Vô Sắc Công Tử

Chương 57



Giữa chính Ngọ, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống đầu
tường, chân tường khuất nắng sinh ẩm ướt ngột ngạt. Cảnh Phong nheo mắt lại
nhìn người vừa đến. Người ấy dáng điệu vẫn như trước, vẻ mặt luôn nhàn hạ ung
dung, cười rộ lên vô cùng phong hoa tuyệt đại.

Anh Cảnh Hiên khí chất vương giả bẩm sinh, không ai có
thể so sánh với hắn.

Cảnh Phong trầm mặc gọi: “Đại ca.”

Vân vĩ lang nhíu mày liếc hắn một cái, phủi phủi mặt
quạt, nhìn Bạch Quý.

“Bạch lão tiên sinh, hình như ngươi…nợ ta một
lời giải thích?”

Bạch Quý sợ đến mức cả người run rẩy muốn khụm gối quỳ
xuống ngay tại chỗ. Cảnh Phong thấy thế, không khỏi nhăn mày, tiến lên hai bước
nói: “Đại ca, chuyện này không liên quan đến Bạch đại nhân!”

Ánh mắt Vân Trầm Nhã lướt qua hai người bọn họ, gấp
quạt lại, thản nhiên nói: “Về Vân phủ đã rồi nói sau.”

Trong căn phòng bên hông hậu viện Vân phủ, Tư Không
Hạnh đứng một bên đợi ba người nghị luận. Vân Trầm Nhã nghe Cảnh Phong nói
xong, ngón tay gõ lên mặt bàn ba cái, bình tĩnh nói: “Không được.”

Cảnh Phong sửng sốt, rũ mắt xuống, rồi lẳng lặng đáp
lại một câu: “Ý ta đã quyết.”

Vân Trầm Nhã liếc hắn một cái, như không hề nghe thấy
lời nói vừa rồi, suy tư một lát rồi nói với Bạch Quý: “Chuẩn bị thêm một
gian phòng cho Phong nhi.”

Cảnh Phong ngẩn người ra, ngẩng đầu nhìn Vân Trầm Nhã.

Vân Trầm Nhã nói: “Chuyện Liên Binh phù chưa
xong, Kinh Hoa thành của Nam Tuấn quốc này vốn là một nơi đầy thị phi. Lần này
ngươi đến đây cứ xem như là đi du ngoạn cho khuây khỏa. Chuyện mới vừa rồi, sau
này đừng bao giờ đề cập đến nữa.” Nói xong, hắn đứng dậy, lúc bước ngang
qua mặt Cảnh Phong thì ngừng lại “Cũng không cần tìm cách uy hiếp ta,
chuyện này, dù bất cứ giá nào ta cũng sẽ không chấp thuận.”

Bọn ba người Bạch Quý nín thở đến cứng người lại, lẳng
lặng nhìn Vân Trầm Nhã phất tay áo bỏ đi. Từ khi đến Nam Tuấn quốc này, bọn họ
chưa bao giờ thấy Vân vĩ lang tức giận như thế.

Yết hầu Cảnh Phong giật giật, lúc Vân Trầm Nhã đẩy cửa
phòng bước ra, hắn gằn từng tiếng nói: “Nếu đại ca không đồng ý, vậy cứ
coi như ta chưa bao giờ đến đây. Nhưng mối thù của tiểu Ngộ, mối thù của hàng
ngàn hàng vạn tướng sĩ ở Bắc Hoang, dù bất cứ giá nào ta cũng phải báo.”

Vân Trầm Nhã ngừng bước, mãi một lúc sau hắn mới xoay
người lại. Ánh nắng ấm áp sáng rực quanh người hắn, nhưng nụ cười trên mặt hắn
lãnh liệt không nói nên lời: “Ngươi đừng quên, chính thê Liễu Ngộ của
ngươi là vì ngươi mà chết, nếu muốn báo thù, sao ngươi không tự xuống tay với
bản thân mình trước?”

Giọng điệu tuy nhẹ, nhưng từng chữ từng chữ sắc bén
như đao cứa vào trái tim của Cảnh Phong. Sắc mặt Cảnh Phong trắng bệch, không
khỏi lui về sau mấy bước.

Vân Trầm Nhã cười khẽ một tiếng, bình tĩnh nói:
“Liễu Ngộ qua đời, ngươi ngay cả bản thân mình còn không vượt qua được,
huống hồ gì nói đến chuyện báo thù?”

Cảnh Phong nhắm mắt lại, bàn tay rũ bên hông dần dần
siết chặt lại thành quyền, hết nắm rồi buông. Qua một lúc lâu, hắn thấp giọng
nói: “Đại ca, cuộc chiến Bắc Hoang quả thật là lỗi của ta. Ta không nên…
dốc toàn lực liều lĩnh một mất một còn với quân của Oa Khoát quốc. Lúc ấy, tiểu
Ngộ đã khuyên ta nên nhẫn nại chờ viện binh. Nếu ta nghe lời nàng thì ngàn vạn
tướng sĩ, còn có tiểu Ngộ nữa, cũng sẽ không bị chết như vậy!” Nói đến
đây, đột nhiên Cảnh Phong ngẩng đầu “Đại ca, nếu có một ngày, ngươi chỉ vì
bản thân mình mà hại chết hàng ngạn hàng vạn tính mạng, hại chết người ngươi
yêu thương nhất, ngươi sẽ làm sao?!”

Ngoài hiên có trận gió lùa vào, thốc tà áo Vân Trầm
Nhã bay lên. Hắn lạnh lùng cười rộ lên: “Vì thế, ngươi đem hậu sự gửi gắm
cho ta, muốn một mình lén xông vào nơi đóng quân của Oa Khoát quốc? Vì thế, tuy
ngươi biết rõ làm như vậy là mất lý trí, còn xin ta cho mười tên ảnh vệ tháp
tùng theo ngươi? Đến lúc đó, nếu ngươi có chết, cùng lắm cũng chỉ xuống cửu
tuyền gặp mặt Liễu Ngộ mà thôi. Vậy còn tính mạng của mười người đó thì
sao?”

Đôi đồng tử đen của Cảnh Phong như có ngọn lửa lúc
sáng lúc tối bập bùng không ngừng, cuối cùng lịm dần rồi tắt hẳn như một đống
tro tàn.

Tư Không Hạnh thấy thế không đành lòng, bèn khuyên
nhủ: “Nhị công tử, thật ra chuyện không phải là…”

“Tư Không!” Đột nhiên, Vân Trầm Nhã trầm
giọng kêu lên một tiếng.

Tư Không Hạnh ngẩn ra nhìn Vân Trầm Nhã, chỉ thấy nụ
cười nhẹ nơi khóe miệng vừa rồi của hắn mất hẳn. Rõ ràng là đang giữa hè, nhưng
đại sảnh tràn ngập áp lực lạnh căm căm như trời đông giá rét.

Bốn phía thật im lặng, Cảnh Phong ngước mắt lên, thấy
trong vườn hoa ngoài phòng có một cây liễu xanh lay động trong gió. Trong lòng
hắn chùng xuống, giật mình nhớ lại thuở ban đầu khi bọn họ gặp nhau. Vị cô
nương kia đứng dưới tàn liễu rũ, vẻ mặt tò mò nhìn hắn, nói: “Ta không có
tên, chuyện lúc trước ta đã quên hết, ngươi cứ gọi ta là Liễu Ngộ đi.”

Liễu Ngộ, gặp nhau dưới tàn liễu mùa hè.

Thật ra Cảnh Phong biết Vân Trầm Nhã nói không sai.
Hắn không những làm việc nông nỗi kích động, đã hơn một năm rồi hắn cũng không
có cách nào thoát khỏi bóng ma chuyện cũ. Nhưng có một số việc nói thì dễ, làm
mới khó.

Cảnh Phong trầm giọng nói: “Đại ca, ta…”

“Hiện giờ ngươi ở đâu?” Vân Trầm Nhã đột
nhiên hỏi, gõ gõ cán quạt trong lòng bàn tay, nói tiếp “Ta đi xem cùng
ngươi.”

Cảnh Phong ngẩn người. Một lát sau, hắn cúi đầu ra
khỏi phòng, vừa đi vừa nói: “Đại ca muốn đến thì đến, chuyện đã đến nước
này, hai ngày nữa ta sẽ rời khỏi nơi đây.”

Vân Trầm Nhã liếc hắn một cái, phất phất tay áo, bỏ đi
thẳng một mạch.

Còn lại ba người – Bạch Quý, Tư Không Hạnh và Tư Đồ
Tuyết – ba mặt nhìn nhau, đang
muốn đi theo, chợt thấy Vân Trầm Nhã ngừng bước, nghiêng người quét một ánh mắt
sắc bén lại. Bạch Quý đành phải ngừng lại.

Tư Không Hạnh nghĩ lại chuyện vừa rồi, xoay người chắp
tay lại nói: “Bạch lão tiên sinh, tại hạ có một chuyện cảm thấy vô cùng
khó hiểu, tại sao Đại công tử không nói cho Nhị công tử biết Thẩm Mi tiểu thư
chính là Liễu Ngộ, mà cuộc chiến Bắc Hoang hai năm trước cũng không phải hoàn
toàn là lỗi của hắn?”

Bạch Quý lườm hắn một cái: “Hiện tại không phải
lúc nói chuyện này.” Nghĩ nghĩ, lo lắng nói “Nhị công tử tính tình
quật cường, Đại công tử hôm nay lại nổi giận, sợ rằng hai người không tránh
được một trận động thủ.”

Tư Không Hạnh nghe vậy, cũng lo lắng nhăn mày lại.

Lúc này, Tư Đồ Tuyết bỗng nhiên do dự rồi nói:
“Tư Không, Bạch lão tiên sinh, ta nhớ là dường như tiểu Đường cô nương còn
đang chờ ở tiền sảnh?”

Lời này vừa ra, Tư Không và Bạch Quý liếc mắt nhìn
nhau, Bạch Quý chụp mạnh lên ót một cái, nói “Đúng vậy, không phải còn có
tiểu Đường Đường nhà họ Thư nữa sao!”

Vân Trầm Nhã và Cảnh Phong vừa ra khỏi Đường Tửu hiên
đã nghe một tràng tiếng chuông đinh đinh đang đang vang lên từ đầu đường. Thư
Đường cười sáng lạn, nhảy xuống từ xe lừa, nói: “Mục công tử, thì ra ngươi
thật sự là đệ đệ của Vân quan nhân.”

Cảnh Phong sửng sốt, rũ mắt xuống mà không trả lời.

Vân Trầm Nhã liếc hắn một cái, nói với Thư Đường:
“Sao lại chờ ở đây?”

Thư Đường chỉ chỉ vào chiếc xe lừa, nói: “Lúc nãy
Tư Không công tử nói với ta là ngựa của Đường Tửu Hiên ăn bậy nên bị đau bụng,
không kéo nổi xe ngựa, mà Vân quan nhân muốn cùng đi với Mục công tử một chuyến
về nhà, bảo ta đánh xe lừa này đưa các ngươi đi.”

Nói xong, không đợi Vân Trầm Nhã và Cảnh Phong lên
tiếng trả lời, Thư Đường chạy lại bên cạnh con la, xốc màn lên, nói: “Xe
lừa này hơi bị nhỏ nhưng vẫn có thể ngồi được hai người. Vân quan nhân, Mục
công tử, ta đã chuẩn bị sẵn hai đệm mềm cho các ngươi rồi.”

Vân Trầm Nhã và Cảnh Phong đồng thời ngẩn ra, không
biết trả lời như thế nào.

Thư Đường thấy bọn họ như vậy, lại nghĩ rằng bọn họ
chê xe lừa mất thể diện. Nàng chạy ra trước xe, vỗ về hai con la, thành thật
nói: “Vân quan nhân, Mục công tử, hai con la này mặc dù không chạy nhanh
như ngựa, nhưng la nhà ta nuôi rất kỹ.” Nghĩ nghĩ, nàng lại nói: “Nếu
các ngươi không thích chiếc xe này, ta đổi sang xe ngựa của Vân phủ cũng
được.”

Cảnh Phong nghe vậy, không nhịn được nói: “Tiểu
Đường cô nương đừng hiểu lầm, không phải ta và… Đại ca chê chiếc xe lừa này
đâu.”

Thư Đường nghe một tiếng “Đại ca” này, nhịn
không được đưa mắt nhìn về phía Vân Trầm Nhã. Vân vĩ lang bị nàng nhìn, không
hiểu gì nên trố mắt ra nhìn lại, một lát sau, chỉ thấy Thư Đường mím môi cười
rộ lên như rất vui sướng.

Chỗ Cảnh Phong ở cách Đường Tửu hiên cũng không xa. Xe
lừa chạy một lúc sau đã dừng lại trước một tòa trạch phủ.

Ánh mặt trời chiều rất gay gắt, Thư Đường buộc xe lừa
dưới gốc cây đại thụ, giơ tay khum khum che trước trán. Vân Trầm Nhã thấy thế,
vừa mở quạt ra che nắng cho nàng vừa nói với Cảnh Phong: “Hai năm nay
ngươi đều ở một mình sao?”

Thân hình Cảnh Phong như cứng lại, một lát sau, hắn
đáp: “Sau khi cuộc chiến Bắc Hoang kết thúc thì nổi lên bệnh ôn dịch. Ta ở
lại Hương Hợp trấn nửa năm, sau khi bệnh dịch được khống chế, ta mới rời
khỏi.” Nói xong, hắn đẩy cánh cổng lớn ra.

Tòa nhà vừa cũ vừa nhỏ, đi sâu vào bên trong liền thấy
một bụi hoa dâm bụt trong viện. Dưới hàng liễu rũ lượn lờ là một cái giếng cổ.
Vân Trầm Nhã vào trong viện, chỉ cảm thấy tòa nhà này quá mức đơn sơ, mà Cảnh
Phong đường đường là Nhị hoàng tử, không những vứt bỏ hết công danh, mà còn
chịu thiệt ở lại một nơi như thế này. Ánh mắt hắn buồn bã, trầm giọng nói:
“Ngươi đi thu dọn sửa soạn lại đi, chút nữa theo ta về Vân phủ.”

Cảnh Phong nghe xong cũng không lên tiếng trả lời. Hắn
đẩy ra cửa phòng, thấy Vân Trầm Nhã không đi theo, bèn nói với Thư Đường:
“Tiểu Đường cô nương chờ một chút, mùa hè thời tiết nóng nực, ta đi châm
chút trà.”

Đến lúc này Thư Đường mới thấy bầu không khí giữa hai
huynh đệ bọn họ có gì đó không bình thường. Nàng gật đầu với Cảnh Phong, lại
nhìn về phía Vân Trầm Nhã, do dự nói: “Vân quan nhân, Mục công tử
hắn…”

Ánh mắt Vân Trầm Nhã càng ảm đạm hơn nhưng vẫn không
nói gì.

Không lâu sau, Cảnh Phong bưng một mâm trà nhỏ ra.
Trên mâm có một bình trà và hai chén rượu. Lúc này ánh mặt trời bị mây đen che
phủ, trong sân tràn đầy bóng râm mát lạnh. Cảnh Phong rót cho Thư Đường một
tách trà, lui ra sau hai bước, cúi đầu nói: “Đại ca, chuyện ngày hôm nay,
lòng ta đã quyết, chén rượu này xem như ta cáo biệt với đại ca. Sau này nếu đại
ca có thể giúp ta tìm được thân nhân của tiểu Ngộ, Cảnh Phong dù ở bất cứ nơi
đâu cũng xin ghi lòng tạc dạ ân tình này.”

Vân Trầm Nhã sửng sốt, một lát sau, hắn khẽ cười một
tiếng, nâng chén rượu lên xoay xoay trên đầu ngón tay, hỏi: “Vừa rồi ngươi
nói sau khi cuộc chiến Bắc Hoang kết thúc, ngươi ở lại Hương Hợp trấn nửa năm,
sau đó thì sao?”

Cảnh Phong ngẩn ra, ngước nhìn Vân Trầm Nhã, giây lát
sau, hắn nói: “Ta đến Liễu châu đặt mua một tòa nhà, vì khi tiểu Ngộ gặp
ta đã mất trí nhớ nên sau đó ta đi tìm thân nhân cho nàng. Nhưng tìm tìm kiếm
kiếm mãi mà vẫn…”

“Hoang đường!” Cảnh Phong còn chưa nói xong
đã bị Vân Trầm Nhã trầm giọng cắt ngang.

Vân Trầm Nhã ném chén rượu trong tay xuống đất, cười
lạnh nói: “Ta thật không nhớ ta có một đệ đệ không có tiền đồ như
thế!”

Cảnh Phong nhìn chén rượu bể tan tành, rượu trào ra
lênh láng trên mặt đất, yết hầu giật giật, nói: “Mong… Mong đại ca giúp
ta hoàn thành tâm nguyện, nếu đại ca có thể tìm được thân nhân của tiểu Ngộ,
ta…”

“Không phải thân nhân của Liễu Ngộ là ngươi hay
sao?” Đột nhiên Vân Trầm Nhã nói “Như ngươi đã nói, lúc Liễu Ngộ và
ngươi gặp nhau, nàng đã không nhớ chuyện trước kia, cho nên nàng làm Liễu Ngộ,
vì ngươi mà bắt đầu, vì ngươi mà chết, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mỗi một mình
ngươi là thân nhân.”

Hắn khom người nhặt lên một mảnh vỡ của chén rượu, đưa
cho Cảnh Phong, nhạo báng: “Nếu đã không có tiền đồ như vậy, chi bằng tự
cắt cổ mình để xuống dưới gặp nàng, tội gì sống tạm nơi trần thế này?”

Cảnh Phong nghe vậy, ánh mắt chợt vô cùng bi thương.
Một lát sau, hắn nhận lấy mảnh vỡ chén rượu trong tay Vân Trầm Nhã bóp mạnh,
mảnh miểng chai đâm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy giàn giụa.

Thư Đường xem mà trong lòng lo lắng, đang muốn khuyên
Vân Trầm Nhã, nhưng khi nàng quay đầu lại, chỉ thấy Vân Trầm Nhã lặng lẽ đứng
nhìn máu chảy thành giọt trên mặt đất, ánh mắt chợt sáng chợt tối như có ngọn
lửa bập bùng không ngừng.

Cảnh Phong trầm tĩnh nói: “Ừ, mặc dù nàng có chút
giảo hoạt nhưng lòng dạ vô cùng tốt, có một lần nàng cũng nói với ta như thế,
thế gian này tuy lớn, nhưng nàng chỉ có một thân nhân là ta mà thôi.”

Vân Trầm Nhã trầm mặc một hồi, lẳng lặng nhìn Cảnh
Phong, thanh âm cực kỳ bình tĩnh: “Người cũng đã qua đời, nếu cứ mãi chìm
đắm vào chuyện cũ, sẽ vĩnh viễn không thể tiếp tục đi về phía trước. Khi nào
nên buông tha thì buông tha, khi nào nên quyết đoán thì quyết đoán. Nếu ngươi
không thể gượng dậy nổi sau chuyện này, mai sau nếu gặp trở ngại lớn hơn nữa
thì làm sao. Sự kiêu ngạo ngày xưa của ngươi đâu? Sự tự phụ của ngươi đâu?
Không phải ngươi hằng mong muốn tranh đoạt vị trí kia với ta hay sao? Không
phải ngươi vẫn luôn muốn cùng ta quyết phân cao thấp hay sao? Cảnh Phong, khí
phách của ngươi đâu?”

Vân Trầm Nhã nói đến đây, đột nhiên cong môi, ung dung
cười rộ lên. Hắn khoanh tay lại, tựa vào thân cây liễu: “Có phải ngay cả
dũng khí đối mặt với chuyện Liễu Ngộ đã qua đời mà ngươi cũng không có?”

“Phong nhi, nếu chỉ một thất bại như thế đã khiến
cho ngươi sa sút tinh thần, nếu ngươi không thể thoát khỏi bóng ma của chuyện
này, ngươi tin hay không, sau này một khi ta tìm được thân nhân của Liễu Ngộ,
ta sẽ tùy tiện tìm đại một cái cớ cho cả nhà nàng đều xuống dưới cửu tuyền mà
hội ngộ với nàng?”

Cảnh Phong nghe vậy, thân hình lung lay không thể đứng
vững, kinh ngạc hô lên: “Đại ca?”

Vân Trầm Nhã lười biếng cười, nụ cười sáng bừng trong
ánh nắng, ấm áp không thể diễn tả bằng lời. Sau đó hắn nói: “Về phòng mang
kiếm của ngươi ra đây.”

Cảnh Phong ngẩn ra.

Vân Trầm Nhã đứng thẳng dậy, thanh quạt trong tay khẽ
chuyển động cơ quan, chỉ nghe lách cách vài tiếng, mũi đao vô cùng bén nhọn
vươn ra từ mười hai nan quạt.

“Nếu hôm nay ngươi có thể phế một bàn tay của ta,
ta sẽ thu hồi lại lời nói vừa rồi. Sau này, ngươi muốn đi Oa Khoát quốc cũng
được, muốn tìm Liễu Ngộ cũng được, ta cũng sẽ không xen vào chuyện của ngươi
nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.