Vợ Quan

Chương 23: Sự tính toán của đàn ông (3)



Việc trên đời đúng là muôn hình vạn trạng, thay đổi khôn lường. Hứa Thiếu
Phong vừa mới ổn định chưa được mấy hôm, không ngờ tình hình mới lại
phát sinh.

Tỉnh ủy ra thông báo ngày mai Tổ Điều tra Sự cố tỉnh sẽ cho người xuống làm việc với Cục Văn hóa Truyền thông Nghe
nhìn, tiếp tục điều tra sâu hơn về nguyên nhân sự cố hỏa hoạn, Cục cần
phải tích cực phối hợp điều tra với Ban Điều tra Sự cố tỉnh, làm tốt
công tác tự chấn chỉnh.

Hứa Thiếu Phong mặt mũi tối sầm lại,
thông báo này đúng là mập mờ nước đôi, không hiểu nổi ý đồ của Ban Điều
tra Sự cố tỉnh là gì, ý đồ của Hội đồng Nhân dân Tỉnh ủy thế nào? Mấy
hôm trước không phải Vương Chính Tài nói Ban Điều tra Sự cố của tỉnh đã
chuẩn bị rời đi rồi sao? Bây giờ sao lại muốn điều tra lại Cục Văn hóa
Truyền Thông Nghe nhìn, điều này có nghĩa là gì? Liệu có phải là muốn
truy cứu lại trách nhiệm của Cục Văn hóa Truyền Thông Nghe nhìn?

Hứa Thiếu Phong dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm việc trong chốn quan
trường cho rằng, lần này, chỉ e là tai ương sẽ ập đến đầy nhà. Nhất định có người vẫn chưa hài lòng với kết quả xử lý của Ban Điều tra Sự cố của tỉnh, hoặc là ai đó kiện tụng gì, nếu không Ban Điều tra Sự cố của tỉnh không thể đang chuẩn bị quay về trong chốc lát lại nói quay lại như thế được. Anh nhất định phải làm rõ nguyên nhân bên trong mới có thể đưa ra chính sách hợp lý, nếu làm không đúng, đối diện ngay với họng súng,
không phải oan uổng lắm sao? Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Thiếu Phong thấy nên
gọi điện cho Phó Thị trưởng Chung Học Văn, xem có thể moi được tin tức
gì từ ông ấy không.

Hứa Thiếu Phong và Chung Học Văn chỉ là quan
hệ giữa cấp trên với cấp dưới, không được thân thiết gì cho lắm, trên
đại thể cũng có thể nói là khá ổn. Anh đã gọi được điện thoại cho Chung
Học Văn, kể với ông ấy những nghi ngờ này.

Chung Học Văn nói:
“Tôi cũng chỉ vừa mới nhận được thông báo của Ban Tỉnh ủy vào sáng nay,
bảo tôi phải phối hợp với Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh điều tra Cục Văn
hóa Truyền Thông Nghe nhìn, làm tốt công tác tự chỉnh đốn. Thiếu Phong
à, cậu không phải lo lắng gì đâu, đến lúc đó nhiệm vụ chính của chúng ta là phối hợp với Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh, tổng kết kinh nghiệm, rút
ra bài học. Nếu không có gì liên quan đến vấn đề nguyên tắc, là người
của chính phủ và Đảng ủy địa phương, chúng ta vẫn nên quan tâm cán bộ
của mình”.

Đặt máy xuống, Hứa Thiếu Phong có chút mơ hồ không rõ. Từ cuộc điện thoại của Chung Học Văn, anh đã nghe ra đại thể sự việc,
Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh điều tra Cục Văn hóa Truyền Thông Nghe nhìn,
có thể là tình thế ép buộc, không phải là ý đồ của Hội đồng Nhân dân
tỉnh, nếu không ông ta sẽ không nói những câu như là làm người của Chính phủ và Đảng ủy địa phương phải yêu thương cán bộ của mình. Trên thực
tế, Tỉnh ủy cũng không muốn làm to chuyện, làm sự việc to lên sẽ ảnh
hưởng càng xấu đến họ, chẳng ai muốn rước họa vào thân. Giờ đây, điều
khiến anh thấy không rõ ràng nhất đó là rốt cuộc ở trên tỉnh ai đã đưa
ra chỉ thị này, muốn giết một dọa trăm, nhất định phải tìm ra một người
cụ thể. Hay là có thư nặc danh, bọn họ khó xử lý, làm như vậy chỉ là
hình thức thôi? Cả hai khả năng này đều không thể loại trừ được. Nếu là
khả năng thứ nhất thì vấn đề phiền phức to rồi, cho dù Tỉnh ủy muốn bảo
vệ cán bộ của mình cũng lực bất tòng tâm. Nếu là khả năng thứ hai, thì
còn dễ đối phó một chút, ông xử lý sự việc cộng thêm trên thành phố giúp đỡ điều chỉnh một ít thì chuyện to cũng hóa thành chuyện bé, chuyện nhỏ cũng hóa không.

Anh nghĩ cần phải bảo Vương Chính Tài nghe ngóng ý đồ của Tổ Điều tra Sự cố tỉnh, nếu có sự chuẩn bị tốt cũng dễ bốc
thuốc trị bệnh, nghĩ vậy liền nhấc điện thoại gọi, không lâu sau, Vương
Chính Tài gõ cửa đi vào.

Vương Chính Tài có một thói quen tốt,
mỗi lần bước vào phòng đều tiện tay đóng cửa lại, sau đó mới đến gần
nghe chỉ thị của ông hoặc báo cáo cho ông nghe tình hình sự việc. Lần
này cũng không ngoại lệ, Hứa Thiếu Phong cảm thấy làm Chánh văn phòng
thì nên làm việc như thế, làm việc chu đáo, cẩn thận nghiêm túc mới
được.

Vương Chính Tài nói: “Anh Hứa, anh gọi tôi có chuyện gì vậy?”

Hứa Thiếu Phong nói: “Bên Tổ Điều tra Sự cố tỉnh có động tĩnh gì không, cậu có nghe thấy gì từ họ không?”

Vương Chính Tài nói: “Tôi cũng vừa biết tin, nghe nói có người gửi một bức
thư nặc danh cho Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh và Ủy ban Điều tra Kỷ luật
Thành phố, mũi nhọn chĩa vào Cục Văn hóa Truyền Thông Nghe nhìn chúng
ta. Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh vốn dĩ định trở về rồi nhưng gặp phải
chuyện như thế này, có thể bọn họ sẽ ở lại thêm vài ngày”.

Hứa Thiếu Phong trong lòng lo lắng, hỏi: “Thế họ định chĩa súng vào ai?”

Vương Chính Tài nói: “Cái này thì tôi không rõ. Tôi cũng chỉ mới biết được từ chỗ người bạn cũ, anh ta chỉ nói nhỏ với tôi những điều này, anh ta
hình như có ý trốn tránh câu hỏi của tôi. Lúc nãy, khi tôi đang chuẩn bị báo lại cho anh, không ngờ anh lại gọi điện cho tôi”.

Hứa Thiếu
Phong thở phù một tiếng nói: “Lúc nãy tôi nhận được thông báo của Thành
ủy nói ngày mai Tổ Điều tra Sự cố sẽ về Cục mình, bảo chúng ta chuẩn bị
sẵn sàng, làm tốt công tác tự chỉnh đốn. Chính Tài, cậu đoán xem mục
đích đến của họ lần này là ai, sẽ không phải là tôi chứ?”

Vương
Chính Tài cũng lo lắng họ sẽ nhằm vào Thiếu Phong, nhưng những lời như
thế anh không thể nói trước mặt Hứa Thiếu Phong được, liền an ủi nói:
“Sẽ không có chuyện đó đâu, tôi nghĩ họ không còn cách nào khác, hoặc là áp lực gì đó nên mới đến vậy thôi. Hơn nữa, chúng ta đã xử lý xong Trần Nghệ Lâm, bọn họ không thể nghi ngờ mà truy cứu tiếp được. Nếu như thế, Phó Thị trưởng Thường trực chủ quản Cục Văn hóa Truyền Thông Nghe nhìn, Phó Bí thư Thường trực Thành phố cũng có trách nhiệm”.

Hứa Thiếu Phong hiểu rõ, Vương Chính Tài nói như thế hoàn toàn chỉ là muốn an ủi
ông, trên thực tế sự việc không hề đơn giản như vậy, bèn cười gượng nói: “Chính Tài à, cậu nói xem, nếu lần này họ chĩa vào tôi, thì nên ứng phó thế nào?”

Vương Chính Tài nói: “Nếu thực sự muốn chĩa súng vào
lãnh đạo chúng ta, thì chỉ còn cách hy sinh Trương Minh Hoa. Bởi vì khi
sự việc phát sinh, anh không có mặt ở Hải Tân, là ông ta phụ trách toàn
bộ công việc ở Cục, về lý thì ông ấy phải chịu toàn bộ trách nhiệm”.

Hứa Thiếu Phong mặc dù nghĩ trong lòng như thế, nhưng ngoài miệng lại nói:
“Đây cũng là một lý do, nhưng bây giờ đơn vị nào cũng thực hiện chế độ
lãnh đạo do một người phụ trách, nếu Trương Minh Hoa lấy lý do này để
đùn đẩy trách nhiệm thì làm thế nào?”

Vương Chính Tài nói: “Chế
độ lãnh đạo do một người phụ trách là không sai, vấn đề ở chỗ, vị lãnh
đạo cao nhất trao quyền lực lại cho người có chức vụ thấp hơn một bậc,
trong thời gian đặc biệt đó, chính là chế độ do người được trao quyền đó phụ trách. Cục trưởng Hứa, trong vấn đề này, anh đừng có đạo đức quá,
càng không nên chủ động đi gánh chịu trách nhiệm, con người của Trương
Minh Hoa không phải là anh không biết, hắn ta hận một nỗi anh không xảy
ra chuyện để hắn có thể thay thế anh, vì vậy anh nhất định phải kiên
quyết, trách nhiệm của ai người đó chịu”.

Hứa Thiếu Phong vẫn
chưa quên được biểu hiện của Trương Minh Hoa ngày hôm đó, nên cũng muốn
nhân cơ hội này nhổ hắn ra khỏi Cục. Đương nhiên, anh ta cũng có chút lo lắng, sợ rằng nếu hai người thực sự đối đầu, làm cho cả hai đều bị
thương, để Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh tóm gọn một ổ thì phải làm thế
nào? Kế đó, đúng là hạ sách, vấn đề duy nhất bây giờ là làm thế nào để
Tổ Điều tra Sự cố nhanh chóng rút khỏi đây, giơ cao đánh khẽ mà bỏ qua
vụ này. Chủ nhiệm Mã của Tổ Điều tra Sự cố, nói về phương diện chức vụ,
mặc dù chỉ tương đương với chức cán bộ địa phương, nhưng ông ấy đại diện cho Tỉnh ủy, là khâm sai đại thần, ý kiến của họ, Đảng ủy và chính
quyền địa phương không thể không nghe. Nếu vị khâm sai đại thần này
quyết định tiếp tục điều tra thì gay to, chuyện này nếu nói không có
trách nhiệm thì là không có, nói có trách nhiệm thì nhất định có thật,
trách nhiệm cũng được phân ra nhiều hay ít, có thể kéo ra cũng có thể
rút ngắn lại, nếu thực sự không làm anh bị bãi chức, cũng khiến anh
không thể kêu oan được.

Nghĩ đến những việc này, Hứa Thiếu Phong
cười một cách miễn cưỡng: “Cách tốt nhất bây giờ là làm thế nào tạo được mối quan hệ với chủ nhiệm Mã. Nhưng không biết chủ nhiệm Mã này… nếu
ông ta thực sự hám lợi, thì còn dễ giải quyết, còn nếu ông ấy chẳng tham gì cả thì vấn đề phức tạp rồi”.

Vương Chính Tài nói: “Tôi đã tìm hiểu chút ít, vị chủ nhiệm Mã này khá đứng đắn, không tham lợi, là người thích lập công lớn”.

Hứa Thiếu Phong không nén được tiếng thở dài: “Vụ hỏa hoạn này, đúng là
khiến cho người khác phải hao tâm tổn sức. Thế này vậy, cậu lập tức làm
giúp tôi một bản thông cáo, yêu cầu Đảng ủy phòng Công vụ của Cục ta
đúng 2h30 chiều mai có mặt tại phòng hội nghị để họp, đồng thời yêu cầu
mỗi người viết một bản tự kiểm điểm về việc xảy ra vụ hỏa hoạn, nếu có
trách nhiệm thì nói trách nhiệm, không có trách nhiệm thì phát biểu suy
nghĩ, tạo ra một vỏ bọc để cho lãnh đạo biết được sự tận tâm trong công
việc của chúng ta”.

Vương Chính Tài nói: “Vâng, tôi biết rồi. Nếu không có việc gì khác, tôi sẽ đi làm ngay”.

Hứa Thiếu Phong chợt nghĩ tới việc nên gài bẫy cho Trương Minh Hoa, để hắn
chủ động chui vào, đối diện với mọi người, nói ra trách nhiệm hắn nên
gánh, sau đó lấy chính cái giáo đó đâm vào khiên của hắn, như thế mới có thể rũ bỏ dễ dàng trách nhiệm của mình được. Nghĩ thế, bèn nói: “Ngoài
ra, cậu nên chú ý đặc biệt đến Trương Minh Hoa, bảo hắn viết chân thực
một chút”.

Vương Chính Tài nói: “Vâng, tôi sẽ nói với anh ta, tự kiểm điểm chỉ là lướt qua thôi, nhưng diễn phải cho thật giống”.

Hứa Thiếu Phong cười một cái nói: “Thế thì cậu không nên để hắn cảm thấy
cậu đang sắp xếp cho hắn. Còn nữa, Chính Tài, buổi tối cậu nên bố trí
mời người bạn cũ của cậu đi uống rượu, tắm xông hơi, mát xa gì gì đó…
xong việc tôi sẽ đưa ngân phiếu cho cậu. Tốt nhất nên hỏi rõ ràng nội
dung bức thư nặc danh đó viết gì, hoặc là chủ nhiệm Mã đó còn có yếu
điểm nào có thể chọc thủng được”.

Vương Chính Tài gật gật đầu nói: “Anh Hứa thật cao tay, tôi phải học hỏi ở anh nhiều”.

Vương Chính Tài đi khỏi, Hứa Thiếu Phong thở dài một tiếng, tựa đầu vào lưng
ghế tựa, cơ thể và tinh thần đều cảm thấy rất mệt mỏi, anh ta thật sự lo lắng, e là vụ hỏa hoạn này thực sự thiêu cháy mũ ô sa của mình. Điều
khiến anh lo lắng nhất là hai tình tiết, thứ nhất là Trung tâm Nghệ
thuật Quần chúng là do một tay anh ta ấn định cho Trần Nghệ Lâm làm,
trong phiên họp Đảng ủy của Cục, anh chỉ nói qua loa, cơ bản không để ai có thể thảo luận. Thứ hai, việc tu sửa Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng
lại là do họ hàng của anh làm, hơn nữa, khi xảy ra cháy, nóc trần rơi
xuống làm chết hai mạng người, nhất định có liên quan đến vấn đề chất
lượng hoàn thiện. Nếu cấp trên truy cứu tiếp, Hứa Thiếu Phong chắc chắn
không trốn tránh được trách nhiệm. Nghìn dặm khó giữ, hủy trong chớp
mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.