Đây đã là ngày thứ năm Diệp Bạch lạc đường ở chỗ sâu trong Liên Vân sơn mạch.
Bất quá, trong năm ngày này, Diệp Bạch cũng không hẳn là hoàn toàn không có đoạt được gì. Ít nhất, hắn đã phát hiện hai gốc cây nhị giai đê cấp dược thảo “Huyền Băng Thảo”, ba gốc cây nhị giai đê cấp độc thảo “Hắc Quả Phụ”, cộng lại cũng được 60 đến 70 điểm cống hiến.
Bất quá, đối với mấy cái này hắn cũng không quá để ý. Nhị giai linh thảo bình thường khó gặp, nhưng ở chỗ sâu trong Liên Vân sơn mạch này lại thật sự không tính là cái gì. Có nhiều lần, hắn đã phát hiện tung tích nhị giai trung cấp dược thảo. Nhưng ở bên cạnh dược thảo đó lại thường xuyên có mãnh thú cường đại thủ hộ, làm cho Diệp Bạch không dám tới gần. Sau đó hắn mới hiểu được, Thiên niên hỏa thảo mà hắn kiếm được thực sự chỉ là một cái ngoài ý muốn. Không có thực lực, ở chỗ sâu trong sơn mạch này làm cái gì cũng phải cực kỳ để ý.
Trong khu rừng rậm viễn cổ vô cùng vô tận, Diệp Bạch cẩn thận tiến lên. Rất nhiều địa phương ngay cả ánh sáng mặt trời đều cũng không thể chiếu vào, ban ngày ban mặt, rừng rậm ở phía dưới lại là một mảnh tối đen. Nếu không phải bằng cảm ứng nhạy bén, Diệp Bạch mấy lần đều cũng thiếu chút nữa gặp nạn. Trong khu rừng rậm tối tăm ngột ngạt này, rất dễ dàng là có thể gặp phải nguy hiểm. Các loại mãnh thú ẩn núp trong đó có con mặc dù thể tích không lớn, có con mặc dù thoạt nhìn không đáng giá nhắc tới, nhưng có thể sinh hoạt tại chỗ sâu nhất Liên Vân sơn mạch này thì chỉ đơn giản như vậy sao, rõ ràng là không thể. Có một lần, Diệp Bạch vốn rất cẩn thận đề phòng, nhưng vẫn thiếu chút nữa bị một con nhị giai đê cấp mãnh thú là Huyễn Hỏa Xà cắn trúng, may mắn hắn tránh né mau. Từ đó về sau, hắn mỗi lần hành động hoặc di chuyển đều càng thêm cẩn thận hơn.
Chậm rãi tiến lên, bốn phía là một mảnh tối đen, tiềm tàng vô số nguy hiểm khôn lường.
Trong rừng rậm, lạc đường tới ngày thứ sáu!
Bỗng nhiên, Diệp Bạch hai mắt tỏa sáng, dị thường vui sướng, bởi vì đi lâu như vậy, hắn rốt cục lần đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời. Ở ngay phía trước hắn cách đó không xa, mơ hồ có những tia nắng xuyên vào làm xung quanh sáng ngời một cách dị thường khiến Diệp Bạch cực kỳ vui mừng. Ở trong rừng rậm hắc ám khôn cùng này hành tẩu lâu như vậy, hắn đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, nên nhìn thấy ánh mặt trời, đoán cửa vào ngay tại phụ cận liền nhất thời sung sướng. Thân hình vừa động, cả người Diệp Bạch liền hóa thành một đạo khói nhẹ, biến mất tại chỗ, ngay sau đó đã đến ven rừng rậm.
Nhưng khi hắn đứng ở trên sườn núi, nhìn phía dưới, thấy được một hồ nước màu xanh biếc hình dáng như một con dã thú kỳ quái, sáng như ánh trăng, mênh mông vô bờ, phạm vi không biết vài ngàn dặm, cả người liền sợ ngây người.
Xuất hiện ở trước mặt hắn, không phải là cửa ra vào Liên Vân sơn mạch, mà là một hồ nước lớn màu xanh biếc. Từ dưới chân của hắn đi xuống dưới, phạm vi bất quá ngàn mét liền có thể đến bên cạnh hồ nước. Hồ nước này lấp lánh lăn tăn, có đôi khi nhảy lên vài con cá màu trắng. Bên bờ, vô số đóa hoa đang khoe sắc, có hồng, có tím, có vàng, có trắng, thậm chí còn có một loại hoa kỳ lạ màu đen miệng như một chiếc chén lớn đang lay động đón gió, theo gió truyền đến từng đợt thanh âm ngân nga giống như những chiếc chuông gió…
Toàn bộ hình ảnh hài hòa một cách dị thường, giống như nơi này chính là một khu thế ngoại đào viên không tranh với sự đời. Liên Vân sơn mạch rất lớn kia giống như một cái chắn, ngăn cách nơi này cùng toàn bộ thế giới còn lại, khiến nơi này không dính một chút trần tục. Nhưng đương khi Diệp Bạch thấy một màn như vậy thì ánh mắt lại trợn to, khuôn mặt trong nháy mắt lộ vẻ trắng bệch.
Mặc dù chưa bao giờ tới nơi này, nhưng hắn cũng không chỉ một lần nghe qua danh của nó.
— Tứ giai cấm địa, Thú Nguyệt hồ!
Hỏa Vân thành là một cái thành nhỏ ở biên giới một tiểu quốc ở phía Đông Thương Mang đại lục, La Lâm quốc. Xung quanh Hỏa Vân thành tổng cộng có thập đại cấm địa, trong đó có năm cái nhất giai cấm địa, là địa phương mà Huyền giả có thể thường xuyên lui tới. Hai cái nhị giai, cái đầu tiên là địa phương thí luyện của Diệp gia và La gia, Hàn Băng hà. Mà địa phương còn lại chính là nơi thí luyện của Đạm Thai gia và Thượng Quan gia, Hỏa Vân lĩnh.
Đạm Thai, Diệp, La, Thượng Quan, chính là Hỏa Vân thành tứ đại thế gia. Tứ đại thế gia này lấy việc tu luyện Huyền khí làm chủ, mỗi gia tộc khống chế khoảng mười tiểu thế gia và vô số sản nghiệp. Và Diệp gia bài danh thứ hai.
Text được lấy tại Truyện FULL
Hỏa Vân lĩnh, Hàn Băng hà, đều là địa phương mà đỉnh cấp Huyền giả mới có thể tiến nhập. Tháng tám hàng năm, thời điểm đệ tử của tứ đại thế gia thí luyện chính là lựa chọn hai cái địa phương này, một khi thông qua liền có thể trở thành nội tông đệ tử của gia tộc. Nếu không thông qua thì sẽ bị đuổi ra khỏi ngoại tông, hoặc tùy tiện sung quân đến một sản nghiệp của gia tộc, đảm nhiệm quản sự, hoặc tự lập môn hộ, hình thành một cái tiểu chi nhánh.
Nhưng bất kể như thế nào, cả đời này nếu như không có kỳ ngộ gì, từ đó trên cơ bản liền cùng con đường tu luyện Huyền khí vô duyên thì sẽ chỉ có thể làm một người bình thường, trải qua cuộc sống sinh lão bệnh tử.
Ngoại trừ năm cái nhất giai cấm địa, hai cái nhị giai cấm địa, xung quanh Hỏa Vân thành còn có hai cái tam giai cấm địa, phân biệt chính là địa phương mà Diệp Bạch hiện tại đang đứng, Liên Vân sơn mạch. Mà địa phương còn lại, chính là nơi hắn kiếm được Hàn Băng Kỳ Thiết, Băng phạt sâm lâm. Dựa theo bình thường mà nói, trong hai nơi này thì Liên Vân sơn mạch là nơi nguy hiểm hơn một chút. Mà Băng phạt sâm lâm, về yêu cầu tâm lý, thân thể tố chất thì lại cao hơn một chút. Những người thường xuyên lui tới hai cái địa phương này, nếu không phải Huyền sĩ trưởng lão của tứ đại gia tộc thì chính là một số ít giống như Diệp Bạch, những đệ tử đứng đầu các đại gia tộc. Còn người khác thì căn bản không dám tiến vào hai nơi cấm địa này. Bởi vì, việc phân chia những cấm địa này đều là căn cứ theo mãnh thú cao giai nhất mà mọi người phát hiện ở trong đó. Liên Vân sơn mạch, Băng phạt sâm lâm được xưng là tam giai cấm địa, cũng bởi vì hai nơi này có tam giai mãnh thú tồn tại!
Cho dù là Diệp Bạch, không sai biệt lắm đạt tới Huyền khí đỉnh phong, nếu không có tổ đội thì cũng tuyệt không dám một mình đi vào phía hậu sơn, chỉ dám hành động ở bên ngoài. Thậm chí, cho dù là mấy vị cao giai Huyền sĩ, các trưởng lão của tứ đại gia tộc cũng không dám dễ dàng đi vào phía hậu sơn của hai đại cấm địa này. Bởi vì, một mình một người nếu gặp phải tam giai mãnh thú thì cơ hồ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Có lẽ, chỉ có mấy vị đã tiến nhập cảnh giới Huyền sư của tứ đại thế gia mới dám đơn độc xông vào phía hậu sơn Liên Vân sơn mạch. Bởi vì cho dù họ cảm thấy không địch lại, nếu muốn chạy trốn cũng tuyệt không phải là vấn đề gì lớn.
Nhưng là, xung quanh Hỏa Vân thành lại có một địa phương mà ngay cả tứ đại thế gia gia chủ cũng không dám dễ dàng bước vào!
Địa phương kia, chính là địa phương ở trước mắt Diệp Bạch, một cái tứ giai cấm địa duy nhất ở xung quanh Hỏa Vân thành — Bởi vì hình dạng như dã thú, sáng như ánh trăng, nên người ở Hỏa Vân thành gọi nó là, Thú Nguyệt hồ.
Danh như ý nghĩa, tứ giai cấm địa, cũng đại biểu ở chỗ sâu trong Thú Nguyệt hồ này nhất định có tứ giai mãnh thú tồn tại. Mà tứ giai mãnh thú, tương đương với nhân loại có thực lực Huyền tông. Đó là mãnh thú mà cho dù liên hợp tất cả nhất lưu cao thủ và toàn bộ tinh anh của tứ đại thế gia thì cũng không thể đối phó được!
Đương nhiên, tứ giai mãnh thú cũng không phải tùy ý là có thể thấy được, cho dù ngươi muốn gặp thì cũng phải dựa vào vận khí mới có thể nhìn thấy. Trong Thú Nguyệt hồ, hành tẩu nhiều nhất vẫn là tam giai mãnh thú, hầu hết là tam giai cao cấp, tam giai trung cấp. Thậm chí, cho dù là tam giai đê cấp đều cũng rất ít thấy. Nhị giai cao cấp liền càng khó thấy hơn, bởi vì chúng nó thường chỉ dám hoạt động ở bên ngoài Thú Nguyệt hồ.
Nhưng là, vô luận là tam giai đê cấp hay là nhị giai cao cấp thì cũng không phải Diệp Bạch hiện tại có thể đối phó được. Hắn như thế nào cũng thật không ngờ, trong lúc vô tình mình lại xâm nhập địa phương mà tất cả đệ tử của tứ đại thế gia khi nghe đến đều phải giật mình run sợ, tứ giai cấm địa — Thú Nguyệt hồ!
Hắn thấy ánh sáng, không phải cửa vào Liên Vân sơn mạch, mà là cửa ra vào phía hậu sơn! Cửa vào của Thú Nguyệt hồ!
Chính vì vậy, trong nháy mắt Diệp Bạch sắc mặt mới có thể trở nên khó coi như thế. Hắn cơ hồ xoay người liền muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện dưới chân giống như mọc rễ, ánh mắt bình tĩnh nhìn về ven hồ. Nơi đó, có rất nhiều đóa hoa đủ loại màu sắc đang lay động. Nhất là mấy đóa hoa màu đen kia, khi gió thổi qua liền phát ra một loại thanh âm giống như những chiếc chuông gió. Loại hoa này, hắn ở thiên hạ kỳ phương phổ của Tàng Thư Các gia tộc đã từng đọc qua, đó chính là tam giai đê cấp linh hoa — Hắc Sắc Nhiếp Hồn hoa, thanh âm phát ra khi nó đón gió có hiệu quả tiêu hồn nhiếp phách. Người tâm chí không kiên định, chỉ cần nghe được một chút loại thanh âm này thì sẽ bị lạc, thậm chí là phát điên.
Nhưng giá trị của nó thì cũng không gì có thể sánh kịp. Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch nhìn thấy tam giai linh hoa, so sánh ra, gốc cây Thiên niên hỏa thảo trong lồng ngực của hắn quả thực không đáng giá nhắc tới!
Đây là tứ giai cấm địa, việc tam giai linh hoa tùy ý có thể thấy được thì cũng không có gì là kỳ quái. Những kỳ hoa này đang ở đó bên cạnh hồ mà đón gió lay động, giống như rau cải trắng ở đất hoang*, nhưng lại không có người nào dám đi ngắt lấy!
Diệp Bạch đương nhiên cũng không dám, mặc dù lúc này hắn hận không thể lập tức tiến lên, đem mấy đóa Nhiếp Hồn hoa kia chộp vào trong tay. Chỉ là, sau khi biết nơi này là tứ giai cấm địa Thú Nguyệt hồ, hắn ngay cả khí lực di chuyển cước bộ một chút tựa hồ cũng không có.
Nhưng sau một lúc lâu, khi hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, biết mình bị trúng thanh âm nhiếp hồn liền xoay người, hướng phía Liên Vân sơn mạch mà tiến tới. Đúng lúc này, một trận thanh âm “Sàn sạt…” rất nhỏ bỗng nhiên truyền đến.
Đó là một con bọ cạp vô cùng to lớn, toàn thân bảy màu, phần đuôi dựng thẳng lên rồi cong xuống như ngọn cỏ, dưới ánh mặt trời phát ra một màu đỏ như máu khiến Diệp Bạch cảm thấy hai mắt mình trở nên đau đớn.
Hắn nhất thời cả người căng thẳng, thân thể cũng trở nên khẩn trương.
— Nhị giai trung cấp mãnh thú, Thất Tâm Hạt!
————————-
*ngộ sấm Thú Nguyệt hồ: do sơ ý mà xông vào Thú Nguyệt hồ.
*ý nói ở đây là loại hoa này rất trân quý nhưng kèm theo đó là vô số nguy hiểm rình rập nếu dám tiến tới.