Có đôi khi tự hỏi lòng còn phải nhớ bao nhiêu lần……..
Đau bao nhiêu lần và yêu bao nhiêu lâu mới đủ cho 1 chữ QUÊN ?!?
Em cũng chẳng thể nào đếm nỗi đã bao nhiêu lần nhớ anh……….
Bao nhiêu lần gọi tên anh ???
Anh đâu biết cái cảm giác trong em ………..
Anh đâu hiểu em đau như thế nào …
Đã hai ngày nó không đi làm, ở nhà chơi với Thảo Anh, hết đi
mua sắm rồi lại đi quậy phá tưng bừng làm Minh Quân lúc nào cũng phải đi dọn
chiến trường giùm. Hôm nay nó thật sự phải đi làm, chớ nghĩ hoài bị tống cổ về
nhà thì mệt lắm nha.
-CÔ DI CHƠI HAY ĐI LÀM? MUỐN LÀM LÀ LÀM MUỐN NGHĨ LÀ NGHĨ Ư?
CÔ COI CHỖ NÀY LÀ NƠI NÀO? NÊU KHÔNG MUỐN LÀM THÌ NGHĨ CHO TÔI NHỜ?
Nó chưa kịp bước vào phòng làm việc đã bị chưởi tơi bời hoa
lá, thật sự cái loa phát thanh của anh Quản quá khủng khiếp ai cũng đều nhăn
mặt nhìn.
-Em xin lỗi mà? Em bị bệnh chứ bộ? tha cho em đi…. Nhoa
nhoa…. Nóng tính nổi mụn đó?- Nó nói dối không chớp mắt, ở nhà chơi mà bảo bị
bệnh, thật hết biết.
-tổng giám đốc đã về
hôm trước, cô đem cái này lên, tiện thể gặp mặt chào hỏi cho tôi? Nguyên cái
công ty này còn có mình cô đó?- Anh quản nói nhẹ nhàng, vì sợ nóng nỗi mụn sẽ
hết đẹp trai.
-Dạ, em biết rồi thưa anh Quản đẹp trai?-nó gật đầu nhận tấm
hồ sơ, nó không biết mình đến công ty này là để làm việc hay đi làm người
chuyển đồ.
-Thôi đi nhanh cho tôi?- Anh Quản xua tay đuổi nó đi., chứ
để nó lảng vảng trước mắt thì có nước tức chết.
Nó vừa đi vừa nói xấu ai đó, chân thì dậm dậm kiểu giận dỗi.
Với lại đứng chờ thang máy hết mấy phút liền phát hỏa.
chả biết ai ở trong đó mà không chịu ra, làm nó đợi muốn dài cả cổ.nó định đạp
một cái cho đỡ tức thì cánh cửa từ từ mở, bên trong chỉ có hai người đúng hai
người, ăn mặc lịch sự trang nhã, còn đem kính mát nữa chứ? Làm còn hơn đi ăn trộm.
Nó tìm một góc
tựa cái đầu mình vào, đang đứng nhìn từng con số nhảy lên nhảy lên, bỗng như có
ai đó đang đụng chạm nó thì phải, vừa lúc thang máy mở ra thì cũng là lúc có
chuyện thú vị.
-Đồ biến thái, dám sàm sở tôi?- Nó phanh thẳng tay vào cái
mặt của ai đó, một chàng trai đeo kính mát màu đen, tóc quấn quấn, mặc đồ véc
trong rất bảnh trai, chỉ cái kính che hết đôi mắt kia cũng đã thấy toát ra vẻ
đẹp không lường.
-Cô…. Làm cái quái gì đấy hã?- Nam Phong đưa tay xoa xoa cái má in năm dấu tay của nó.
-Cái đồ háo sắc…. anh xàm sở tôi còn không dám nhận.-Nó
trừng mắt, đã xàm sở người ta mà còn không nhận đúng là cái loại đàn ông háo
sắc, hôm nay nó không dạy dỗ cái thằng cha này thì nó sẽ…. sẽ… ăn vạ ở đây luôn.
-Cô tưởng cô là ai ?– Nam Phong quát.
-Anh,,,,,,,,,,, tôi chả là ai cả..… đồ trơ trẻn.. không biết vô liêm xĩ , —nó tức muốn chết.
– Cô không cần dùng cánh này để tôi chú ý đến ?Cô đang làm
một việc ngu ngốc đấy, loại con gái tầm thường như cô, muốn làm người ấm giường
cho tôi còn chưa có tư cách huống gì là?…-Nam Phong tỏa ra sác khí nhìn nó.
“Chát” lại một cái tát ngu ngốc dán lên khuôn mặt đẹp trai
kia, người đeo mắt kính đi cùng Nam Phong cũng không nói gì, chỉ há hót mồm miệng nhìn cảnh
tượng hoành tráng đấy. Nam Phong ôm má đôi tay vội gỡ cái kính mát ra, mặt đằng
đằng sát khí tiến đến nó, khuôn mặt rất đẹp ,đẹp đến nỗi không chút lỗ chân
lông, không một hạt mụn, rất mịn rất mịn.
Nó vừa thấy khuôn mặt của Nam Phong thì bờ vai kia khẻ run
run, vì Nam Phong đeo kính nên nó không nhìn thấy hết khuôn mặt, nhưng khi
thấy rồi, thân người nó khẻ run nên một cái rõ mạnh, hạnh động bắt đầu thiếu kiểm soát.
-Anh…Anh…. Thiên Kỳ? –Nó ôm lấy cổ Nam Phong nước mắt nước
mũi tèm nhem, người đứng cạnh Nam Phong được một phen hết ngạc nhiên này đến ngạc
nhiên khác như tượng đá mà nhìn. Cả Nam Phong cũng đứng bất động, với
suy nghĩ” cô gái này thật lạ, dùng cả
cái cách nhạt nhẻo này đối với anh, đúng là ngu hết thuốc chữa”
-nếu cô muốn tôi có thể miễng cưỡng cùng cô tình một đêm,
không có cần phải dụ dỗ tôi bằng cách này, vô bổ?— Nam Phong rằng giọng nói, nhếch môi một cái.
Đôi tay nó bắt đầu buông lỏng người mình ôm ra, mắt kia vẫn
đậm đà mùi vị mặn mặn, nó khẻ lắc đầu, “ không phải, không phải, đây không phải
Thiên Kỳ,,, không phải anh ấy,anh ấy không đe tiện như hắn, không phải. …không
phải…” đôi chân nó khẻ run run rồi bắt đầu chạy đi, không muốn sự ngộ nhận lại chiếm lấy nó.
-Làm người đẹp khóc kìa? Mày nhẫn tâm quá?—Việt Anh nhìn
theo nó.
-Chả liên quan gì tao?-Khí thế lạnh lùng của Nam Phong toát
lên, vui vẻ bước về phòng làm việc.
Việt Anh ngã lưng, hút một điếu thuốc cùng với ly caphê nồng nàn ,
thả hồn mình bay bỗng,
-Cô gái đó, hình như có gì đó bất thường,rất lạ lại thú vị, vừa nhìn thấy mày
đã kích động thế, mày quen cô ta hã bạn hiền?—Việt Anh lảy nhải.
-Không?- Câu trả lời dứt khoác lại mang đầy vẻ kiêu hãnh.
Nam Phong vẫn làm việc không phiền mà nhấc đầu lên nhìn.
-Không ,mà sao thấy cô ta nhìn mày chứa chan tình cảm ý? Hay
mày làm gì con gái người ta rồi chối trách nhiệm.
-Mày có câm không?– Nam Phong quăng cuốn sổ vào mặt Việt Anh.
-Không? Không nói nữa?— Việt Anh câm luôn không dám hó hé,
không muốn chết sớm.
– Việc đó là do mày làm?- Nam Phong giờ mới
buông việc ra tiến đến ghế salông.
-Tao có làm gì đâu?- Việt Anh giả ngu ngơ.
-Còn không? Mày ăn ốc bắt tao đổ vỏ.—Nam phong
-Oan tao lắm, tao chỉ thấy mông cô ta dính gì đó, tốt bụng nên rỡ giùm. Ai dè cô ta phản
ứng thoái hóa quá chi?—Việt Anh
-Tốt? mày làm tốt lắm—Trong câu nói ấy của Nam Phong khiến
người nghe phải ruồng mình, lạnh như đang ở bắc cực
-HAHAHA.. mà cô ta làm gì trong công ty mình nhĩ ?giỏi
thật,, dám tát mày những ba cái, là người đầu tiên dám làm vậy với mày?
ahhahaahahha.
-Mày còn trăn trối gì thì nói hết
đi?—Nam Phong tựa nhẹ lên ghế, tay đu đưa
ly caphê đang bốc thói nghi ngút. Câu nói có chút nguy hiểm không hề nhẹ