Phí La Đức nói:
– Thanh Vân Tử từng cứu mạng sống của ta, ta đương nhiên biết ông ấy. Ông ấy còn chỉ dạy cho ta nhiều điều về ma pháp, bởi vậy ta mới có thể cảm nhận được ngài và ông ấy là người đến từ cùng một thế giới.
Nhìn thấy trong mắt Lâm Phong thoáng qua tia sát khí, tiếng cười trầm thấp của Phí La Đức vang lên:
– Các hạ, ta biết thực lực của ngài vô cùng cường đại, xin ngài để ta thanh minh đôi điều trước đã, ta với ngài tuyệt đối không có ác ý.
Lâm Phong vẫn bất động, tay hơi rung động, thất bảo lung linh tháp đã xuất hiện trên lòng bàn tay, hỏi lại:
– Ngươi có nhận ra vật này không?
Phí La Đức đáp:
– Thất bảo lung linh tháp, là pháp bảo của Thanh Vân Tử, a a, bạn của ta, vậy ra ngài đã tìm ra thái thanh ngọc phù mà Thanh Vân Tử lưu lại, ta nghĩ ngài nhất định đã biết về chúng thần đại chiến. Thanh Vân Tử đã từng tiên đoán rằng một vạn năm sau sẽ có một vị đồng hương của y đến thế giới này, vậy thì ta có thể thỉnh cầu ngài xuất kì Thái Cực Đồ cho ta đại khai nhãn giới được không?
“Trời!” Lâm Phong hầu như giật thót mình, làm thế nào mà lão đạo sĩ mũi trâu Thanh Vân Tử có thể đóan trước là hắn sẽ đến đây, thêm vào đó cả Thái Cực Đồ cũng bị lão Tử linh pháp sư này gọi tên ra, vì thế không thể không tin lời nói của ông ta.
Lâm Phong trống ngực đập thình thịch, cố gắng ổn định tâm tình, gằn giọng hỏi:
– Không gian pháp luân là món đồ gì vậy?
Phí La Đức không đáp mà hỏi lại:
– Ngài không biết gì về không gian pháp tắc sao?
– Không gian pháp tắc là cái quái gì? . Lâm Phong ngạc nhiên hỏi.
Phí La Đức đáp:
– Ma pháp thủ hằng định luật ngài chắc là có biết qua.
Lâm Phong liền đỏ mặt, thời gian hắn nghiên cứu ma pháp không dài, làm sao có thể biết nhiều thứ như vậy được, đành phải nín thinh rồi nói:
– Ta đối với ma pháp hứng thú không lớn, ngươi nói rõ từng điểm ra đi!
Phí Đức Lạp nói:
– Ma pháp của chúng ta bao gồm duy tâm chủ nghĩa, vô thần luận giả. Mỗi vị thánh cấp pháp sư đều biết, vũ trụ là do bình hành không gian(không gian song song) tạo thành. Ma pháp thủ hằng định luật do một vị đại pháp sư thánh cấp đúc rút được mà đưa ra kết luận rằng trong vô số những bình hành không gian đó nhất thiết tồn tại đô thị bình hành , không một sự tồn tại cường đại vựơt trội nào có thể nằm ngoài định luật đó.
Lâm Phong lắng nghe đến nỗi đầu to ra:
– Nhắc chi tiết lại lần nữa!
Phí La Đức cười cười, âm thanh tiếng cười đó nhỏ đến nỗi khó nghe thấy được, đáp:
– Ngài chắc là biết chủng tộc thiên sứ, thần tộc đó đến từ một không gian của những sinh vật cường đại, căn cứ theo kết luận được rút ra từ ma pháp thủ hằng định luật, mọi không gian đều bình đẳng, bởi thế thần tộc nếu đến Thản Tang đại lục nhất định phải theo qui luật này, cùng với những sinh vật trên đại lục duy trì sự cân bằng này.
Lâm Phong hơi hiểu ra chút ít, đáp:
– Ta đã hiểu đôi chút, cái ma pháp thủ hằng định luật hay không gian pháp tắc (phép tắc) này, cũng giống như qui tắc trò chơi, mọi thành viên tham gia đều phải tuân theo qui tắc này. Bởi thế nếu tộc thiên sứ đến Thản Tang đại lục thì nhất định phải cùng với sinh vật có tư duy của đại lục duy trì cân bằng, vậy thì ngươi nói xem, thiên sứ đã bị mất đi năng lực gì?
Phí La Đức đáp:
– Thần tộc nếu như quả thật phá mở không gian mà tới, có thể bị mất một phần sức mạnh, ngang với cường giả của Thản Tang đại lục để có thể bảo trì sự cân bằng. Thượng vị thiên sứ 12 cánh khi đến đây có thực lực tương đương với thực lực của thánh cấp kị sĩ của Thản Tang đại lục chúng ta.
Lâm Phong nhíu mày nói:
– Một vạn năm trước trong chúng thần chi chiến, làm sao quân đoàn thiên sứ hơn trăm vạn người có thể tới được?
Phí La Đức vung pháp trượng, trên cái bàn đá khổng lồ lập tức xuất hiện một cái kim sắc luân bàn to bằng nắm tay, có hình tròn.
Cái luân bàn đó do 7 cái khuyên tròn hợp thành, tỏa ra quang mang 7 màu lóa mắt, khuyên thứ nhất nằm ngòai cùng có màu hoàng kim, cái thứ 2 màu tím… Bảy đạo thải quang tạo thành một cuộn sóng vô hình, ẩn chứa khí tức thần bí. Chính giữa pháp luân có một viên bảo thạch bảy màu, chuyển động không ngừng, mỹ lệ vạn phần.
Phí La Đức nói:
– Đây chính là Không Gian Pháp Luân, theo những gì được biết, vũ trụ sinh ra thì tự nhiên không gian pháp luân cũng ra đời, chỉ cần sở hữu không gian pháp luân này, thần tộc có khả năng không chịu ước thúc của không gian pháp tắc, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Thản Tang đại lục, như quả không có không gian pháp luân, cường hành (dùng sức mạnh cường đại của mình) mà đến thì vĩnh viễn không trở về được thiên giới.
Lâm Phong gật đầu, nói
– Vậy tại sao ngươi thừa dịp lấy cắp không gian pháp luân, khiến cho bọn điểu nhân vây công Thanh Vân lão đạo?
Phí La Đức nghe tiểu mao hài này nói với giọng vô cùng bất mãn kèm với sát khí tỏa ra, lòng máy động, nói:
– Ta biết nơi ngài đến cường giả như rừng, nhưng không có dã tâm khống chế Thản Tang đại lục chúng ta. Bởi vậy ta rất chân thành mà nói với ngài rằng, Thanh Vân Tử cứu tính mạng ta, ta mặc dù là tử linh pháp sư nhưng cũng quyết không lấy oán báo ân.
Lâm Phong cau mày, đáp:
– Nói tiếp đi!
Phí La Đức nói:
– Thần Tộc dựa vào không gian pháp luân để tới, do đó sức mạnh không bị suy yếu, nếu như không có không gian pháp luân, thực lực của họ sẽ bị suy yếu để ngang bằng với cường giả của Thản tang đại lục chúng ta. Ta sở dĩ lấy cắp không gian pháp luân rồi chạy trốn là bởi vì điều đó khiến thiên sứ quân đoàn giảm đi sức chiến đấu cường liệt. Bất quá, nếu ta không lấy cắp đi không gian pháp luân, đám điểu nhân đó có nhất định là sẽ chết sạch dưới kiếm của Thanh Vân Tử?
Lâm Phong nói:
– Theo như lời ngươi, phàm là sinh vật tiến vào Thản Tang đại lục nhất định sẽ bị không gian bình hành định luật ước thúc, vậy tại sao Thanh Vân lão đạo lại có khả năng tiêu diệt hơn nghìn vạn chủng tộc liên quân?
Phí La Đức biểu tình trầm xuống, đáp:
– Ta với Thanh Vân Tử giao tình không tệ, đối với thế giới của ngài cũng có chút it hiểu biết, nếu như nhất định có câu trả lời, chỉ có thể nói rằng thế giới của ngài nằm bên ngoài bình hành không gian, do đó Thanh Vân Tử mới không chịu sự ước thúc của không gian pháp tắc.
Lâm Phong nhíu mày nói:
– Nếu đã không chịu sự ước thúc của không gian pháp tắc, bọn điểu nhân có thể cường hành phá mở không gian mà tới thì với thực lực của mình, vì sao Thanh Vân lão đạo không phá mở không gian trở về thế giới của mình để đến nỗi chôn xác cùng chủng tộc liên quân?
Phí La Đức đáp:
– Nếu như không có không gian pháp luân, thiên sứ cường hành mà tới thì bổn nguyên lực lượng khi tới cũng chỉ tương đương với sinh vật có trí tuệ của Thản Tang đại lục chúng ta. Cơ thể chúng bị phân thân, thực lực đại giảm, tuyệt đối không thể nguyên vẹn mà đi đến nơi. Thanh Vân Tử đã có nói qua, thế giới của y ở nơi rất xa xăm, ông ấy căn bản không thể định vị được nó trong không gian, bởi vậy mà không cách nào quay trở về được.
Lâm Phong gật gật đầu, đã hoàn toàn hiểu ra, cầm Không Gian Pháp Luân lên nhìn qua rồi nói:
– Cái không gian pháp luân này là điểm khởi đầu của không gian pháp tắc, vậy nếu như cầm không gian pháp luân này phá hủy đi thì không biết sự tình gì sẽ xảy ra?
Phí La Đức nhảy dựng lên, rồi cười âm trầm nói:
– Không một ai có khả năng phá hủy được không gian pháp luân, nếu quả như phá hủy không gian pháp luân, không gian pháp tắc sẽ bị hủy theo, hậu quả là không gian thác loạn, quần ma loạn vũ, không cần biết là ma tộc hay thần tộc khẳng định sẽ cùng nhau trực tiếp tiến vào Thản Tang đại lục, không bao giờ còn chịu ước thúc của không gian pháp tắc.
nguồn TruyenFull.vn
Lâm Phong nghiêng người đưa một mắt nhìn đống khô lâu, nói:
– Ngươi, ta nghe nói tử linh pháp sư đem bán linh hồn và thể xác cho minh thần (nghĩa giống như ma thần, thần địa ngục…), sau đó tiếp tay cho minh giới tiến nhập Thản Tang đại lục phải không?
Phí La Đức lắc đầu, đáp:
– Ta không biết!
Lâm Phong không quản tới hắn nữa, một đạo thần niệm phóng tới tiến đến trung ương của Pháp luân là khối bảo thạch bảy màu. Bên trong là một vũ trụ vô cùng vô tận, các loại đại tiểu không gian bình hành tiếp xúc nhau, có điều chuyển động đó không phải tán loạn, Lâm Phong có thể cảm giác được, khối bảo thạch bên trong chính là một vũ trụ thu nhỏ.
Thần niệm nhanh chóng xuyên qua vô số không gian, Lâm Phong cũng tìm thấy Thản Tang đại lục nằm trong không gian này, cùng với thần tộc ở tại thiên giới và ma tộc ở ma giới và còn cả minh giới nữa…. Bất quá không có cách nào kiểm tra xem có bao nhiêu không gian trong đó.
Ở ngoài cùng của không gian đó, đạo thải quang 7 màu kết hợp thành một màu hồng bao quanh trói buộc lấy không gian. Đột nhiên tại một điểm trong không gian xuất hiện một đạo ma lực ba động, tuy nhiên sau đó liền bị đạo thải quang 7 màu hấp thụ hoàn toàn.
Lâm Phong rất tò mò, đạo thải quang 7 màu có sắc hồng đó do một tinh thần lực cực kỳ cường hoành tạo thành, hắn dùng thần niệm thử tiếp xúc trực tiếp với đạo thải hồng đó.
Không tưởng tượng được rằng thần niệm vưa tiếp xúc với đạo thải hồng, từ hai phía đột ngột sinh ra sự phản kích kịch liệt, vô số không gian lập tức chuyển động, một số cái ở gần Thản Tang đại lục liền tiếp cận tán phát ma lực ba động cường đại.
Phí La Đức thất thanh kêu lớn, bởi vì hắn cảm giác được một cỗ ma lực ba động cực kì cường đại nhưng lại không xuất phát từ Không gian pháp luân , hắn nhận ra cỗ ma lực đó từ thiên giới mà tới. Khô lâu pháp sư lập tức mặt biến sắc, chỉ có điều hắn là 1 khô lâu nên căn bản không thể nhìn rõ được mặt hắn biến sắc ra sao.
– Thiên nột! Không nghĩ được ngài lại phá hủy không gian pháp luân!
Khô lâu pháp sư thảm thiết nói:
– Thôi rồi! Thiên giới đã nhận ra, rất nhanh thôi bọn điểu nhân sẽ tới.
“Phanh” một tiếng, Không gian pháp luân vỡ vụn, Khuyên sáng bảy màu tiêu thất, trong khi đó bảo thạch bảy màu nhanh chóng bị Lâm Phong thu vào trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng rung động. Cùng lúc đó, toàn bộ sinh vật trên Thản Tang đại lục đều cảm thấy đại địa đột nhiên chấn động dữ dội, trong nhiều ngày liên tiếp trên bầu xuất hiện nhiều vết sáng bạc lướt qua.
Một vài cường giả đỉnh nhọn hiểu biết sâu rộng, khi nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt đại biến. Khoảng không trung phía trên thánh đô quang minh thần điện xuất hiện một đạo không gian chi môn(cánh cửa không gian) cực kì to lớn, ma lực ba động cường đại cuồn cuộn đến. Trên từ giáo hoàng, dưới đến các cấp thần quan đều bị hiện tượng đột ngột này làm kinh hãi, mắt mở to, mồm há hốc.
Trên không, một đại kim môn (cửa lớn màu vàng kim) nhanh chóng hiện ra, thánh quang lập tức chiếu sáng một vùng rộng lớn. Trong thánh quang bạch sắc ấy lộ ra vô số thiên sứ nửa ẩn nửa hiện tranh nhau(tranh tiên khủng hậu) vượt lên để tiến qua đại môn. Bất quá cùng lúc xuất hiện bảy vị thiên sứ phía sau. Trên không lập tức không gian bắt đầu trở nên méo mó, sau đó đại kim môn đột nhiên tiêu thất(biến mất).
– Chủ a, sao ngài có thể bỏ rơi tôi tớ của mình chứ! (chủ = ông chủ, chủ nhân=> chủ a = chủ nhân ơi -> đóan thế).
Bảy vị Thiên Sứ vừa xuất hiện sắc mặt liền đại biến, họ lập tức có cảm giác rằng lực ước thúc của không gian hốt nhiên tiêu thất, chuẩn bị đón chờ thánh quang trải khắp mọi ngoc ngách của Thản Tang đại lục. Không thể liệu trước được rằng, không gian đang vô cùng hỗn loạn đột nhiên khôi phục sự bình lặng. Một lực lượng trói buộc cường đại cùng lúc lại sản sinh, không gian chi môn đã biến mất, khiến cho đám bảy người không may đó đến được mà đi không được.
Giáo hoàng và đám thần quan vội vã cùng một lúc quỳ sụp xuống trên mặt đất, đồng thời giương cặp mắt ngu ngốc nhìn lên đám thiên sứ. Đột nhiên nữ thiên sứ hai cánh mỹ lệ, thánh khiết không ngờ lại khóc thảm thiết như mưa gió khiến cho đám con dân đang quỳ sụp ở dưới cảm thấy kì lạ. Vị… vị thần tiên này mà cũng khóc sao?
Trong lòng mọi người ở đó đồng thời khơi dậy nghi vấn, bất quá ngay sau đó lại là sự hối hận không thôi, rồi không dám suy nghĩ linh tinh gì nữa… Bởi vì thần quyền thực sự đã ăn sâu vào đầu họ, do đó không một ai có can đảm báng bổ sự uy nghiêm của thần thánh.
Tất cả bách tính quanh đây không trừ một ai đều là tín đồ của thánh giáo, phút chốc tòan bộ đều đã quỳ xuống trong khoảng sân nhà mình, trên đại lộ cũng đã chật đầy những đám đông đang cung kính quỳ lạy. Đến như đám lưu manh thổ phỉ, lúc này cũng biết khôn mà tỏ ra ngoan ngoãn như đám mèo con, vẻ mặt trông thật là thần thánh(??? = nghiêm túc, uy nghiêm),chỉ là trong lòng dù thế nào đi nữa vẫn muốn ngắm nhìn vị thiên sứ mĩ lệ chưa thấy bao giờ này.
Cùng thời điểm thất thải quang quyển (vòng tròn sáng bảy màu) không gian pháp luân nổ tung, một đạo bạch sắc quang mang cùng Lâm Phong chú nhập vào viên bảo thạch bảy sắc, trùng hợp với Ngải Lâm Uy Na tiến lại gần. Lâm Phong máy động ngón tay, viên bảo thạch bảy màu vốn đang bị hắn giữ trên đầu ngón tay đột nhiên thoát khỏi bay đi, hào quang bảy màu vụt qua, rồi nhập vào giữa trán Ngải Lâm Uy Na.
Ngải Lâm Uy Na thét lên một tiếng, lảo đảo thối lui.