– Choang!
Âm thanh đổ vỡ vang lên, cũng không phải có người tức giận ném đồ đạc, mà là cái chén Giang Thụ Viễn đang cầm trên tay rơi xuống đất vỡ tan từ lúc nào hắn không hề biết.
Hắn đang sợ ngây người!
Sau khi quản gia báo cáo cho hắn tình huống bên ngoài, một nhân vật lão luyện hồ ly, một vị trên quan trường triều đình cho dù thái sớn áp đỉnh cũng không đổi sắc, am hiểu mưu kế bố cục và công phu ẩn giấu rất mạnh, vậy mà lúc này khi nghe tin Mã Bá Nghĩa bang chủ Thốn Bang bị Giang Ngọc tề dùng nộ tiễn bắn chết, cả khuôn mặt hắn nhất thời biến thành một màu xám xịt, thất hồn lạc phách ngồi bệt trên mặt đất, thất thanh nói:
– Xong rồi!
Ngay sau đó, tựa hồ nhớ ra điều gì, hắn vội bật người dậy hét lớn:
– Mau, mau bảo Ngọc Tề lập tức rời kinh thành, càng nhanh càng tốt, việc này không thể để nó gánh vác bất kì chút trách nhiệm nào. Mau lên!
Mà bên ngoài phủ, Giang Ngọc tề sắc mặt cũng như tro tàn, thất thần ngồi trên bậc cửa, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
– Lẽ nào mấy ngày nay sau liên tiếp những sách lược quấy nhiễu, hắn tung ra hậu chiêu lớn nhất khu hổ nuốt lang, mượn đao giết người sao. Tại sao kế sách của ta không có hiệu quả, vì cái gì mà Hoàng môn vẫn không động thủ giết hắn?
Đúng lúc này, quản gia sau khi xử lý xong thi thể, vội vàng gấp rút chạy đến:
– Thiếu gia, đại sự không tốt, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, vừa rồi trong số thi thể kia, còn có cả người của Tịch Thu Bang, chúng ta lần này vấp ngã, coi như đã ngã xuống vực sâu vạn trượng rồi!
– Cái gì, còn… còn cả người của Tịch Thu Bang, phốc…
Giang Ngọc Tề kêu thâm một tiếng, mấy ngày nay bởi vì hiện tượng kỳ quái ban đêm, cộng thêm trong phủ lan tràn đồn kỳ quái, thân thể vốn đã uể oải không chịu nổi, sau khi nghe những lời này, giống như chịu một cú đã kích tối hậu, cũng không kiên trì thêm được nữa, phun một ngụm máu tươi rồi lăn ra chết ngất.
Lúc này mấy tên Hắc Sát chiến sĩ cấp tốc chạy tới, một tên vội vàng lấy ra đan dược nhét cho hắn uống, một tên cõng hắn lên lưng, dưới sự hộ tống của ba tên khác, đoàn người vội vã hướng về phía ngoại thành bỏ trốn.
Kinh thành Định Nam Hầu phủ. Bí thất.
Rầm rầm!!
Một tiếng đập bàn rất lớn vang lên, khiến cho chiếc bàn trong tích tắc hóa thành bụi phấn, chỉ thấy Mạc Bách Uy lúc này sắc mặt cực kỳ âm trầm, cộng thêm vết sẹo trên mặt hắn, khiến cho bộ dạng hiện tại của hắn trở nên cực kỳ dữ tợn.
– Giang lão nhi, giỏi cho một Giang lão nhi to gan lớn mặt!!!
Tựa hồ bởi vì tức giận đến đỉnh điểm, khuôn mặt âm trầm của Mạc Bách Uy lúc này đã trở nên vặn vẹo. Cơn phẫn nộ cuồng bạo khiến cho hắn không mắng chửi được thành lời.
Mà lúc này Mạc Bách Xuyên đứng ở một bên sắc mặt cũng ảm trầm đáng sợ, nhưng kì thực vẫn duy trì được vài phần lãnh tĩnh, nói:
– Đại ca, lần trước Hoàng môn đánh lén cứ điểm bố trí của chúng ta, giết đến trở tay không kịp, khiến chúng ta tôn thất thảm trọng, ta đã hoài nghi Giang lão nhi. Vậy mà tối nay Giang lão nhi lại dám cả gan giết chết Mã Bá Nghĩa, tuy rằng Mã Bá Nghĩa này chỉ là một tiểu tốt không đáng kể, nhưng giết hắn, chả khác nào vả vào mặt Địa môn chúng ta!
Lúc này, Mạc Bách Sử nghe tin cũng cấp tốc chạy tới, vừa vào đến cửa. Mạc Bách Sử đã nói:
– Đại ca, tối nay tại Bắc thành nội phát sinh đấu tranh kịch liệt, đã chết không ít người, sau đó trước cửa Giang phủ cũng xảy ra giao đấu, thi thể còn chưa kịp xử lý, ngự lâm quân trong thành đã vây quanh Giang phủ, Đại Lý tự cùng Giám Sát viện cũng tham gia điều tra, Giang Thụ Viễn lần này thực sự xong rồi!
Mạc Bách Sử đến chưa được bao lâu, lúc nào một người bịt mặt mặc áo áo đỏ chạy tới, bẩm báo:
– Đường chủ. Thuộc hạ sau khi điều tra, lần tranh đấu ở thành bắc này có liên quan tới bảo vật mà Thốn Bang đánh mất. Hơn nữa có người tiết lộ tin tức, muốn cho các thế lực phát sinh tranh đoạt. Còn cuộc giao đấu ở Giang phủ, đó là những người của Thốn Bang cùng Tịch Thu Bang khi truy sát kẻ đoạt bảo đã bị Hắc Sát chiến sĩ của Giang thị bắn chết. Trong số đó, ngoại trừ phó bang chủ Tịch Thu Bang chạy trốn được, những người tham dự lần đoạt bảo này đều chết hết!
– Vì sao Mã Bá Nghĩa chết còn phó bang chủ Tịch Thu Bang lại chạy thoát?
Mạc Bách Uy càng thêm phẫn nộ, rống lên một tiếng khiến cho cả gian phòng sinh ra một cỗ rung động.
– Giang lão nhi này chứng tỏ nhất định có dính dáng đến Hoàng môn, bằng không sao Mã Bá Nghĩa bị bắn chết, mà phó bang chủ Tịch Thu Bang lại có thể bình yên chạy thoát, cho dù có giết đi mất người của Tịch Thu Bang cũng vô pháp che giấu sự thực!
Mạc Bách Xuyên nói.
Truyện Sắc Hiệp – http://truyenfull.vn
Mạc Bách Uy suy nghĩ một chút, liền nói:
– Phủ của Giang lão nhi phát sinh việc này, ngày mai khẳng định sẽ bị hoàng đế hỏi đến. Hình bộ cũng sẽ tham dự tra hỏi, các ngươi thông báo cho Tiêu Viễn Sơn một tiếng, an bài người của chúng ta vào đó, tìm biện phát bí mật từ trong miệng Giang lão nhi hỏi ra bố trí cùng với cứ điểm của Hoàng môn tại kinh thành, nhưng cần phải bảo đảm Hoàng môn không phái người lên vào giết người diệt khẩu!
– Lần này lão phu nhất định sẽ khiến cho Hoàng môn bọn chúng từ đây hoàn toàn biến mất khỏi kinh thành!
Mạc Bách Uy hung hăng nói.
Cùng lúc đó, trong bí thất tại hậu viện Xuân Vũ Lâu.
Đèn dầu chập chờn, vài chiếc bóng giống như những u linh, ở trong phòng không ngừng đung đưa qua lại. Lộ tiên sinh chắp tay phía sau không ngừng đi đi lại lại, chân mày nhíu chặt tựa hồ gặp phải vấn đề gì khó khăn.
Vẫn là nữ nhân dáng vẻ lười nhác, có vóc người căng tràn vẻ gợi cảm vô cùng quyến rũ. Lúc này nàng đang khoác trên người tấm lụa mỏng màu vàng nhạt, dưới lớp lụa vàng ẩn hiển cảnh xuân kiều diễm nhưng nàng không hề để ý, cũng đang cúi đầu lâm vào trầm tư.
– Ưu Hạc, ngươi cho rằng cuối cùng là ai tiết lộ ra tin tức về bảo vật, dẫn đến trận chém giết đêm nay?
Lộ tiên sinh trăm điều khó lý giải, không khỏi quay sang hỏi nữ nhân này, Ưu Hạc lắc đầu, nói:
– Bang chủ Thốn Bang Mã Bá Nghĩa bị người Giang phủ bắn chết, nhưng phó bang chủ Tịch Thu Bang lại thoát được, ngược lại chính là chuyện xấu, việc này sẽ khiến cho Địa môn càng thêm hoài nghi Giang thị có liên quan cùng với chúng ta, sợ rằng như thế đối với chúng ta cực kỳ bất lợi!
Lúc này một nữ tử từ bên ngoài vội vã chạy vào, sau khi tiến vào bí thất liền vội vàng nói:
– Đường chủ, sự việc đêm nay, quan phủ triều đình đối với Giang phủ đã tiến hành điều tra, thuộc hạ vừa nhận được tin tức, Túc Tĩnh Vương tự mình mang quân vây quanh Giang phủ, trong khi lục soát Giang phủ, phát hiện ra một số linh kiện chủ chốt của liên nỗ, nên ngay tại chỗ bắt Giang Thụ Viễn đi rồi!
Ưu Hạc nghe xong, cùng với Lộ tiên sinh liếc mắt nhìn nhau, Lộ tiên sinh nói:
– Việc này sợ rằng càng lúc càng phiền phức, một khi việc này có liên quan tới vụ án hoàng tử bị bắn lén lần trước, Giang thị quả thực không thể nào cứu nổi!
Ưu Hạc đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, biến sắc nói:
– Không tốt, nếu như việc này có liên quan tới việc hoàng tử bị bắn lén, như vậy triều đình sẽ tam ti hồi thẩm, Giang Thụ Viễn nhất định sẽ bị nhốt vào đại lao Hình bộ, mà Hình bộ lại do người của triều đình Nam phái khống chế, không tránh khỏi sẽ bị Địa môn an bài người vào để ép hỏi tình báo Hoàng môn ta!
Nói xong, Ưu Hạc đột nhiên làm một động tác:
– Đã như vậy, chỉ có thế ném đi cái bia chắn này, sát nhân diệt khẩu!
Sáng sớm hôm sau, trên Kim Loan điện.
Bầu không khi trên đại điện lúc này cực kỳ ngưng trọng. Đám quần thần không dám lên tiếng nghị luận, đều im lặng đứng chờ hoàng đế giá lâm.
Chỉ chốc lát sau, hoàng đế đã cất từng bước nặng nề đi vào trong điện, quần thần thấy hoàng đế sắc mặt âm trầm, liền biết Giang Thụ Viễn lần này coi như triệt để hỏng rồi.
Tối hôm qua náo loạn gây ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù các đại thần không nhạy bén về tin tức cũng đều bị kinh động, biết được bắc thành nội cùng với trước cửa Giang phủ xảy ra án mạng trọng đại, bị Túc Tĩnh Vương suốt đêm lục soát tìm ra được kinh kiện của Phong Oa Liên Nỗ.
Việc này một khi đã dính dáng tới việc hoàng tử bị bắn lén, dù cho các đại thần bình thường ngầm quan hệ với Giang Thụ Viễn hoặc là đứng về phía Giang Thụ Viễn, lúc này trong lòng đều suy nghĩ làm thế nào để cắt đứt quan hệ cùng hắn.
Trong bầu không khí an tình này, Trịnh công công tuyên bố làm triều, quần thần sau khi lễ bái, chợt nghe hoàng đế vỗ lên ngự án đánh rầm một tiếng, khiến cho quần thần đều run lên. Lúc này chỉ nghe hoàng đế nói:
– Sự việc tối qua, chắc hẳn các vị đại thần đều biết cả chứ?
Quần thần chỉ có thể gật đầu, hoàng đế nói:
)
– Nêu đã biết, như vậy sao không có người tấu lên?
Lời vừa nói ra, quần thần đều cảm thấy mê hoặc khó hiểu, Đỗ Viễn La đứng dậy nói:
– Khởi bẩm hoàng thượng, Giang phủ phát sinh án mạng, phát hiện linh kiện của liên nỗ, liên quan đến vụ án đại hoàng tử bị bắn lén, cần phải đem tội thần Giang Thụ Viễn tới đại điện, đương trường thẩm vấn. Để nghe xem hắn giải thích thế nào?
Mạc Bách cũng lập tức đứng dậy nói:
– Thần tán thành, cần phải đem Giang Thụ Viễn tới đại điện để trình bày tội trạng!
Chúng thần thấy Mạc Bách Xuyên cư nhiên đứng dậy ném đá xuống giếng, trong lòng không khỏi bắt đầu suy nghĩ. Ngày thường Mạc thị cùng Giang thị liên minh với nhau kiêu ngạo ra sao, nay Mạc thị lại nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ, không khỏi khiến một số đại thần nhìn Mạc Bách Xuyên giống như đang xem khi diễn trò, thần sắc mang theo vài phần giễu cợt.
Mà Mạc Bách Sử thấy tam ca lỗ mãng như thế, lại để ý đến ánh mắt của quần thần, nét mặt không khỏi đỏ lên, làm như không nhận ra vị huynh đệ xác to nhưng óc nhỏ này.
Hoàng đế thấy các đại thần tán thành, liền gọi người mang Giang Thụ Viễn lên điện thẩm vấn.
Chỉ chốc lát sau, Giang Thụ Viễn trên tay đeo gông nặng dưới chân gắn xiềng xích bị hai gã cấm quân đưa lên đại điện, quần thần thấy sắc mặt Giang Thụ Viễn như tro tàn, tinh thần uể oải, bộ dáng hữu khí vô lực, nhất là trên đầu, tựa hồ trong một đêm mà bạc đi rất nhiều, khí sắc cả người cũng trở nên nhợt nhạt.
– Giang Thụ Viễn, sự việc tối qua, ngươi có gì để nói?
Lúc này hoàng đế vỗ ngu án, lớn tiếng hỏi.
Giang Thụ Viễn lúc này ngẩng khuôn mặt tràn ngập nếp nhăn, tái nhợt không còn chút máu, cất tiếng khàn khàn nói:
– Hoàng thượng, phủ của tội thần phát sinh án mạng, tội thần không có lời nào để nói. Nhưng linh kiện của liên nỗ kia, là tội thần bị oan, khẩn cầu hoàng thượng minh giám!
Nghe thấy lời này, quần thần lâm vào trầm tư. Thừa nhận án mạng xảy ra tại phủ, tối đa cũng chỉ mất hết quan chức, nhưng nếu thừa nhận việc hung khí bắn lén hoàng tử, chỉ sợ là đại tội tru di cửu tộc, Giang Thụ Viễn đối với tình cảnh trước mắt coi như vẫn còn sáng suốt.
– Vậy ý của ngươi là, linh kiện của Phong Oa Liên Nỗ là có người vu oan hãm hại ngươi?
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Túc Tĩnh Vương nói:
– Hoàng đệ, ngươi kê lại một chút kết quả việc lục soát hôm qua đi!
Túc Tĩnh Vương bước ra khỏi hàng, nói:
– Tối qua vi thần nghe tin báo bắc thành cùng với Giang phủ phát sinh án mạng, liền lập tức dẫn người chạy tới Giang phủ tróc nã hung phạm, thế nhưng trong quá trình lục soát, vi thần phát hiện tại một gian mật thất ở Giang phủ có linh kiện chủ chốt của liên nỗ. Sau đó liền kêu người tìm kiếm toàn bộ phủ, cuối cùng thống kê ra, dưới một gốc cây ở hậu viên Giang phủ, trong bí thất, tiền viện Giang phủ, còn cả dưới gầm giường trong một phòng ngủ, đều phát hiện ra có trôn giấu linh kiện của Phong Oa Liên Nỗ, thần sau khi điều tra, những linh kiện liên nỗ này đều đã hao tổn nghiêm trọng, gần như sắp hỏng, nhưng nếu lắp ráp vào thì vẫn có thể sử dụng như cũ. Nhưng những linh kiện này, cũng không thể coi là một liên nỗ hoàn chỉnh được. Mà những linh kiện liên nỗ hư hỏng cất ở trong kho, đều chưa từng được kiểm kê qua!