Vô Sắc Vô Hoan

Chương 18



Tiểu cầm thú đã tới gần rồi, đại cầm thú còn xa sao?

Đồng minh duy nhất lại bị viên đạn bọc đường hấp dẫn, thông đồng với địch phản quốc, không thể trông cậy vào hắn nữa……

Đáng thương cho ta đau đầu nhức óc vẫn nghĩ không ra lý do phản đối, đành phải lắc lắc khăn tay, dựa vào cánh cửa, trơ mắt nhìn Thạch Đầu cao hứng phấn chấn đi đến luyện võ trường, đủ loại đau lòng kèm theo không thể buông tay khó có thể hình dung, rất có cảm giác ‘Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn ; Tướng công nhất khứ hề, bất phục hoàn’*.

Tiễn bước Thạch Đầu, ta trở về phòng ngồi ở bàn trang điểm, nhìn gương mặt trong tấm gương kia, mặt của Lâm Lạc Nhi bắt đầu mất vẻ bầu bĩnh trẻ con, dù đã cố trang điểm giấu đi, vẫn cố gắng phát triển theo hướng khuynh quốc khuynh thành hồng nhan họa thủy, thể chất thật đáng giận, mặc dù mềm dẻo, nhưng tuyệt đối không thể làm việc nặng! Leo núi mấy tháng, Thạch Đầu xách nước lên đã có thể mặt không đỏ khí không suyễn, ta lại như ban đầu không khác chút nào, vẫn thở hổn hển vù vù.

Càng làm cho ta tuyệt vọng là, hồi cuối tuần xắt rau không cẩn thận cắt phải đầu ngón tay thật sâu, chảy thiệt nhiều máu. Ta lười bôi thuốc, chỉ tùy tiện băng bó một chút, thuận theo tự nhiên, không nghĩ tới miệng vết thương qua 3 ngày thì tốt rồi, hiện tại lại ngay cả một chút sẹo cũng không có.

Hoàng đại nương khen:“Ngươi thật sự là thiên phú dị bẩm, thể chất không bị sẹo khiến cho người ta ghen tị.”

“Đúng vậy, thật tốt, ta quá may mắn.” Nữ chính trong tiểu thuyết sắc tình khôi phục sức khỏe còn mạnh hơn gián, ta cười so với khóc còn khó coi hơn.

Cười xong, ta tỉnh táo lại, tiến hành sửa chữa mục tiêu lớn lên, kiếm bạc, chuộc thân, gả nam nhân, nuôi heo, chăm sóc con cái. Nam Cung Minh đã cố ý lưu tâm đến ta như thế, nếu muốn nhanh chóng chuộc thân thoát tịch chỉ sợ rất khó khăn, phải làm tốt kế hoạch nguy hiểm nhất, chính là chạy trốn.

Tuy rằng nô tỳ bỏ trốn sẽ bị truy nã, nhưng thế giới này không có mạng toàn cầu, cũng không có điện thoại di động, tin tức liên lạc khó khăn, chỉ cần ta tiếp tục giả xấu giả ngu, tranh thủ trong lúc chưa bị Đại cầm thú coi trọng, ngoan ngoãn đợi đến 13, 14 tuổi, thân hình lớn 1 chút, trước khi tình tiết đáng giận kia phát sinh, thay hình đổi dạng, trốn khỏi Nam Cung thế gia càng xa càng tốt, tìm một nơi thâm sơn cùng cốc, nếu may mắn có thể gả cho một nam nhân thiện lương. Còn lỡ bất hạnh, ta liền xuất gia làm ni cô! Chặt đứt hồng trần, mỗi ngày gõ mõ niệm “Sắc tức thị không, không tức thị sắc!” (>_


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.