Giang Tiềm đi thật lâu, Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn cứng ở tại chỗ không động đậy.
Cô không ngờ sẽ biến thành như vậy, cô không muốn chia tay, càng không muốn bởi vì hiểu lầm mà chia tay, Giang Tiềm rất tốt với cô, làm sao có thể ác độc đến mức cả giải thích cũng không nghe.
Triệu Nhiễm Nhiễm ứng phó không kịp, ngơ ngác nhìn Tả Tự đang vịn cô, giống như không có ý thức, lẩm bẩm, “Tôi không nên đuổi anh ấy đi, đúng không? Tôi không nên đánh anh ấy, tôi nên tức giận, nên chất vấn anh ấy mấy ngày nay đã chạy đi đâu, tại sao không nhận điện thoại của tôi? Còn nên giải thích với anh ấy. Anh nói có đúng không Tả Tự?”
“Nhiễm Nhiễm em đừng như vậy.” Tả Tự khó chịu trong lòng, lại không thể nói, càng không thể nào khuyên cô chạy đi giải thích.
“Mấy ngày nữa là tốt, mấy ngày nữa sẽ không khó chịu, Nhiễm Nhiễm đừng nghĩ nữa, sẽ qua thôi.” Tả Tự nhẹ nhàng bịt kín mắt của cô, ôm cô vào trong ngực.
Sẽ qua thôi.
Triệu Nhiễm Nhiễm không nghĩ như vậy, đối với đoạn cảm tình này cô không có bỏ ra sao? Có thể người khác thấy đều là Giang Tiềm luôn gánh vác chịu đựng, nhưng sự thật không phải như vậy, cô cũng động lòng, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng dễ dàng buông tha như anh ta nói.
Cô muốn tìm cơ hội giải thích rõ với Giang Tiềm, cô và Tả Tự không có quan hệ gì cả, cô yêu anh, đây là sự thật, sẽ không thay đổi.
Nhưng ngày đó Giang Tiềm rời đi quyết tuyệt như vậy, Triệu Nhiễm Nhiễm là con gái, còn là một cô gái được Giang Tiềm chiều chuộng quen, cô không thể buông tha mặt mũi tự động đi cầu hòa.
Trạng thái như vậy nhanh chóng khiến cô trở nên trầm mặc, gương mặt không ngừng gầy gò, lộ vẻ yếu không thể ra gió.
Triệu Trí Lược muốn từ bên trong thò một chân vào hoàn toàn tách ra bọn họ, nhưng rốt cuộc không đành lòng làm chị khổ sở. Muốn giúp một tay để cho hai người hòa hảo, lại bị Triệu Nhiễm Nhiễm ngăn lại, cô nói với cậu thế này: “Em trai, em nói chị kiểu cách thì chị chịu, chị cũng không phải không thể không có anh ấy, chỉ là cảm giác bị hiểu lầm không dễ chịu, em giúp chị trả thẻ tiền lương của anh ấy lại cho anh hai, bảo anh ấy giúp trả lại cho Giang Tiềm.”
Cô muốn đánh cuộc một phen.
Trạng thái của Giang Tiềm còn kém hơn Triệu Nhiễm Nhiễm, cơ hồ mỗi ngày đều làm bạn với thuốc lá. Doanh trưởng thương anh thất tình, cố ý nhường anh, chỉ là trong lúc vô tình thấy anh ngồi ở trong phòng làm việc cả đêm, liên trưởng tám từng hăng hái trước đây đã không còn tồn tại thì trong lòng luôn phiền muộn theo.
Chữ tình đả thương người, Giang Tiềm không có tim không có phổi bị thương thành một người đàn ông thâm trầm không biết cười.
Giang Tiềm bắt đầu thành thục.
Đặng Vĩnh Đào từng khuyên anh, bảo anh đi tìm Triệu Nhiễm Nhiễm nói rõ ràng, mặc dù Giang Tiềm không hề nói một chữ về việc chia tay, trên thực tế anh gần đây cũng không nói mấy câu, nhưng anh không mấy tin cô gái như vậy sẽ bởi vì mấy ngày không gọi được điện thoại mà cãi nhau đòi chia tay.
Giang Tiềm mang di động theo trên người, lúc huấn luyện mang theo, lúc ngủ cũng mang theo, nhiệm vụ huấn luyện ban ngày bỗng gia tăng, một nhóm người cấp dưới khổ không thể tả.
Sẽ khá hơn.
Giang Tiềm vẫn nghĩ như vậy, nhưng không như mong muốn, anh chỉ có thể hao hết sức lực trong cơ thể xong mới có thể ngủ. Lại bất đắc dĩ vì thể chất quá tốt, cho nên đa số ban đêm đều là một mình ngồi trên cái ghế Triệu Nhiễm Nhiễm đã từng ngồi hút thuốc ngẩn người.
Sau bữa cơm chiều lại bắt đầu nhàm chán, Giang Tiềm theo thường lệ núp ở trong phòng làm việc.
Gần đây không ai dám phiền anh, anh trầm mặc, nhưng chưa hề bộc phát, nếu có, sơ ý một chút thật dễ dàng xảy ra án mạng.
Giang Tiềm cũng hưởng thụ sự an tĩnh như vậy, nghiêng qua trên ghế sa lon chuẩn bị nghỉ một lát, lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Anh không thèm để ý, nhóm người này trước kia không có tật xấu này, nhấc chân liền đạp, anh đã thay mấy cái cửa rồi. Hôm nay ngược lại biết gõ cửa, run run rẩy rẩy gây phiền cho người khác.
Trong chốc lát, cửa được mở ra.
Giang Tiềm mở mắt nhìn một chút, là Trương Vũ.
“Có chuyện gì?”
Trương Vũ gật đầu, “Có.”
“Đi vào ngồi đi.”
Giang Tiềm lấy ra một bọc lá trà, rót ly nước cho Trương Vũ, sau đó hai người bắt đầu nhìn nhau chẳng nói gì.
Làm anh em vài chục năm, đột nhiên trở nên không biết nên nói cái gì cho phải.
Thật lâu sau, Trương Vũ chủ động đánh vỡ trầm mặc, nhẹ nhàng đẩy thẻ tiền lương đến trước mặt anh.
Giang Tiềm liếc mắt nhìn, cười lạnh, trái tim nhảy lên lại giống như có thể lao ra lồng ngực, một cỗ lửa giận vô hình xông lên.
“Hai người. . . . Thế nào?”
Giang Tiềm hừ cười, “Như cậu anh muốn rồi.”
Sắc mặt Trương Vũ có chút không nén được giận, “Như tôi muốn cái gì? Tôi có câu nào không phải vì tốt cho hai người.”
“Được rồi.” Giang Tiềm đứng lên miễn cưỡng vươn vai, “Nói cho cô ấy biết, chuyện cô ấy có thể làm tôi cũng có thể làm, tôi cũng không phải không thể không có cô ấy. Tôi Giang Tiềm nếu lại da mặt dày đi dây dưa cô ấy, tôi con mẹ nó không phải là người.”
Mấy chữ cuối cùng anh cắn răng hét ra, trong mắt vừa đau vừa khổ.
Giang Tiềm giống như đang hạ quyết tâm tị nạnh với Triệu Nhiễm Nhiễm, ngày hôm sau liền tuyên bố mọi người mau giúp anh giải quyết vấn đề cá nhân. Thông báo vừa ra, cũng không quản thiệt giả, thật đúng là có không ít người giới thiệu đối tượng cho anh, gần đây anh luôn bận vì những chuyện này.
. . . . . . . . . . . .
Giang Tiềm hút thức uống trong ly ‘ hưng phấn ’ vang dội, để ly không xuống nhìn một vòng chung quanh, chán đến chết. Cô gái ngồi đối diện vẫn tự nhiên vui mừng.
Đây là đối tượng hẹn hò thứ chín của anh trong bốn tháng qua.
Là cô chủ của một tiệm nhỏ, bán đồ trang sức lẻ, dáng dấp còn đẹp hơn Triệu Nhiễm Nhiễm mấy phần, nếu có thêm vẻ đáng yêu.
Giang Tiềm ngẩng đầu nhìn cô bé kia, mở to mắt, không muốn nhìn tiếp nữa. Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng luôn có cảm giác không đúng, mấy ngôi sao trên tấm lịch bàn còn đẹp hơn, nhưng anh nhìn, lại không hề có cảm giác chân thật hay dục vọng muốn ngắm nhìn.
“Liên trưởng Giang, kể cho tôi một vài chuyện lúc anh ở bộ đội đặc chủng đi.”
Giang Tiềm nhíu mày, anh không quá muốn nói chuyện, nhưng cô gái này lại nói nhiều. Trước mắt hai người quen nhau một tuần lễ, hôm nay là lần thứ hai gặp mặt, trước đó trong điện thoại Giang Tiềm chỉ luôn làm người nghe, hiện tại không muốn tiếp tục nữa.
“Đó là cơ mật, không thể nào nói với người không có liên quan.”
Cô gái không để ý, vẫn vui vẻ, Giang Tiềm cũng cảm thấy tính tình của cô ta thật tốt, trước đó cũng có 2-3 người không biết chết là gì, sau khi nói chuyện vài ngày, mọi người đều bị thái độ ôn hòa của anh làm bỏ cuộc nửa chừng.
Cũng không biết gần đây anh có phải có số đào hoa, hay thật sự anh gặp được người có tính khí tốt, nhưng lại không có kiên nhẫn, mấy tháng trước đã mất rồi.
Cơm trưa thì hai người đến một quán nhỏ, Giang Tiềm kêu vài món ăn rồi, trong đầu buồn bực ăn, trong chốc lát, mấy chén cơm đều hết, mấy dĩa thức ăn cũng thấy đáy.
Cô gái đối diện dường như muốn vượt qua tốc độ của anh, ăn cũng rất nhanh, mặt đỏ hồng.
Giang Tiềm lại gọi nhân viên phục vụ kêu hai món ăn, tự mình ăn no rồi, liền đốt điếu thuốc hút, tinh thần bay xa.
Gần đây vẫn bận xem mắt, vừa mới bắt đầu còn cố nhịn, nhưng càng ngày càng cảm thấy không có ý nghĩa, đến bây giờ, cả ứng phó cũng không làm được rồi.
Có lúc nhìn cô gái khác lại như nhìn ra một người khác nữa, mắt cong cong, lúm đồng tiền, nụ cười sáng loáng. Nghĩ đến ngày đó mình mạnh mẽ nói với Trương Vũ ‘ không phải không thể không có cô ’, lúc này lại không thể không lắc đầu ở trong lòng.
Đã gặp nhiều người, không phải không có ai đẹp hơn Triệu Nhiễm Nhiễm, có mấy người thật sự đẹp, nhưng không đúng, họ không giống Triệu Nhiễm Nhiễm.
Giang Tiềm đột nhiên phát hiện, nếu như không giống như Triệu Nhiễm Nhiễm, anh tuyệt đối không có chút hứng thú nào, anh chỉ muốn tìm một người như Triệu Nhiễm Nhiễm, lông mày giống nhau, mắt giống nhau, lúm đồng tiền giống nhau, cũng hơi kiểu cách, tốt nhất cũng nên tên là Triệu Nhiễm Nhiễm.
Nhưng nếu như thật có một người giống như vậy xuất hiện, Giang Tiềm suy nghĩ một chút, vẫn không được. Cái gì cũng giống, nhưng các cô vẫn không phải là Triệu Nhiễm Nhiễm, anh chỉ muốn Triệu Nhiễm Nhiễm, không phải cô, thì thật là không được.
Giang Tiềm dẫn đầu càn quét sạch mấy món ăn trên bàn liền muốn trở về quân khi, ngày hôm qua Đặng Vĩnh Đào nói cho anh biết, bảo anh tối hôm nay đến nhà ăn sủi cảo.
Giang Tiềm dập tắt thuốc, “Tiểu Giả, buổi chiều tôi có chuyện ở quân khu, phải về sớm.”
Cô gái ngẩn người, Oh. . . . . Vậy lần sau lúc nào thì có thời gian ra ngoài?”
Giang Tiềm nghiêng đầu suy nghĩ, lời nói rất chậm, “Mấy tháng này không có thời gian lắm, sắp Nguyên Đán rồi, tiếp đó là lễ mừng năm mới, năm trước còn có một nhóm chiến hữu muốn chuyển nghề, cho nên. . . .”
Cô gái nghe rõ, đây là không muốn tiếp tục, cũng không sao cả, cũng không phải là Vương Lão Ngũ cấp kim cương. Nhưng nụ cười của cô vẫn rất gượng gạo, trước khi chia tay còn nói một câu với Giang Tiềm: “Tôi không phải họ Giả, tôi họ chân.” Thật ra thì cô cũng không phải họ Chân, chỉ cố ý nói như vậy.
Giang Tiềm ngẩn người, cười, “Thật xin lỗi, vậy. . . . Tạm biệt, Tiểu Chân.”
Trước khi trở về, Giang Tiềm mua mấy cân tôm ở trong huyện, lại chọn một đống thực phẩm, trở lại quân khu trực tiếp đến nhà Đặng Vĩnh Đào.
Chỉ đạo viên Đặng tự mình đến mở cửa, hai cái tay đều dính bột mì, ngang hông còn đeo tạp dề, đón anh vào xong liền đi dô bếp, “Mau tới đây giúp tôi làm da sủi cảo, mình tôi không làm được.”
Nhưng Giang Tiềm không phải người anh có thể sai được, Giang Tiềm không để ý tí nào, tính toán đi tìm Đặng tiểu Nha Nha trước để chơi.
Mới vừa đẩy cửa căn phòng bên cạnh ra, liền truyền đến một tiếng rống ‘ ai nha, chết ’.
Giang Tiềm chuyển đầu một cái, thấy được nữ chủ nhân của căn nhà này, Đặng phu nhân mập mạp.
“Chồng cô bảo cô đi giúp anh ấy làm hoành thánh.”
Đặng phu nhân căn bản không tin, “Chồng tôi bảo hôm nay để cậu gói, tôi có thể nghỉ ngơi.”
Hai người này, sao thông minh vậy chứ.
“Tôi không thích gói, con gái cô đâu rồi, tôi tìm bé chơi.”
“Nha Nha đang ngủ.” Đặng phu nhân lại gào thét, “Chết, Giang Tiềm, anh vừa tới tôi liền thua, chỉ tại anh.”
Giang Tiềm yên lặng lui ra ngoài, nhìn thấy Đặng Vĩnh Đào, híp mắt hỏi anh, “Anh có quản vợ anh không? Sao càng ngày càng không giảng lý.”
Đặng Vĩnh Đào xoa ót cười, hai người này cho tới bây giờ đều không hợp, “Trước đừng động tới tôi, cậu thì sao? Lần này như thế nào?”
Giang Tiềm thuận miệng nói tiếp, “Không được, thất bại.”
“Cậu nói cậu, trước kia sao không biết cậu kén chọn thế.”
Giang Tiềm nhún nhún vai, anh cũng không biết.
“Tôi thấy cậu đừng cố nữa, cố nữa cũng là lãng phí thời gian, nên quay đầu lại tìm người ta. Tưởng Thị Phi qua hết năm sẽ kết hôn, cậu cũng phải nắm chặt một chút.”
Giang Tiềm ngồi, không lên tiếng.
Anh không muốn quay đầu lại tìm Triệu Nhiễm Nhiễm sao! Trên thực tế anh ngày ngày đều muốn, đều ảo tưởng. Lúc đầu quả thật quyết định muốn tìm người khác, nhưng không được, trong lòng đã bị lắp đầy, không bỏ người khác vào được.
Nhưng dù muốn, lại không thể làm ra hành động, trong lòng muốn là một việc, nhưng mặt mũi cũng là vấn đề, bị đá rồi còn bám dính người ta, rõ ràng là phiền người ta rồi. Với lại người đàn ông kia. . . . Quả thật mạnh hơn anh.
Trong lòng Giang Tiềm lại bị nghẹn.
“Sắp Nguyên Đán rồi, trong liên phải đi thăm hỏi phía dưới, cuối tuần nghỉ cậu vào thành phố mua ít đồ đi.”
Giang Tiềm vừa nghe đến thành S, trong lòng giật giật, “Sao anh không đi? Tôi không biết nên mua cái gì!”
“Tôi đi thì Nha Nha phải theo, dẫn bé theo không có phương tiện, tôi liệt kê danh sách cho cậu, cậu dựa theo để mua là được.”
Giang Tiềm không có nhăn nhó nữa, muốn để cho tâm tình bình yên lại, nhưng ban đêm lại vẫn mất ngủ đến trời sáng.