Nói cho cùng, sợi dây quan hệ giữa các phu nhân, cũng giống như một bộ phim vậy.
Lâm Như nhớ rất rõ, ba năm trước, Đào Nhiên nhòm ngó cái ghế Phó chủ nhiệm
Ban Quảng cáo ở đài truyền hình, muốn cô nhờ Hứa Thiếu Phong xin cho cô
ta vào vị trí đó, liền tặng cô miếng ngọc này. Lâm Như cũng không biết
miếng ngọc hộ thân này có giá trị như thế nào, bèn nhân một lần lên tỉnh công tác, tìm đến một tiệm chuyên buôn bán châu báu, nhờ một vị tiên
sinh ước lượng xem nó đáng giá bao nhiêu tiền. Vị tiên sinh ngắm nghía
nửa ngày, sau đó đưa cho cô tám nghìn tệ bảo muốn mua lại nó. Lâm Như
vừa nghe, mới biết là một vật báu liền từ chối không bán.
Vị tiên sinh đó nâng giá lên gấp đôi, cô vẫn không bán. Vị tiên sinh đó lại nói tùy cho cô đưa giá. Cô liền thẳng thừng nói, đây là vật kỷ niệm một
người bạn thân tặng, bao nhiêu tiền cũng không bán, chỉ muốn khẳng định
nó thật sự có đáng tiền không thôi?
Vị tiên sinh nhẹ nhàng ờ một
tiếng nói, vàng có giá còn ngọc thì vô giá. Đây là một miếng ngọc Lam
Điền, hơn nữa niên đại cũng rất xa xưa, nếu nói nó có giá trị, người yêu thích nó có thể coi nó là báu vật, nếu nói nó không có giá, người không hiểu nó sẽ chỉ coi nó là một miếng ngọc bình thường.
Lâm Như
điều tra xong trong lòng thấy rất vui, quả là một miếng bảo vật, cô liền đeo nó bên mình. Một lần cô hẹn với Lý Mai Hoa – phu nhân của Chung Học Văn – đi làm hộ lý, không ngờ rằng khi hai người nằm xuống, miếng ngọc
rơi từ cổ xuống gối, bị Lý Mai Hoa nhìn thấy.
Lý Mai Hoa liền nói: “Cái cô đeo trên cổ là vật gì thế? Trông nó đẹp quá!”
Lâm Như liền nói: “Là một miếng ngọc”. Nói xong liền lấy ra đưa cho Lý Mai Hoa xem.
Lý Mai Hoa nhìn một lát nói: “Đúng là một miếng ngọc đẹp, cô mua ở đâu đấy?”
Lâm Như đương nhiên không thể nói thật, liền bảo: “Đây là món quà em họ tôi tặng cho, hình như miếng ngọc cũng có chút niên đại”.
Lý Mai Hoa nhìn chăm chú miếng ngọc phỉ thúy, Lâm Như thì nhìn Lý Mai Hoa. Lý Mai
Hoa lật đi lật lại, càng nhìn càng thích, nhưng có thích cũng không tới
tay.
Trong lòng Lâm Như hiểu rõ, Lý Mai Hoa nhất định thích miếng ngọc này rồi, có nên tặng cho bà ấy hay không? Trong lòng cô rất mâu
thuẫn. Nói thực lòng, cô cũng rất thích miếng ngọc phỉ thúy này, nếu cô
tặng đi, đúng là có chút không nỡ. Còn nếu không tặng cho bà ấy cũng
không được.
Nếu Lý Mai Hoa là một người bình thường thì không nói làm gì, nhưng đằng này bà ấy là phu nhân của Phó Thị trưởng Chung Học
Văn, Chung Học Văn lại là người trực tiếp quản lý chồng cô. Tục ngữ có
câu, quan lớn nhất phẩm đè chết người, kiểu quan hệ thế này rất khó ứng
phó, nếu cư xử không tốt, nhất định sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của Hứa
Thiếu Phong. Hơn nữa, năm đó Hứa Thiếu Phong được đề bạt từ chức Cục phó lên Cục trưởng, Chung Học Văn cũng tiến cử rất tích cực.
Những
tháng ngày về sau rất dài, không chừng có ngày còn phải nhờ vả tới Chung Học Văn, nếu bình thường không làm tốt bước đệm, đến lúc cần dùng tới
mới đến thì không ổn. Đối với chức vụ của Hứa Thiếu Phong, thì món quà
nhỏ này có đáng gì? Đào Nhiên vì chức vụ có thể tặng mình lễ vật, chẳng
lẽ mình lại không thể vì tiền đồ của chồng mà tặng cho Lý Mai Hoa sao?
Nói cho cùng, sợi dây quan hệ giữa các phu nhân, cũng giống như một bộ
phim vậy, hình ảnh chiếu lên tường chính là sự nghiệp của người đàn ông.
Lâm Như đang rất đăm chiêu, Lý Mai Hoa lại đưa miếng ngọc phỉ thúy lên nói: “Đúng là một miếng ngọc đẹp. Nghe nói ngọc tốt có thể dưỡng thân, cũng
có thể bảo vệ cơ thể. Thảo nào cô Lâm nhà chúng ta da dẻ mịn màng, khỏe
khoắn xinh đẹp, hóa ra là có miếng ngọc phỉ thúy hộ thân”.
Lâm
Như nhẹ nhàng đỡ lấy miếng ngọc, trong lòng nghĩ, có một miếng ngọc bảo
vệ không bằng có một người đàn ông tốt bên cạnh, chỉ cần người đàn ông
của mình có thể may mắn trong chốn quan trường, không có ngọc hộ thân
thì giá trị con người cũng tăng lên gấp bội. Nghĩ vậy cô liền mỉm cười
nói: “Người biết ngọc, ngọc cũng biết người. Chị Hoa đã yêu ngọc như thế này, vốn dĩ đã có duyên với ngọc, em xin tặng chị làm vật kỷ niệm”. Các phu nhân ở Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn này đều quen gọi Lý Mai
Hoa là chị Hoa, Lý Mai Hoa cũng rất vui khi được mọi người xưng hô như
thế.
Lý Mai Hoa mỉm cười nói: “Tấm lòng của em chị xin nhận, còn
ngọc thì chị xin thôi, nhận rồi không phải là chiếm mất cái người khác
yêu thích sao?”
“Chị Hoa đúng là khách sáo quá, đấy cũng chẳng
phải là kim ngân châu báu gì, người biết nó, thì sẽ coi đó là bảo vật,
người không biết nó, thì chỉ thấy nó là một viên đá. Khó có được một
người yêu ngọc như chị Hoa, rõ là có duyên với ngọc, thời cổ có cách nói anh hùng yêu đao, giai nhân biết ngọc. Hôm nay, miếng ngọc này đúng là
đã có chủ thực sự rồi. Nếu chị Hoa không chê, xin hãy nhận cho!”
Lý Mai Hoa lại cầm miếng ngọc, vui mừng nói: “Khó có được ai nhiệt tình
như cô Lâm, thế tôi xin nhận vậy, hôm khác sẽ mời cô đi ăn cơm”.
Trở về nhà, Lâm Như lên giường, Hứa Thiếu Phong mới phát hiện miếng ngọc
phỉ thúy trên cổ cô không còn nữa, hỏi có chuyện gì xảy ra, Lâm Như bèn
kể hết sự thật cho Hứa Thiếu Phong. Không ngờ Hứa Thiếu Phong vui sướng
hôn lên má cô một cái nói: “Em đúng là người vợ thông minh hơn người”.
Cô nói: “Thực ra, tôi cũng rất thích miếng ngọc đó, đúng là có chút không nỡ”.
“Có gì mà không nỡ, chỉ là một miếng ngọc thôi mà, để lần sau đi công tác tôi mua cho bà cái khác”.
Cô nói: “Anh đừng có mua, đó là miếng ngọc cổ, sẽ không mua nổi đâu”.
“Dù sao tặng thì cũng đã tặng rồi, bà đừng có nghĩ nữa. Đào Nhiên tặng cho
bà, bà lại tặng cho người khác, không được lời cũng không chịu thiệt.
Thực ra, nói đi cũng phải nói lại, phu nhân giống như Lý Mai Hoa có biết bao nhiêu người muốn tặng quà, người ta muốn tặng còn không tặng được,
bà và bà ta khó khăn lắm mới tiếp cận được như thế, tặng thì tặng rồi,
đừng hối hận nữa”, Hứa Thiếu Phong nói.
“Tôi không hối hận, chỉ là thấy hơi thích miếng ngọc đó”.
“Nghe nói Phó Thị trưởng Thường trực muốn lùi về tuyến sau, Chung Học Văn có
khả năng được thay chân, nếu thực sự ông ta được lên chức Phó Thị trưởng Thường trực, hoạt động trong đội ngũ Đảng ủy, nhất định ông ấy sẽ quan
tâm đến chúng ta”, Hứa Thiếu Phong nói.
Không ngờ được miếng ngọc này lại rơi vào tay Vu Quyên Tú từ khi nào.
Lâm Như một lần nữa kiểm tra lại, không hề có sự nhầm lẫn, miếng ngọc này,
chính là miếng ngọc cô đã tặng cho Lý Mai Hoa. Không chỉ ngọc, mà còn cả sợi dây nhỏ màu đỏ treo ở miếng ngọc cũng là sợi dây trước đây. Chạy
một vòng, cuối cùng lại chạy về tay cô đúng là vật về nguyên chủ, trong
lòng thật sự có chút vui mừng. Bất chợt trong đầu cô xuất hiện một cách
nghĩ khác, ở thành phố Hải Tân thật sự có hai miếng ngọc phỉ thúy như
thế này, hay là Lý Mai Hoa đã tặng cho Vu Quyên Tú?
Sau khi phân
tích, Lâm Như dễ dàng loại trừ được khả năng thứ nhất, bởi vì cho dù là
có hai miếng ngọc hoàn toàn giống nhau, cũng không thể nào có hai sợi
dây treo giống hệt nhau được, cho dù có có hai sợi dây treo giống nhau,
càng không thể có hai miếng ngọc giống nhau được treo trên hai sợi dây
giống nhau được. Cứ nghĩ như thế, khả năng Lý Mai Hoa tặng cho Vu Quyên
Tú là lớn nhất.
Theo lý mà nói, Lý Mai Hoa thích miếng ngọc như
thế, bà ta không thể nào tặng nó cho Vu Quyên Tú. Nhưng sự việc cũng rất khó nói, lúc trước không phải cô cũng rất thích đó sao? Thích thì thích nhưng khi có liên quan tới tiền đồ của chồng, sự yêu thích của một
người sẽ trở thành vô cùng nhỏ bé. Cô cũng vì lẽ đó, lẽ nào Lý Mai Hoa
không thể như thế? Trong giờ phút quan trọng có liên quan tới việc Chung Học Văn có thể được làm chức Phó Thị trưởng Thường trực, tặng cho phu
nhân Bí thư một miếng ngọc phỉ thúy nhỏ có đáng là gì? Mà miếng ngọc này lại là do người khác tặng, không phải là báu vật trong nhà bà ta, có gì mà không nỡ?
Nếu cách nghĩ này đúng, thì điều khiến cho cô không hiểu được là tại sao Vu Quyên Tú lại có thể tặng cô một món quà quý như thế?
Là do Vu Quyên Tú không biết nhìn hàng, coi lầm miếng ngọc giống như các
món đồ trang sức khác, nên tặng lại cho cô? Hay là vì bà ấy biết vật này vốn dĩ là của cô nên muốn trả vật về nguyên chủ? Sau khi phân tích, cô
lại dễ dàng loại trừ được phán đoán sau.
Điều này có nghĩa là,
khi Lý Mai Hoa tặng miếng ngọc phỉ thúy cho Vu Quyên Tú, không thể nói
với Vu Quyên Tú rằng miếng ngọc này vốn dĩ là do Lâm Như tặng bà ấy
được, đó không phải là ngốc tột đỉnh sao, nếu bà ấy không nói, Vu Quyên
Tú đương nhiên cũng không thể biết lai lịch miếng ngọc được. Vì thế, sự
phán đoán số hai không thể đúng được, thế thì chỉ có thể coi đó là
trường hợp thứ nhất thôi, đó là Vu Quyên Tú không biết nhìn ngọc, cũng
không thích ngọc, khi Lý Mai Hoa tặng cho bà ấy, bà ấy vốn đã không
thích, lại không dễ từ chối nên đành nhận lấy. Bây giờ, bà ấy thấy cô
tốn không ít tâm sức vì bà ấy, vì muốn thể hiện sự cảm ơn, liền tặng cho cô miếng ngọc mà bà ấy vốn dĩ không thích cũng không coi trọng này.
Nghĩ thế, cô lần lượt có thể giải được hết tất cả các thắc mắc.
Khi nhìn miếng ngọc cô thích được trở về chủ cũ, thật sự trong lòng cô có
chút cảm giác đắc thắng, đây không chỉ có một chút vui sướng vì vật về
chủ cũ, quan trọng hơn là cô cảm thấy dường như có chút ý trời, mà hình
hai con rồng chơi minh châu này lại có hàm ý có thể mang tới may mắn cho cô. Cảm giác này một khi đã đạt được sẽ khiến cho cô cảm thấy vô cùng
sảng khoái.
Lúc này, khi nghe thấy Vu Quyên Tú muốn đến bệnh
viện, cô lập tức đến trước gương, kéo miếng ngọc phỉ thúy trên cổ lên,
để lộ ra sợi dây màu đỏ từ chiếc cổ dài và nhỏ của mình. Mục đích của cô là muốn cho Vu Quyên Tú nhìn thấy sẽ cho rằng cô rất thích món quà bà
ấy tặng cho, nên cô đã đeo nó lên. Như thế sẽ làm người tặng quà cảm
thấy vui. Đương nhiên, việc này cũng chỉ có thể để cho một mình Vu Quyên Tú nhìn thấy, bình thường cô đeo vòng rất thấp, cô không muốn cho người khác nhìn thấy, càng không muốn cho Lý Mai Hoa nhìn thấy. Nếu để cho Lý Mai Hoa nhìn thấy, cả hai bên nhất định sẽ rất khó xử. Điều cỏn con này cô rất rõ, nhất định không để quan hệ giữa cô và Lý Mai Hoa xảy ra
chuyện gì.
Không lâu sau đó, Vu Quyên Tú đã đến phòng làm việc
của cô. Tinh thần của Vu Quyên Tú tốt hơn nhiều so với trước khi vào
viện, đặc biệt là sắc mặt, hồng hào hẳn lên. Sắc mặt của phụ nữ khá là
quan trọng, cứ hồng hào là có chất phụ nữ.
Hai người đàn bà gặp
nhau, đầu tiên là khen nhau vài câu, sau đó Lâm Như kiểm tra sức khỏe
cho Vu Quyên Tú. Lâm Như nhìn thấy hai bầu ngực của Vu Quyên Tú mặc dù
rất to, nhưng đã hơi sệ xuống, không khỏi có chút tiếc nuốt thay cho bà
ấy. Sự tiếc nuối này, không rõ là tiếc cho Vu Quyên Tú hay là tiếc cho
Bí thư Uông Chính Lương? Đột nhiên, cô nhớ tới Bí thư Uông phong độ hào
hoa, trong đầu thầm nghĩ, hai bầu ngực này, không biết đã bị đôi bàn tay to lớn của Uông Chính Lương giày vò bao nhiêu lần, bây giờ Uông Chính
Lương còn muốn nó hấp dẫn như ngày xưa hay sao? Cứ nghĩ như thế, bất
giác cô nhìn bà ấy mà như nhìn thấy tương lai của chính mình. Cùng với
dòng chảy thời gian, những cái tiêu biểu cho một thời thanh xuân tràn
đầy sức sống khiến cho người ta cảm thấy tự hào thì giờ đây cũng dần dần mất đi, điều này không ai có thể thay đổi được.
Sau khi kiểm tra, mọi thứ vẫn bình thường. Vu Quyên Tú vui mừng, Lâm Như cũng thấy rất vui.
Lâm Như nói: “Chị Quyên Tú, hôm nay em muốn mời chị ăn tối, nếu chị còn muốn mời ai khác thì chúng ta cùng nhau vui vẻ một bữa”.
Vu Quyên Tú nói: “Cô đừng phiền phức thế, nếu mời thì tôi nên mời cô, làm
gì có chuyện để cô mời tôi được? Hơn nữa, nếu cô mời tôi ăn tối thì Hứa
Thiếu Phong nhà cô phải làm thế nào?”
Lâm Như vốn định nói Hứa
Thiếu Phong từ lâu lắm rồi hầu như tối nào cũng hội họp, ngày nào cũng
rất muộn mới về nhà, khi định nói ra, đột nhiên giật mình, những lời nói như thế này sao có thể nói một cách tùy tiện chứ? Nhất là trước mặt Vu
Quyên Tú, càng phải cẩn trọng một chút, vì thế liền nuốt lại lời nói:
“Không vấn đề gì, Hứa Thiếu Phong có về thì bắt ông ấy tự xuống bếp, ông ấy cũng phải cho em một chút tự do chứ”.
Vu Quyên Tú nghĩ một lát rồi nói: “Nếu mời thì cũng là tôi mời cô, sao có thể để cô chủ chi được?”
“Ai chủ chi cũng được, chỉ cần được tụ tập với chị Quyên Tú, vui vẻ một bữa là được rồi”.