Vô Thường

Chương 1148: Nguy cơ trong tuyệt thất



Trong lúc vắt hết óc ra để suy nghĩ, Chung Lộ lại lẩm bẩm nói:

– Tuyệt thất không có cơ quan then chốt và bẫy rập, tự nhiên sẽ không đả thương người, mà người nọ sẽ không bị nhốt chết và cũng sẽ không tự sát, hẳn là gặp phải công kích không thể né tránh được, vậy thì công kích này từ đâu mà ra? Tuyệt thất ẩn giấu trọng bảo, chỉ có thể tiến vào mà không ra được…

Lời này vốn là lời lẩm bẩm của Chung Lộ, nhưng khi Đường Phong nghe được vào tại rối loạn một hồi liền lóe lên một tia sáng, khuôn mặt của Đường Phong dần dần trở nên sáng ngời, hắn tươi cười vỗ mạnh đùi nói:

– Ta đã biết.

– Công tử biết cái gì?

– Ta đã biết hắn chết như thế nào.

Đường Phong ôm eo thon của Chung Lộ nhắc lại, chính mình cũng chậm rãi đứng lên, thần sắc chắc chắn nhìn tuyệt thất.

– Hắn là bị bảo bối cất giữ bên trong tuyệt thất giết chết!

Chung Lộ nghe vậy sửng sốt, chợt nghi hoặc nói:

– Nhưng không phải bảo bối tại đây chỉ có người có Hư Thiên Lệnh mới mở ra được sao?

Đường Phong cười nói:

– Chính là như vậy.

Chung Lộ bừng tỉnh đại ngộ:

– Công tử nói là trên người vị cao thủ Chiến gia kia cũng có Hư Thiên Lệnh sao?

– Phải, xem ra đầu tiên chúng ta đã suy nghĩ lầm đường cho nên mới không biết được nguyên nhân cái chết của hắn. Nếu quả thật trên người hắn cũng có Hư Thiên Lệnh thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được. Đây là vị cao thủ Linh Giai trung phẩm của Chiến gia, hơn nữa hắn còn tinh thông cơ quan then chốt, có thể nghĩ cho dù là thực lực hay địa vị ở Chiến gia đều không hề thấp, một cao thủ như vậy có thể thu được một khối Hư Thiên Lệnh trong người cũng là chuyện bình thường.

Trước Đường Phong không nghĩ tới điểm này, sau lại bị Cổ Thanh Vân mê hoặc, Cổ Thanh Vân nói đại đa số Hư Thiên Lệnh đều ở bên trong điện phủ phía sau, lưu lại mấy khối Hư Thiên Lệnh cũng đều tiêu hao hầu như không còn, hắn tín nhiệm Cổ Thanh Vân, tự nhiên không nghĩ tới điểm này. Nhưng nếu đổi suy nghĩ đang hướng khác thì tất cả nan đề đều được giải quyết rõ ràng.

Tình huống chân chính hẳn là khi vị cao thủ của Chiến gia tiến nhập vào bên trong tuyệt thất, dùng Hư Thiên Lệnh mở ra trọng bảo, còn chưa kịp hưởng dụng thì đã bị bảo bối đó giết chết.

Quả thực bên trong tuyệt thất vô cùng an toàn, không có bất kỳ cơ quan then chốt và bẫy rập nào nhưng không có nghĩa là bảo bối cất giấu tại nơi đây cũng không có uy hiếp.

Bảo vật bình thường tự nhiên không thể đả thương được người, nhưng nếu đây không phải là bảo vật bình thường thì sao?

Cho dù bị cao thủ Linh Giai trung phẩm kia bị bảo bối công kích dưới tình huống bất ngờ, nhưng thực lực của hắn không hề đơn giản, hiện giờ đã chết, chuyện này nói rõ một vấn đề.

Bảo bối bên trong tuyệt thất vô cùng nguy hiểm.

Nghĩ tới điểm này, Đường Phong không khỏi âm thầm kêu may mắn, may mà chính mình không vận dung Hư Thiên Lệnh trước, nếu không hiện giờ cũng sẽ giống như vị cao thủ của Chiến gia bị bảo bối công kích.

Vị cao thủ của Chiến gia chết đi cũng không phải vô ích, ít nhất hắn khiến Đường Phong sản sinh cảnh giác.

Tuyệt thất không phải là nơi nói tới thì tới, nói đi thì đi, hiện giờ mọi chuyện xảy ra trước mặt Đường Phong chỉ có hai con đường, vận dụng Hư Thiên Lệnh mở ra bảo bối bí ẩn bên trong tuyệt thất ra, nếu không thì hắn và Chung Lộ sẽ bị nhốt chết tại đây.

Thế nhưng bảo bối đả thương được người khác kia có uy lực như thế nào, Đường Phong cũng không rõ ràng lắm, phá giải tuyệt thất thì chắc chắn mình sẽ có hai hậu quả, một là chính mình thu phục bảo bối, hoặc là bị bảo bối kía giết chết, dẫm vào vết xe đổ của cao thủ Chiến gia.

Việc đã tới nước này, Đường Phong cũng không có đường lui, huống chi bảo vật này không biết là cái gì, đây là điều vô cùng hấp dẫn đối với Đường Phong.

– Lộ nhi cẩn thận một chút, nghìn vạn lần đừng để mình bị thương.

Đường Phong quay đầu lại căn dặn một tiếng, Chung Lộ gật đầu, vội vã tránh sang một bên, trường tiên trên tay duỗi thẳng, bày ra một tư thế phòng thủ.

Đường Phong chậm rãi đi tới địa phương vừa tìm kiếm, đưa tay ấn xuống, trong nháy mắt sàn nhà lõm xuống lộ ra một khoảng không.

Có kinh nghiệm phá giải tuyệt thất trước đây, Đường Phong tự nhiên biết nên làm thế nào. Hắn lấy ra một khối Hư Thiên Lệnh, đặt khối lệnh bài vào trong chỗ lõm kia.

Sau một khắc, tình huống giống như trước liền xuất hiện, linh khí trên Hư Thiên Lệnh bắt đầu khởi động, ngũ trảo kim long khắc ở phía trên Hư Thiên Lệnh phảng phất như là sống lại, nhúc nhích bên trong lệnh bài, chợt kêu một tiếng long ngâm, đủ các loại màu sắc rực rỡ xoay chuyển xung quanh Hư Thiên Điện, vô số đạo mạch ngầm lấy lệnh bài làm trung tâm chảy đi khắp bốn phía.

Âm thanh răng rắc truyền lại từ bốn phương tám hướng, giống như động tĩnh của cơ quan then chốt bị xúc động.

Trong nháy mắt Đường Phong đặt Hư Thiên Lệnh xuống lùi lại, trên tay cầm một thanh trường kiếm thứ thần binh, phòng hộ trước mặt Chung Lộ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào động tĩnh trên mặt đất.

Cũng với âm thanh răng rắc vang lên, một bãi đá mọc lên ở chính giữa tuyệt thất, cột đá này có hình trụ, ở trên đỉnh có hình tròn như quả cầu chúc thọ.

Không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm, thế nhưng Đường Phong biết sự tình tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.

Có lẽ vị cao thủ Linh Giai trung phẩm của Chiến gia kia cũng đã trải qua cục diện này, lấy tình hình lúc đó của hắn mà suy đoán hẳn là vô cùng chờ mong ở bên cạnh, căn bản không có chút cảnh giác cho nên mới bỏ mình.

Một lát sau, âm thanh chuyển động đình chỉ, bãi đã nhô lên cũng đã dừng lại, hình tròn ở phía trên đỉnh chậm rãi mở ra.

Trong nháy mắt khi bãi đá lộ ra một khe hở, Đường Phong liền cảm giác được tim đập nhanh vô cùng bất an, lỗ chân lông toàn thân khép chặt, lông tơ dựng thẳng đứng.

Đây bản năng phản ứng khi sinh mệnh của chính mình gặp phải nguy hiểm.

Đường Phong không hề nghĩ ngợi, ôm lấy Chung Lộ đem nàng đẩy sang một hướng khác, đồng thời chính mình cũng né sang một bên.

Hai người vừa mới có động tác, trên đỉnh của cột đá liền phóng xuất ra quang mang màu vàng, quang mang kia giống như thiểm điện lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng nối trực tiếp vọt tới vị trí của Đường Phong đang đứng, đồng thời còn mang theo một cỗ khí thế không hủy diệt không thôi.

Quang mang màu vàng bắn thủng tàn ảnh của Đường Phong, dự thế không giảm trực tiếp đánh vào trên vách tường.

Một tiếng nổ vang lên trong gian tuyệt thất, rõ ràng Đường Phong thấy tường của tuyệt thất bị lưu lại một dấu vết.

Sắc mặt Đường Phong đại biến, phòng ốc bên trong Hư Thiên Điện vô cùng kiên cố, căn bản không thể bị phá hư nhưng bị quang mang màu vàng va chạm vào dĩ nhiên để lại vết tích, có thể tưởng tượng được uy lưc của nó phóng tới lớn tới mức nào.

Đây là thứ gì? Cho tới bây giờ Đường Phong cũng chưa nhìn thấy rõ, chủ yếu do tốc độ của nó quá nhanh, nhanh tới mức cực hạn của mắt mình cũng không bắt kịp.

Thừa dịp thế tấn công của quang mang màu vàng giảm, Đường Phong rung tay chém tới một đạo kiếm khí, cùng lúc đó trường tiên của Chung Lộ cũng bay tới, nhìn tư thế của nàng là muốn quấn lấy đạo quang mang màu vàng kia.

Nhưng trường tiên vừa mới tiếp xúc cùng đạo quang mang màu vàng, cây roi làm bạn nhiều năm với Chung Lộ phảng phất như cây cỏ khô liền bị chặt đứt.

Trường tiên của Chung Lộ là vũ khí đẳng cấp thiên binh a, hiện giờ lại yếu đuối giống như đậu hũ vậy.

Nhanh, sắc bén! Chỉ trong nháy mắt Đường Phong liền có một ít lý giải về đạo quang mang màu vàng, nếu như nó bắn trúng chính mình, cho dù vận khởi toàn bộ cương khí chỉ sợ cũng không chống lại được, cũng không biết Bất Phôi Giáp có thể ngăn cản được không.

Đạo quang mang màu vàng kia không thèm quan tâm tới trường tiên của Chung Lộ, vừa va chạm với vách tường xong liền đuổi theo Đường Phong như cũ, nửa đường gặp phải kiếm khí của Đường Phong, hai thứ va chạm vào nhau, ngay lập tức kiếm khí của Đường Phong giống như tuyết tan giữa mùa xuân liền biến mất không thấy đâu.

Chỉ trong chớp mắt, quang mang màu vàng đã tới gần trong gang tấc.

– Tá Thi Hoàn Hồn!

Đường Phong khó chịu rống lên một tiếng, hắn phát hiện chính mình đã đánh giá thấp uy lực của bảo bối bên trong gian tuyệt thất này, lấy thực lực tiêu chuẩn của chính mình hiện giờ căn bản không thể chống lại được nó, chỉ có thể liều mạng tiêu hao cương khí để vận dụng đòn sát thủ của chính mình.

Trong nháy mắt thực lực kéo tới Linh Giai thượng phẩm, dưới chân Đường Phong sinh gió, thân hình vụt bay như thiểm điện, vội vội vàng vàng chạy trốn.

Quang mang màu vàng giống như đỉa bám theo không dứt, căn bản không thể thoát được, hơn nữa mặc dù Đường Phong vận dụng đòn sát thủ của chính mình thì tốc độ cũng chỉ có thể ngang ngửa với nó, căn bản không giãn cách được cự ly.

Hiện giờ Đường Phong có nỗi khổ không nói nên lời, tuyệt thất này vốn không lớn, diện tích của nó chỉ vào khoảng bảy tám trượng mà thôi. Trong không gian nhỏ bé như vậy còn phải tránh né bảo bối công kích, có thể tưởng tượng được độ khó tới mức nào.

Cuối cùng bây giờ Đường Phong đã hiểu rõ vị cao thủ Linh Giai trung phẩm của Chiến gia kia đã chết như thế nào, không nói hắn có cảnh giác khi bảo bối mở ra hay không, cho dù hắn có cảnh giác cũng đừng mong thoát khỏi quang mang màu vàng truy kích lấy đi tính mệnh.

Phóng mắt nhìn lại, cả gian tuyệt thất tràn ngập hai đạo tàn ảnh, một đạo là thân ảnh của Đường Phong, bởi vì tốc độ qua nhanh cho nên tàn ảnh của hắn không hề biến mất, chân thân đã vọt về, nhìn qua như có vô số Đường Phong đang gắn bó với nhau tạo thành một vòng tròn.

Mà ở phía sau Đường Phong, quang mang màu vàng vô cùng kiên nhẫn đuổi theo, như muốn cắn Đường Phong một cái thật mạnh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không phải biện pháp hay, một khi cương khí bị tiêu hao quá lớn thì tốc độ của chính mình sẽ giảm xuống, mà quang mang màu vàng lại không như vậy, có thể nói thời gian càng lâu thì chính mình càng bất lợi.

Điều duy nhất khiến Đường Phong an tâm chính là quang mang màu vàng một mực đuổi theo chính mình, không hề để ý tới Chung Lộ.

Nếu như nó nhắm mũi nhọn vào Chung Lộ thì lấy thực lực của Chung Lộ căn bản không thể chống lại.

Đang đang đang!

Trên đường chạy trốn, Đường Phong trở tay ném ra một chuỗi ám khí, nhưng tất cả đều bị quang mang màu vàng phá vỡ.

– Công tử!

Chung Lộ ở bên cạnh gấp đến độ hoa tay múa chân, nàng muốn đi lên hỗ trợ nhưng chỉ so đơn thuần về tốc độ thì nàng căn bản không đuổi theo kịp, hiện giờ thân ảnh của Đường Phong và quang mang màu vàng hoàn toàn hỗn tạp cùng nhau, không thể phân rõ ai là ai.

– Lộ nhi, nhanh đi tới cột đá nhìn xem có đầu mối hay không!

Đường Phong tranh thủ lúc rảnh rỗi hô lên một tiếng. Mỗi một bảo vật bên trong Hư Thiên Điện đều có ghi rõ chú giải. Quang mang màu vàng kia cũng không biết là vật gì, uy lực dĩ nhiên mạnh như vậy, Đường Phong tự nhiên muốn biết thân phận của nó trước, mà chú giải trên cột đá không thể nghi ngờ chính là đầu mối tốt nhất.

– A.

Chung Lộ được Đường Phong nhắc nhở liền tỉnh ngộ, cuối cùng cũng hiểu được chỗ quan trọng, nàng định thần lại, thân thể nhẹ nhàng lướt qua quỹ tích di động của Đường Phong và quang mang màu vàng, lẻn tới cột đá nằm chính giữa tuyệt thất.

– Hồn binh Vân Ảnh Kim Sai, từ các loại tài liệu hàn thiết vạn năm, thiên ngoại vẫn thạch, hắc diệu chi sa, phệ hồn nhược thủy chế tạo thành hình!

Chung Lộ nhìn chú giải trên cột đá thì thầm.

– Nói to lên, ta không nghe được!

Hiện giờ Đường Phong chạy trốn vô cùng nhanh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, chỉ nghe được hai chữ hồn binh đầu tiên, sau đó không nghe thấy được gì. Chung Lộ hoảng loạn vội vàng báo lại một lần.

– Trâm cài?

Đường Phong ngạc nhiên, xoay tay ném liên tiếp ám khí hạ đi một chút tốc độ của quang mang màu vàng, hắn không nghĩ trọng bảo giấu tại tuyệt thất dĩ nhiên là một kiện hồn binh, hơn nữa còn là một cái trâm cài tóc.

– Còn có nữa hay không?

Đường Phong cao giọng hô.

Chung Lộ nhanh chóng đọc tiếp:

– Luyện mấy trăm năm bên trong Hư Thiên Đỉnh, hấp thu tinh hoa của thiên lôi, là bảo vật thế gian hiếm có, vật này ẩn chứa âm khí quá mức, cho nên có bản năng đuổi bắt dương khí. Chỉ có nữ tử mới có thể thu phục được vật ấy, đương nhiên nữ tử có tấm thân xử nữ là tốt nhất!

– Chỉ có nữ nhân mới có thể thu phục?

Đường Phong nghe được vô cùng ngạc nhiên. Trách không được thứ này đuổi theo đánh mình không tha, chính mình là nam nhân, trên người có chút dương khí, đối với trâm cài có lực hấp dẫn vô cùng lớn nên nó đuổi theo, lực sát thương của nó vô cùng mạnh, nếu như bị nó đuổi tới kịp thì hầu quả không thể tưởng tượng nổi. Chẳng qua đến khi nghe được câu nói cuối cùng, trong lòng Đường Phong khẽ động.

Chỉ có nữ tử mới có thể thu phục được vật ấy, bên người chính mình cũng có nữ tử, trời không tuyệt đường lui, chỉ là lấy thực lực của Chung Lộ đừng mong đuổi theo nó, nói gì tới việc thu phục?

Linh Khiếp Nhan càng không thể, thực lực của nàng còn kém hơn cả Chung Lộ, chỉ là có thần hồn của Linh Giai thượng phẩm mà thôi.

Mặc kệ là ai thu phục nó thì chung quy cũng phải nghĩ biện pháp khiến nó chậm lại mới được.

Nhưng từ đầu tới cuối cái trâm cái này vẫn vô cùng nhanh nhẹn, sao có thể đánh bại được nó?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.