Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 58



Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trong lòng của Giang Ly, cảm thấy toàn thân đau nhức, một chút sức lực cũng không có.

Đều trách Giang ly! Nếu không phải tối qua anh ấy…tôi cũng sẽ không như thế này…

Nhưng mà hễ nghĩ đến buổi tối hôm qua, mặt tôi lại giống như trúng độc vậy,
vừa nóng vừa khó chịu, quả nhiên là chữ sắc trên đầu có treo một con
dao, tôi mê sắc đến tận cùng rồi…

Hơn nữa, trong lòng của tôi đột nhiên bay lên một cảm giác không chân thực, giống như mua xổ số vậy,
tuy tôi rất hy vọng có thể trúng năm trăm vạn, nhưng mà tôi mãi mãi
không muốn năm trăm vạn kia thực sự đổ trúng đầu tôi.

Hơn nữa, bây giờ xem ra, không chỉ là năm trăm vạn rơi xuống tay tôi mà chỉ trong mộ thời gian một đêm tôi đã tiêu hết rồi.

Tôi lén lén nhìn Giang Ly một cái, con người này vẫn chưa dậy. Thấy khóe
môi anh trong lúc ngủ mơ hơi nhếch lên, tôi càng lúng túng, xấu hổ. Tôi
rón rén ngồi dậy, muốn xuống giường tìm chỗ nào không có Giang Ly để
bình tĩnh lại một chút. Tôi cần có một thời gian nhất định để tiêu hóa
sự thực “tôi và Giang Ly đã động phòng rồi” này.

Tôi vừa mới
xuống giường, cánh tay đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng kéo lại, tôi thét lên một tiếng, ngã đổ về phía sau, lập tức rơi vào một vòng tay.

Tôi quay đầu, nhìn thấy trong cặp mắt sáng long lanh của Giang Ly mang ý
cười. Tôi nhất thời không biết làm thế nào, cười ngốc nghếch, lắp bắp:
“Chuyện đó…Giang …Giang Ly à, chào buổi sáng…”

Giang Ly cười híp mắt, hôn lên trán tôi, nói: “Chào buổi sáng.”

Giang Ly vừa hôn tôi, tôi liền cảm thấy gò má mình lại nóng rực lên rồi. Tôi không dám nhìn Giang Ly, ngượng ngùng quay mặt đi.

Giang Ly lại cười nói: “Em đã sắp ba mươi rồi, còn học tiểu cô nương nhà người ta giả thuần khiết ư?”

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, dứt khoát tóm lấy một tay Giang Ly, hung dữ cắn một miếng.

Giang Ly thả tôi ra, rồi hai tay giữ hai bên đầu tôi, cúi đầu cười tủm tỉm nhìn tôi, nói: “Muốn cắn anh à?”

Tôi lẫn tránh ánh mắt của anh, cười ngốc nghếch.

“Vậy anh chỉ đánh lấy răng mà trả vậy.” Giang Ly nói rồi, cúi đầu ngậm chặt miệng tôi, một tay bắt đầu cởi khuy áo ngủ của tôi.

Tôi nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, vừa thở vừa nói: “Giang Ly, toàn thân em đều đau.”

Giang Ly lại nằm xuống, kéo tôi vào lòng. Hơi thở có phần gấp gáp của anh phả lên trên cổ tôi, cảm giác đó là lạ.

Giang Ly cứ nằm yên lặng ôm lấy tôi như vậy, không nói gì. Trong lòng tôi lại có một số lời muốn nói với anh ấy, nhưng không biết phải bắt đầu như
thế nào.

Tôi gọi: “Giang Ly!”

“Ừ!” Giang Ly đáp lại một tiếng.

Tôi: “Giang Ly à, em vẫn cảm thấy sự việc phát triển có chút nhảy cóc, anh nói xem hai chúng ta làm sao lại, làm sao lại…”

Giang Ly buồn bã nói: “Sao nào, em không thích?”

Tôi: “Cũng không phải, chỉ là em cảm thấy nhanh quá…” Em mới yêu thầm anh chưa được bao lâu mà.

Giang Ly: “Nhưng mà anh đợi ngày này lâu rồi.”

Tôi nắm chặt tay Giang Ly hỏi: “Vậy…Giang Ly, anh bắt đầu thích em từ khi nào?”

Giang Ly trả lời rất văn vẻ: “Từ khi ánh mắt của anh không thể rời được em.”

Tôi thoáng rùng mình, không bình luận gì.

Tôi lại hỏi: “Vậy vì sao anh không nói với em chứ?”

Giang Ly: “Anh sợ em không thích anh, sợ em hễ tức giận là muốn ly hôn với anh.”

Tôi thè lưỡi với Giang Ly: “Em thích anh, em thực sự thích anh.”

Giang Ly cười dịu dàng, thân mật véo má tôi, nói: “Nói thật lòng, trước ngày hôm qua, anh còn cho rằng…”

Tôi vùi mặt vào ngực Giang Ly, cười nói: “Giang Ly, anh ngốc quá!”

Giang Ly: “Giống nhau, giống nhau, em cũng không thông minh.”

Tôi: “Giang Ly, em vẫn còn chưa hiểu, anh…anh lúc đầu là tự thừa nhận mình là gay…”

Giang Ly lườm tôi một cái: “Anh nói sai rồi.”

Tôi: “…” Như thế này cũng được à?

Giang Ly xoa đầu tôi, dịu dàng nói: “Bất luận là như thế nào, anh thích em, thích rất lâu rồi.”

Tôi nhất thời cảm động, dụi vào người ấy nói: “Em cũng vậy.”

Chúng tôi nằm ôm nhau một lúc, chẳng ai nói gì. Nhưng mà, tôi đột nhiên nhớ đến một việc rất nghiêm trọng.

“Giang Ly, em…” Giọng nói của tôi nghe bé hơn cả tiếng muỗi, tô cũng không biết mình mở miệng thế nào.

Giang Ly cầm lấy tay tôi, giữ thật chắc nói: “Quan Tiểu Yến, chúng ta cũng đã động phòng rồi, em còn có gì ngại ngùng khi nói với anh.”

Tôi toát mồ hôi, Giang Ly, có nhất thiết phải thẳng thắn như vậy không? >_

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nói: “Giang Ly, em…em tối qua không chảy máu…”

Hôm qua, khi Giang Ly tắm rửa cho tôi thì không nhìn thấy cái vết màu đỏ
vốn dĩ nên xuất hiện kia, chỉ là khí đó mệt quá rồi, đầu óc đã không
thể hoạt động được nữa rồi. Hôm nay, đột nhiên nhớ lại chuyện này, tôi
cảm thấy không thoải mái. Tôi có thể không để ý lần đầu tiên của mình
rốt cuộc có thấy màu đỏ hay không, nhưng mà Giang Ly…anh ấy không thể
nào không để ý nhỉ? Anh ấy cí nghĩ rằng , tôi đã cùng với Vu Tử Phi hoặc là một người đàn ông nào đó khác…rồi không?

Khi tôi đang nghĩ
ngợi lung tung, Giang Ly lại kề sát vào tai tôi, thấp giọng cười he he,
tiếng cười tuy rất vui tai, nhưng mà tôi nghe lại cảm thấy có chút buồn. Thế là tôi véo vào cánh tay Giang Ly một cái, để biểu thị sự bất mãn.

Giang Ly mặc cho tôi chà đạp, khẽ giọng nói: “Cho nên làm sao? Quan Tiểu Yến, em muốn nói gì?”

Tôi thở dài thườn thượt, thành khẩn thề thốt: “Giang Ly, đây là lần đầu tiên của em.”

Giang Ly hôn lên má tôi, nói: “Quan Tiểu Yến, bất luận là em có phải lần đầu hay không, anh vẫn đối tốt với em.”

Tôi có cảm giác mất mát nói: “Thực ra anh…vẫn không tin tưởng em đúng không?”

Giang Ly ôm chặt lấy tôi, giọng dịu dàng: “Làm sao có thể chứ, em nói gì anh cũng tin.”

Tôi có chút cảm động, dụi dụi trong lòng anh ấy

Giang Ly lại nói: “Dù gì em có nói dối hay không, anh nhìn một cái là có thể biết rồi.”

Tôi: “…”

Giang Ly, anh chắc chắn như thế này là đang an ủi em sao? >_

Giang Ly dường như cũng cảm giác được lời mình nói không ổn lắm, thế là anh
xoa xoa tóc tôi, nói: “Quan Tiểu Yến, nếu như anh nói anh cũng là lần
đầu tiên, em sẽ tin chứ?”

Tôi mở to mắt không thể tin được nhìn
anh ấy, đùa gì chứ, đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi còn có một xử nam ba
mươi tuổi sao? Đặc biệt là chất lượng cao như thế này!

“Quan Tiểu Yến, em đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ không làm chủ được mình.”

Tôi ngượng ngùng thu ánh mắt về, suy nghĩ một hồi thì hiểu ra. Giang Ly
trước ba mươi tuổi đều là cùng đàn ông gì đó, cùng với phụ nữ đương
nhiên là lần đầu tiên, rất bình thường mà. Nghĩ đến đây, tôi chọc chọc
vào ngực Giang Ly cười nói: “Em đương nhiên là tin, em là người phụ nữ
đầu tiên của anh mà…” Tôi nghiến răng nặng nề nói ra hai chữ “phụ nữ” để biểu đạt rõ tôi cái gì cũng biết, tôi rất thông minh.

Giang Ly đột nhiên nắm lấy tay tôi, trầm giọng nói: “Bất luận là đàn ông hay phụ nữ, em là người đầu tiên của anh.”

Tôi đờ đẫn hồi lâu, ngốc nghếch nói: “Cũng chính là nói, đến đàn ông anh
cũng chưa làm gì, còn không biết xấu hổ lúc nào cũng uy hiếp nói muốn
cưỡng X em sao?”

Giang Ly: “…”

Thế là một khắc sau đó, tôi liền ôm bụng cười sặc sụa.

Giang Ly mất tự nhiên, có chút xấu hổ, giận dữ, anh ấy kéo tôi lại cưỡng hôn một hôi, muốn mượn điều này để bịt chặt miệng tôi.

Tôi bị hôn đến mức hết hơi, vẫn không kìm được cứ cười hì hì không thành tiếng.

Bởi vì mệt quá, tôi ngủ một mạch đến chiều mới dậy. Lúc ngủ dậy, Giang ly
đã mua đồ ăn về, rất thịnh soạn. Tôi từ tối hôm qua đến giờ chưa ăn cái
gì, dạ dạy đã trống không rồi, nhìn thấy đồ ăn, liền kích động…

Giang Ly vừa gắp thức ăn cho tôi, vừa nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi, nói: “Ăn từ từ, không có ai cướp của em đâu.”

Tôi cảm động nhìn Giang Ly một cái, Giang Ly, anh thật là tốt, toàn là những món em thích ăn, ưm ăn chậm lại đây.

Giang Ly lại nói: “Còn mệt không? Người còn đau không?”

Tôi cảm động, lắc lắc đầu, không mệt! Không đau!

Thế là Giang Ly lại cười he he gắp rau cho tôi.

Đợi đến sau khi gió cuốn mây tàn, tôi hài lòng vỗ vào chiếc bụng tròn căng, cảm giác có cơm ăn thật tốt!

Giang Ly dịu dàng xoa đầu tôi, cười híp mắt nói: “Ăn no rồi chứ?”

“No rồi, đồ ăn ngon quá, Giang Ly, anh thể hiện không tồi đâu!”

Giang Ly kéo tôi vào trong lòng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn tôi, cười mờ ám, nói: “Em ăn no rồi, đến lượt anh.”

Con tim nhỏ bé của tôi lại không có bản lĩnh, nhảy lên: “Sao, Giang Ly, anh…anh làm gì…”

Giang Ly nâng cằm của tôi lên, chậm rãi nhỏ giọng nói: “Em nói xem, anh còn có thể làm gì đây?”

Tôt toát mồ hôi, đại ca à, anh có thể nào không cần đột nhiên biểu hiện quá khích như thế này không, tôi cần phải có một quá trình thích ứng…

“Nhưng mà Giang Ly à, em, em…”

“Em không mệt, không đau, không đói, em còn có vấn đề gì sao?”

Thiện tai, hóa ra khi anh hỏi mấy câu hỏi kia đều là co mục đích, tôi còn
ngốc nghếch cảm động chứ…Giang Ly, anh gian trá quá rồi! >_

Lúc này Giang Ly đang nghịch nghịch tóc tôi, sau đó không ngừng dùng ngón
tay nhẹ nhàng xoa má tôi, cười rất lẳng lơ. Anh nói: “Chúng ta đi vào
phòng ngủ đi!”

“Đừng mà.” Vừa ăn cơm xong đã vận động kịch liệt, ảnh hưởng đến việc tiêu hóa.

Giang Ly cúi đầu, đôi môi mỏng cọ xát môi tôi, anh nhìn vào trong mắt tôi,
chầm chậm, cất giọng thấp trầm mà có chút khàn khàn: “Vậy thì anh không
để ý việc làm ở đây đâu.”

Tôi: “…”

Tôi coi như hoàn toàn hiểu tồi, ở trước mặt Giang Ly, tôi mãi mãi đừng mong có cơ hội chống lại.

Giang Ly ôm tôi đến chuếc giường lớn của anh, vài ba động tác đã gỡ bỏ sạch
quần áo của tôi. Tôi đột nhiên nhớ đến một vấn đề chẳng đúng lúc chút
nào, thế là hỏi: “Giang Ly, anh không cần đi làm sao?”

Giang Ly
đang chuyên tâm cắn vào vành tai tôi, nghe thấy lời của tôi, đầu cũng
chẳng buồn ngẩng lên, hàm hồ trả lời: “Đi làm đâu có quan trọng bằng đi
ngủ.”

Tôi: “…”

Giang Ly, anh làm như thế này là không đúng!>_

Rất muộn rồi, Giang Ly vẫn không chịu ngủ, tôi trong lúc tức giận, tập
trung sức lực toàn thân, giận dữ đá anh ấy xuống giường, sau đó ngang
nhiên cảnh cáo anh ấy: “Giang Ly, ngày mai anh không đi làm thì hai
chúng ta ngủ riêng!”

Giang Ly từ dưới giường bò lên, kéo tôi vào
trong lòng nghiêm chỉnh ôm, biểu cảm đó nhìn thế nào cũng thấy giống một đứa trẻ ấm ức. Tôi cố sức nói với mình, đừng có để biểu hiện của người
này đánh lừa, đừng có để bị anh ấy lừa…

Giang Ly chống cằm lên vai tôi, thấp giọng gọi tôi: “Quan Tiểu Yến.”

Tôi: “Ừm?”

Giang Ly: “Ngày mai anh sẽ đi làm.”

Tôi: “Ừm, dù gì anh cũng không thể ở nhà mãi được.”

Giang Ly: “Anh biết rồi, em đừng tức giận nữa.”

Tôi: “Ừm, em không tức giận.”

Giang Ly: “Thật không?”

Tôi: “Thật.”

Giang Ly: “Đi làm là chuyện của ngày mài…Vậy thì tối hôm nay làm gì?”

Tôi: “…”

Tôi còn chưa kịp nói gì, Giang Ly đã nâng cằm tôi lên, chặn cứng miệng tôi, tay còn lại thì theo eo của tôi trượt xuống dưới…

Tôi lặng lẽ chảy nước mắt, Giang Ly, anh đây là cuồng loạn, cuồng loạn thật!

Giang Ly giữ đúng lời hứa, ngày hôm sau ngoan ngoãn đi làm, lúc anh ấy sắp đi còn không quên sâu xa cười nói với tôi, không cần phải mang cơm trưa
cho anh ấy, bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt…

Thế là tôi liền ở nhà nghỉ ngơi thật tốt một bữa, đến tận hơn ba giờ chiều mới tỉnh lại.

Vừa mới dậy thì có người gọi đến. Tôi vừa nhìn màn hình điện thoại, ối mẹ ơi, lại là tiểu chính thái Tiết Vân Phong…

Tôi run rẫy cầm điện thoại, không dám nge máy, cũng không dám từ chối. Tuy
Giang Ly đã lên tiếng nói mình không phải là gay, Quan Tiểu Yến không
phải là người thứ ba, nhưng dù gì tiểu chính thái này thích Giang Ly…Tôi vẫn thấy áy náy và bất an đi cướp đàn ông của người khác.

Điện thoại vang lên một hồi thì tắt, tôi hít một hơi dài, vẫn chưa hồi lại được thần phách thì nó lại đổ chuông.

Tôi ném chiếc điện thoại đáng sợ kia đi, vùi đầu vào trong chăn.

Một lát sau, cuối cùng điện thoại cũng không kêu nữa, tôi nhận được một
đoạn tin nhắn. Người gửi tin nhắn đương nhiên là Tiết Vân phong. Nội
dung của tin nhắn này là:

“Đồ gái già! Tôi biết là cô không dám
nhận điện thoại của tôi. Hạn cho cô trước bốn giờ phải đến quán cà phê
XX gặp tôi, đến muộn một phút bản thiếu gia sẽ chém cô một dao!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.