Vô Thường

Chương 82: Đây mới thực sự là kiếm pháp



Mấy đệ tử Cự Kiếm Môn vừa rồi còn thiên kiêu bá mị là thế, giờ phút này cả người đã nổi đầy bọc nước, thất khiếu liên tục trào ra máu tươi màu đen, nằm bên trong không ngừng co giật run rẩy, chỉ lát sau liền không còn động tĩnh gì.

Mấy đệ tử Cự Kiếm Môn kia tuy đều là Hoàng giai nhưng phản ứng lại không nhanh như Biên Nam Phong, hơn nữa lúc độc dược vừa rơi xuống, Biên Nam Phong còn bức độc dược bay ra phía các nàng, thì các nàng làm sao chống nổi? Vừa hít thở một ngụm liền cảm thấy yết hầu đau đớn như bị lửa thiêu, sau đó liền ngọc nát hương tan.

– Độc tính đúng là không tệ!

Biên Nam Phong liền như rơi vào hầm băng. hắn căn bản không nghĩ ra rốt cuộc mình đã đắc tội với người nào đến mức khiến đối phương dùng cách thức tàn nhẫn thế này tới đối phó hắn.

ngay sau đó, trong miệng Biên Nam Phong liền truyền ra một tiếng kêu thảm.

Vừa rồi quả thật là hắn đã đẩy hết phần lớn độc dược ra, nhưng Độc La Sát là dạng bột phấn, lấy thực lực của Biên Nam Phong thì không thể đẩy hết ra hoàn toàn, tuy rằng hắn ngưng thở đúng lúc nên không bị độc chết, nhưng trên da vẫn dính một chút phấn độc.

Trên người Biên Nam Phong nổi lên một đám bọc nước lớn, trên mặt, cánh tay, cổ, phàm là những nơi da thịt lộ ra ngoài đều có.

Hơn nữa mấy thứ này cũng không thể chạm vào, chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ ra, máu tươi sẽ chảy ra không ngừng, đau thấu xương.

Từ lúc Thường thúc lên tiếng cảnh báo tới bây giờ bất quá chỉ vẻn vẹn có ba giây, thậm chí Thường thúc còn không nhìn ra kẻ tấn công là ai thì Biên Nam Phong đã ngã xuống đất.

– Thiếu chủ!

Thường thúc khẩn trương, đang muốn đi tới đỡ lấy Biên Nam Phong nhưng chưa kịp cử động đã bị một luồng chưởng phong cuồng bạo đánh tới.

Thường thúc kinh hãi vội nhảy khỏi càng xe, cỗ chưởng phong này đánh trúng vào xa phòng, xa phòng lập tức vỡ ra làm nhiều mảnh.

– Đáng tiếc thật.

Đường Phong nhìn Bạch Tiểu Lại chiến đấu cùng xa phu, chậm rãi đi tới đứng cách trước mặt Biên Nam Phong ba thước, lạnh lùng nhìn hắn.

Biên Nam Phong chật vật bỏ dậy, cơn đau nhức từ những bọc nước trên người cơ hồ khiến hắn hôn mê, hắn cố gắng chống người đứng dậy ngẩng đầu nhìn về phía trước, hắn muốn biết rốt cuộc là mình đã đắc tội kẻ nào!

– Là ngươi?

Biên Nam Phong vừa nhìn thấy Đường Phong liền kinh ngạc vô cùng.

bởi vì vừa rồi hắn đã nghĩ tới rất nhiều người, nhưng tuyệt đối không có Đường Phong trong đó.

– Ngạc nhiên tới vậy sao?

Đường Phong thưởng thức Toái Tinh trên tay trái, cười lạnh một tiếng.

– Ta quả thật không ngờ được ngươi lại tàn nhẫn như vậy!

lúc nói những lời này, Biên Nam Phong đã quay đầu nhìn mấy cỗ thi thể trong xe.

– người không phạm ta, ta không phạm người, ngươi dám phạm ta, số ngươi đoản mệnh!

Đường Phong nhìn Biên Nam Phong nói:

– những lời này ngươi nên hiểu rõ mới phải chứ? Thiếu môn chủ.

Biên Nam Phong oán hận nhìn Đường Phong nói:

– Bất quá là thắng bại một lần luận bàn, cuối cùng Cự Kiếm Môn ta cũng đã nhận thua, chỉ vì chuyện này mà ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao?

Đường Phong chậm rãi bước tới, nói mỉa:

– Thiếu môn chủ, không cần phải giả ngây nữa, lần này ta tìm tới ngươi không phải vì lần luận bàn đó. Là Cự Kiếm Môn các ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết, tại sao ta lại không thể giết các ngươi?

Biên Nam Phong hốt hoảng, mạnh miệng:

– ngươi đang nói bậy gì đó?

– ngươi còn muốn vờ vịt tới khi nào?

Đường Phong lắc đầu thở dài:

– Chuyện Cự Kiếm Môn các ngươi muốn giết Đường Phong ta cũng không phải mới ngày một ngày hai, âm thầm khống chế ba đại gia tộc ở Tĩnh An thành, ý đồ mượn tay bọn chúng giết ta trước rồi mới thâu tóm Thiên Tú, mưu kế của các ngươi cũng rất khôn khéo.

giờ đây Biên Nam Phong mới hiểu, hóa ra Đường Phong đã sớm biết tất cả.

– Ngươi nghĩ ngươi có thể thắng được ta?

Biên Nam Phong cố cười gằn một tiếng, chậm rãi rút cự kiếm của mình ra.

– Một khi ta đã dám dùng chân diện mục tới tìm ngươi, đương nhiên sẽ không để ngươi còn sống mà quay về.

Đường Phong nói,

– Trên Nguyện Hiên Đài ngươi có thể thắng ta. nhưng ở đây thì ngươi không phải đối thủ của ta!

Đường Phong vừa nói xong đã vung nhẹ tay, vài thanh phi châm đã phá không mà đi.

Biên Nam Phong cả kinh, bởi vì hắn hoàn toàn không nhìn thấy Đường Phong lấy từ đâu ra mấy thanh phi châm này.

Hắn liền vội vàng giơ cự kiếm trên tay ra đỡ lấy phi châm, chưa đợi hắn kịp làm ra động tác gì, Đường Phong đã vọt tới bên người hắn, một chuôi phi đao lại quỷ dị xuất hiện trên tay hắn, lập tức phóng tới cổ của Biên Nam Phong.

Biên Nam Phong nguyên bản cũng bị chút nội thương, hiện tại lại bị độc phấn của Độc La Sát ảnh hưởng, thực lực phát huy không đến một nửa.

Vừa ngăn được mấy chuôi phi đao bất ngờ đánh tới thì Toái Tinh trên tay Đường Phong đã hướng ngực hắn đâm tới.

Biên Nam Phong vội vàng hạ cự kiếm xuống che ở lồng ngực.

Keng…. Một tiếng vang chói tai truyền tới, Toái Tinh đã chấn gãy cự kiếm, dư thế không giảm lao tới ngực Biên Nam Phong, Biên Nam Phong hoảng hồn vội nhảy về sau mới tránh thoát một kích trí mạng này.

– Thiên binh quả nhiên không tầm thường!

Đường Phong nhìn Toái Tinh trên tay khen một tiếng, hắn hoàn toàn không ngờ một thanh vũ khí Thiên Binh lại mạnh như vậy.

Cự kiếm trên tay Biên Nam Phong còn chẳng phải Cương binh, chỉ là một thanh vũ khí tầm thường nhất mà thôi, căn bản không đỡ nổi công kích của Thiên binh.

– Thiếu môn chủ. ta còn muốn cảm ơn ngươi đã tặng ta Thiên binh!

Đường Phong cười gằn một tiếng rồi lướt lên.

Tay trái Thiên Binh, tay phải ám khí, lại thêm bộ pháp quỷ dị khó lường, Đường Phong tuy mới chỉ có cảnh giới luyện cương thất phẩm, nhưng cũng khiến Biên Nam Phong không cách nào đáp trả.

Khiến Biên Nam Phong khó hiểu chính là tay phải của Đường Phong nhìn như không có gì, nhưng luôn xuất hiện vài loại ám khí chẳng biết từ đâu ra tấn công hắn. khiến hắn lúc nào cũng phải để ý tay phải của Đường Phong, không thể toàn lực công kích.

Biên Nam Phong cũng cẩn thận quan sát qua vài lần. hắn muốn nhìn rõ những ám khí này từ chỗ nào lấy ra, nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng.

Chỉ sau một hồi, trên người Biên Nam Phong đã trúng vài chuôi phi đao, nếu không phải hắn liều mạng thúc giục cương khí hộ thân thì mấy chuôi phi đao này cũng đủ để lấy mạng hắn. Tuy vậy nhưng Biên Nam Phong bị thương cũng không nhẹ, cương khí trong người tiêu thất rất nhanh, căn bản không chống đỡ được bao lâu nữa.

– Kiếm pháp của Cự Kiếm Môn các ngươi gọi là Bá Sát kiếm đúng không?

Đường Phong đột nhiên nhếch môi cười, lộ ra khôa răng nanh trắng loáng như nanh dã thú.

– Ta để cho ngươi thấy thế nào mới đúng là Bá Sát kiếm chân chính!

Đường Phong nói xong liền lùi lại ba bước, đem một thân cương khí quán nhập vào trong Toái Tinh. Toái Tinh dài khoảng một thước độc nhiên bạo khởi thêm hai thước thanh cương (cũng như phong kiếm cương của con bé Dương Ngọc Nhi ấy), giống như một thanh trường kiếm.

Đường Phong chuyển Toái Tinh sang tay phải, hai tay cầm lấy chuôi kiếm của Toái Tinh, kiếm quang sáng như tuyết rạch qua trời xanh, biến thành vô số quang ảnh chém tới chỗ Biên Nam Phong.

Một kiếm này, kiếm cương như cầu vồng vắt ngang bầu trời, chói lọi rực rỡ. Khí thế như Thái Sơn áp đỉnh, thế mạnh vô cùng. Kiếm ý như hoàn vũ không khoáng, kinh diễm tuyệt luân. Kiếm chiêu hoàn hảo vô ngân.

Vạn vật trong thiên hạ dường như mất hết màu sắc, đất trời giống như chỉ vì một kiếm này mà tồn tại.

Đây mới thực sự là kiếm, đây mới thực sự là kiếm pháp!

Kiếm hạ, hai thước thanh cương trên Toái Tinh liền biến mất, thiên địa lại khôi phục màu sắc nguyên bản.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.