Đầu cầu đá bên hồ nước, bốn phía đều vô cùng hỗn loạn.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Hai đội thị vệ phân ra đứng hai bên,
một gã thái giám cẩn thận bước về phía trước, xốc lên màn kiệu.
Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ đã gần ngũ tuần nhưng mặt mày vẫn
giữ nguyên nét thanh tú tuấn lãng. Hắn nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt dừng
lại trên người Vân Trầm Nhã và Cảnh Phong, gật đầu chào: “Đại hoàng tử,
Nhị hoàng tử.”
Hôm nay Cảnh Phong vốn lấy thân phận “Mục Lâm
Giản” đi gặp mặt Nam Tuấn vương. Lúc này Đỗ Kỳ gọi hắn là “Nhị hoàng
tử”, hơn nữa lại đích thân đến Minh Hà Thiên uyển, rõ ràng là đã biểu đạt
một phần thành ý.
Nguyễn Phượng nghe xong câu “Nhị hoàng tử”,
sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Vân Trầm Nhã và Cảnh Phong đáp lễ, Đỗ Kỳ lại nói:
“Hai vị hoàng tử đường xa đến đây, Nam Tuấn quốc ta đón tiếp hơi có chút
chậm trễ.”
Vân Trầm Nhã nghe xong, không nhịn được cười xòa một
tiếng. Lúc này, Tư Không Hạnh đã tạm thời điểm huyệt cầm máu giúp hắn. Vân vĩ
lang mở quạt ra, chỉ chỉ vào vết thương bốn phía khắp người mình, chậm rãi nói:
“Đạo đãi khách như thế này quả thật không hay lắm.”
Thi thể hắc y nhân còn rải rác khắp bốn phía, hồ nước
xanh rì ban đầu nay nhuộm máu đỏ sậm. Mà bảy tên tử sĩ còn lại vẫn đứng tại
chỗ, chưa dám rời đi.
Thần sắc Đỗ Kỳ vẫn ung dung như cũ. Hắn phẩy nhẹ tay
áo như muốn tạo chút gió cho phai bớt mùi tanh nồng trong không khí, “Vậy
theo ý Đại hoàng tử, chuyện hôm nay nên xử trí như thế nào?”
Vân Trầm Nhã hiểu được nguyên nhân bảy tên tử sĩ này
vẫn ở lại chỗ cũ.
Bảy người bọn họ là sát thủ Lục vương phủ lén nuôi
dưỡng. Nay sự việc bại lộ, bọn họ đành ở lại ngay tại chỗ chịu hình phạt, nếu
bọn họ trốn đi, sẽ khiến Nam Tuấn vương có cớ để xét xử định tội Đỗ Lương.
Nhưng nguyên tắc của Vân vĩ lang xưa nay vốn là: người
nào tổn thương đến ta dù chỉ một chút, ta sẽ giết cả nhà người đó. Nay những
người này khiến hắn bị thương nặng như vậy, tất nhiên là sói sẽ không buông tha
cho bọn họ.
“Tất nhiên là…” Vân Trầm Nhã cong môi
cười, ánh mắt thản nhiên đảo qua bảy tên tử sĩ, gằn từng tiếng nói: “Xử tử
bọn họ.”
Đỗ Kỳ ngẩn ra.
“Xử tử bọn họ, đưa thi thể đến…Lục vương
phủ.”
Đôi đồng tử của Đỗ Kỳ co rút mạnh, hắn híp hai mắt lại
nhìn về phía Vân Trầm Nhã, một lát sau cười rộ lên nói: “Đại hoàng tử cho
rằng những lời này nói ra trước mặt mọi người có ổn hay không?”
Lời của Vân Trầm Nhã rõ ràng là nói chủ mưu việc hôm
nay chính là Lục Vương gia Đỗ Lương.
“Quả thật không ổn mấy.” Vân vĩ lang thản
nhiên nói “Nhưng những người đả thương ta hôm nay còn đường sống hay
sao?”
“Còn nữa, hôm nay Nam Tuấn vương đã đồng ý tới đây,
chẳng lẽ không phải là muốn mượn tay ta diệt trừ mối họa lớn trong lòng mình
hay sao?”
Lời nói vừa dứt, mọi người trong Quỳnh Hoa tiểu tạ đều
nín thở, trong phút chốc, bốn phía đều vô cùng yên tĩnh.
Trên mặt Đỗ Kỳ cũng không lộ vẻ kinh ngạc gì mấy, duy
chỉ có đôi mắt hắn chợt sáng chợt tối khiến người ta không thể nắm bắt hắn đang
nghĩ gì. Nhưng viên thái giám bên cạnh Nam Tuấn vương dường như không nhịn nổi,
hạ giọng nói: “Ăn nói bừa bãi, Hoàng Thượng sao có thể…”
Hắn còn chưa dứt lời, chỉ nghe “phập” một
tiếng, một lưỡi đao sắc bén xé gió lướt đi trong không trung, cắm thẳng vào cổ
một tên tử sĩ. Trong khoảnh khắc, máu tươi văng ra khắp nơi, không ai còn dám
lên tiếng nữa.
Vân Trầm Nhã thu tay về “Chuyện hôm nay ta đã
biết rõ, không cần phải che giấu nữa!” Nói xong, hắn dời ánh mắt nhìn về
phía Đỗ Kỳ, chậm rãi lấy ra một vật trong cổ tay áo, giọng điệu khí phách sắt
đá: “Nam Tuấn vương, Anh Cảnh Hiên ta đến cấm địa Kinh Hoa thành của ngươi
lại bị đón tiếp như thế này. Một thân đầy vết thương ta còn chưa tính toán với
ngươi. Nếu tính, hậu quả như thế nào, ngươi cứ đợi mà xem!”
Vật trong tay hắn xanh biếc tỏa ánh vàng rực rỡ, chính
là ngọc tỷ tượng trưng cho Hoàng quyền Anh Triêu quốc.
Mọi người ai nấy chấn động, trên mặt kinh hãi. Chỉ mỗi
Đỗ Kỳ thản nhiên cười: “Vậy đợi Đại hoàng tử bình phục, mời đến Hoàng cung
Nam Tuấn quốc ta, cùng phụ tử Đỗ Lương bàn bạc lại việc này.”
Nói xong, hắn phất tay một cái, xoay người bước vào
kiệu: “Bãi giá, hồi cung.”
Ánh chiều tà nhuộm một màu đỏ rực khắp Minh Hà Thiên uyển,
sắc đỏ lan tỏa lên rừng trúc xanh um, lan tỏa lên dãi đá ven hồ. Một chiếc xe
ngựa ngừng trước cửa rừng trúc, Bạch Quý nhảy xuống xe, thấy Vân Trầm Nhã toàn
thân thương tích, tuy có chút lo lắng, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Lão tiến lên phía trước hai bước, quỳ xuống đất hành
đại lễ, nghiêm trang nói: “Đại hoàng tử vì giang sơn xã tắc Anh Triêu ta
nhọc nhằn vất vả, con dân Anh Triêu quốc ta có một hoàng tử như thế, chính thật
là phúc lớn trời ban, thần Bạch Quý vô cùng cảm kích.”
Vừa rồi vận hết sức lực còn lại cố gắng chống đỡ
thương thế, làm cho Nam Tuấn vương phải đem hết mười phần thành ý ra hợp tác
với hắn, nay Vân Trầm Nhã đã không còn chút khí lực nào nữa. Hắn được Cảnh
Phong đỡ lấy, chỉ có thể gượng cười, thở hổn hển nói: “Không cần dùng đến
loại nghi thức xã giao này.”
Bạch Quý nghe giọng hắn hết hơi, vội lấy một lọ thuốc
trong tay áo ra, đổ ra hai viên thuốc đỏ chót cho Vân Trầm Nhã uống.
Mọi người đang định rời khỏi, đột nhiên trong rừng
trúc có người khẽ cười lên một tiếng.
Phương Diệc Phi rũ tay áo đi vòng ra từ trong rừng
trúc. Hắn liếc mắt đánh giá Vân Trầm Nhã từ thấp lên cao rồi chuyển ánh mắt
sang người Cảnh Phong, chậm rãi vỗ tay nói: “Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử,
mưu kế thật tuyệt diệu!”
Mọi người đều dừng bước. Cảnh Phong quay đầu nhìn lại
Phương Diệc Phi.
“Ta vốn còn cảm thấy kỳ lạ, một người như Đại
hoàng tử đây sao lại có thể chỉ bởi vì một lời hứa hẹn với Đường Ngọc mà bất
chấp gian nguy vào nước sôi lửa bỏng, chịu trọng thương để cứu một phế nhân như
ta.”
“Thì ra…” Phương Diệc Phi bẻ một cành trúc
đặt trong lòng bàn tay đùa nghịch “Thì ra ngươi đã sớm biết Đỗ Lương muốn
đả thương ngươi thật nặng vào ngày hôm nay, tương kế tựu kế, cố ý bị thương để
lợi dụng khúc mắc giữa Hoàng Thượng và Đỗ Lương đặt điều kiện với Nam Tuấn
vương.”
“Nhưng chuyện đó cũng không hề gì. Quan trọng là,
ta thật không biết Nhị hoàng tử khi nào thì lại được sắc phong thành nhất phẩm
Quốc sư vậy?”
“Nhưng như vậy cũng tốt, lấy thân phận Quốc sư
chứng kiến Đại hoàng tử nước mình bị thương nặng trong cấm địa Nam Tuấn quốc,
còn để cho Nam Tuấn vương tận mắt chứng kiến, tình huống sống động như vậy,
trong vòng ba mươi năm sau, cho dù bất cứ lúc nào vương triều Anh Triêu quốc
ngươi muốn xuất binh tấn công Nam Tuấn quốc cũng đều có một lý do vô cùng hợp lý,
khiến người ta không phục cũng không được.”
“Kỳ diệu nhất là, Đại hoàng tử ngươi còn giấu
ngọc tỷ tượng trưng cho Hoàng quyền một phương của Anh Triêu quốc trong mình, ở
thời điểm quan trọng đem ra uy hiếp. Ý của ngươi là gì? Ý của ngươi là mặc dù
Anh Triêu quốc ngươi hiện nay trong có loạn thần, ngoài có địch là Bắc quốc,
nhưng các ngươi vẫn có thể phân chia binh lực ra diệt trừ mối họa trong lòng là
Nam Tuấn quốc này trước?”
“Như thế, Hoàng Thượng cũng chỉ còn nước là hợp
tác cùng các ngươi. Bề ngoài là hắn mượn tay ngươi trừ bỏ Đỗ Lương. Nhưng trên
thực tế là Anh Triêu quốc ngươi mượn tay hắn làm cho Liên Binh phù trở về với
cát bụi!”
Phương Diệc Phi vừa nói vừa cười ha hả. Tiếng cười thê
lương của hắn vang vọng tận bầu trời cao mênh mang.
“Tuyệt, thật sự là rất tuyệt! Ba năm trước, ta
muốn dùng Liên Binh phù triệu tập binh lực, mở rộng lãnh thổ Nam Tuấn quốc,
nhưng lại bị phụ tử Đỗ Lương phản bội, bị Nam Tuấn vương lợi dụng, dùng thủ
đoạn giả dối diệt nhà của ta, Đường gia, Thu gia…ba Đại gia tộc.”
“Nhân quả tuần hoàn, hôm nay Phương Diệc Phi ta
thật may mắn ba đời mới được chứng kiến cảnh Đỗ thị gia tộc nhà bọn họ bị hại,
bị làm quân cờ cho kẻ khác!”
Hắn kích động hăng máu nói một hồi, nói tới lời cuối
cùng, thanh âm đã trở nên khàn khàn.
Cảnh Phong lẳng lặng nhìn Phương Diệc Phi vịn cây trúc
mà cười phát tiết, trong lòng không khỏi chấn động.
Ba năm trước người này cũng nghênh ngang đắc ý, lòng
mang hoài bão muốn lập công trạng vĩ đại như bản thân Anh Cảnh Phong hắn ở cuộc
chiến Bắc Hoang.
Nhưng phàm hễ đầy quá thì tràn, kiêu căng quá sẽ đâm
ra thiếu sót. Trên đời này, chỉ có người nào lòng dạ rộng rãi, tâm tình ung
dung, lãnh đạm mà trầm tĩnh, mới có thể chân chính vượt qua sóng gió, gánh vác
giang sơn.
Cũng chỉ có người như thế mới có khí phách chân chính
của một vị đế vương.
Chỉ là người như vậy quá hiếm hoi ít ỏi, không phải là
Anh Cảnh Phong, lại càng không phải là Phương Diệc Phi.
Cảnh Phong nghĩ đến đây, không nhịn được ngước mắt
nhìn về phía huynh trưởng của mình. Dù lúc này hắn bị thương trông nhếch nhác
thảm hại, nhưng toàn thân hắn vẫn ẩn chứa một khí thế quý phái như cũ.
“Ngươi nói mấy chuyện này với ta để làm gì?”
Vân Trầm Nhã vẫn thản nhiên nở nụ cười.
“Hôm nay ta tới cứu ngươi quả thật là vì tiện tay
mà thôi. Giờ ngươi được tự do, cũng không cần theo ước định giữa ta và Đường
Ngọc lúc trước, ngươi muốn đi đâu thì đi. Nhưng mà…” Vân Trầm Nhã nhíu
mày, ánh mắt lộ vẻ nghiền ngẫm “Ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu thôi, hôm
nay bọn cung nữ, thị vệ, thái giám may mắn được chứng kiến biến cố trong Minh
Hà Thiên uyển này, mấy ai có mạng sống tiếp?”
“Tất nhiên, thân phận ngươi đặc biệt hơn, có lẽ
vẫn có thể tạm sống qua ngày. Nhưng nếu ngươi ngông cuồng gây chuyện xằng bậy,
Đỗ Kỳ cũng sẽ không lưu mạng lại cho ngươi đâu.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khiến cho Phương Diệc Phi rơi
vào bước đường cùng mà bí lối.
Phương Diệc Phi nghe vậy, đồng tử co rút mạnh lại.
Trong nhất thời nổi cơn tức giận. Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại cười rộ lên:
“Mặc dù ta bị giam lỏng, nhưng nghe được không ít tin buồn cười từ ngoài
cung. Gần đây nghe được một ít chuyện thú vị.”
“Không biết…” hắn bước lên phía trước vài bước
“Không biết chuyện hôn nhân giữa Đại hoàng tử và Thư tiểu Đường kia rốt
cuộc ra sao rồi?”
Thân hình Vân Trầm Nhã hơi khựng lại.
Phương Diệc Phi thấy thế, càng cười đến vô cùng vui
vẻ: “Đúng rồi, ba năm trước Đại hoàng tử tìm mọi cách phục hồi Liên Binh
phù. Thật ra phương pháp này rất đơn giản, chỉ cần dùng máu của một
người.”
“Người đó là ai, Đại hoàng tử ngươi có muốn biết
không?”
Yết hầu trào lên một vị tanh tưởi, Vân Trầm Nhã nhắm
mắt nín thở, chậm rãi nuốt xuống ngụm máu trong cổ họng.
Hắn quay đầu lại, đột nhiên nở nụ cười: “Ta không
muốn biết.”
Phương Diệc Phi cả kinh, cười rộ lên: “A,
ngươi…”
“Ngươi có tin hay không…” bỗng nhiên giọng
Vân Trầm Nhã trở nên tàn nhẫn mà quyết tuyệt “Trên đời này, chỉ cần ta
muốn, sẽ không có thứ gì Anh Cảnh Hiên ta không chiếm được, cũng sẽ không có
người nào ta không bảo hộ được!”
Thư Đường đứng canh trước cửa Đường Tửu hiên, ban đầu
nàng chờ trong tiệm, nhưng thấy trời đã hoàng hôn, bốn phía bắt đầu sâm sẩm
tối, nhịn không được ra ngoài cửa, ngóng nhìn xung quanh.
Ngày đó, Nguyễn Phượng đã nói với nàng rất nhiều
chuyện. Tuy nàng hồ đồ nhưng trong đầu cũng hiểu được vài phần. Hôm nay sau khi
nàng thức dậy, bỗng cảm thấy tâm phiền ý loạn. Đi tìm Nguyễn Phượng thì nghe
nói hắn đã vào cung. Đến Đường Tửu hiên tìm Vân Trầm Nhã, đừng nói Vân vĩ lang,
ngay cả đám người Cảnh Phong, một bóng cũng không thấy.
Gã sai vặt ngoài tiệm rượu vốn bảo nàng hôm sau hẵng
quay lại, nhưng Thư Đường vẫn cố ý đứng chờ trước cửa tiệm.
Đầu mùa thu ban đêm hơi lạnh, Thư Đường vừa nhìn xung
quanh vừa thong thả đi đi lại lại cho ấm chân.
Trời càng lúc càng tối dần, ánh đèn nơi đầu đường lấp
lóa như mắt sói trong đêm. Đầu phố, một chiếc xe ngựa đang rong ruổi chạy đến.
Tư Không vén lên màn xe, bất ngờ thấy thân ảnh đang
đứng chờ trước cửa tiệm. Hắn quýnh lên, trong khoảnh khắc không biết làm sao.
Vân Trầm Nhã toàn thân bị tổng cộng chín vết thương, trong đó vết thương bị đao
đâm nơi ngực là sâu nhất. Mới vừa rồi trên xe ngựa tuy đã băng bó lại, mặc dù
đã tạm cầm máu nhưng hắn lại đang bị sốt cao.
Phát sốt khi bị trọng thương là tình huống tệ nhất.
Hai mắt Vân Trầm Nhã như bị một màng sương mù dày đặc
che phủ, mơ hồ nhìn không rõ gì cả. Trong lúc nhất thời, hắn chỉ có thể nhận ra
được vẻ mặt do dự của Tư Không, điệu bộ như muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Vân Trầm Nhã hỏi.
Tư Không suy nghĩ một lát, đáp: “Đại công tử,
tiểu Đường cô nương…đang chờ trước cửa Đường Tửu hiên.”
Vân Trầm Nhã ngẩn ra, một lát sau, hắn chậm rãi nhắm
mắt lại, thấp giọng nói: “Các ngươi xuống xe trước, nói là ta không
về.”
Bạch Quý nghe vậy không khỏi vô cùng sợ hãi. Theo tính
tình Vân vĩ lang, nếu thương thế bình thường, chắc chắn hắn sẽ lợi dụng cơ hội
này thi hành khổ nhục kế để đùa giỡn Thư Đường một trận. Nhưng hôm nay, nghe
giọng điệu của Vân Trầm Nhã, thương thế của hắn nặng đến nỗi ngay cả chính bản
thân hắn cũng không chắc là có qua khỏi hay không.
Cảnh Phong cúi đầu nhìn trang phục Quốc sư trên thân
mình, trầm giọng nói: “Ta ở lại trong xe với Đại ca.”
Xe ngựa dừng trước cửa Đường Tửu hiên, Thư Đường vội
vàng chạy lên đón. Màn xe xốc lên, chỉ có ba người đi ra từ xe ngựa.
Bạch Quý thấy Thư Đường, ra vẻ kinh ngạc nói:
“Tiểu Đường cô nương, sao trễ thế này mà còn ở đây? Đang đợi Đại công tử
sao?”
Thư Đường gật gật đầu, nhịn không được quét mắt nhìn
lên xe: “Bạch lão tiên sinh, Vân quan nhân đâu?”
Bạch Quý cười nói: “Đại công tử và Nhị công tử đi
săn rồi, đường xa thế này, sợ là trở về trễ một chút. Chi bằng tiểu Đường cô
nương về nhà trước rồi ngày mai hẵng quay lại?”
Thư Đường ngây người ra một lát, gật gật đầu. Nhớ đến
tâm trạng hoảng hốt bất thường ngày hôm nay, nàng vội vàng hỏi: “Bạch lão
tiên sinh, Vân quan nhân hắn, hắn có khỏe không?”
Bạch Quý nhíu mày hỏi ngược lại: “Sao có thể
không khỏe được?” Nói xong, vì lo lắng cho thương thế của Vân Trầm Nhã,
Bạch Quý gọi một gã sai vặt lại nói: “Trời đã tối rồi, ra sau hậu viện dắt
một chiếc xe ngựa lại đây, mau đưa tiểu Đường cô nương về nhà.”
Thư Đường nghe vậy, trong lòng chùng xuống. Trước mắt
còn một chiếc xe ngựa trống mà Bạch Quý cũng không có dùng đến. Nàng chợt nhớ
lại lời nói của Nguyễn Phượng trước kia…
Thư Đường đột nhiên rũ mắt xuống nói: “Bạch lão
tiên sinh, không cần đâu. Ta đến bằng xe lừa, tự mình về được rồi.”
Nói xong, nàng tạm biệt ba người bọn Bạch Quý rồi lập
tức đi về hướng sau ngõ hẻm. Bạch Quý thấy thế, không khỏi nhẹ nhàng thở phào
ra, nhưng đúng lúc này, trong lúc lão không kịp phòng bị, Thư Đường lại bất ngờ
quay trở lại. Nàng một tay chống lên thành xe, một tay xốc lên màn xe, ngã vào
trong xe ngựa.
Một mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi. Nàng cuống
quít bò lên, vừa ngẩng đầu dậy đã đối diện với một cặp mắt vừa đờ đẫn kinh ngạc
vừa mông lung mê ly.
Tim Thư Đường đập thình thịch, sau một lúc lâu, nàng
nghe được thanh âm run rẩy của chính mình: “Vân, Vân quan nhân?”