Trần Trường An gật đầu, vốn dĩ hắn định hỏi Huyền Vô Đạo và Đại Hoàng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ vô tư của một người một chó, hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đi hỏi.
Cố Tiên Nhi đưa Trần Trường An tới khuê phòng của mình.
Khuê phòng của Cố Tiên Nhi tỏa ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, không nồng đậm, cũng không gay mũi, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác yên tâm.
Toàn bộ căn phòng được trang trí rất đơn giản, từ trong ra ngoài đều không hợp với một nơi như thanh lâu.
Có lẽ, đây cũng là đặc quyền chỉ có hoa khôi mới có. “Ân công, mời ngồi.”
“Ngươi đừng gọi ta là ân công, chỉ là nói mấy câu đơn giản mà thôi”
“Huống hồ, ta và Lâm Tương Liễu của Lâm gia là người quen cũ, không phải ngươi nói mấy câu là ta sẽ giúp ngươi làm gì Lâm gia đâu.” Trần Trường An đi đến một bên ngồi xuống, cười nhạt nói.
“Ân công hiểu lầm rồi, Tiên Nhi cũng không có ý này”
“Không có là tốt.”
Nghe được Trần Trường An nói như vậy, sắc mặt của Cố Tiên Nhi vẫn bình tĩnh, nàng ta đi đến một bên ngồi đối diện với
Trần Trường An.
“Kỳ thật, Lâm Nhược Hành chỉ là một vị thiếu gia của Lâm gia. “Mà Cố gia ta cũng không phải là đại gia tộc ở Lang Gia.” “Chuyện này, phải nói từ một năm trước…”
Theo Cố Tiên Nhi kể lại, Trần Trường An cũng hiểu được đại khái.
Ừm… Chẳng qua là vãn bối của Cố gia nói không lựa lời, vừa lúc bị người Lâm gia nghe được.
Mà người ra tay tiêu diệt Cố gia chính là gia tộc của Lâm Nhược Hành.
Thật trùng hợp chính là, trước đó, Lâm Nhược Hành và Cố Tiên Nhi quen biết nhau, Lâm Nhược Hành cũng thầm nảy sinh tình cảm với Cố Tiên Nhi.
Lúc đầu, tuy Cố Tiên Nhi không thích Lâm Nhược Hành nhưng vẫn có ấn tượng tốt.
Cố gia bị diệt môn, Lâm Nhược Hành cũng phải đau khổ cầu xin mới cứu được Cố Tiên Nhi một mạng, nhưng cha của Lâm Nhược Hành lo lắng sau này hai người có quan hệ với nhau nên đã hạ lệnh, để cho Cố Tiên Nhi từ nay về sau không được rời khỏi Lang Gia, cuối cùng cả đời chỉ có thể sống qua ngày ở trong thanh lâu.
Coi như là hoàn toàn xua tan những tâm tư nhỏ của Lâm Nhược Hành, dù sao, tuy rằng chỉ là phụ hệ nhưng làm sao thiếu gia của Lâm gia có thể cưới một nữ tử thanh lâu được chứ?
Nhưng ngờ Lâm Nhược Hành này cũng là một kẻ si tình, vẫn luôn dây dưa không ngớt với Cố Tiên Nhi.
“Nói như vậy, Lâm Nhược Hành cũng là một người sỉ tình.” Trần Trường An thản nhiên nói.
“Ân công nói đùa rồi, tuy răng Lâm Nhược Hành mới hơn hai mươi, nhưng bên cạnh hắn cũng không thiếu phụ nữ.”
“Si tình, nhưng mà là yêu mà không được nên không cam lòng thôi!”
Nếu Lâm Nhược Hành thực sự là một kẻ si tình thì có lẽ Cố Tiên Nhi còn có thể do dự, nhưng Lâm Nhược Hành này lại nhiễm một ít tật xấu của công tử bột.
Dựa vào thân phận của hắn ta, không có nhiều cô gái có thể khiến hắn ta để mắt tới, nhưng hết lần này tới lần khác Cố Tiên Nhi là một ngoại lệ.
Điều này có lẽ đã khơi mào lòng hiếu thắng và ham muốn chiếm hữu của vị thiếu gia này.
“Ngươi không nghĩ tới chuyện mượn thân phận của Lâm Nhược Hành để báo thù cho Cố gia sao?”
Cố Tiên Nhi nói nhiều như vậy nhưng lại chưa từng đề cập tới chuyện báo thù, càng không có biểu hiện ra bất kỳ thù hận nào, điều này làm cho Trần Trường An rất tò mò.
“Nghĩ tới, nhưng không làm được.”
“Thứ nhất, ta không thể lợi dụng tình cảm của một người để đạt được mục đích nào đó.”
“Thứ hai, cho dù thật sự muốn làm thì cũng không thể thành công được.”
“Thứ ba, ta còn sống, Cố gia còn có huyết mạch, nếu ta chết, Cố gia… sẽ thật sự không còn tồn tại.”
Cố Tiên Nhi rất tỉnh táo, nàng ta cũng không vì thù hận mà khiến mình mất đi lý trí.
Nàng ta muốn báo thù, nhưng sẽ không đi làm những chuyện mà mình không chắc chắn.
“Ân công, ta sẽ không thỉnh cầu ngài làm gì cho ta”
“Nhưng ta… Muốn bái ngài làm sư phụ, có được không?”