức chú ý, còn đặc biệt sai người đi lấy thuốc, đối với Vu Dạ, vui vẻ nhất là có người thử thuốc, còn nếu thử với mấy con động vật làm sao xứng đáng với loại thuốc đặc biệt này được. Bây giờ trong trường hợp này, hắn tin rằng nhất định sẽ có một tình huống chiến tranh hết sức khốc liệt, mấy tên kia đứng ở bên ngoài đang tò mò nhìn tình cảnh bên trong, so với hình ảnh giáo dục trong sách vở cũng đủ làm họ kích động, giờ bọn họ cũng rất tò mò, suy cho cùng heo chó không giống con người, vậy con người chân chính là làm thế nào giao phối với heo chó được đây, , , , , , ,
“Tuyết Nhi, có muốn đi đâu đó với anh một chút không?” Diệp Phi cầm thuốc giúp Hân Nhi, chuẩn bị đưa Hân Nhi về, nhưng nhìn Hân Nhi trong tình trạng này, Diệp Phi dĩ nhiên là không yên lòng, hơn nữa anh không chắc Âu Dương Thần có thật lòng đối xử tốt với Hân Nhi hay không, Diệp Phi không muốn để Hân Nhi quay trở lại bên cạnh Âu Dương Thần.
“Không cần đâu, anh Phi, em muốn về sớm một chút nghỉ ngơi. Anh đưa em đến Cao ốc Minh Vũ là được rồi, cám ơn anh.” Giờ phút này Hân Nhi cảm thấy rất mệt mỏi, cũng không muốn làm gì, chỉ muốn về nhà sau đó sẽ giải thích với Thần. Nếu như anh Phi đưa cô về nhà, như vậy Thần nhất định sẽ hiểu lầm.
“Được rồi.” Diệp Phi thắt dây an toàn -ddl@qd-cho Hân Nhi sau đó lái xe đi, mà ám ảnh cũng báo cho Âu Dương Thần biết tin tức Hân Nhi xuất viện, Âu Dương Thần chỉ trầm mặc. . . . . . Rồi lại thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì thì tốt. Bây giờ Âu Dương Thần mặc dù đang ngồi trong phòng làm việc, nhưng cũng không có lật qua tài liệu chất đống như núi trước mặt, kể từ khi bắt đầu đi tìm Tuyết Nhi, Âu Dương Thần trở về, hoàn toàn không còn tâm trí để xử lý chuyện trước mắt, trong đầu chỉ có oán hận Hân Nhi, lại còn không phải là Tuyết Nhi mà chỉ là thế thân. . . . . . Hơn nữa điều không ngờ tới là lúc đó Diệp Phi với Tuyết Nhi ôm nhau, còn Diệp Phi nói câu không yên lòng, càng làm cho Âu Dương Thần đau lòng, kì thật Âu Dương Thần rất muốn xông tới đánh Diệp Phi, lớn tiếng nói Tuyết Nhi chính là bà xã tôi, cậu là cái gì mà không yên lòng, nhưng là, , , , , , vấn đề bây giờ là Tuyết Nhi không phải Tuyết Nhi, hơn nữa cô ấy cũng rất quan tâm đến Diệp Phi, trong lòng Âu Dương Thần cũng đang suy nghĩ về ý nghĩ của Hân Nhi.
Tuyết Nhi…. Tuyết Nhi… Trong lòng một lần lại một lần gọi tên này, ngay cả bản thân Âu Dương Thần cũng không biết rốt cuộc là anh gọi Tuyết Nhi mình khổ sở đợi chờ ba năm, hay chính là cái người tên Tuyết Nhi mà mình sớm chiều ở chung một chỗ, nhưng khuôn mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ ngay cả cái tên cũng không phải là Tuyết Nhi.
Những tài liệu trước mặt này hình như càng nhìn mọi thứ thêm phức tạp, nhìn lên kim đồng hồ chỉ đúng năm giờ, sắp tan sở, trước kia vào giờ này, Âu Dương Thần sẽ rất háo hức suy nghĩ về nhà cùng Hân Nhi nấu cơm, sau đó cùng nhau ăn cơm, thậm chí sau đó sẽ cùng với Hân Nhi rửa chén, có lẽ rất nhiều ông chồng tan việc chính là bỏ cặp đó, cởi giày, chờ vợ phục vụ, ăn cơm, ra phòng khách xem tv một chút, hoặc là giống như gia đình Âu, một gia đình quyền thế như vậy, phải có người giúp việc nấu những món ăn ngon chờ đợi mình như các đấng bề trên, nhưng Âu Dương Thần muốn ở bên cạnh Hân Nhi, cùng cô mua thức ăn nấu cơm mỗi ngày, mỗi ngày bình thường như vậy trôi qua đối với Âu Dương Thần, đó chính là hạnh phúc, một loại hạnh phúc thật đơn giản, bình dị..
Nhưng giờ phút này, anh nên trở về nhà sao? Trong đầu anh hiện lên cảnh tượng hai người đang bận rộn ở bên trong phòng bếp.
“Thần, lấy giúp em cái đó, , , , , , ”
“Đúng vậy, kỹ thuật xắt rau tỉa củ của em tốt như vậy-ddl@qd-, ngay cả anh cũng cảm thấy hổ thẹn.”
“Ừ, cái này nên xắt nhiều chút, vì anh thích ăn.”
Âu Dương Thần xoay người nhìn bức tường, một bên của bức tường chính là nhà của Hân Nhi, trên tường có một cái nút nho nhỏ, là Âu Dương Thần đặc biệt tìm người thiết kế, vì muốn đi làm dễ dàng hơn, trong mấy tháng này, Âu Dương Thần vui nhất vì đề án cái nút này, anh thấy may mắn vì ban đầu thiết kế, là để cho mình thuận tiện, có thể nhanh lên một chút về nhà nhìn thấy Hân Nhi, nhưng là, , , giờ khắc này thật mỉa mai biết bao nhiêu, bởi vì Âu Dương Thần phát hiện anh ngay cả dũng khí cũng không có, nghĩ đến cảnh tượng buổi chiều kia, cảm giác vô lực và tức giận khi bị lừa gạt xuất hiện, mất trí nhớ, giải phẫu thẫm mỹ,,,,,,, chính là vì âm mưu này sao? Thế thì cô ấy là chủ mưu hay là đồng lõa đây? Vậy thì cô ấy chỉ là người vô tội, , , , , , , , có trời mới biết, Âu Dương Thần hi vọng tất cả chỉ là sự trùng hợp, , , , , ,
Nghĩ tới càng thêm phiền não, Âu Dương Thần móc điện thoại gọi cho Dật Phong, hẹn bốn huynh đệ đi Palace, còn đặc biệt dặn dò nói chỉ cần bốn người bọn họ là đủ, Âu Dương Thần biết gần đây Cầm Vận với Hân Nhi rất thân thiết, đi palace chính là muốn tĩnh tâm, cũng không muốn đề cập đến Hân Nhi để tránh mình bị rối loạn hơn.
Mà ở bên kia của bức tường, Hân Nhi đang đau khổ nhìn bức tường kia, cô biết Âu Dương Thần có lẽ không về, nhưng cô vẫn muốn chờ, chờ Âu Dương Thần trở lại, cô tin tưởng anh, sẽ lắng nghe anh giải thích, nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, thức ăn cũng lạnh dần, mà Âu Dương Thần vẫn không đến, , , , , nhưng Hân Nhi vẫn không buông tay, ngồi ở đó vẫn chờ vẫn chờ, , , , , , bên cạnh còn để chiếc khăn quàng cổ chưa kịp tặng, hôm nay Hân Nhi và Cầm Vận cuối cùng cũng hoàn thành công việc này, đan lại phần đuôi, nghĩ tới buổi tối nay sẽ cho Thần một sự ngạc nhiên, nhưng là, , , , , , không có cơ hội gặp được anh.
“Thần, sao hôm nay tốt như vậy, hẹn chúng tôi ra ngoài, tớ nghe nói cậu gần đây rất bận?” Dật Phong mở miệng nói trước, hiện tại Dật Phong đã đem công ty Software của hắn chuyển vào trong nước rồi, đang đợi nhiều cơ hội phát triển ở thành phố A, dĩ nhiên, ở đây cũng có nhiều việc không tốt, như Thẩm nhu thường buộc Dật Phong đến Cố thị, ngay cả Cố Thiếu Phàm cũng vậy, khiến cho Dật Phong ngay cả gia đình cũng không muốn quay về, lại ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, lưu luyến mỹ nhân.
“Tốt lắm” trong khoảng thời gian này Âu Dương Thần thực rất bận, muốn mau chóng xử lý tốt hạng mục kinh tế quan trọng này, làm xong sẽ bàn giao công việc, sau đó cùng Hân Nhi đi hưởng tuần trăng mật, đến Âu Châu. Thật ra Âu Dương Thần đã âm thầm chuẩn bị tất cả rồi, lộ trình của hai người, dự định ở khách sạn nào, ăn thức ăn gì, Âu Dương Thần cũng đã điều tra rất cặn kẽ, chính là nghĩ tới muốn cho Hân Nhi một sự ngạc nhiên.
“Sao hôm nay cậu không dẫn Tuyết Nhi theo? còn không cho chúng tôi mang theo người đẹp, ái chà, cậu không thấy tớ rất cô độc sao?” Dật Phong cố làm ra tâm trạng thương tâm.
“Cậu muốn tìm người bồi thường sao?” Âu Dương Thần lạnh lùng toát ra một câu, nhìn qua chỉ là lời hỏi thăm, nhưng chỉ có Dật Phong biết khuôn mặt mang theo mùi vị uy hiếp nồng đậm.
“Ặc, không cần không cần đâu, tại sao Phàm và -ddl@qd-Hạ lại đến trễ như vậy, cậu nói xem Hạ còn có cọp mẹ bám lấy, thế nhưng tại sao Phàm cũng chậm như vậy, không phải là đang vui đùa với đám người đẹp đó chứ.” Nói đùa vậy thôi, Âu Dương Thần muốn tìm người nào thì ai dám phản kháng, hắn còn nhớ rõ khi đó chính hắn bỏ thuốc và lãnh nhận hậu quả khó quên cho đến bây giờ. Mau đổi đề tài đi.
“Hừ.” Âu Dương Thần hừ lạnh một tiếng, cũng không chú ý đến Dật Phong, chỉ chuyên tâm uống ly rượu đỏ đang cầm trên tay rượu đỏ, một ly lại một ly.
“Thật ngại quá, để các cậu đợi lâu.” Giọng nói Vũ Hạ ôn hòa truyền đến.
“Phụt.” Dật Phong phun ra một hớp rượu đỏ, nhìn cách ăn mặc của Vũ Hạ, cười thoải mái không dứt. Sắc mặt Âu Dương Thần cũng vẫn như cũ, không có dãn ra, chỉ là nhàn nhạt một cái, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
“Tớ nói này Hạ, cậu có phải ở chung với cọp mẹ quá lâu nên đẳng cấp cũng bị giảm xuống, sao trình độ lại xuống cấp như vậy? cái này mà cậu cũng dám đeo ra ngoài, cậu cho là cậu còn là tiểu nam sinh cấp trung học cơ sở à.” Dật Phong thấy Vũ Hạ đeo chiếc khăn trên cổ, cảm thấy rất là tức cười, thật ra khăn quàng cổ cùng với bộ quần áo trên người Vũ Hạ quả thật có chút không hợp.
“Đây chính là bà xã thân yêu nhà tớ tự tay đan, cậu có không? Tớ thấy cậu chính là đang ganh tỵ với tớ đó.” Vũ Hạ cũng không thèm để ý đến lời nói của Dật Phong, lúc Cầm Vận đưa vật này cho Vũ Hạ, nói thật Vũ Hạ lúc ấy cảm thấy mình như là đang nằm mơ, đây chính là món quà Cầm Vận tự tay đan , đối với việc này người ta nói quà tặng đắt tiền không phải là việc khó, một câu nói cũng không phải là tiền, nhưng quà mình tự làm dĩ nhiên là không giống như vậy, hơn nữa theo như cá tính của Cầm Vận có thể đan cho anh chiếc khăn quàng cổ ra ngoài, đó là chuyện hy hữu. Cho nên hôm nay bốn anh em hẹn gặp bên ngoài, Vũ Hạ không chút do dự choàng theo cái này ra ngoài khoe khoang một phen, kết hôn vẫn có chỗ tốt.
“Cái gì, Cậu nói Cầm Vận bà xã cậu sao?” Dật Phong nói xong câu này thì tự cắn lưỡi mình, tính cách nha đầu Cầm Vận là gì, người khác không biết, chứ những người đang ngồi đây rất rõ, nhìn cô từ nhỏ đến lớn lên, chỉ có Dật Phong, từ trước đến nay Cầm Vận đối xử bất thường, dĩ nhiên là hiểu rõ.
“Xem ra Hoả Tinh thật muốn đụng địa cầu. A, nhớ lại rồi, khó trách, , , , , , , ” Dáng vẻ Dật Phong như hoàn toàn hiểu ra vấn đề.
“Khó trách cái gì à?” Vũ Hạ khó hiểu.
“Chính là bà xã cậu sao, chạy đến cửa hàng tổng hợp nhà tớ mua một thứ gọi là len sợi, ở cửa hàng còn muốn chúng tớ nhường lại loại màu len sợi này, đoán chừng là sợ người khác đan tốt hơn cô ấy.”
“Đi tới cửa hàng tổng hợp của cậu mua à, cửa hàng nhà cậu có thể bán ra cho bà xã thứ đồ vật này thì đó cũng là vinh hạnh của nhà cậu đó.”
“Chỉ có cậu coi cô ấy như báu vật thôi.” Dật Phong khinh thường nói, Vũ Hạ thê nô(*) là một tên không biết xấu hổ, rõ ràng một huynh đệ ưu tú như vậy lại cố tình thua bởi một tiểu nha đầu, Dật Phong tuyệt đối không nghĩ tới mình sau này so với Vũ hạ còn hơn thê nô.
thê nô(*) : nô lệ của vợ
“Đúng rồi. Chỉ là Thần, tớ cũng nên cám ơn cậu .” -ddl@qd-Vũ Hạ hướng về phía Âu Dương Thần chân thành nói.
“Ai dà, Hạ, Thần có liên quan đến chuyện gì à?”
“Không liên quan đến Thần, nhưng có liên quan đến Tuyết Nhi, bà xã tớ nói là lúc gặp Tuyết Nhi, thấy cô ấy đan cho Thần chiếc khăn quàng cổ mới muốn học, nghiêm chỉnh mà nói Tuyết Nhi còn là thầy dạy đan của Vận Nhi đấy. Các cậu nói tớ có nên cám ơn hay không?”
Đan cho mình khăn quàng cổ, , , , , , , nhưng là, , , , mình cũng chưa nhìn thấy, sắc mặt Âu Dương Thần liền có một tia dãn ra, cô ấy đan cho mình chiếc khăn quàng cổ sao, không tự chủ được Âu Dương Thần có một tia mừng rỡ, nhưng cũng còn nghi ngờ, tại sao mình chưa nhận được đây?
“Cái gì, Thần, cậu cũng có sai, đầu năm nay loại đồ chơi đó là theo phong trào sao? Chẳng lẽ tớ lạc hậu rồi.” Dật Phong cảm thấy kì quái, nha đầu Cầm Vận ngây thơ kia cũng không tính, nhưng nếu như ngay cả người đẹp Tuyết Nhi cũng làm như vậy, xem ra đây thật sự là có vấn đề, được rồi, đây chính là sự đối đãi khác biệt rồi.
“Điều đó là đương nhiên, cậu cho rằng mật ong ngọt ngài sẽ đem tặng cho cậu sao?” Nói đến đây, Vũ Hạ cảm thấy rất vui, bà xã nhà anh thật vất vả tặng cho mình một món đồ tự cô ấy làm, điều này thật rất đáng được khoe khoang, chỉ là Âu Dương Thần vẫn không có phát biểu lời nào hết, trong đầu luôn suy nghĩ tới Hân Nhi sẽ tặng chiếc khăn quàng cổ cho người nào, còn là, , , , , , ,