Hôm sau, Thư tiểu Đường mặc một bộ xiêm y màu vàng
nhạt, bên mái tóc cài một đóa hoa mướp, chuẩn bị đâu vào đó xong, nàng và cha
thẳng tiến Tử Vi đường.
Trời vào thu, khí hậu ôn hòa, nhẹ nhàng khoan khoái.
Ánh mặt trời ấm áp tỏa lên mặt Thư Đường, trông nàng hết sức thật thà hiền hậu.
Thư Tam Dịch kềm không được, an ủi nàng: “Nữ nhi, đừng sợ a.”
Thư Đường nghĩ nghĩ, buồn rầu nói: “Chuyện này
thật oan uổng, ta vốn hơi sợ. Nhưng Nguyễn quan nhân, Đa Hỉ, Tư Không công tử
hôm nay ai nấy đều đến ủng hộ ta. Vân, Vân quan nhân cũng đến, ta tất nhiên là
không sợ.” Ngừng một chút, nàng lại gật gật đầu “Ta thấy ta không thể
để tên ác bá Hồ Thông kia coi thường được.”
Mấy năm gần đây quốc thái dân an, Tử Vi đường lâu nay
nhàn rỗi, vô cùng hoang vắng, hôm nay vất vả lắm lễ đường này mới xảy ra chuyện
náo nhiệt, xung quanh tràn đầy không khí ngồi lê đôi mách.
Đến giờ Thìn, trong lễ đường đầy ắp mọi người đến xem.
Tử Vi đường được xây rất đơn giản. Tuy có ba tầng lầu, nhưng chỉ có một tầng
được sử dụng làm lễ đường phân xử. Trong đường rộng rãi, phía Nam có một cái
đài được dựng lên. Trên đài có một cái bàn bóng loáng dành cho vị quan phân xử,
còn những người đến tranh cãi thì đều đứng trên đài.
Thư Đường nghĩ thanh giả tự thanh, nên không sợ hãi
gì, một mình đứng trên đài. Sống lưng nàng đứng thẳng tắp, nhẫn nại chịu đựng
Hồ Thông đang liệt kê từng tội trạng một của nàng ra.
Những cuộc tranh cãi trong dân chúng, đa phần đều là
vài chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, nhưng Hồ Thông lại phóng đại lên, đầu tiên
là nói Thư Đường nảy sinh lòng độc ác phá hoại hoa cỏ sau hậu viện Phù Sinh
đường, sau đó còn phóng hỏa đốt nhà ở thành Tây của hắn, ý đồ đẩy hắn vào chỗ
chết.
Hôm nay, người phân xử là một vị quan họ Tả, là một
chức quan ngự sử trong triều đình. Nghe Hồ Thông nói xong, Tả ngự sử đưa mắt
nhìn Thư Đường, rồi hỏi Hồ Thông: “Theo bản quan thấy, Thư Đường cô nương
chỉ là một thiếu nữ còn trẻ, làm gì có bản lĩnh phóng hỏa đốt nhà của ngươi?
Nếu thật sự là do nàng gây ra, tại sao nàng lại phải làm ra chuyện như
vậy?”
“Đại nhân có chỗ không rõ.” Hồ Thông nghiêm
trang chắp tay, “Thư cô nương nhìn có vẻ thật thà hiền hậu, nhưng thực ra
võ nghệ rất cao cường. Ngày nọ ta tranh chấp với nàng ta ở đầu đường, với sức
lực của một mình nàng ta, đã đả thương hơn mười người trong bọn của ta. Thảo
dân, thảo dân vốn có một người hầu tùy thân, đã bị nàng ta đánh gãy gân tay gân
chân, từ nay về sau trở thành một phế nhân.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường đều ồ lên. Hồ Thông vỗ
vỗ tay, quả nhiên có một người đỡ một tên tứ chi tàn tật lên đài. Người này
thấy Tả ngự sử bèn than thở khóc lóc, cầu lão làm chủ cho hắn.
Tả Ngự Sử thấy thế, cũng không khỏi suy nghĩ cặn kẽ
hơn. Một lát sau, hắn hỏi: “Thư Đường cô nương, ngươi biết võ công
sao?”
Thư Đường thật thà gật gật đầu, đáp: “Ta
biết.” Nghĩ nghĩ, nàng còn nói: “Nhưng võ công ta không tốt
lắm.”
Tả ngự sử nói: “Đánh người này tàn phế như vậy,
có phải là do ngươi gây ra hay không?”
Thư Đường sửng sốt, cúi đầu buồn bã nói: “Không
phải. Võ công ta không tốt, ngày đó bọn họ nhiều người, ta đánh không
lại.”
Tả ngự sử lại hỏi: “Nếu không phải là ngươi, vậy
ngươi có biết là do người phương nào gây ra hay không?”
Nghe hỏi như vậy, Thư Đường ngẩn cả người. Lúc đó bên
cạnh nàng chỉ có Vân Trầm Nhã. Nàng không có công phu đả thương người này đến
tàn phế, vậy nhất định là do Vân Trầm Nhã làm.
Nhưng bảo nàng ở trên đài khai ra tên của Vân Trầm
Nhã, Thư Đường lại làm không được.
Trầm mặc một hồi lâu, Thư Đường chỉ nói: “Ngày đó
vốn có người đi xem mắt với ta, là… Là tại hắn đã gây sự trước.”
Tả ngự sử lại trầm ngâm: “Nói như vậy, ngươi thừa
nhận là ngươi đã đả thương người khác?”
Thư Đường cúi đầu xuống không nói gì. Qua một lát sau,
nàng nhỏ giọng nói: “Không phải ta cố ý.”
Tả ngự sử hỏi: “Vậy chuyện đốt nhà kia, cũng do
ngươi làm?”
Thư Đường vội vàng nói: “Không đúng, không
đúng.” Nàng ngừng một chút rồi nói “Ta chỉ đánh người thôi, những
chuyện sau đó ta thật không biết. Sau này ta không có liên quan gì đến hắn
nữa…”
Nhưng mọi người đến đây vốn vì chuyện của Uyên Ương
năm xưa, nghe Thư Đường nhận là đã đả thương người khác, những lời kế tiếp của
nàng, còn ai mà tin. Trong lúc nhất thời, mọi người xôn xao, ai nấy đều chỉ
trích Thư Đường.
Trong đám người, đột nhiên có người nở nụ cười, lanh
lảnh lên tiếng: “Cũng
khó trách, bình thường nàng ta ra vẻ ngốc nghếch ngu đần, lúc này lên đài tranh
cãi với người ta mà còn không quên nhắc tới chuyện lẳng lơ đi xem mắt của mình,
quả nhiên là con gái của Uyên Ương, tính tình y như cùng một khuôn đúc
ra.”
Người lên tiếng là Lan Nghi – hoa khôi đầu bảng của
Phù Sinh đường. Tiếng nói vừa dứt, thanh âm bàn tán xôn xao của đám người bên
dưới càng ồn ào hơn.
Lần này, dù Thư Đường có hiền đến mấy đi nữa, cũng
nhịn không được đáp lại: “Ngươi nói bậy, nương của ta không phải là Uyên
Ương. Cha ta nói, nương của ta là một mỹ nhân đẹp người đẹp nết.”
Lan Nghi cười lạnh một tiếng: “Trong mắt tình
nhân đều là Tây Thi, cha ngươi tất nhiên cho rằng nương ngươi là người tốt, nếu
không thì làm gì có ngươi?”
Thư Đường sửng sốt, không khỏi liếc mắt nhìn về phía
Thư Tam Dịch dưới đài.
Sắc mặt Thư Tam Dịch ba hồi trắng bốn hồi xanh, hai
bàn tay nắm lại thật chặt, rũ mắt xuống không nói gì.
Hồ Thông thấy thế, nảy sinh một kế, hắn chắp tay xoay
về phía Tả ngự sử, châm dầu vào lửa nói: “Đại nhân, thật ra muốn biết
nguyên nhân cũng rất đơn giản. Trên đài trong Tử Vi đường này, ai nấy đều phải
khai thật. Đại nhân chỉ cần gọi Thư Tam Dịch lên hỏi một câu, sẽ biết ngay là
mẫu thân Thư Đường có phải là ả kỹ nữ đã gây ra nhiều tội ác năm đó hay không
thôi.”
Tả ngự sử nghe xong, trầm ngâm một lát rồi gật gật đầu
nói: “Truyền Thư Tam Dịch.”
Trong đám đông, Vân Trầm Nhã đứng về phía bên trái. Từ
góc độ của hắn nhìn lại, chỉ thấy Thư Tam Dịch nghe truyền phải lui về phía sau
hai bước mới đứng vững được. Vân Trầm Nhã nhăn mày, dường như đã đoán ra được
chuyện gì. Tư Không Hạnh vốn muốn tiến lên cản lão, nhưng bị Vân vĩ lang giơ
tay ngăn lại.
“Ở đây có chuyện quái lạ phát sinh, nhìn kỹ hẵng
nói.” Hắn bình tĩnh nói.
Trên đài, Tả ngự sử hỏi: “Thư Tam Dịch, Thư Đường
có phải là con gái của ngươi và Uyên Ương hay không?”
Mặt mày Thư Tam Dịch trắng bệch, không lên tiếng trả
lời.
Tả ngự sử hỏi lại một lần nữa, không ngờ Thư Tam Dịch
vẫn không trả lời, chỉ chuyển tầm mắt xuống nhìn đám người dưới đài.
Vân vĩ lang vừa nhàn nhã phe phẩy cây quạt, vừa nhìn
theo ánh mắt của lão. Chỉ thấy trong đám đông, như ẩn như hiện có một góc áo
bằng vải bố thoáng qua, trong giây lát lại không thấy nữa. Động tác quạt của
hắn bỗng dưng ngưng lại, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Thư Tam Dịch cắn răng
nói: “Bẩm đại nhân, phải. Tiểu Đường nàng… là, là nữ nhi của ta và Uyên
Ương.”
Vốn Tử Vi đường đang ồn ào náo nhiệt, bỗng chốc yên
lặng hẳn đi. Thư Đường không khỏi sợ hãi ngây cả người. Qua một lúc lâu, nàng
hỏi: “Cha…người nói cái gì?”
Giọng khô khốc đau đớn, Thư Tam Dịch nghe mà trong
lòng xoắn lại, nhưng lão vẫn cắn chặt răng, gục đầu xuống nói: “Hồng, Hồng
Nữu, cha…cha xin lỗi ngươi…”
Bên kia, Thư tiểu Đường lại trầm mặc một hồi.
Tả ngự sử thấy thế, bèn hỏi: “Nếu đã như thế, Thư
Đường, ngươi có nhận tội hay không?”
Thư Đường vẫn còn đang hoảng hốt, nghe câu hỏi này,
suy tư thật lâu mới trả lời: “Nương ta là ai cùng với chuyện ta có tội hay
không đâu có liên hệ gì với nhau a?”
Tả ngự sử trầm ngâm một hồi. Lại nghe Thư Đường buồn
bã nói: “Mặc dù nương của ta là Uyên Ương, ta cũng chẳng thấy có gì phải
mất mặt. Ta là người thật thà, không làm chuyện gì trái với lương tâm. Nếu năm
đó nương ta phạm sai lầm gì, ta sẽ thay bà xin lỗi là được rồi.” Nàng
ngừng một chút, lại ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Tả ngự sử “Ngoài ra, những
chuyện xấu khác, một chút ta cũng chưa từng làm qua. Ta, mặc dù ta có đánh
người của Hồ Thông, nhưng cũng bởi vì hắn đã chọc ta trước. Nếu các ngươi quả
thật muốn truy cứu chuyện năm xưa của mẫu thân ta, ta xin lỗi thay mẫu thân ta
là được rồi.”
Nàng quay đầu lại liếc nhìn Thư Tam Dịch một cái, nói:
“Cha ta… Cha ta rất tốt, không có liên quan gì đến chuyện này, ngay cả
một người cũng chưa từng đánh qua, ngươi đừng làm khó dễ cha ta.”
Thư Đường nói hợp tình hợp lý một hồi, Tả ngự sử nhất
thời nói không nên lời.
Ai ngờ lúc này, Lan Nghi lại cười lạnh một tiếng. Nàng
ta nói: “Thư cô nương này nói thật dễ nghe, bộ tưởng xin lỗi một tiếng là
được rồi hay sao. Ta xin hỏi, Thư cô nương vì sai lầm của Uyên Ương kia mà tạ
lỗi, vậy sai lầm của bản thân mình, ai sẽ gánh giùm ngươi? Bất kể là phá hoại
vườn hoa sau hậu viện của ta, hay phóng hỏa đốt nhà Hồ công tử, hay chuyện
ngươi đả thương người ta đến mức tàn tật, chỉ một chuyện thôi cũng đủ để vào
ngồi nhà lao rồi. Còn nữa, mặc dù chuyện này Hồ công tử đồng ý giải quyết riêng
với ngươi, nhưng mà…”
Lan Nghi nói đến đây thì ngừng lại. Nàng ta nâng váy
lượn lờ ra trước đài, quỳ gối hành lễ: “Bẩm Đại nhân, lúc trước, Thư cô
nương nhiều lần đi xem mắt, lấy sắc đẹp của mình gạt tiền người ta, không biết
chuyện này phải giải quyết ra sao?”
Nghe xong, Thư Đường trừng lớn mắt, liên tục lắc đầu
nói: “Ta không có, ta thực không có.”
Lan Nghi nhìn nàng: “Vậy ta hỏi ngươi, từ đầu mùa
xuân cho đến nay là mùa thu, ngươi đi xem mắt hơn hai mươi lần, có chuyện đó
không?”
Thư Đường ngẩn ra gật gật đầu.
Lan Nghi lại nói: “Vậy trong những người ngươi
xem mắt, ngươi có vừa lòng người nào hay không?”
Thư Đường nghĩ nghĩ, thành thành thật thật nói:
“Những vị tướng công đến xem mắt đều rất tốt, ta từ nhỏ đã bần hàn, cũng
không kén chọn gì. Nhưng vì sau này xảy ra sự cố nên ta mới phải liên tục đi
xem mắt nhiều lần.”
Lan Nghi cười nói: “Tất nhiên là xảy ra sự
cố.” Nói xong, nàng ta lại xoay người nhìn về phía Tả ngự sử, nói
“Nếu Ngự sử đại nhân không tin, có thể hỏi người xem mắt với Thư Đường là
La công tử, và bà mối họ Lưu là người sắp xếp chuyện này.”
La công tử và bà Lưu lên đài, hai miệng một lời, đều
chỉ trích Thư Đường sau khi thu sính lễ liền từ chối cuộc hôn nhân, còn chiếm
dụng sính lễ làm của riêng, không chịu trả lại.
La công tử nói: “May mà sính lễ của thảo dân cũng
không quý giá mấy, Thư cô nương lại viện đủ lý do nói láo, bảo đã làm mất sính
lễ, cho nên thảo dân cũng không muốn đòi lại làm gì.”
Bà Lưu phụ họa theo: “Chuyện này ta cũng nghe vài
lần rồi. Vì vị Thư cô nương này mỗi lần lấy sính lễ cũng không nhiều lắm, cho
nên các vị công tử cũng không muốn so đo.” Nói xong, bà ta lại thở dài một
tiếng “Cũng tại ta thấy tiền là sáng mắt, lần nào Thư cô nương nhờ ta sắp
xếp cũng đều ra tay rất hào phóng. Ta cũng đã hỏi qua Thư cô nương khi nào thì
mới bằng lòng dừng tay, Thư cô nương nói chờ gặp được công tử nào tốt mới thôi.
Ta…ta cũng rất muốn ngăn cản nàng lại, cho nên mới, cho nên mới giới thiệu
Nguyễn Phượng Nguyễn công tử cho nàng. Thế mà…”
Bà Lưu còn chưa dứt lời, đã bị một giọng nói dưới đài
cắt ngang: “Ngươi nói bậy! Ta và tiểu Đường quen nhau lâu như vậy, nàng là
người thật thà, làm gì có chuyện tham lam tiền tài của người khác!”
Người lên tiếng là Thu Đa Hỉ. Nàng ở dưới đài nghe mà
cảm thấy khó thở, lập tức không để ý gì đến cấp bậc lễ nghĩa, vọt lên trên đài,
vung nắm đấm lên rống lớn với bà Lưu: “Ngươi còn nói bậy một lời nào nữa,
ta đánh chết ngươi!”
Trong giây lát tình hình phát triển đến mức không thể
khống chế được. Bà Lưu sợ tới mức run cả người. Lan Nghi cái khó ló cái khôn,
lập tức quỳ xuống đất khóc lóc kể lể: “Cầu thỉnh đại nhân làm chủ giùm bọn
ta.”
Thư Đường vì bị oan mà đần mặt ra. Mãi đến lúc này,
nàng mới bừng tỉnh phản ứng lại, liên thanh nói: “Ta không có tham bạc của
ai cả. Từ đó đến giờ ta chỉ có hỏi xin Vân quan nhân một chiếc vòng ngọc mà
thôi, ta, ta cũng đã tạ lễ lại rồi, tuy lễ vật không đáng giá gì, nhưng, nhưng
Vân quan nhân nói là không sao.” Lúc này nàng đang vừa vội vừa rối nên nói
năng có chút lộn xộn. Nghĩ ngợi một hồi, nàng lại nói với Tả ngự sử “Ta
cũng không trèo cao mà ham quyền thế, chỉ muốn, chỉ muốn gả cho một người thật
thà. Mấy ngày nữa là ta sẽ thành thân rồi.”
Nghe xong, Thu Đa Hỉ cũng vội vàng nói theo:
“Đúng, đúng, đúng, cuối mùa thu này tiểu Đường sẽ thành thân, gả cho Tô
Bạch làm chức biên tu trong Hàn Lâm viện, làm gì có chuyện dựa vào chuyện xem
mắt mà lừa gạt ngân lượng của người khác chứ?”
Cùng làm quan tại triều, Tả ngự sử cũng biết
Thư Đường là thê tử tương lai của Tô Bạch. Nghe xong, hắn cũng nhân nhượng một
phần, nhân tiện nói: “Đã thế, vậy truyền Tô đại nhân lên đây làm chứng cho
ngươi đi.”
Tô Bạch mặt mày sa sầm bước lên đài. Thư Đường thấy
hắn, bước lên phía trước hai bước, kéo kéo cổ tay áo của hắn, giọng buồn bã
nói: “Ta thực không có, thực không có gạt lấy bạc của người nào cả.”
Tô Bạch trầm mặc nhìn nàng lôi kéo cổ tay áo của mình,
sau đó, hắn phất tay áo một cái giãy nàng ra, chắp tay nói: “Ngự sử đại
nhân, Thư cô nương có gạt ngân lượng của ai không thì bản quan không biết, cũng
không muốn biết. Còn về chuyện rốt cuộc nàng ấy là nghiệt chủng của ai…”
Tô Bạch nói tới đây, quay đầu liếc mắt nhìn Thư Đường
một cái, nói tiếp: “Từ nay về sau, cũng không có liên quan gì đến bản
quan.”
Quá rõ ràng.
Thư Đường nhất thời trừng lớn đôi mắt, muốn tiến lên
hai bước hỏi hắn, nhưng lại thấy Tô Bạch bất động thanh sắc lui ra sau hai
bước. Thư Đường sửng sốt, đành phải đứng tại chỗ, hoang mang nói: “Không
phải hai ta sẽ thành thân vào cuối mùa thu này hay sao?”
Tô Bạch không nói gì, quay đầu đi, cũng không có nhìn
nàng: “Tô Bạch ta, mặc dù không phải đại phú đại quý, quyền cao chức trọng
gì, nhưng thành gia lập thất cũng phải tìm một thê tử ôn nhu lương thiện, hiền
thục đoan chính. Loại người thô tục nơi phố phường, con gái của hạng xướng ca
vô loài không phải là thứ thích hợp với ta.”
Lời này vừa ra, cả sảnh đường đều xôn xao ầm ĩ. Thu Đa
Hỉ giơ chân lên nhưng bị Thư Đường giữ chặt góc áo lại. Khuôn mặt Thư Đường tái
nhợt, nhìn trái nhìn phải, vô cùng hoang mang bối rối. Trầm mặc trong chốc lát,
nàng lại thấp giọng lẩm bẩm nói: “Việc này ta thực chưa từng làm qua, một
chút cũng không…”
Nhưng tiếng quở trách dưới đài không ngừng vang lên,
đè át đi tiếng nói yếu ớt của nàng. Nguyễn Phượng đứng trong góc, siết chặt nắm
tay lại. Dù là Tư Không Hạnh xưa nay vô cùng trấn định, cũng không khỏi thở hổn
hển. Duy chỉ có Vân Trầm Nhã vẫn lẳng lặng nhìn lên đài, sắc mặt bình tĩnh như
nước, trong mắt không chút gợn sóng nào, khiến người ta không thể nhìn ra hắn
đang suy nghĩ gì.
Lúc này, Lan Nghi lại cười rộ lên: “Tả ngự sử, ta
nghĩ, mặc dù chứng cứ phạm tội của Thư cô nương đã xác thật, nhưng cũng không
ngại để bà mối họ Lưu nói hết lời đã, sau đó định tội của nàng ta cũng không
muộn.”
Tả ngự sử nghe vậy, thầm cảm thấy có lý, bèn nói:
“Bà Lưu, ngươi nói tiếp đi.”
Bà Lưu lại nói: “Bẩm, bẩm đại nhân. Ta thấy Thư
cô nương hay bới móc bắt bẻ, đành phải, đành phải giới thiệu Nguyễn Phượng
Nguyễn công tử cho nàng. Ai ngờ nàng thấy Nguyễn công tử rồi cũng vẫn bất mãn,
lại tiếp tục lén… lén câu dẫn quyến rũ Vân Trầm Nhã Vân công tử. Ta cũng đã
từng hỏi qua nàng là tại sao lại như vậy, nàng nói, nói… nói Nam Tuấn quốc dù
tốt đến đâu đi nữa cũng không bằng phong thủy long mạch của Anh Triêu quốc. Vân
công tử là người của Anh Triêu quốc, tất nhiên là tốt hơn gấp mấy lần so với
các vị công tử của Nam Tuấn quốc.”
Bà Lưu vừa dứt lời, Lan Nghi liền nói tiếp:
“Chuyện này ta cũng đã tận mắt chứng kiến. Ngày xưa ta từng qua lại với
Vân Trầm Nhã Vân công tử, trên đường có gặp gỡ Thư cô nương. Vân công tử vốn
làm một chiếc vòng tay tặng tỷ muội bọn ta. Nhưng vì tỷ muội bọn ta đều không
phải là người tham mộ hư vinh, nên không có nhận lấy. Ai ngờ, ta đi rồi, Thư cô
nương lại vô liêm sỉ hỏi xin Vân công tử chiếc vòng tay đó.”
Đen bị nói thành trắng, trắng bị nói thành đen. Rõ
ràng không phải là sự thật, lại bị người ta làm trái phải lẫn lộn như thế.
Lan Nghi quay đầu lại liếc Thư Đường một cái, nói
tiếp: “Đáng tiếc Vân công tử bản tính lương thiện, khoan dung độ lượng đối
với Thư cô nương, còn để cho ả ta tiếp cận mình. Mặc dù ta có lòng ngưỡng mộ
đối với Vân công tử, nhưng không thể không nói, Vân công tử đã bị yêu nữ này mê
hoặc, hơn nữa lại là qua lại thân mật, hiện giờ không thể phân biệt được đúng
sai, phải trái.”
Thư Đường nghe xong, giận đến đỏ cả mắt, liên thanh
giải thích: “Vòng tay đó là vì các ngươi không cần, ta mới hỏi xin Vân
quan nhân. Ta và Vân quan nhân quen biết qua lại là vì Vân quan nhân rất tốt
đối với ta. Hắn tốt với ta, tất nhiên ta phải tốt với hắn.”
Lan Nghi cười khẩy: “Thư cô nương cũng thật là,
đến nước này mà còn không quên khoe khoang giao tình giữa mình và Vân công tử.
Vân công tử quen phải ngươi, thật là mắt bị mù.”
Thư Đường nói: “Ngươi có thể nói ta sao cũng
được, nhưng ngươi không được nói động đến Vân quan nhân. Ta, ta dù vướng phải
chuyện này cũng tự mình chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến Vân quan nhân,
ngươi đừng có lôi hắn vào.”
Lan Nghi không để ý đến nàng, lại nhìn về phía Tô
Bạch: “Vậy mà lúc trước ngươi còn muốn cưới nàng ta, lúc nãy nàng ta chưa
chắc đã quan tâm đến ngươi như vậy.”
Tô Bạch sầm mặt lại, phất tay áo, tức giận lên tiếng:
“Ngự sử đại nhân, bản quan vốn không muốn xen vào chuyện của Thư cô nương,
nhưng chuyện đã đến nước này thật khó mà chấp nhận nổi, bản quan khẩn cầu đại
nhân… tức khắc đem Thư Đường ra trị tội!”
Cùng lúc đó, Lan Nghi cũng nói: “Thỉnh đại nhân
trị tội Thư Đường.”
Thư Đường thấy thế, hoàn toàn choáng váng.
Dưới đài, tiếng bàn cãi của mọi người càng ngày càng
ồn ào hơn.
“Sớm thấy Vân công tử người như tiên trên trời,
không ngờ lại bị yêu nữ này mê hoặc như vậy.”
“Thực nhìn không ra nha, cô nương này nhìn thật
thà như vậy, ai dè lại làm chuyện táng tận thiên lương.”
“Nhìn thật thà? Ngươi thấy dung mạo nàng ta dụ dỗ
cỡ nào, lẳng lơ cỡ nào a.”
“Đại nhân ——” dưới đài bỗng nhiên vang lên
một giọng nói.
Trong đám đông, có một người vội vã bước lên đài.
Thư Đường trố mắt kêu lên: “Nguyễn… Nguyễn quan
nhân…”
Nguyễn Phượng liếc nhìn nàng một cái, gật gật đầu với
nàng, khi lên tiếng, giọng đã gay gắt “Đại nhân, cho dù Thư cô nương sai
chỗ nào đi nữa, nhưng nàng…nhưng kể từ khi nàng kết giao làm bằng hữu với
thảo dân, tính tình thuần hậu thật thà, không có một chút nào là nghe hơi tiền
nổi máu tham hoặc là thấy sắc nảy lòng tham cả. Thảo dân tự biết lời của một
mình mình không đủ để thuyết phục mọi người, nhưng, mong Đại nhân tra xét rõ
mọi việc.”
Mặc dù Nguyễn Phượng tự xưng là thảo dân, nhưng quan
lại trong triều ai cũng biết, hắn là con của Lục Vương gia, không dễ chọc, cũng
không thể chọc.
Vì thế Tả ngự sử vô cùng khó xử.
Hồ Thông thấy tình hình không ổn, linh cơ chợt động,
vội vã bắc cho Nguyễn Phượng một bậc thang đi xuống, nói: “Hồ mỗ ta cũng
là một người thông tình đạt lý. Nếu công tử đã lên tiếng, muốn bọn ta tin tưởng
ngươi cũng đơn giản thôi, nhân phẩm của Thư Đường đã như vậy, chỉ cần công tử
nguyện ý nạp Thư Đường làm thê tử, thậm chí làm thiếp cũng được, Hồ mỗ liền tin
tưởng toàn bộ chuyện này chỉ là hiểu lầm, xí xóa hết mọi chuyện.”
Nguyễn Phượng nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, sau một lúc
lâu vẫn không nói gì.
Hồ Thông đã tính toán kỹ càng từ trước, lại cười rộ
lên: “Không nói gì đến Nguyễn công tử, mọi người ở đây, chỉ cần có một
người nguyện ý nạp yêu nữ này làm thê làm thiếp, Hồ mỗ ta liền bỏ qua chuyện
này!”
Sự tình xảy ra đến mức này, làm gì còn có ai muốn cưới
Thư Đường.
Mặc dù Thư Đường thật thà, nhưng cũng không ngu ngốc.
Nàng nghe Hồ Thông nói vậy, bèn tiến lên kéo tay áo của Nguyễn Phượng nói:
“Nguyễn quan nhân, cám ơn ngươi. Không cần đâu, không cần…”
Nguyễn Phượng muốn nói gì đó, nhưng vừa mới mở miệng
ra, liền sững sờ đứng ngây người.
Sau đó, trong Tử Vi đường, dần dần yên tĩnh lại, ngay
cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Thư Đường bất giác cảm thấy phía sau như có người đang
đến gần. Mắt nàng đỏ lên, mím môi lại nói với Tả ngự sử: “Ta chỉ nhận tội
đã đả thương người kia, còn những tội khác ta không nhận, ngươi có thiêu chết
ta thì ta cũng không nhận, ngươi muốn xử ta sao cũng được.”
Tả ngự sử cũng thất thần, sau một lúc lâu mà không nói
gì.
Phía sau, có người kéo Thư Đường lại. Thư Đường quay
người lại, thấy Vân Trầm Nhã trong bộ y phục màu nguyệt bạch, cười rộ lên như
một vị trích tiên, tuyệt đại tao nhã. Hắn giơ tay lên, chỉnh lại đóa hoa mướp
trên mái tóc của nàng lúc này đã bị lệch sang một bên.
“Tiểu nha đầu ngốc a…” Khóe miệng hắn mỉm
cười, nhẹ giọng nói.
Cũng chỉ nghe một câu “Tiểu nha đầu ngốc” này, Thư
Đường mới bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất. Nàng rũ mắt xuống, nước mắt doanh
tròng, một lúc lâu sau, nàng mới lên tiếng gọi: “Vân quan nhân…”
Vân Trầm Nhã gật gật đầu, sau đó choàng tay ôm nàng
vào lòng, hơi thở tươi mát ôn hòa của hắn ập lại. Lúc này hắn ôm chặt lấy Thư
Đường, như muốn dốc toàn lực làm một mái hiên che gió che mưa cho nàng suốt đời
này.
Ánh mắt Vân Trầm Nhã không thể hiện rõ hắn đang nghĩ
gì, nhưng hắn cứ trầm tĩnh đứng đó, không lộ ra một chút vui cười, tức giận,
toan tính nào.
Một lát sau, thanh âm Vân Trầm Nhã lại vang lên, từng
chữ từng chữ nặng như đá tảng.
Hắn liếc Tô Bạch một cái, ung dung thản nhiên cười
cười. Sau đó hắn nói: “Ngươi không cưới nàng, ta cưới.”