Mặt Diệp Thành bỗng nghệt ra, hắn thắc mắc hỏi, ” cảm giác nghi thức là sao?”
Thu Lan chán nản nhìn Diệp Thành. ” Sao cậu ngốc thế, tôi nói này Diệp tổng, tôi mặc dù chưa có từng yêu đương, nhưng cũng biết trong tình yêu ấy, cảm giác nghi thức chính là không thể thiếu. Nó mang đến cho người ta một cảm giác an toàn, trịnh trọng và hứa hẹn, cũng gần như một loại thuốc an thần vậy.”
Diệp Thành nhìn 3 con búp bê kia, hắn bấy giác lắc đầu, ” tôi vẫn không hiểu lắm, mấy câu từ cô nói.”
Thu Lan day day mi tâm, ” hầy, cậu thật là…theo như cách mà tôi nghĩ, thì cảm giác nghi thức chính là một lời hứa quan trọng cho chính tình cảm của một người dành cho người mà họ yêu. Là lời hứa, lời hứa đó.”
Thu Lan vẫn thao thao bất tuyệt. ” Diệp Thành à, chuyện hiện tại mà cậu cần làm nhất, chính là tìm thời cơ thích hợp, trịnh trọng nói với Từ Lạc, rằng anh yêu em ấy.”
Trái tim Diệp Thành khẽ run lên.
Lần trước gặp Lương Minh Phương, sau khi cô vạch rõ tâm sự cho hắn, hắn không chỉ một lần nghĩ qua, muốn ở trước mặt Từ Lạc, trực tiếp nói suy nghĩ của mình với cô.
Nhưng một lần rồi lại một lần, hắn đều không thể dám mở miệng, lại câm nín rút lui.
Cũng không biết là sợ bị Từ Lạc lạnh lùng cự tuyệt, hay là chữ yêu kia khiến hắn cảm giác có hơi khó có thể mà mở miệng….Thật không thể nào biết được.
Diệp Thành ôm 3 con búp bê lên, hắn nói, “nếu làm như vậy thật sự có tác dụng sao?”
” Có tác dụng hay không để nói sau đi.” Thu Lan đứng dậy, giống như chị gái chỉ điểm cho em trai, ” Diệp Thành, tôi nói cậu đừng giận, hay trách tôi, tôi là cấp dưới của cậu, tôi nói ra có hơi quá phận một chút, nhưng tôi vẫn sẽ nói, cậu đó, nếu mà thích Lạc Lạc, nhưng ngay cả đường đường chính chính nói mình đã hối hận và yêu thích ra khỏi miệng cho em ấy biết, vậy thì cậu nhất định sẽ triệt để mà đánh mất Lạc Lạc đó.”
Diệp Thành trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói, ” ngày 20 này.”
” Cái gì?” Thu Lan khó hiểu.
“Hôm nay là ngày 18 đúng không?” Mắt Diệp Thành bỗng sáng lên, hắn nói, ” ngày kia chính là sinh nhật của Từ Lạc, sinh nhật của cô ấy chính là thời điểm thích hợp nhất, lần này, tôi muốn cho cô ấy một sinh nhật thật hạnh phúc, để cô ấy biết đến suy nghĩ của tôi.”
Thu Lan nhẹ nhàng cười một tiếng, ” đúng vậy, nên Diệp tổng à, cậu thật sự một chút cũng không thể phạm sai lầm nữa, cậu không còn cơ hội để thử nữa đâu, phải dứt khoát làm thật đi.”
Cả người Diệp Thành chìm trong trầm mặc, sau đó trầm giọng ừ một tiếng, rồi ôm 3 con búp bê kia đến quầy tính tiền.
Ông chủ quán không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, ung dung xen lẫn chán chường, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Khỉ thật, trời thì lành lạnh, mà còn có người đến mua đồ chơi, nhưng mà ông ta vui vẻ cực kì, cười đến híp cả hai mắt, ” tổng cộng là 150 tệ, tôi giảm 10% cho cậu, tặng thêm cho cậu một con gấu lông nhung.”
Diệp Thành nhìn bộ dạng vui vẻ của ông chủ quán, bất giác khóe môi hắn cũng cong lên, gật gật đầu.
Ông chủ quán cười nhẹ nhàng, đóng gói kĩ đồ chơi kia lại, rồi đưa cho Diệp Thành, “cậu đi thong thả nhé.”
Diệp Thành nhận đồ, rồi xoay người rời khỏi cửa hàng, nhưng chưa được hai bước, hắn quay người lại hỏi, ” ông chủ à, xung quanh đây…..có ngôi chùa nào không?”
” Chùa sao?” Ông chủ khẽ nâng cằm, cau mày, khuôn mặt hơi mập của ông ta vặn thành cái bánh bao, ” có thì có đó, nhưng mà hơi xa. Nếu cậu muốn đi, thì phải ngồi xe bus đến chân núi, men theo bảng hướng dẫn ở dưới chân núi, ở phía trước không xa chính là chùa Kính Tâm.”
Diệp Thành gật gật đầu.
Ông chủ lại vô cùng nhiệt tình mà nói tiếp, ” chùa Kính Tâm ở chỗ chúng tôi, cực kỳ nổi danh đó. Nghe nói là, bất luận là ai, đến đó cầu tài lộc, cầu vận may, cầu tình duyên, hay cầu con cái, chỉ cần lòng thành tâm, liền cầu gì được nấy. Mỗi lần năm mới tết đến, người ở đó hả, mênh mông luôn. ”
” Vâng, cảm ơn.” Diệp Thành đáp lại một câu rồi xoay người đi thẳng.
Đến lúc đi ra ngoài rồi, Diệp Thành giao túi đồ chơi vào tay Thu Lan, dặn dò, ” chị bảo quản cẩn thận, mang về phòng khách sạn giúp tôi.”
Thu Lan nhận lấy túi, trong đáy mắt xoẹt qua một tia kinh ngạc, ” Diệp tổng, đừng nói với tôi là cậu muốn đi đến đó thật nha.”
” Ừm, ” Sắc mặt Diệp Thành chợt đỏ lên, “tôi muốn đi xem chút.”
Trước đây, Diệp Thành hắn một chút cũng không kí thác hay hi vọng gì trên mấy cái thần linh hư ảo này.
Nhưng hiện tại lúc này, hắn lại có suy nghĩ mãnh liệt muốn đi.
Hắn muốn đi xin bùa bình an cho vợ và con hắn.
Diệp Thành và Thu Lan tạm biệt ở giao lộ. Mỗi người đều ngồi xe bus mà đi. Mùi trên xe bus khiến cho một kẻ như hắn chỉ chuyên đi xe hơi sang, du thuyền có chút không quen, nhưng dù vậy, hắn cũng không nói gì, yên lặng nhìn ra bên ngoài, nhìn những cảnh vật lướt qua cửa kính xe.
Lạc Lạc vợ hắn hiện giờ đang làm cái gì? Diệp Thành lén lút mà nghĩ trong thâm tâm.
Có phải cô đang ngốc nghếch mà cho con nghe nhạc dưỡng thai, hay là xem vài bộ phim ngôn tình nổi tiếng nào đó. Diệp Thành nghĩ đến những cái này, trong lòng cư nhiên lại mềm thành một mảnh.
Xe bus chạy gần 1 giờ, rốt cục cũng đến chạm cuối, Diệp Thành xuống xe, đi theo mấy người đi lễ phật cùng lên trên núi. Có mấy bà thím, ông chú, mấy ông bà cụ đi cùng đường với hắn lên lễ phật.
Bọn họ cầm trong tay hương phật, hai mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, vóc người thon dài, quần áo sang trọng, đi cùng đường với bọn họ một đường lên chùa Kính Tâm.
Đến trước cổng chùa, Diệp Thành chọn một bó nhang loại to nhất, châm sáng đốm lửa nhỏ, hương khói lượn lờ tỏa ra trên không trung.
Hắn đi vào trước tượng đài của phật tổ, hau tay cắm hương lên, chọn một vị trí bắt mắt nhất mà cắm. Bất giác trong đầu có suy nghĩ vô cùng ấu trĩ, rằng hắn hi vọng nếu cắm ở vị trí đó, thì đức phật tổ, chỉ cần nhìn qua một lần thôi, là có thể thấy nhang hương hắn cắm, nhìn thấy khẩn cầu của hắn.
Diệp Thành móc ví, lấy hết cả tiền mặt của mình mang theo trong ví, gần một xấp dày, dọa cho đám ông bà cụ kia một phen. Đoạn hắn đặt một phần tiền vào thùng quyên tiền, một phần làm tiền kết duyên, và nhang đèn cho lễ phật. Còn lại một ít cuối cùng, hắn dùng tiền đó mua một miếng ngọc bình an chất liệu phỉ thúy tốt nhất. Được chính Đại Sư chủ trì điêu khắc, khai quang.
Diệp Thành quỳ trên đệm gối, thu lại khí cốt lạnh lùng uy nghiêm vốn có, thành tâm mà cầu nguyện.
Hắn một bên vái, một bên siết chặt miếng ngọc trong tay, ở trong lòng cầu khấn đủ điều cho vợ hắn.
Từ Lạc từ nhỏ đã bị coi thành thứ rác rưởi, không ai cần, từ nhỏ luôn giãy dụa trong bóng tối u ám một mình, cho dù hắn giống như bố thí mà thu nhận cô bên người, rồi lại miệt thị cô, phụ bạc chán ghét cô, coi thường làm tổn thương cô vô cùng sâu sắc.
Nhưng bây giờ không như trước, báo ứng tới, Từ Lạc lại một lòng nhất quyết muốn rời khỏi hắn.
Vậy nên, hắn cực kì hối hận.
Nghĩ tới mỗi đêm không thể ôm thân thể ấm áp của Từ Lạc bên cạnh mà ngủ, nghĩ tới từng ánh mắt cử chỉ yêu thương của Từ Lạc từng đối với hắn, hắn vô cùng khó chịu trong lòng, chỉ muốn bắt cô vĩnh viễn ở lại bên đời hắn.
Bây giờ xem ra, tất cả những cái kia, kì thực đều là những nỗi nhớ mà hắn chưa từng phát giác ra, thật sự nhớ rất sâu.
Hắn không muốn buông tay, không muốn trơ mắt nhìn Từ Lạc thuộc về người khác, không muốn từ nay về sau sẽ không thấy nụ cười hay là sự tức giận của cô đối với hắn. Hắn bây giờ điên cuồng chỉ muốn ở bên cạnh cô.
Nếu như còn có cơ hội, nếu như cuộc đời còn có thể cho hắn một cơ hội, để hắn hoos hận….
Diệp Thành khẽ nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói với Phật Tổ trước mặt….” con… thật sự muốn cho cô ấy một gia đình.”