Sau khi ta tạ ơn đứng dậy, liền nhận được ánh mắt không thiện ý từ Văn Dương công chúa, khi ánh mắt của ta gặp phải ánh mắt của nàng, Văn Dương công chúa khẽ hừ một tiếng, rồi quay đầu sang chỗ khác.
Văn Dương công chúa không đối đầu với ta, là vì hôm nay đã nghe tin ta được chỉ hôn cho Hoàng huynh của nàng, chắc hẳn trong lòng đang rất khó chịu. Có phản ứng như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Ta im lặng không lên tiếng trở về chỗ ngồi của mình, ta vừa mới ngồi xuống, ánh mắt đánh giá ở xung quanh liền hướng về ta không ít, cũng có một số người chúc mừng ta.
Ta lười ứng phó những chuyện này, bèn tìm cách lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.
Rời khỏi cung Loan Ninh, từng trận gió đêm lạnh thổi tới, ta không khỏi ôm chặt lò sưởi tay vào lòng.
Khi ta vừa rời đi, cung nữ hầu hạ ta cũng đi theo, nàng nhỏ giọng nói: “Quận chúa, bên ngoài đang lạnh, vẫn nên vào trong điện thì hơn.”
Ngoài này còn yên tĩnh hơn trong đó nhiều, ta tình nguyện chịu lạnh, cũng không muốn đối mặt với đám tiểu thư còn ồn ào hơn đám chim sẻ kia. Ta hỏi:
“Nghe nói trong cung có một nơi tên là Hàn Mai Viên, nay hoa mai đã nở chưa?”
Cung nữ nói: “Bẩm Quận chúa, đã nở từ mấy bữa tuyết rơi trước ạ.”
Ta gật đầu, “Ta luôn nghe nói hàn mai trong cung là nhất chi độc tú[1], đưa ta tới xem.”
[1] Nhất chi độc tú: những bông hoa khác còn chưa nở ra, chỉ có một mình hoa này nở. Bản lĩnh cao cường, ưu thế nổi bật. Cụm từ gần nghĩa “Hạc giữa bầy gà”.
Cung nữ “Dạ” nghe theo. Khi tới Hàn Mai Viên, một mùi thơm lạ xông vào mũi, khắp trời tràn ngập màu trắng như tuyết, nhiều đóa hàn mai nở ngạo nghễ tràn đầy sức sống trên đầu cành. Ta tới một gốc mai gần nhất ngửi thử, hương thơm thật sảng khoái mê người.
Bỗng dưng, cung nữ phía sau bỗng nhiên khẽ gọi một tiếng, “Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ.”
Tư Mã Cẩn Du thấp giọng lên tiếng, “Lui ra đi.”
Ta bỗng có cảm giác không ổn, vốn muốn ra ngoài hít thở không khí, ngắm hàn mai, không ngờ thằng nhãi Tư Mã Cẩn Du này cũng chạy tới đây. Ta xoay người lại, cảnh giác nhìn Tư Mã Cẩn Du.
Trên mặt của Tư Mã Cẩn Du mang ý cười, thoạt nhìn tâm tình có vẻ không tệ.
Hắn vươn tay tới, giống như muốn chạm vào mặt ta, ta nghiêng người tránh đi. Tư Mã Cẩn Du không vui hỏi:
“A Uyển, chúng ta cũng sắp thành phu thê rồi, nàng cần gì phải lạnh lùng với ta như vậy?”
Ta nói: “Thái tử điện hạ cũng hiểu cái gì gọi là sắp thành phu thê à, hôm nay tiểu nữ mới chỉ là Chuẩn thái tử phi thôi.”
“Nàng…” Tư Mã Cẩn Du chau mày, “A Uyển, ta không thích nàng nói chuyện với ta bằng giọng như vậy. Trước kia nàng không phải như thế.”
Ta chỉ thấy lời này cực kỳ buồn cười, Tư Mã Cẩn Du mới quen ta được nửa năm, gặp ta cũng chỉ mới được mấy lần, ta vẫn luôn như vậy, tại sao trước kia lại không phải như thế. Ta cười nhạo nói:
“A Uyển Thái Tử nói, chỉ sợ không phải tiểu nữ rồi.”
Tư Mã Cẩn Du hỏi: “Sao có thể không phải là nàng? Từ trước đến nay, A Uyển ta nói đều chỉ có mình nàng.”
Hắn đi từng bước về phía ta, ta lại lui về phía sau từng bước, ta nói: “Ngài nói chính là Tạ Uyển!”
Tư Mã Cẩn Du bỗng nhiên nở nụ cười, “A Uyển ghen à?”
Khóe miệng ta run lên, không hiểu Tư Mã Cẩn Du cuối cùng đang nghĩ gì mà cho rằng câu nói của ta có ý ghen tuông. Nụ cười trên mặt Tư Mã Cẩn Du càng rực rỡ hơn, “A Uyển như này thật đáng yêu.”
Hắn thâm tình chân thành nhìn ta, “Nàng vừa là Tạ Uyển cũng vừa là Tiêu Uyển, nàng không cần tự ghen với mình đâu.”
Ta chợt hỏi: “Tiểu nữ thích ăn gì nhất?”
Tư Mã Cẩn Du không chút do dự đáp: “Bánh hạnh nhân.”
Ta lại hỏi: “Tiểu nữ thích uống gì nhất?”
Tư Mã Cẩn Du đáp: “Rượu Hà Hương.” Khóe mắt của hắn dần hiện ý dịu dàng, “Nàng luôn thích rượu có vị cay.”
Ta lại hỏi: “Tiểu nữ thích màu nào nhất?”
“Hồng cánh sen và xanh lam.”
Ta nhếch môi, Tư Mã Cẩn Du cười nói: “A Uyển không cần hỏi thêm nữa, trên đời này không có ai hiểu rõ nàng hơn ta đâu.” Hắn lại tiến tới gần ta, ta lại lùi xuống một bước, ta không cẩn thận đạp lên đống tuyết ứ đọng trên mặt đất, ta trượt ngã, Tư Mã Cẩn Du ôm eo ta, đỡ ta dậy, ý cười trong mắt khá rõ ràng, “A Uyển đã vội lao vào lòng ta rồi à?”
Ta rũ mắt xuống, “Đa tạ Thái tử điện hạ đã đỡ.”
Tư Mã Cẩn Du ôm ta thật chặt, hắn bỗng nhiên đẩy ta dựa sát cây mai, dán sát người ta, hô hấp nóng rực phun vào chóp mũi ta, hơi ngưa ngứa, “A Uyển, ta không thích nàng gọi ta là Thái tử điện hạ. Gọi ta là Cẩn Du. Lần trước nàng ám toán ta, ta cũng không so đo với nàng.”
Rõ ràng lần trước là hắn lén bắt ta trước, chuyện ta ám toán hắn cũng là chuyện sau này. Muốn nói không so đo cũng phải là ta mới đúng.
Ta chau mày nói: “Tiểu nữ đã nói rồi, tiểu nữ không phải Tạ Uyển mà là Tiêu Uyển. Tư Mã Cẩn Du, ngài buông ra.”
Vẻ mặt của Tư Mã Cẩn Du khó chịu, hắn bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Hoành chạm vào nàng, nàng liền vui mừng? Ta chạm vào nàng, nàng đáp lại ta như vậy à? Ta rốt cuộc thua kém Thẩm Hoành chỗ nào chứ?”
Ta nói: “Ngài đang cố tình gây sự, con mắt nào của ngài thấy sư phụ chạm vào tiểu nữ? Hơn nữa, Thẩm Hoành chính là sư phụ của tiểu nữ.”
Dường như có những đốm lửa nhỏ kích động xuất hiện trong mắt Tư Mã Cẩn Du, phừng một cái, nháy mắt lửa đã cháy lan cánh đồng. Giọng của hắn đột nhiên cao hơn, “Sư phụ sư phụ! Không cho phép nàng nhắc tới hai chữ sư phụ! Sư phụ chết tiệt!” Vẻ mặt Tư Mã Cẩn Du âm trầm, “Nàng không cho ta chạm vào, ta lại càng muốn chạm vào nàng.”
Tư Mã Cẩn Du há miệng muốn cắn môi ta, ta kinh hãi, quay đầu tránh đi, răng của Tư Mã Cẩn Du cắn vào má ta, ta cảm thấy hơi đau. Ta liều chết giãy dụa, lò sưởi tay cũng rơi xuống.
Ta nói: “Tư Mã Cẩn Du, ngài điên rồi!”
Tư Mã Cẩn Du cười to, “Nếu không điên, đã không theo nàng tới kiếp này.”
Hắn lại muốn hôn ta, ta gập đầu gối lên, thẳng tắp hướng vào chỗ hiểm của Tư Mã Cẩn Du. Tư Mã Cẩn Du tái mặt, ta nhân cơ hội thoát ra ngoài, rồi tựa vào một gốc mai khác thở hồng hộc, “Tư Mã Cẩn Du, ngài buông tha tiểu nữ được không? Tạ Uyển đã là chuyện của kiếp trước, bây giờ đã là kiếp sau rồi, chuyện cũ trước kia cứ để nó qua đi, có được không?”
Tư Mã Cẩn Du nhìn ta chằm chằm, im lặng không nói.
Qua một hồi lâu, hắn mới nói: “Được, từ nay về sau nàng là Tiêu Uyển, ta là Tư Mã Cẩn Du. Nàng không thích ta nhắc đến chuyện kiếp trước, ta sẽ không nhắc nữa. Nàng không thích ta chạm vào nàng, ta sẽ đợi đến sau đại hôn mới gặp lại nàng.”
Ta cảnh giác nhìn hắn, “Thật chứ?”
Tư Mã Cẩn Du gật đầu.
Chợt có tiếng bước chân truyền đến, ta ngước mắt nhìn, là Tam hoàng tử thanh nhã tuấn dật, hắn nhàn nhã bước tới, khóe môi hàm chứa ý cười, giọng nói dễ nghe như trăng thanh gió mát, “Thì ra Hoàng huynh với Bình Nguyệt quận chúa đang ở đây ngắm hoa mai, sao không gọi đệ đi với?”
Ta sửa sang lại xiêm y, quỳ gối hành lễ, “Bình Nguyệt tham kiến Tam hoàng tử điện hạ.”
Tam hoàng tử cười nói: “Mau đứng lên mau đứng lên, Quận chúa cũng sắp thành Hoàng tẩu của ta rồi, đại lễ của Hoàng tẩu, sao ta dám nhận chứ.”
Tư Mã Cẩn Du lạnh nhạt: “Sao Hoàng đệ lại đến đây?”
Tam hoàng tử nói: “Đại hoàng tỷ đang vội tìm huynh, đệ chỉ tiện đường qua đây nói với Hoàng huynh một tiếng, nay mọi người đều đã rời khỏi cung Loan Ninh, đang tới Sướng Hí Viên. Tuy hôm nay Hoàng huynh được Phụ hoàng đặc xá, nhưng nếu không thấy bóng dáng cũng khó tránh sẽ bị người ta nói lung tung.” Dứt lời, Tam hoàng tử lại quay sang cười nói với ta: “Quận chúa cũng mau qua đó đi, Tây Lăng vương phi mới vừa hỏi Quận chúa đi đâu đó.”
Ta nhủ thầm: Vị Tam hoàng tử này còn thuận mắt hơn Tư Mã Cẩn Du nhiều.
Tam hoàng tử gật đầu với Tư Mã Cẩn Du xong, liền rời đi trước. Khi ta chuẩn bị theo sau, Tư Mã Cẩn Du lại nói:
“Đừng tiếp xúc nhiều với hắn, Tam đệ không phải người tốt.”
Ngươi cũng không phải người tốt.
Tư Mã Cẩn Du lại nói: “Gánh hát hôm nay diễn vở nàng thích, là ta đã nhờ Mẫu hậu chuẩn bị cho nàng.”
Ta ngẩn ra, sống đã lâu như vậy, ta cũng thật sự không biết mình thích xem kịch. Trước đây cha mẹ đã từng mời gánh hát về, ta xem được vài đoạn liền buồn ngủ, sau đó cha mẹ thấy ta như thế, cũng không ép ta xem kịch với họ nữa.
Trong lòng ta than nhẹ một tiếng.
Tư Mã Cẩn Du còn nói chỉ coi ta là Tiêu Uyển, sợ là hắn đang dỗ ta thôi. Ở trong lòng hắn, chỉ sợ từ đầu tới cuối ta vẫn chỉ là Tạ Uyển.
…
Sau khi yến tiệc sinh thần kết thúc, cha mẹ cùng ta quay về phủ. Khi ra tới cửa cung, ta lại gặp Tư Mã Cẩn Du. Tư Mã Cẩn Du tươi cười chào hỏi cha mẹ ta, hắn còn công khai nhìn về phía ta.
Cha mẹ kinh sợ.
Huynh trưởng vẫn đi theo sau Tư Mã Cẩn Du, huynh ấy gọi cha mẹ một tiếng. Cha bày mặt lạnh, mẹ thoạt nhìn muốn nói chuyện với huynh trưởng, nhưng ngại cha, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tiếng thở dài.
Ta quan sát huynh trưởng, thấy Tư Mã Cẩn Du còn đang nói chuyện với cha mẹ, liền cho huynh trưởng một ánh mắt ra hiệu.
Huynh trưởng rất hiểu ý ta, “Đã lâu không gặp muội, muội khỏi bệnh nhìn xinh hẳn. Mấy bữa trước, huynh đã mua cho muội một ít đồ, cũng không biết muội có thích hay không. Thôi thì thừa dịp bây giờ muội theo huynh về phủ, chọn vài món quà rồi mới trở về?”
Ta mếu máo nói: “Muội không thèm đâu.”
Tư Mã Cẩn Du liếc nhìn ta một cái, nói: “Hiếm khi huynh trưởng của nàng có tâm, nàng làm muội muội cũng đừng cô phụ tâm ý của hắn. Nào có huynh muội xa cách như thù chứ? Vương gia, ngươi cảm thấy ta nói thế có đúng không?”
Cha trầm ngâm chốc lát mới nói: “Bình Nguyệt, đi sớm về sớm.”
Ta đáp “Dạ”, rồi theo huynh trưởng lên xe ngựa.
Sau khi cùng huynh trưởng trở về phủ đệ của huynh ấy, huynh trưởng dắt ta đến một căn phòng bí mật, mới hỏi:
“A Uyển muốn hỏi cái gì?”
Ta trừng huynh ấy, “Mấy ngày trước huynh rõ ràng đã nói với muội, Thái tử không có khả năng sẽ cưới muội.”
Huynh trưởng nói: “Nói đến cũng lạ, ngày thường Thái tử điện hạ luôn cưng chiều Dịch Phong, cũng thường qua đêm ở chỗ Dịch Phong. Huynh cứ tưởng Thái tử sẽ không chấp nhận ai ngoài Dịch Phong, nhưng hiện tại…” Dừng một chút, huynh trưởng hạ giọng nói: “Có lẽ Thái tử chỉ muốn để cha và Tam hoàng tử điện hạ có khoảng cách với nhau.”
Qua đêm ở chỗ Dịch Phong…
Ta hỏi: “Hay Thái tử điện hạ vừa không phải đoạn tụ nhưng cũng là đoạn tụ, nam nữ đều có thể được? Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại, cũng từng có tiền lệ như vậy. Không ít Quân vương vừa thích phi tần lại vừa thích nam sủng.”
Vừa nghĩ đến ngộ nhỡ Tư Mã Cẩn Du sẽ là người thắng, chẳng phải ta sẽ cùng Dịch Phong hầu hạ Tư Mã Cẩn Du?
Ta chợt nổi hết da gà.
Sau khi về Vương phủ, dường như không ít người đều đã nghe được tin tức trong cung truyền ra. Hạ nhân trong Vương phủ rối rít đến chúc mừng ta, ta nghe đến chai tai. Đến lúc ta gặp được Thẩm Hoành, ta gọi hắn lại.
“Sư phụ.”
Thẩm Hoành nhìn ta, ánh mắt dịu dàng.
Ta hỏi: “Sư phụ biết A Uyển thích ăn cái gì nhất chứ?”
Thẩm Hoành không cần nghĩ ngợi liền nói: “Con không kén ăn, không kiêng chay mặn, chỉ cần hơi ngọt con đều thích. Nếu nói thứ con thích nhất, chắc là bánh hạt dẻ?”
Ta lại hỏi: “Con thích uống gì nhất?”
Thẩm Hoành nói: “Rượu trái cây.”
“Con thích màu gì nhất?”
“Xanh dương nhạt và hồng đào.”
Ta vui vẻ ra mặt, Thẩm Hoành quả thật là người biết giữ chữ tín, hắn nói sẽ không coi ta là Tạ Uyển thì không là Tạ Uyển.