Vợ Quan

Chương 47: Đứng trước cám dỗ (8)



Cuộc đời con người giống như tấm vé một chiều, chỉ có đi mà không trở lại,
cho nên chúng ta chỉ có thể nhìn về phía trước, mãi mãi không thể quay
đầu được.

Thường ngồi xe của Đào Nhiên và Hồ Tiểu Dương,
Lâm Như đã quen với mùi nước hoa phụ nữ trên xe, lên xe Trần Chí Cương,
cô cảm nhận được mùi hương của đàn ông, cô không thể hình dung ra được
một cách cụ thể, chỉ cảm thấy một cảm giác tươi mới tinh khiết tỏa ra từ mùi bạc hà thoang thoảng.

Trần Chí Cương bật nhạc. Bản violon
của Robert du dương bay bổng. Nghe những bản nhạc như thế này, tâm trạng cô dần trở nên vui vẻ.

“Dạo này anh còn bận chuyện công trình không?”, cô hỏi nhỏ một câu.

“Bây giờ đi vào guồng rồi, không còn bận như hồi mới bắt đầu nữa” – anh nói – “Thế còn em? Con trai ở nước ngoài vẫn ổn chứ?”

“Rất tốt” – cô nói – “Bây giờ hầu như gia đình nào cũng chỉ có mỗi một đứa con, làm gì cũng là vì nó”.

“Bố mẹ nào chẳng vì con cái, con trai em tốt thế là vui rồi. Con gái anh
được mẹ nó cưng chiều làm hỏng, cả ngày chỉ biết ăn diện, ganh đua thời
trang với những đứa con gái khác, di động của nó phải là loại xịn nhất,
quần áo mua về mặc được lần đầu, nếu có ai nói là không đẹp thì vứt ngay đi không bao giờ mặc đến lần thứ hai. Đúng là hết cách với con bé.
Không biết rồi sau này ai dám lấy nó”.

Lâm Như nghe xong cười ha
ha nói: “Con gái tự có duyên con gái, những người làm cha mẹ, chỉ cần
tận tâm, đoạn đường sau này vẫn là chúng nó đi”.

Trần Chí Cương
nói: “Đôi khi anh nghĩ, tình cảm của con người dường như có xu hướng
nghĩ về thời sau, đợi đến khi con cái trưởng thành, làm cha làm mẹ rồi
sẽ hiểu được tấm lòng của chúng ta. Cũng vậy, đến bây giờ chúng ta mới
có thể hiểu sâu xa những gì mà cha mẹ dành cho mình”.

Lâm Như
nghe xong, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên vì Trần Chí Cương có thể nói
ra những lời sâu sắc đến như thế này, bèn khen một cách thật lòng nói:
“Thật không ngờ, anh lại có suy nghĩ sâu sắc đến vậy”.

Trần Chí
Cương khiêm tốn: “Đâu có, những thứ này đều là nghiên cứu của những nhà
khoa học xã hội, anh chỉ có một số cảm nghĩ thêm vào thôi. Nói đi nói
lại, nghĩ nhiều nhất vẫn là vấn đề công trình”.

Mải chuyện trò,
chiếc xe đã đưa họ tới đảo Dã Hồ, đây cũng chính là nơi họ không hẹn mà
gặp cách đây một tháng. Sau khi dừng xe, lên bến Vọng Xuân, họ được cô
gái phục vụ lần trước tiếp đón và đưa lên một căn phòng trên lầu đã được đặt trước.

Trần Chí Cương cầm lấy bản thực đơn cô gái đưa, đẩy về phía trước mặt Lâm Như nói: “Em chọn đi!”

Lâm Như nói: “Thôi để anh gọi!”, rồi lại đẩy thực đơn lại.

Trần Chí Cương không cần xem thực đơn, bèn nói với nhân viên phục vụ: “Hãy mang cho chúng tôi mấy món ăn đặc biệt”.

Nhân viên phục vụ nói: “Món tôm hùm hấp nấm linh chi, bắp cải cách thủy thạch ban ở chỗ chúng tôi rất ngon”.

Trần Chí Cương nói: “Lấy hai món này, ngoài ra lấy thêm hàu xào tỏi, một đĩa rau xanh và hai bát canh ngon”.

Lâm Như nói: “Được rồi, đủ rồi, đừng lãng phí nữa”.

Nhân viên phục vụ lại hỏi: “Thưa ông, ông gọi đồ uống gì ạ?”

Trần Chí Cương hỏi Lâm Như: “Rượu vang Pháp thế nào?”

Lâm Như gật đầu nói: “Được”.

Cô phục vụ lấy lại thực đơn đi ra, tiện tay khép cửa vào.

Trần Chí Cương nói: “Lần đó, khi anh lên lầu nhìn thấy em, anh đã nghĩ, anh nhất định phải mời được em ăn đi cơm ở đây”.

Lâm Như nói: “Tại sao?”

Trần Chí Cương nói: “Bởi vì nơi này quá đẹp, em xem, ngồi ở đây, giống như
là ngồi trên chiếc du thuyền ở Colombia vậy, nhìn biển cả mênh mông như
có cảm giác thuyền đang ở nơi xa xôi. Bao nhiêu năm qua anh luôn ao ước
có được cảm giác này. Khi tuổi trẻ không còn nữa, khi hiện thực phá vỡ
tất cả, thì ước mơ này là quá đẹp và xa vời”.

Trong lòng Lâm Như
không khỏi run rẩy, cô biết, những rung động đầu đời ở tuổi thanh xuân
là tình cảm đẹp nhất trong đời người, chính vì điều này, Trần Chí Cương
mới chung tình với cô như thế. Thật sự cô có chút cảm động, vì sự chân
thành và bộc trực của anh, cũng vì cảm giác trên bến thuyền này, nhìn ra biển cả mênh mông, nước trời một sắc, không kìm được thốt lên: “Cuộc
đời con người giống như tấm vé một chiều, chỉ có đi mà không trở lại,
cho nên chúng ta chỉ có thể nhìn về phía trước, mãi mãi không thể quay
đầu được”.

Trần Chí Cương nói: “Đời người giống như một tour du
lịch đường dài, không cần để ý điểm cuối ở đâu, nó phụ thuộc vào cảnh
vật trên đường và tâm trạng ngắm cảnh”.

Lâm Như nhìn sang thấy
Trần Chí Cương đang nhìn cô với một tình cảm sâu sắc. Cô rất sợ nhìn
thấy ánh mắt của anh, sợ bắt gặp nơi mắt anh một ngọn lửa nồng nhiệt
khiến cô vừa khát khao lại vừa không dám chấp nhận, cô bất chợt quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người phục vụ mang đồ ăn lên, bèn ngồi thẳng
người nói: “Nhanh thế nhỉ”.

Người phục vụ nói: “Chỗ chúng tôi luôn rất nhanh mà”.

Trần Chí Cương khui nắp chai rượu, đợi nhân viên phục vụ đi ra khỏi cửa, mới đưa cho cô một ly, rồi tự rót cho mình một ly, anh nói: “Nào, Lâm Như,
mặc dù thời gian vội vàng, thời thanh xuân không còn nữa, có thể gặp
nhau ở thành phố Hải Tân diễm lệ này, không thể không nói là do duyên
phận của chúng ta. Vì sự tái ngộ ngày hôm nay, nào, chúng ta hãy cạn
ly!”

Lâm Như nâng cốc lên, chạm một cái nói: “Có lẽ đây là cuộc
hẹn định mệnh, hẹn cho chúng ta được gặp nhau một lần trên chiếc thuyền
này, nào, cạn ly!”

Lâm như nhấp một ngụm rượu, mùi men rượu thơm nồng, cay xè nơi cổ họng, cô bèn ăn luôn đồ ăn để át mùi đó xuống.

Có rượu rồi, không khí mới thật sinh động.

Trần Chí Cương kể một số chuyện của những người bạn hồi học trung học, nói
ai đó mấy năm trước bị tai nạn giao thông chết, lại nói ai đó cho đến
giờ vẫn chưa lấy ai, vẫn còn là bà cô.

Lâm Như nghe xong không
khỏi than vãn đời người bất thường khó đoán, năm tháng vô tình, những ký ức mơ hồ đó, hình như xua đi lớp sương sớm, khiến chúng hiện diện rõ
ràng trước mặt cô, như mới chỉ hôm qua.

Trần Chí Cương lại một lần nữa hỏi về chuyện của con trai cô, nói là ăn học ở nước ngoài thì nhất định tốn rất nhiều tiền.

Lâm Như nói: “Cũng không ít, một năm 300, 400 nghìn tệ. Vốn dĩ vợ chồng em
không đồng ý cho nó ra nước ngoài học, nhưng mà, thằng bé, vì từ khi cô
bạn gái của nó đi, nó như người mất hồn vậy, đến khi cô gái kia muốn kéo nó đi cùng thì nó nằng nặc đòi đi, vợ chồng em chỉ còn biết chiều lòng
nó”.

Trần Chí Cương nghe xong bèn cười ha ha nói: “Đó là một thứ
tình cảm say đắm, đừng có đốt chết nó, đồng ý cho chúng đi mới là đúng”.

Lâm Như nói: “Em cũng nghĩ như thế, nhưng mà chi phí lớn quá, chỉ mấy năm
đã lên tới một triệu, thằng bé cũng biết chi phí quá nặng, bây giờ đang
kiếm việc làm thêm để trang trải cho việc học tập, một tháng cũng có thể kiếm được 300, 400 đô, coi như là tiền tiêu vặt hàng ngày”.

Trần Chí Cương nói: “Khó có được đứa con hiểu biết như thế, không tồi chút nào!”

Nói rồi, anh ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên mặt bàn rồi đẩy về
phía Lâm Như nói: “Cháu ra nước ngoài du học, người làm chú này cũng
không thể khoanh tay đứng nhìn, đây là một chút thành ý của anh, em hãy
nhận lấy”.

Lâm Như trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, bèn đẩy tấm thẻ ngân hàng lại rồi nói: “Chí Cương, cảm ơn anh, thật sự vô cùng cảm
ơn thành ý của anh. Nhưng giờ vợ chồng em vẫn chu cấp được, đợi khi nào
thật sự gặp khó khăn, đến lúc thực sự cần giúp, lúc đó em sẽ đến tìm
anh”.

Trần Chí Cương lại từ từ đẩy tấm thẻ qua nói: “Không phải
là vì em không chu cấp nổi mà anh đưa, gia đình nhà Cục trưởng Cục thì
thiếu gì tiền, đây chỉ là một chút tâm ý của người tiền bối đối với hậu
bối mà thôi. Tiền trong thẻ không nhiều, chỉ có 40 nghìn đô, mật mã là
ngày sinh của em”.

Lâm Như ngạc nhiên nói: “Là sinh nhật em? Anh còn nhớ sao?”

Trần Chí Cương gật đầu nói: “Nhớ chứ! Ngày 21 tháng 10. Đúng không?”

Trái tim Lâm Như lại dâng lên một sự ấm áp, cô xúc động nói: “Chí Cương,
không ngờ anh còn nhớ ngày sinh của em, thật lòng em vô cùng cảm động,
cũng rất cảm ơn anh. Nhưng mà, xin anh đừng làm khó em, bởi vì nhận sự
biếu tặng của người khác là có giới hạn, vượt qua giới hạn đó, trong
lòng em sẽ không thấy vui, ngược lại còn thấy áp lực, xin anh hiểu cho
em”, nói rồi, lại đẩy tấm thẻ ngân hàng về phía Trần Chí Cương.

Trần Chí Cương cười ha ha nói: “Đã như vậy thì anh cũng không làm người bạn
cũ của anh khó xử nữa. Nhưng sau này khi cần dùng đến, em phải nói nhé.
Bởi vì anh ngoài là bạn học cũ ra, anh còn vì… mật mã là ngày sinh của
em”.

Lâm Như nói: “Vâng. Nếu thực sự có vấn đề gì khó khăn, em nhất định sẽ nhờ anh giúp”.

Sau khi nhìn thấy Trần Chí Cương cất tấm thẻ ngân hàng vào trong túi, Lâm
Như nghĩ, liệu anh ấy có thật sự là cho Đông Đông, hay là còn có ý đồ
khác? Nhưng mà cho dù như thế nào đi nữa, anh ấy có thể dùng chính ngày
sinh nhật của mình làm mật mã, chỉ điều đó thôi đã đủ khiến cho cô cảm
động rồi, cô thấy đời này kiếp này có được người bạn khác giới như thế,
đúng là cái duyên trong cả cuộc đời cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.