Bọn họ ngồi ở lầu 2, cho nên Trầm Lâu Đậu nhìn từ trên xuống, bên ngoài tửu lâu còn có không ít người đứng bên ngoài!
“Đây là không có khả năng.” Chờ sau khi nàng ăn no, Uất Trì Tú mới nói.
“Vì sao?” Ủa? Trầm Lâu Đậu nhìn phía dưới, tiểu nhị từ tửu lâu đi ra, một bên đối với người xếp hàng phát ra giấy trắng, phát tới khi trên tay giấy trắng không có, hắn quay lại đối mặt với những người xếp hàng phía sau cười cười.
Một trận cảm thán vang lên, những người dưới lầu không lấy được giấy trắng đều phát ra thanh âm thất vọng, vài người vốn dĩ không cam lòng còn muốn chờ, nhưng sau khi điếm tiểu nhị khuyên bảo, cũng ủ rũ ly khai.
“Gian tửu lâu này bánh bao một ngày chỉ bán hai canh giờ, hai trăm cái bánh bao bán xong rồi, cho dù là Hoàng Thượng muốn ăn, cũng phải chờ ngày mai thỉnh đến sớm.” Hắn cùng với Trầm Lâu Đậu có thể có bánh bao ăn, là hắn đã đặt trước một ngày, nếu không đã sớm bị tranh mua không còn, sao đến lượt bọn họ.
“Vì sao một ngày chỉ bán hai trăm cái?” Bán nhiều một chút không được sao? Tốt như vậy, bán nhiều một chút nhất định kiếm được nhiều tiền.
Uất Trì Tú liếc nhìn nàng một cái,“Chuyện này với chuyện nàng một năm chỉ có thể chức ra một bàn long chức giống nhau.”
Không dự đoán được hắn nói như vậy, Trầm Lâu Đậu đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ ra một chút xấu hổ cười,“Chàng cũng biết?”
Kỳ thật nói cái gì bàn long chức khó tạo, hơn phân nửa đều là gạt người, đúng vậy, một phần là kĩ thuật đó tiêu tốn rất nhiều thời gian, nhưng một năm muốn làm ít nhất được năm bảy thành phẩm, nàng nhắm mắt lại cũng có thể làm
Tuy rằng Trầm Đông Thanh không phải phụ thân tốt, nhưng là thương nhân xuất sắc, hắn nắm chặt ý tưởng thế nhân “Vật lấy hi vì quý”, cố ý một năm chỉ làm ra một món, cho dù có làm nhiều, cũng tuyệt không lấy ra bán, nói trắng ra, đây là phương pháp thương nhân kiếm tiền, cũng là cách phát tài của bọn họ.
“Lão bản tửu lâu này chính là một cái chi nhánh ngân hàng ở Trường An, chủ tử tửu lâu, ở trong quân chúng ta cũng rất có danh khí, chú kiếm thế gia Sở gia đến từ Tứ Xuyên.
Sở gia một thế hệ trước kia, chuyên môn vì quân đội đúc vũ khí, cho đến thế hệ này, Sở gia chỉ lo việc kinh doanh, một gã kinh thương thiên tài, hắn chẳng những mở rộng phạm vi buôn bán của Sở gia , còn giao thiệp với những công việc kinh doanh khác, xem tửu lâu này kinh doanh có bao nhiêu phát đạt, là biết hắn có bao nhiêu thành công.” Uất Trì Tú nói xong, cũng nhớ đến vị bạn cũ kia.
“Chàng cùng hắn giống như rất quen thuộc?” Trầm Lâu Đậu tò mò đi đến bên người hắn, xem bộ dáng Tú ca nói, giống như cùng vị kinh thương thiên tài của Sở gia kia hiểu biết.
Hắn gật gật đầu, mở miệng mới muốn nói gì, một bên một đạo thanh âm đã vang lên trước một bước —
“Đúng là rất quen thuộc.”
Trầm Lâu Đậu quay đầu vừa thấy, nhìn thấy bên cạnh đứng một đôi vợ chồng, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp khả ái, phụ nhân bên người còn nắm một tiểu cô nương ước chừng ba, bốn tuổi, thập phần đáng yêu.
Hai nam nhân nhìn nhau, Uất Trì Tú đứng lên bước lên từng bước, hai người hào khí vỗ ngực ôm nhau, cảm tình xem ra thật sự tốt lắm.
“Rốt cục cũng đến rồi, có thể cho ngươi di động tôn giá đi vào Trường An, ta còn nghĩ thật sự là không đơn giản.” Uất Trì Tú cười nói.
Nam tử kia khí chất cùng hắn có vài phần xấp xỉ cười: “Hôn lễ của ngươi, sao ta dám không đến chứ? Tướng quân đại nhân.”
Lời này còn có ý tứ khác.
Uất Trì Tú vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu,“Thật sự là thích so đo, năm đó ngươi thành hôn, ta vừa vặn đến biên quan đóng quân, cũng không phải là ta cố ý không đi, chút việc nhỏ ấy ngươi muốn để trong lòng đến bao lâu đây?”
“Cả đời.” Nam tử rất nhanh đáp trả hắn, hai người lại liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó cao giọng cười to.
Quá trong chốc lát, Uất Trì Tú giới thiệu bọn họ cho Trầm Lâu Đậu nhận thức.
Thì ra đôi vợ chồng này, chính là chủ nhân gian tửu lâu này, Sở Hòa Khiêm cùng Man Tiểu Nhu, còn có nữ nhi Sở Phù Nhu của bọn họ, bọn họ là cố ý đến Trường An tham gia hôn lễ của nàng cùng Uất Trì Tú.
Hai nam nhân kêu mấy bình rượu, bắt đầu nhàn thoại việc nhà, hai phụ nhân nhìn nhau, cũng đi theo các nam nhân cùng nhau tán phiếm nói đùa.
Trầm Lâu Đậu ôm đôi má mịn màng đáng yêu của Sở Phù Nhu, nhịn không được cứ mãi hôn lên đôi gò má phúng phính của cô bé tiểu oa nhi không chán ghét nàng đụng vào, đi theo nàng chơi tiếp, hai người thân qua, thân lại.
“Ngươi thích oa nhi như vậy, chờ sau khi thành thân, ngươi có thể tự mình sinh một cái để đùa mà.” Man Tiểu Nhu xoa bóp hai má phì nộn của nữ nhi, cười khanh khách nói.
Mặt nàng đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu,“Này còn phải nói đến duyên phận……” sau khi thành thân vợ chồng sẽ làm chuyện gì, bác sớm nói cho nàng, cũng bắt đầu dạy nàng một ít phương pháp bắt lấy tâm trượng phu.
Phong tục của thời Đường thập phần mở ra, đối với tình hình nam nữ, so với tiền triều càng lớn mật rất nhiều, nói đến việc khuê phòng, hơn phân nửa đều là rộng rãi tự nhiên.
“Yên tâm, vừa thấy đã biết ngươi sẽ là mẫu thân tốt, Tống tử nương nương sẽ thực nguyện ý đem đứa nhỏ đưa cho ngươi.” Man Tiểu Nhu thật rất thích cô nương mềm mại trước mắt này, rất khó có thể nhìn thấy một đôi ánh mắt trong suốt như vậy , làm cho nàng nghĩ đến muội muội gả xa phương xa.
“Hy vọng như thế.” Trầm Lâu Đậu quay đầu nhìn về người ngồi ở bên người liếc mắt một cái, cười ngọt ngào mật mật, một tay mơn trớn bụng mình, thật hy vọng có thể nhanh chút xuất hiện, đứa nhỏ của nàng cùng Tú ca. mặt
Uất Trì Tú thấy nàng nhìn mình cười ngây ngô, đưa tay nhéo nhéo của nàng,“Ngốc nghếch.” Nàng muốn làm nương, vậy hắn sẽ suốt ngày lo lắng đề phòng, ai bảo nàng lại không biết chiếu cố chính mình như vậy.
“Ta nào có?” Vuốt ve tay hắn, nhìn đến vợ chồng Sở Hòa Khiêm che miệng mà cười, nàng ngượng ngùng cúi đầu, ở dưới bàn, khéo léo phát tiết lên chân Uất Trì Tú.
Hắn biểu hiện ra một bộ dáng rất đau,“Tha ta đi.” Diễn xuất phi thường phối hợp
Một bàn người bị hành động của hắn làm cho cười, hạnh phúc rất đơn giản, đến từ hai trái tim yêu nhau thật sâu.
Mũ phượng nặng nề, mặc gả y hoa mỹ, Trầm Lâu Đậu lẳng lặng ngồi ở mép giường, cùng đợi.
Mặc quần áo tương tự, nhưng tâm tình của nàng cũng là hoàn toàn bất đồng, nhớ lại bi thương thống khổ đã qua, cũng giống trải qua một giấc mộng, mà nay tốt đẹp, đối nàng mà nói, cũng là giống một giấc mộng, một hồi mộng đẹp vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
“Tiểu thư, người có đói bụng không? Có muốn ăn chút điểm tâm hay không?” Mặc hồng sam vui sướng, Tiểu Lục cũng mặt mày hớn hở, rốt cục nàng đợi đến ngày mà tiểu thư thành thân rồi.
Nhẹ nhàng lắc đầu, trước mắt trân châu sở xuyến thành dây cũng đi theo chớp lên, làm cho Trầm Lâu Đậu cảm thấy có điểm say, khối mũ phượng làm bằng vàng lớ sáng làm cổ nàng nặng trịch gần như nhúc nhích không nổi.
“Ta không đói bụng.” Nàng khẩn trương đến mức quên đã đói bụng.
“Tiểu Lục, sao còn gọi ;à tiểu thư? Phải gọi là Thiếu phu nhân.” Người săn sóc dâu liếc Tiểu Lục một cái, ra dáng “Ngươi thực không hiểu quy củ”. Tân nương tử làm sao có thể lộn xộn? Nhất định phải đợi cho chú rể quan trở về mới được.
Tiểu Lục phun thè lưỡi, không dám lại nói lung tung nữa, ngoan ngoãn đứng ở một bên làm rối gỗ. Nàng hôm nay đã cao hứng sắp bay lên trời rồi, không nghĩ tới tiểu thư xuất giá, còn nhớ rõ muốn nàng cùng nhau đến đây, vì thế, nàng đã mừng rỡ ba ngày đều ngủ không được.
Nhìn sắc trời một lần nữa, những chỉ mới giữa trưa thôi, tối thiểu cũng chờ đốt đèn, chú rể quan mới có thể vào cửa.
Trong lúc người săn sóc dâu nghĩ như vậy, cửa tân phòng đóng chặt bất chợt được đẩy ra.
“Tướng quân đại nhân?” Người săn sóc dâu kinh ngạc nhìn người tới.
Ngồi ở trên giường, hai tay Trầm Lâu Đậu nắm chặt, khẩn trương khinh thở phì phì, không nghĩ tới…… Tú ca nhanh như vậy đã vào phòng?
Uất Trì Tú mặc hồng áo mãng bào, đầu thắt dây đỏ, trước ngực còn cột một viên đồng tâm kết, hắn cho rằng nhìn thực ngốc. Nhưng ngốc thì ngốc, hôm nay là ngày tốt, hắn vẫn rất vui vẻ.
“Đại nhân, thời điểm còn chưa tới mà!” Người săn sóc dâu lại nói.
“Đều đi xuống đi.” Hắn khoát tay, đã sớm cùng mười sáu vệ các tướng quân nói chuyện xong rồi, nếu ai kéo dài hắn vào động phòng, vậy chờ ngày sau gặp nhua trên giáo trường đi.
Cho nên, còn lại mười lăm vị tướng quân, người người đều sờ sờ mũi, nghĩ rằng quên đi. Đánh là không cần thiết thất bại, nhưng thắng được hẳn là cũng không thật tốt quá, chỉ cần nhìn trên người Ngụy Tề còn quấn vải trắng cũng đủ biết.
“Đại nhân, còn có……” Người săn sóc dâu bưng bàn đi vào bên người Uất Trì Tú, còn muốn dài dòng, hắn đột nhiên giơ lên một tay ngăn lại, xuất ra hồng bao phóng tới trên tay nàng