Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 32: 32: Cho Cô Nắn



Cô giáo Nguyên thật sự không vui.

Sau khi buổi họp kết thúc, thầy Phó trở về văn phòng, đi ngang qua bàn làm việc của cô Nguyên.

Cô Nguyên ghé người xuống mặt bàn, chau mày chán nản, ngay cả nhịp thở, nhịp tim cũng chậm hơn bình thường.

Khi con người buồn bực, nhịp tim sẽ chậm lại.

Thầy Hùng ngồi bên cạnh cố chọc cô vui —

“Cô Nguyên, để tôi kể truyện cười cho cô, buồn cười lắm, không biết cô nghe qua chưa?”

Thấy vẻ mặt thầy Hùng nghiêm túc, Nguyên Ngải cũng không nỡ từ chối: “Truyện cười gì?”

“Gấu trúc và gấu trúc con, cô đã nghe chưa?” Đôi mắt thầy Hùng phát sáng, tựa như câu chuyện này thật sự có thể chọc tất cả mọi người cười, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

“Tôi chưa.” Nguyên Ngải nói.

“Ngày xửa ngày xưa, có một chú gấu trúc con, mỗi lần đi ra ngoài, người ta hỏi nó là gì, nó sẽ trả lời mình là một chú gấu trúc con.” Mới mở lời, thầy Hùng đã bắt đầu có dấu hiệu không nhịn được cười.

Nguyên Ngải nhìn chú gấu trúc đang hí ha hí hửng, cô phối hợp hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó người khác sẽ nói…!há há há…!người khác nói há há…!vậy gấu trúc nào là cha cháu? Cháu còn nhỏ thế này sao lại nhuộm tóc? Há há há há.”

Nguyên Ngải “…” Gấu trúc con ở đây có lẽ không phải là con non mà chỉ toàn bộ chủng tộc gấu trúc.

Cho nên, truyện cười này hẳn chỉ có chủng tộc gấu trúc cảm thấy hài, gấu trúc con phỏng chừng chỉ thấy hài cốt.

“Truyện này tôi cũng nghe qua rồi!” Cô Ngũ bước lên: “Phía sau còn có một đoạn nữa đúng không? Người kia còn hỏi thêm một câu, có phải cha cháu uống sữa quên mất con, nên cháu mới lang bạt một mình tới sở thú?”

Uống sữa quên mất con.

truyện đam mỹ

Thầy Hùng không cười nữa, thầy Hùng thương tâm, hình như cả thế giới đều biết chủng tộc bọn họ sẽ vì một bồn sữa, một quả táo mà quên mất con mình.

Thầy Hùng cố gắng cứu vãn hình tượng: “Tôi thi đậu đại học, học đại học bên ngoài.” Trí nhớ rất tốt, sẽ không quên con, dĩ nhiên, hiện tại cũng không có con.

“Cậu có điểm cộng, tôi mà có điểm đó thì cũng đã đậu.” Cô Ngũ cực kỳ chua xót, lúc trước cô làm bài đánh giá tư duy nhân loại được điểm cao nhất toàn khóa.

Nhưng điểm thi đại học không đủ, còn thiếu 3 điểm.

“Không có điểm cộng tôi vẫn sẽ thi đậu.” Thầy Hùng tự hào nói.

Nguyên Ngải nhìn thầy Hùng trước mặt, sực nhớ ra đối phương từng nói chỉ cần thi đậu đại học, có bị phát hiện ra thân phận cũng không sao.

Vậy cũng có nghĩa, Đàm Việt, Đồ Tứ chỉ cần thi đậu đại học, sau đó có làm vận động viên, bị phát hiện ra cũng không ảnh hưởng gì.

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, tâm trạng Nguyên Ngải phấn chấn lên, đột nhiên cô có cảm giác có thứ gì đó lông xù mềm mại được nhét vào tay cô.

Nguyên Ngải cúi đầu, nhìn thấy “măng cụt” gấu trúc, đệm thit sạch sẽ êm ái.

Thầy Hùng nói nhỏ: “Bây giờ không cho cô sờ tai được, cô nắn đệm thịt đi, nắn xong thì quên truyện cười này đi, được không?”

Thầy Phó ngồi bên cửa sổ vừa mới xé nhỏ xong một gói thịt khô, đang muốn đứng dậy liền nhìn thấy tên gấu trúc kia nhét móng vuốt của mình vào tay cô Nguyên.

Cô Nguyên cũng không x0a nắn tay gấu, tuy rằng…!cô cũng muốn làm thế.

Nhưng dù sao đây vẫn là đồng nghiệp của mình, không thể thật sự đối đãi với người ta như gấu trúc được.

“Truyện cười gì? Vừa rồi chúng ta có nghe truyện cười sao?” Nguyên Ngải không thu nhận tay gấu, miễn phí hỗ trợ.

Thầy Hùng ngây ngẩn, nhân sinh lần đầu tiên nếm trải cảm giác đưa “măng cụt” tới tận cửa mà bị từ chối.

Cả buổi chiều, thầy Hùng không thèm để ý cô Nguyên, lúc ở văn phòng uống sữa cũng ngồi quay lưng lại với cô.

Nguyên Ngải nhìn bóng lưng người nọ, chợt nhớ tới thời điểm cô chăm sóc gấu trúc, sẽ có đôi lúc cô bị gấu trúc giận mà không rõ lý do.

Vừa giận liền xoay lưng lại.

Thầy Hùng vẫn còn tốt chán, giận thì giận, sữa thì vẫn uống.

Trước kia cô từng gặp gấu trúc giận đến nỗi hất tung cả món măng yêu thích.

Gấu trúc dỗi rồi, ngoại trừ dỗ, cô còn có thể làm gì?

“Thầy Hùng — Tôi muốn hỏi thầy một chuyện.”

Thầy Hùng vẫn đưa lưng về phía cô, không trả lời.

“Tôi đang định trồng cây trúc trong trường, thầy thấy…” Lời còn chưa dứt.

Thầy Hùng bất chợt xoay người: “Cô muốn trồng cây trúc trong trường?”

“Đúng vậy, đến lúc đó thầy có thể đọc sách trong rừng trúc.”

Thầy Hùng ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt “một lời khó nói hết”, tựa như đang nói, cả một rừng trúc, vậy mà cô chỉ cho tôi ngồi trong đó đọc sách?

Vậy khác gì phòng học? Dĩ nhiên cũng không thể nói rằng muốn ăn cứ vào rừng trúc mà ăn sạch.

Hôm sau, Nguyên Ngải vẫn đến trường từ sớm như mọi khi, cô bắt tay vào gieo hạt giống lên bãi đất trống.

Đương nhiên không phải hạt giống tre trúc, cô mới hứa hẹn hôm qua, còn chưa lấy được hạt.

Lúc trước cô gieo trồng mười mấy loại hạt cha cô gửi cho, không một hạt nào nảy mầm, Nguyên Ngải vẫn đang thử.

Thử chưa chắc sẽ thành công, nhưng từ bỏ chắc chắn sẽ thất bại.

Lúc này đây Nguyên Ngải đang gieo hạt giống hoa ngọc lan, bởi vì loài hoa này thường trồng bằng phương thức chiết cây, cô cũng chưa từng trồng thử bao giờ.

Nhưng vì đã thử gieo hết những loại hạt khác, bây giờ chỉ còn lại mỗi loại này.

Nguyên Ngải vẫn gieo.

Trên sân thể dục, thầy Phó chưa tới.

Nguyên Ngải buông xẻng sắt, bắt đầu chạy bộ vòng quanh sân thể dục, một lát sau, ngoài cổng trường xuất hiện một bóng người.

Người nọ bước vào trường học, đi tới văn phòng, chỉ một lúc rồi lại trở ra, nhanh chóng thả mình trên sân thể dục.

Nguyên Ngải có thể nhìn thấy nửa vòng chênh lệch giữa cô và thầy Phó, rồi bất giác nhớ tới lần bọn họ cùng nhau chạy bộ, một ngày sau khi cô tới ngôi trường này.

Ba thoáng trôi đi trong một nhoáng chớp mắt, từ lúc bắt đầu chưa thể thích ứng tới khi từng tấc đất trong trường đều bị cô động tay qua.

Tiếng bước chân vững vàng đằng sau làm cô hoàn hồn, Nguyên Ngải vẫn duy trì tốc độ chạy chậm rì.

Kỳ lạ thay, người vốn đang chạy nhanh, tựa hồ cũng giảm tốc độ, chốc lát liền chạy bên cạnh cô.

Nguyên Ngải không quay sang nhìn anh, vẫn giữ tốc độ như cũ, nhưng trong tầm khóe mắt, cô có thể nhìn thấy người bên cạnh cũng đang nhìn về phía trước, đôi chân thon dài chạy từng bước thật chậm.

Hai người tựa như người xa lạ, lại giống như người thân cận nhất.

Cho tới khi kết thúc hai vòng, Nguyên Ngải khom lưng thở hồng hộc, tay chống đầu gối, chân bất động.

“Thầy Phó, tôi không chạy nổi nữa, về phòng trước đây, thầy cố lên.”

Nói xong, cô mới chợt nhận ra câu này giống y đúc câu mình từng nói ở lần chạy trước.

Mà lúc này đây, người nọ chẳng lạnh nhạt như xưa, anh ngừng bước, nhìn về phía Nguyên Ngải: “Ừ.”

Giống như đang nói anh đã biết, cô trở về đi.

Một mình thầy Phó nhanh chóng chạy xong 10 vòng, trở lại văn phòng.

Trong văn phòng, giáo viên nhân loại ngủ thiếp đi do mệt, cô nằm trên chiếc gối hình hổ xấu xí, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

Chờ khi Phó Trăn định thần lại, anh đã ngồi xuống bên cạnh cô, bởi vì vận động, nhiệt độ cơ thể của cô Nguyên cao hơn bình thường.

Ánh mắt anh đặt trên bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô.

Phó Trăn nhìn tay mình.

Thời điểm Nguyên Ngải tỉnh lại, cô ngửi thấy mùi đào thoang thoảng, cô mở mắt ra, nhìn thấy một quả đào to căng mọng.

Cô quay đầu sang, thầy Phó vẫn lặng yên bên cửa sổ, khuôn mặt lạnh nhạt, khước từ giao tiếp.

Khó mà tưởng tượng đối phương dùng vẻ mặt này đặt quả đào cạnh bên mũi cô.

“Cô Nguyên, sao gần đây cô hay ăn trái cây quá vậy?” Cô Ngũ vừa bước vào liền thấy cô Nguyên đang ăn đào.

Trước kia đâu thấy cô Nguyên ăn trái cây bao giờ, gần đây thì ăn quả này quả khác.

Nguyên Ngải chỉ cười không đáp lời mà nói sang chuyện khác: “Người bên sở giáo dục mai hay mốt mới tới?” Lúc trước chỉ nói ít hôm nữa sẽ tới.

Nguyên Ngải muốn cùng mọi người ứng phó với chuyện sở giáo dục xuống thanh tra, dù sao cũng là chuyện lớn của cả trường, mặc kệ hiệu trưởng làm gì, thân là chủ nhiệm lớp, cô có trách nhiệm hỗ trợ.

“Chắc là hôm nay.” Cô Ngũ nói.

Nguyên Ngải chợt cảm thấy miếng đào trong miệng không ngọt nữa: “Hôm nay tới, mà bây giờ chúng ta vẫn chưa chuẩn bị gì hết, sẽ kịp chứ?”

“Chuẩn bị cái gì?”

“Không cần thu xếp dọn dẹp phòng học sao?”

“Không cần giăng băng rôn chào đón lãnh đạo sao?”

“Không cần dặn căn-tin chuẩn bị bữa trưa sao?

“Không cần chuẩn bị phòng họp sao?”

Cô Ngũ vừa nói không có gì để chuẩn bị, Nguyên Ngải lập tức bật thốt bốn vấn đề.

Lần đầu tiên Nguyên Ngải thấy có trường học nghênh đón cấp trên xuống thanh tra thế này, rốt cuộc bọn họ mở họp ở lầu 5 hết hai giờ đồng hồ để bàn cái gì vậy? Không lẽ một đám người tụ lại chỉ để tán chuyện phiếm?

Cũng may, hôm nay trời tuy đầy mây nhưng không mưa, trường học có xập xệ thì vẫn ổn hơn sau khi mưa, nếu bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ thì vẫn có khả năng kịp.

“Không cần đâu.” Cô Ngũ nói: “Bọn họ tới tầm một tiếng, xem trường một chút, chủ yếu là nhìn mấy đứa lớp 12, sau đó sẽ mở họp với trường, nhanh lắm, năm nào bọn họ cũng tới một lần.”

Nói tới đây, cô Ngũ chợt nhớ tới một chuyện: “Trong đám bọn họ có một người không được thân thiện cho lắm, ông ta có nói gì cô cứ xem như không nghe thấy nhá.”

Nguyên Ngải đã từng bị gọi lên cục giáo dục ba lần, bị buộc xin lỗi, phủ nhận những gì từng nói, cuối cùng bị xử phạt, sa thải khỏi trường, cô cảm thấy hẳn không còn ai kém thân thiện hơn người cô từng gặp khi đó.

“Không sao.” Nguyên Ngải tỏ vẻ “cứ yên tâm, tôi là người đã trải sự đời”.

Thấy Nguyên Ngải không coi trọng chuyện này, cô Ngũ thì thầm: “Người nọ cực kỳ ghét nghề giáo viên, thường xuyên làm khó mấy thầy cô, nghe nói có một giáo viên mắc sai lầm, chuyện lan tới bên phụ huynh học sinh, ông ta liền buộc giáo viên kia đi nhận lỗi.”

Nguyên Ngải nhìn cô Ngũ bên cạnh, nghĩ thầm, cô Ngũ quả thật là cuốn bách khoa, chuyện gì cũng biết.

Cô Ngũ nói tiếp: “Giáo viên kia kiên cường lắm, lần đầu tiên tôi nghe thấy có người dám phản kháng, nói thẳng rằng một đám người lớn đều nói em học sinh của cô ấy là kẻ dị hợm, chẳng lẽ không có nổi một người lớn nói thật ra con bé cũng như bao người bình thường? Cô ấy sẽ không thay đổi cách nói của mình, cũng sẽ không xin lỗi.”

“Không biết vì sao tôi thấy thích giáo viên đó lắm.” Cô Ngũ nói.

Nghe thấy câu cuối, khuôn mặt Nguyên Ngải hiện lên một chút mơ màng, cô hỏi: “Cô biết giáo viên đó tên gì không?”

“Không biết, bọn tôi thường không nhớ rõ tên.”

Nguyên Ngải không biết nên nói gì, đúng lúc này, chuông chuẩn bị vào tiết vang lên, cô cầm sách đi đến phòng học.

Dọc đường đi, ngoài trời gió cuộn từng cơn, kéo theo cơn mưa rả rích.

Mưa gió bất chợt khiến ngôi trường vốn đã đổ nát càng thêm tồi tệ.

Nguyên Ngải nhìn cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ, hôm nay người bên sở giáo dục tới, không biết có thể an toàn đi qua sân thể dục không?

Sự thật chứng minh là có thể.

Một chiếc xe buýt màu bạc bon bon chạy vào cổng trường, ngừng ở trước khu dạy học.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.