Ta bị ba cái hộp men màu này làm sợ hãi đến quên cả hỏi, cho đến khi trở lại viện của mình mới nhớ ra ta đi tìm Thẩm Hoành là có chuyện quan trọng. Nhưng thấy trời tối rồi, ta cũng đành từ bỏ.
Trước khi ngủ, ta nghĩ tới cơn ác mộng đã mơ thấy khi ở trong sơn động, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Ta sai Đào Chi đốt hương an thần vào huân lô mới an tâm đi ngủ.
Ta ngủ nửa giấc rất ngon, nhưng đến nửa đêm thì luôn cảm thấy có tiếng gọi đau thương đang gọi ta, ta chợt mở mắt, chung quanh lại là kiểu bài trí theo phong cách Giang Nam, nhưng so với đồ tang âm u lần trước thì lần này lại là đèn lồng màu đỏ thật to được treo trên cao mang không khí vui mừng.
Ta thử thăm dò vươn tay ra chạm cánh tay của nha hoàn, nhưng vẫn trực tiếp xuyên qua người nha hoàn giống lần trước.
Có cái gọi là một lần lạ hai lần quen, lần này ta cũng không kinh hoảng như lần trước nữa, chỉ hơi trầm ngâm một lát, rồi tìm đường ra phủ. Ta nghĩ đi nghĩ lại, thay vì đi loạn trong phủ còn không bằng trực tiếp ra phủ, như vậy có thể tránh phải gặp lại cái tên Mộc Viễn công tử bị điên kia.
Đêm qua Mộc Viễn thật sự làm ta sợ tới mức tim đập chân run, đêm nay ta thật lòng không muốn gặp lại hắn nữa.
Đi được một đoạn đường, chợt có vài nha hoàn đi về phía ta.
Ta rất ngạc nhiên, rõ ràng là việc vui, nhưng sắc mặt của các nha hoàn này đều có cái gì đó không đúng, đều miễn cưỡng vui vẻ, nhưng mặt mày lại lộ vẻ sợ hãi.
Vài nha hoàn xuyên qua người ta, ta tạm dừng, rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Khi gần tới cổng chính liền nghe thấy tiếng trống đồng, kèn toả nột, tiếng pháo vang lên làm đau hết lỗ tai ta. Ta ôm tai ngước mắt nhìn lên, cảm thấy cả kinh, càng không muốn gặp người nào lại càng có thể gặp được người đó.
Mộc Viễn mặc trang phục tân lang, trên mặt cười đến đường làm quan rộng mở.
Ta ngây ngẩn cả người. Chuyện gì đây? Đêm qua hắn còn nhào tới trước quan tài mà khóc đến đau tim xé phổi, vậy mà chỉ chớp mắt liền vui vẻ thành thân với người khác? Ừm, nhưng phải công nhận, Mộc Viễn như này lại cảnh đẹp ý vui hơn nhiều.
Tổng thể thì tướng mạo cũng hơn Dịch Phong.
Chợt có người hô: “Tân nương tới, tân nương tới, tân lang mau đi nghênh đón.”
Trong ấn tượng của ta thì cưới tân nương là chuyện cực kỳ náo nhiệt. Nhìn phủ đệ của Mộc Viễn cũng thấy hắn là công tử nhà giàu, theo lý mà nói, cưới tân nương tất nhiên phải náo nhiệt hơn hôn sự của người bình thường rất nhiều.
Nhưng khi trống đồng, kèn toả nột ngừng lại, bên trong hỉ kiệu đỏ thẫm lại tĩnh lặng, khiến đám người chung quanh cũng im ắng, thần sắc của họ cũng không khác đám nha hoàn ta vừa mới gặp lúc nãy là bao.
Ta cảm thấy quái dị, muốn đi tới nhìn kỹ thì Mộc Viễn đột nhiên khẽ đá cửa kiệu, hỉ nương[1] run môi nói lời vui mừng.
[1] Hỉ nương: người săn sóc đâu trong lễ cưới ngày xưa.
Kế tiếp, hỉ nương phải cõng tân nương vào cửa, nhưng hỉ nương lại tái hết mặt, dù môi đã thoa son, nhưng vẫn càng lúc càng tái và càng lúc càng run mạnh hơn. Bà run rẩy cả người, cũng không dám nhìn vào tân nương trong hỉ kiệu.
Bỗng dưng, gã sai vặt sau lưng Mộc Viễn cho hỉ nương vài đĩnh vàng, còn ghé vào tai bà nói vài câu, ta không nghe rõ, nhưng nhìn thần sắc của gã sai vặt kia thì mười phần hết chín là đang uy hiếp hỉ nương.
Hỉ nương khẽ nhấp nháy môi, lúc này mới khom người tiến vào kiệu cõng tân nương lên.
Trống đồng, kèn toả nột lại vang lên, tiếng pháo cũng vang lên theo thứ tự, tân nương mặc giá y màu đỏ rực, nhìn ra được may hơi gấp, nhưng chất vải lại rất tốt. Khăn lụa đỏ che khuất gương mặt của tân nương, thân thể nhỏ bé khiến giá y dường như rộng hơn một chút, đôi tay ngọc ngà thon nhỏ vốn nên lộ ra của tân nương nay lại bị che kín toàn bộ.
Hỉ nương như đang cõng một cái bao màu đỏ chứa người trên lưng.
Ta nhíu mày lại, cảm thấy tân nương này rất bất thường, thoạt nhìn rất suy yếu, mà tân nương hình như rất thích hương liệu, giá y của nàng cũng không biết đã tẩm bao nhiêu loại hương liệu, nồng đến mức ta không nhịn được mà hắt xì vài cái.
Mộc Viễn cười tươi như hoa, ta thấy Mộc Viễn lúc này thật bình thường, trong lòng cũng không sợ hãi liền đi theo vào hỉ đường. Bên trong hỉ đường không có một bóng người, chỉ có vài nha hoàn miễn cưỡng cười vui ta vừa thấy ban nãy.
Ta đột nhiên có dự cảm không tốt.
Tân nương mềm yếu không xương, dựa cả người vào tân lang Mộc Viễn. Hỉ nương hô to nhất bái thiên địa, Mộc Viễn liền ôm tân nương hơi gật đầu một cái với trời đất bên ngoài. Khi nhị bái cao đường, cũng như vậy.
Cuối cùng, khi phu thê giao bái, Mộc Viễn ôm tân nương, cùng vành tai và tóc mai chạm vào nhau với tân nương một cái cách lớp khăn lụa đỏ thật dày.
Tân nương từ đầu đến cuối đều không có động tác gì.
Lúc này, ta cuối cùng cũng nhìn ra chỗ nào không đúng. Ta suy nghĩ, chắc tân nương không muốn gả cho Mộc Viễn, nên Mộc Viễn mới sai người làm tân nương hôn mê, vì thế tân nương mới có thể không nhúc nhích mà hoàn thành bái đường.
Ta muốn đi lên coi trộm bộ dạng của tân nương một chút, dù sao cũng không có ai nhìn thấy ta, ta chỉ cần cúi gập thắt lưng, ngẩng đầu một cái, là có thể nhìn thấy tân nương dưới khăn lụa đỏ.
Ta tiến lên ba bước, ngồi xổm xuống đất, đầu mới nâng đến một nửa thì Mộc Viễn bỗng nhiên phát ra tiếng cười to thỏa mãn, “A Uyển A Uyển, ta rốt cuộc cũng cưới được nàng.”
Trong lòng ta thấy lạnh lẽo.
Không phải hôm qua A Uyển còn nằm trong quan tài sao? Hôm nay Mộc Viễn lại cưới A Uyển nào nữa?
Ánh mắt chạm đến tân nương dưới khăn lụa đỏ, ta còn chưa thấy rõ đã bị dọa đến thét chói tai. Khuôn mặt của tân nương bị hư thối, rõ ràng là người đã chết nhiều ngày rồi.
Chân của ta mềm nhũn, cả người ngã ngồi xuống nền gạch, môi còn run hơn hỉ nương nhiều.
“A…” Ta thét chói tai tiếng nữa, mông và tay đồng thời cùng di chuyển lui về phía sau.
Nhưng vào lúc này, giọng của Đào Chi bỗng nhiên vang lên, “Quận chúa Quận chúa, người gặp ác mộng hả?
Ta mở mắt ra, không ngừng thở dốc.
Đào Chi rót cho ta chén trà, “Quận chúa uống chén trà cho bình tĩnh ạ.” Nàng đỡ ta ngồi dậy, kê gối mềm sau lưng ta. Khi bàn tay của ta chạm đến chén trà ấm thì mới an tâm không ít.
Đào Chi lau mồ hôi lạnh trên trán ta, giọng rất nhỏ nhẹ, “Đêm qua Quận chúa nhất định đã bị doạ sợ rồi, hay mời người về đọc kinh cho Quận chúa nha.”
Ta hít thở đủ, mắt nhìn ra ngoài, sắc trời đang sáng dần, trời cũng sắp sáng rồi. Ta lắc đầu với Đào Chi, “Không cần, chỉ là ác mộng thôi, không cần kinh động cha mẹ. Cũng không phải giấc mộng kia.”
Đào Chi đành “Dạ”.
Lúc này, ta cũng hết buồn ngủ, nói: “Chuẩn bị nước, ta muốn rửa mặt.”
Sau khi Đào Chi rời đi, trong phòng chỉ còn một mình ta, hương an thần trong huân lô không biết đã cháy hết từ khi nào, ta lê hài bước tới bàn trang điểm, trong gương đồng hiện ra sắc mặt trắng bệch của ta. Bỗng dưng nhớ tới tân nương dưới khăn lụa đỏ làm lòng ta lạnh lại, vội thu mắt về.
Hộp trang sức được mở ra một nửa, ta nhìn vào, cây trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ nằm trên các cây trâm khác. Ta vốn muốn xếp cây trâm này, nhưng lòng bàn tay vừa chạm đến cây trâm thì ta lại sợ run lên.
Trên cây trâm còn dư hơi ấm.
…
Đào Chi bưng nước vào, ta rửa mặt xong thì Lê Tâm trang điểm cho ta. Khi Lê Tâm nhìn thấy ba hộp trang sức trên bàn trang điểm, độ kinh ngạc trên mặt không thua gì ta của ngày hôm qua.
Ta cười nói: “Những cái này đều là sư phụ cho ta.”
Lê Tâm lắp bắp nói: “Này… này… cũng quá… quá khoa trương rồi.”
Đào Chi nói: “Đồ trang sức của Lâm Lang Các đắt có tiếng, những món trang sức này ít nhất cũng bằng nửa năm bổng lộc của Vương gia thì phải? Thẩm công tử mới đến Kiến Khang được vài tháng, trước kia còn ẩn cư nơi núi sâu…” Ngừng lại, Đào Chi bỗng nhiên ngậm miệng.
Ngụ ý của Đào Chi ta hiểu được, kỳ thật ta cũng nghi hoặc Thẩm Hoành rốt cuộc đi đâu mà có nhiều bạc như vậy, nhưng đảo mắt nghĩ, Thẩm Hoành là cao nhân, cao nhân tự nhiên cũng có cách vơ vét của cải.
Ta nói: “Những lời này không thể nói trước mặt sư phụ.” Nói xong, ta chọn đại cây trâm ngọc khắc hoa Hải đường ở bên trong rồi nói với Lê Tâm: “Hôm nay liền mang cái này đi.”
…
Ăn sáng xong, tùy tùng bên người huynh trưởng nói cho ta biết đã rải tin ta bị hoảng sợ đến bệnh liệt giường, còn nói:
“Xin Quận chúa yên tâm, Thái tử điện hạ tạm thời sẽ không đến tìm Quận chúa gây phiền toái nữa ạ.”
Ta hơi gật đầu.
Khi Thẩm Hoành vào viện của ta, vừa lúc ta đang kiểm kê lễ vật an ủi được đưa tới liên tục không ngừng vào sáng nay, quyền quý đương triều trên cơ bản đều đưa tới. Nhưng khiến ta hơi kinh ngạc chính là Văn Dương công chúa lại đưa tới đầu tiên.
Trong ấn tượng của ta thì ta có quan hệ ôn hoà với Văn Dương công chúa, không nghĩ tới nàng lại tặng lễ ân cần như vậy.
Ta cười híp mắt nói: “Sư phụ, người đến rồi ạ.”
Ánh mắt Thẩm Hoành trước sau như một dừng trên búi tóc của ta, lần này trong mắt của hắn nhiều hơn vài phần kinh hỉ cùng dịu dàng, “A Uyển quả thực rất xứng với trâm ngọc này, rất xứng với mỹ nhân.”
Ta rất hiểu bản thân, dù là Quận chúa cao quý nhưng cũng không có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, thanh lệ là hết mức rồi. Mà hôm nay lại được một người có tướng mạo bậc nhất khen khiến ta không khỏi có chút ngượng ngùng.
“Sư phụ quá khen rồi.”
Thẩm Hoành vươn tay khẽ chạm đầu ta, khi mơn trớn cây trâm ngọc khắc hoa Hải đường, ánh mắt của hắn lại dịu dàng thêm vài phần, “Không phải quá khen, dù bình thường A Uyển như thế nào thì cũng là mỹ nhân trong mắt vi sư.”
Ta cười nói: “Hôm nay miệng sư phụ như được bôi mật ấy.”
Thẩm Hoành khẽ cười nói: “A Uyển không biết tình nhân trong mắt hoá Tây Thi à?”
“Ầm” một tiếng, cả núi quà đủ loại kiểu dáng rơi vãi đầy đất, Đào Chi và Lê Tâm vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên. Mặt của Lê Tâm đỏ bừng, còn Đào Chi thì trắng bệch.
Không biết hai đứa nha hoàn này lại có chuyện gì mà mặt thành một đỏ một trắng thế kia. Ta liếc nhìn lễ vật trên mặt đất, thấy hương liệu trong một hộp gấm bị rơi vãi ra, ta nói:
“Hộp hương liệu này ta không cần, thưởng cho muội đó Đào Chi.”
“Tạ Quận chúa ban thưởng ạ.” Đào Chi nói.
Ta lại chỉ một hộp gấm màu xanh biếc, nhớ rõ bên trong cũng là hương liệu, “Lê Tâm, hộp hương liệu kia cho muội. Hai muội lui ra đi, không cần ở đây hầu hạ.”
Sau khi Đào Chi cùng Lê Tâm rời đi, ta nghiêm túc nói với Thẩm Hoành: “Sư phụ, tuy A Uyển không hiểu chữ tình, nhưng cũng biết câu này nên dùng với ai. Sau này sư phụ đừng nói những lời mê sảng như vậy nữa, nếu bị mẹ nghe được, mẹ chắc chắn sẽ không vui đâu.”
Nụ cười trên môi Thẩm Hoành cứng đờ, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Được.”
Ta muốn hỏi chuyện tối qua còn chưa kịp hỏi, bèn cười nói: “Sư phụ, trước khi vào phủ, người đã nói gì với cha của con vậy?”
Thẩm Hoành thờ ơ nói: “Nói con đường tình nhấp nhô, khó kiếm được phu quân.”
Ta ngẩn ra, giống lý do thoái thác của mẹ như đúc, chẳng lẽ mẹ thật sự không có gạt ta? Ta quan sát thần sắc của Thẩm Hoành thật kỹ, cũng không giống như đang gạt ta. Ta bắt đầu hồ đồ.