Vô Sắc Công Tử

Chương 86



Đêm mùa Xuân trời lạnh, lại có muỗi. Thư tiểu Đường
trằn trọc mãi mà chưa ngủ được. Trong đầu lẩn quẩn, khi thì là tiếng cười của
tiểu Sắt, khi thì là tin đồn về Thừa Hiên đế bỏ lại giang sơn.

Lời đồn cũng chỉ do kẻ qua đường truyền miệng. Tuy Thư
Đường biết tính tình Vân Trầm Nhã xưa nay theo lý sẽ không làm ra những chuyện
này, nhưng đột nhiên xảy ra tin đồn như vậy khiến ngay cả bản thân nàng cũng
cảm thấy mơ hồ.

Tiểu Sắt thừa hưởng khá nhiều di truyền của sói, bình
tĩnh như không, ngủ mê còn chậc lưỡi, vung vẩy hai nắm tay nhỏ khiến muỗi chỉ
dám bay vòng vòng xung quanh hắn mà không dám cắn hắn.

Sáng sớm hôm nay, Thư Đường không đến tửu quán như
thường lệ, mà lại vòng đến Bình Dương Vương phủ.

Ngồi ở đại sảnh uống được một tách trà, Nguyễn Phượng
đã vén rèm bước vào, hắn toàn thân một bộ áo cẩm bào màu tím than trông vô cùng
phong lưu thuần thục.

Nguyễn Phượng liếc mắt qua tách trà nóng hổi trên bàn,
cười nói: “Trà Kính Đình Lục Tuyết thượng hảo hạng mà nàng cũng chả thèm
thử một ngụm.”

Thấy Thư Đường vẫn không hề có phản ứng gì, ánh mắt mơ
hồ ẩn chứa lo âu, Nguyễn Phượng lại thêm một câu: “Trà Kính Đình Lục Tuyết
này ba ngày trước được đưa tới từ Anh Triêu quốc.”

Nghe được hai chữ “Anh Triêu”, Thư Đường
sửng sốt. Nàng do dự một lát rồi bưng tách trà lên uống một ngụm nhỏ.

Nguyễn Phượng cười hỏi: “Thấy sao?”

Thư Đường thật thà lắc đầu nói: “Ta không biết
phẩm trà, chỉ muốn nếm thử vị thôi.” Ngừng lại một lát, đặt tách trà lên
bàn, ngập ngừng nói: “Nguyễn đại ca, ta muốn hỏi thăm ngươi chuyện
này.”

Nguyễn Phượng nhàn nhã ngồi xuống ghế, gật gật đầu:
“Nàng hỏi đi.”

Thư Đường nhẩm lại trong đầu một lượt mấy tin đồn nghe
được gần đây, hỏi: “Nguyễn đại ca, Vân quan nhân hắn không làm Hoàng đế
nữa, chuyện này… rốt cuộc có phải thật hay không?”

Nguyễn Phượng im lặng một lát, đến trước lan can, nhìn
chùm hoa Hải Đường trong viện.

Hoa nở rực rỡ như ráng chiều.

Nguyễn Phượng xoay người lại, trầm giọng cười rộ lên:
“Bỏ ngôi vị Hoàng đế, bỏ giang sơn, chuyện kinh thế hãi tục như vậy, nếu
là người khác chắc chắn sẽ không làm được, nhưng nếu là Anh Cảnh Hiên thì cũng
không cần phải kinh ngạc.”

Lúc Nguyễn Phượng nói những lời này trời đã vào cuối
Xuân.

Hoa Đỗ Quyên nở rộ, hoa Sen mới hé nụ, tiểu Sắt ngủ li
bì suốt ngày như lọt vào trong đám sương mù, không biết ngày hay đêm gì cả.

Đến khi tiểu Sắt có thể há miệng gọi nương đã là cuối
mùa Hạ, trời bắt đầu vào mùa mưa.

Lúc đó Nam Tuấn quốc như chốn thiên đường, kinh thành
phồn hoa thịnh vượng, tửu lâu mọc lên đầy phố, khách ngồi chật cả sảnh đường.

Thiếu sót đáng tiếc duy nhất là, tiểu Sắt phát âm không
rõ ràng, một tiếng “Nương” bị hắn kêu thành “Sói”.

Hôm nay, ánh mặt trời không gay gắt quá mà cũng không
mờ nhạt quá chiếu lên bệ cửa một tòa tửu lâu. Trong tiểu lâu có ba vị công tử
đang ngồi bên lan can. Ngoại trừ một người dung mạo xinh đẹp bất phàm, hai
người còn lại bề ngoài trông cũng bình thường.

Không biết có phải vì khí chất quá xuất chúng hay
không mà những người ngồi bàn xung quanh đó đều nhịn không được lén đưa mắt
nhìn trộm ba người nọ.

Một lát sau, vị công tử dung mạo xinh đẹp bất phàm
nói: “Ta nghĩ chuyện này không dễ đâu. Nàng đợi ngươi hai lần, sinh cho
ngươi một thằng nhóc. Nếu ngươi trực tiếp đi gặp nàng, dù nàng không giận hờn
ngươi, cũng khó không tránh khỏi sẽ lạnh nhạt với ngươi vài ngày, không quan
tâm để ý gì đến ngươi.”

Vị cẩm y công tử ngồi bên trái vị công tử tuấn tú đang
phe phẩy quạt, vừa nghe xong, cẩm y công tử xoẹt một tiếng khép quạt lại, cười
khẩy một tiếng “Bộ ngươi tưởng nàng là ngươi sao.”

Vị thanh y công tử vốn ngồi im cạnh bàn, nghe đến đó,
vừa hớt lá trà sang một bên vừa hỏi: “Vậy nàng tính làm thế nào đây?”

Vị công tử tuấn tú sửng sốt một lát nhưng không trả
lời.

Nàng lấy tay sờ sờ lên tách trà, bị nóng nên đổi sang
đi sờ tách trà của vị thanh y công tử, cười nói: “Trà của chàng nguội hơn,
hay là hai ta đổi nhé?”

Vị thanh y công tử chỉ cười rồi đổi tách trà của hai
người với nhau.

Vị công tử tuấn tú nhấp một ngụm trà, nói với vị cẩm y
công tử: “Thật ra, chuyện này nói khó cũng không khó lắm, quan trọng là
phải biết người biết ta. Trước khi ngươi đi gặp nàng, hãy tìm một người nàng
không quen biết lân la dọ hỏi xem lòng nàng ra sao, ví dụ như nàng thấy ngươi
là người như thế nào, nghĩ như thế nào về chuyện ngươi đã làm. Đến lúc đó ngươi
chuẩn bị sẵn tâm lý, khi gặp nàng cũng dễ tùy cơ ứng biến hơn. Chỉ là…”

Vị công tử tuấn tú ngừng một lát, hít hà buông tách
trà xuống “Làm sao tìm được một người mà tiểu Đường không quen biết, mà
ngươi lại có thể tin được, người đó phải được việc một chút, thông minh lanh
lợi, mồm miệng mau lẹ, đó mới là vấn đề lớn.”

Vị cẩm y công tử cũng buông tách trà xuống, ngón tay
gõ nhịp trên bàn, chậm rãi nói: “Mao Toại tự tiến cử còn biết khiêm tốn ba
phần. Có ai như ngươi, tự tâng bốc bản thân mình lên tận mây xanh.”

Vị công tử tuấn tú ngây người ra một hồi, không để ý
tới lời hắn nói, chỉ nhìn về phía vị thanh y công tử, nói: “Chàng thấy
sao?”

Vị thanh y công tử nói: “Nàng muốn đi cũng được,
nhưng đừng dây dưa quá lâu, ta và Đại ca sẽ chờ nàng ở tửu quán ngoài ngõ Tam
Điều.”

Vị công tử tuấn tú nhếch miệng cười: “Không lâu
đâu, không lâu đâu.”

Nói xong bèn đứng lên bước ra ngoài lâu. Ánh mặt trời
mùa hè dìu dịu tỏa lên khuôn mặt tuyệt mỹ của vị công tử tuấn tú. Nhưng tư thế
nàng đi có chút khập khiễng, dường như trên đùi đã từng bị thương.

Vết thương ấy là năm ngoái trong trận đánh Bắc Hoang,
Cảnh Phong đã lỡ tay đâm trúng đùi nàng.

Vị công tử tuấn tú này không ai khác chính là khuê nữ
nhà họ Thẩm đã cải nam trang – Thẩm Mi.

Cảnh Phong sững sờ nhìn chân của Thẩm Mi, ánh mắt ảm
đạm dần.

Vân vĩ lang lại nhấp một ngụm trà, giơ cán quạt lên gõ
gõ trên bàn, thản nhiên nói: “Hoàn hồn lại đi!”

Cảnh Phong giật nảy mình, lẩm bẩm nói: “Năm đó
nàng giả làm người què trước mặt ta, không ngờ giờ thì…” Thở dài, lại
bưng trà lên uống một hơi cạn sạch như uống rượu, cười nói: “Theo tính
tình của tiểu Đường, cho dù ngươi có trực tiếp đi gặp nàng, nàng cũng sẽ không
oán hờn gì ngươi đâu.”

“Nhưng đã cách biệt một năm không gặp, nàng lại
sinh cho ngươi một đứa con trai, theo tính tình của ngươi, chỉ sợ là bị gần
hương tình khiếp mà thôi.”

Vân vĩ lang nhíu mày nói: “Vậy thì đã sao? Ta đâu
phải thánh hiền, chẳng qua trên đời này kẻ rảnh rỗi phàm tục quá nhiều. Thất
tình lục dục, cái gì nên có ta đều có.” Nói xong, lại cười giảo hoạt:
“Thật ra chân của tiểu Mi nhi bị khập khiễng cũng hay, an phận hơn, đỡ
phải suốt ngày rảnh rỗi không có việc làm, toàn suy tính cách trêu ghẹo người
khác…”

Tửu quán làm ăn buôn bán cũng không tệ. Quá giờ Ngọ
bỗng dưng có cơn mưa bất chợt rơi xuống, không ít người sau khi vào thành đã
dừng chân nghỉ tạm tại tửu quán Thư gia.

Thư Đường đang ngồi bên quầy, vừa gẩy bàn tính vừa lầm
bầm đọc ra miệng, không chú ý một chút là trong đầu liền lo ra nghĩ vẩn vơ,
nàng ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy một vị công tử tuấn tú đang đứng ngoài
cửa.

Trong khách điếm có không ít người đều bị vị công tử
tuấn tú kia hấp dẫn ánh mắt.

Vị công tử tuấn tú dung mạo vô cùng tuyệt mỹ, tuy có
chút nữ tính nhưng giơ tay nhấc chân đều rất phong lưu tiêu sái.

Thẩm Mi đứng ở cửa tửu quán nhìn xung quanh một lát,
thấy Thư tiểu Đường ra đón, đôi mắt không khỏi ngời sáng lên.

Thư Đường thật thật thà thà nói với nàng: “Vị
khách quan này, bên ngoài hết chỗ, nhưng bên trong còn bàn trống, để ta dẫn
ngài vào.”

Thẩm Mi gật đầu đi theo Thư Đường vào bên trong, vừa
đi vừa lân la làm quen: “Tửu quán này nằm ở vị trí rất khá, khách khứa từ
Nam chí Bắc đi đường mệt mỏi, tất phải dừng chân nghỉ ở đây một lát. Có thể thu
nhập không nhiều lắm, nhưng được cái là nghe được vài câu chuyện tán gẫu, tin
tức từ phương xa cũng đỡ buồn. Rất tốt, rất tốt.”

Lời nói của Thẩm tiểu Mi trước nay thường làm mất lòng
người khác, nhưng có lẽ là vì có duyên với nhau, nên những lời này lại rất hợp
ý Thư Đường.

Thư tiểu Đường dẫn Thẩm Mi đến ngồi xuống bên một
chiếc bàn vuông, gật đầu nói: “Ta cũng thấy vậy, tiền bạc nhiều hay ít, ta
cũng không để ý mấy, chỉ muốn nghe chuyện từ Nam chí Bắc thôi.”

Lại nói tiếp: “Vị khách quan này, muốn uống trà
hay là uống rượu? Có muốn ăn chút điểm tâm không?”

Thẩm Mi nói lung tung một hơi, Thư Đường cái nhớ cái
không.

Cuối cùng, Thư Đường nhìn Thẩm Mi một lát rồi hỏi:
“Vị khách quan này, ngài không phải là người Nam Tuấn quốc phải
không?”

Thẩm Mi nghe vậy, nhanh nhẹn bỏ tách trà xuống, chắp
tay nói: “Mới gặp cô nương mà cứ ngỡ như là đã quen lâu, nên ta cũng quên
tự giới thiệu. Tiểu đệ họ Thẩm, tên một chữ Phong, là người Vĩnh Kinh thành Anh
Triêu quốc, không biết…”

“Thẩm công tử là người Vĩnh Kinh thành?” Thư
Đường sửng sốt.

Thẩm Mi giọng điệu vô cùng kinh ngạc, thăm dò hỏi
“Sao vậy? Chẳng lẽ cô nương có quan hệ gì với Vĩnh Kinh thành hay
sao?” Nói xong, lại phủi phủi chiếc ghế trước mặt, nói “Cô nương, xin
đừng khách sáo với ta, mời ngồi xuống nói chuyện.”

Thư Đường nhìn thoáng qua trong tửu quán, thấy mấy gã
sai vặt có thể tự xoay sở được, liền ngồi xuống, ngập ngừng nói: “Thẩm
công tử, ngươi, ngươi có thể kể cho ta nghe chút chuyện ở Vĩnh Kinh thành Anh
Triêu quốc được không…”

Thẩm tiểu Mi sinh ra ở Vĩnh Kinh, lớn lên ở Vĩnh Kinh,
nên khá rành mọi ngõ ngách trong thành, nàng bèn đem chút chuyện trên trời dưới
đất từ cấm cung đến trong thành xổ ra, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn trở
thành bằng hữu của Thư Đường.

Hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, mãi đến khi
hoàng hôn buông xuống, mặt trời chiều ngã về hướng Tây.

Thẩm Mi thấy sắc trời đã muộn, mặt lộ vẻ do dự.

Thư Đường thấy thế, bèn nói: “Thẩm Phong tiểu ca,
ngươi gặp chuyện gì khó khăn hay sao?”

Thẩm Mi nhìn khắp xung quanh, thấy không có ai khả
nghi, bèn kéo ghế lại gần Thư Đường, nói: “A Đường muội muội, ta muốn hỏi
thăm ngươi chuyện này.”

“Ừ, ngươi hỏi đi!”

“Ta nghe nói…” Thẩm Mi ngừng một lát
“Trong Kinh Hoa thành có một chỗ gọi là Phù Sinh đường, là đệ nhất….khục
khục….thanh lâu trong Kinh Hoa thành, có đúng không?”

Thư Đường ngẩn ra: “Chuyện này… Ta cũng không
rành mấy. Nhưng ta cũng có nghe nói qua tên hai ba tòa thanh lâu nổi tiếng,
hình như có một tòa như thế.”

Thẩm Mi lại hỏi: “Vậy ngươi có thể dẫn đường cho
ta đến đó được không?”

Thư Đường ngẩn ngơ.

“Thẩm Phong tiểu ca, ngươi…”

Thẩm Mi bịa chuyện nói: “A Đường muội xin đừng
hiểu lầm, ta đến thanh lâu này là vì muốn tìm một vị muội muội đã thất lạc nhiều
năm. Nếu có thể tìm được thì tốt quá, nếu không, aizz…”

Rời khỏi tửu quán Thư gia thì trời đã tối sầm. Vân vĩ
lang và Cảnh Phong biết tính Thẩm Mi nên đã ăn cơm tối trước rồi mới đến tửu
quán chờ nàng. Thẩm Mi vừa đến liền đem tình hình chung thuật lại, biết
Vân-Cảnh hai người đã ăn cơm xong, không khỏi than thở, nói: “Thật đáng
tiếc! Ta vừa đàm đạo với tiểu Đường thật lâu, mới gặp mà như đã quen lâu. Cuối
cùng, nàng còn giới thiệu vài món ngon ở miền Nam này cho ta. Ta nghe nói có
một chỗ rất tuyệt, tính cùng các người đi thử. Ai dè các người đã ăn rồi, mà ta
xưa nay vốn rất hiểu ý người khác, chi bằng hôm nay để ta xung phong đi trước,
nếu ngon thì mai chúng ta đến đó ăn chung.”

Nói xong lập tức rảo bước đi về phía con đường có ánh
đèn rực rỡ chói chang nhất trong thành.

Đi mới được mấy bước, Thẩm Mi chợt thấy bên hông nhẹ
bỗng đi, nàng giơ tay lên sờ sờ, đờ đẫn xoay người lại.

Chỉ thấy nơi đầu đường, Vân Trầm Nhã nhàn nhã nói
cười, còn sắc mặt Cảnh Phong lạnh nhạt hờ hững, trong tay đang cầm đúng là túi
tiền to đùng của nàng.

Thẩm Mi ngẩn ra, rồi vui vẻ chạy lại, muốn giật lại
túi tiền trong tay Cảnh Phong.

Cảnh Phong cao hơn nàng nửa cái đầu, lại giơ túi tiền
lên cao, dù chân nàng không bị khập khiễng cũng không thể với tới.

Vân vĩ lang nói: “Ta nghe nói trong thành có một
tòa thanh lâu tên là Phù Sinh đường, cô nương trong lâu rất xinh đẹp, mà tiểu
quan cũng không tệ chút nào.”

Mặt Cảnh Phong giận đến tái xanh đi.

Thẩm Mi kinh hãi, vội vã nói: “Ta tuyệt đối không
biết tòa thanh lâu đó có tiểu quan. Đó giờ ta dạo khắp thanh lâu trong Vĩnh
Kinh thành, uống gần hết hoa tửu Anh Triêu quốc. Giờ đến Nam Tuấn quốc này, hai
nước khác nhau, chỉ muốn đến thanh lâu xem qua một chút thôi. Ta đến Phù Sinh
đường để mở mang kiến thức, không phải là vì tiểu quan, càng không phải vì kỹ
nữ…”

Nói xong, lại nhón chân lên tính đoạt lại túi tiền.

Cảnh Phong sầm mặt, nhét túi tiền vào trong lòng, hờ
hững nói: “Về khách điếm!”

Vân vĩ lang mở quạt ra phe phẩy, vừa đi về phía trước
vừa cười rộ lên: “Nhà người ta đều là tướng công đi thanh lâu, phu nhân
ngăn cản, còn các ngươi thì ngược lại, phu nhân đi thanh lâu lại bị tướng công
giật mất túi tiền.”

Châm chọc xong, hắn đã bỏ đi được một đoạn đường khá
xa.

Chỉ còn lại Thẩm Mi và Cảnh Phong đứng ngẩn ngơ nhìn
nhau.

Trăng sáng mênh mang, đèn đuốc rạng ngời. Nhất thời
cảnh như mộng như ảo.

Thẩm Mi nhìn theo bóng lưng của Vân vĩ lang, nhớ lại
ước hẹn cùng Thư tiểu Đường hôm nay, trong lòng không khỏi vui vẻ lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.