Vô Độ Nuông Chiều

Chương 33: Làm khách



65-66

Chương 65: “Chuyện hôn nhân đại sự, theo lời cha mẹ, người mai mối sắp xếp.”

Tạ Vô Độ nhấc nắp ấm trà lên, nhẹ nhàng gạt đi bọt trôi nổi bên trong, trong lòng đã có chủ ý.

Đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, là Tư Mã San và vài vị quan viên Bắc Tề, nét mặt họ vội vã, không để ý bị ngăn cản mà cứ muốn xông vào cửa.

“Để họ vào đi.”

Nhận được lệnh của Tạ Vô Độ, thủ vệ ở cửa mới cho mấy người họ vào, tính tình Tư Mã San nóng nảy, mở miệng là chất vấn: “Ngũ hoàng huynh của ta đâu? Các ngươi đem hắn đi đâu rồi?”

Tình cảm giữa nàng và Tư Mã Trác mặc dù không tính là rất tốt, nhưng hiện tại đang tha hương ở nước bạn, Tư Mã Trác là người thân duy nhất của nàng, cũng là người duy nhất tin cậy được. Nghe nói Tư Mã Trác mất tích, Tư Mã San không ngồi chờ được nữa, vội lệnh bọn họ đi tìm người, nhưng Tư Mã Trác luôn làm theo ý mình, không thương lượng với người khác, vậy nên những người khác cũng không biết được hành tung của Tư Mã Trác. Trong lòng Tư Mã San vốn còn cảm thấy may mắn, cảm thấy có lẽ Tư Mã Trác là người ham chơi, đi một ngày chưa về mà thôi, nhưng hôm nay Tạ Vô Độ lại tới, khiến cho Tư Mã San cảm thấy hoang mang.

Nàng cảm thấy mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy, bởi vì đã ầm ĩ đến nỗi người Đại Yến cũng phải can thiệp.

Đối mặt với chất vấn như cố tình gây sự của Tư Mã San, quan viên Đại Yến ở một bên nghe thấy thì nhíu mày, Lục công chúa của Bắc Tề nói như vậy, dường như đã nhận định việc Ngũ hoàng tử của họ mất tích là do Đại Yến gây nên sao?

Tạ Vô Độ đặt ly trà xuống, nhẹ giọng nói: “Lục công chúa nói năng cẩn thận, đối với việc Ngũ hoàng tử mất tích, Đại Yến ta cũng cực kỳ chú trọng. Dù sao Lục công chúa và Ngũ hoàng tử đều là khách quý của Đại Yến ta, khách quý ở Đại Yến vô duyên vô cớ mất tích, chúng ta cũng rất sốt ruột. Nếu Lục công chúa biết rõ chuyện Ngũ hoàng tử mất tích, thì xin hãy cho biết, báo cho chúng ta, dù sao tính ham chơi thì ai cũng có, nhưng nếu gây thành họa lớn thì không tốt đâu.”

Tư Mã San cắn môi, nàng nghe hiểu lời Tạ Vô Độ nói, ý hắn cho rằng việc này là Tư Mã Trác cố ý mất tích, khiến Đại Yến sốt ruột.

Tư Mã San hít sâu một hơi, chỉ hi vọng là thế.

“Nếu Ngũ hoàng huynh của ta xảy ra chuyện gì, phụ hoàng của ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Nàng hung dữ nói, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Vài tên quan viên Bắc Tề còn lại liếc nhìn nhau, đi lên giải thích: “Xin Võ Ninh vương thứ tội, Lục công chúa chỉ lo cho an nguy của Ngũ hoàng tử mà thôi.”

Tạ Vô Độ làm bộ làm tịch: “Bổn vương hiểu, bổn vương chắc chắn sẽ cố gắng tìm được Ngũ hoàng tử đang mất tích.”

Sau khi ra khỏi hành cung Lâm Sóc, Tạ Vô Độ quay về hoàng cung phục mệnh với Hoằng Cảnh đế. Vì lần trước Tạ Vô Độ thỉnh cầu Hoằng Cảnh đế tứ hôn nhưng bị từ chối, Hoằng Cảnh đế còn lo Tạ Vô Độ sẽ bất bình, nhưng giờ thấy hắn vẫn bình thường như trước, Hoằng Cảnh đế thả lỏng tâm tình.

Khi Tạ Vô Độ đến phục mệnh, ngoại trừ Hoằng Cảnh đế ra còn có Cung Thân vương ở đó. Cung Thân vương vừa chơi cờ với Hoằng Cảnh đế, Hoằng Cảnh đế thắng hai trận, tâm tình đang khó chịu cũng giảm đi nhiều.

Cung Thân vương nghe nói Tạ Vô Độ đến phục mệnh, vốn định đứng dậy cáo từ nhưng người đi đứng không tiện, động tác chậm chạp, Hoằng Cảnh đế nhìn hắn một cái, ngăn người lại, nói: “Không sao, vương huynh ngài cứ ngồi đi, cũng không có gì không thể nghe.”

Cung Thân vương cười cười, buông gậy chống trong tay ra, lại ngồi xuống sạp. Cách một tấm bình phong, có thể nhìn thấy bóng dáng Hoằng Cảnh đế và Tạ Vô Độ ở trong điện. Tầm mắt Cung Thân vương đảo qua bàn cờ, vừa rồi hắn cố tình nhường Hoằng Cảnh đế, hành động vụng về như thế, thậm chí Hoằng Cảnh đế còn không nhìn ra, vẫn tưởng mình kỳ tài cao siêu lắm.

Tạ Vô Độ cúi đầu, báo chuyện mình tra được cho Hoằng Cảnh đế, có thần tử Đại Yến cấu kết với Tư Mã Trác. Hắn giấu không nói đến bức thư về Tạ Từ, chuyện này hắn sẽ tính sau. Tạ Vô Độ còn nhắc đến việc Thừa Châu trước đó, báo cáo chuyện Tuyên Lân vương cho Hoằng Cảnh đế.

Hoằng Cảnh đế sợ hãi, “Sao… Sao lại có việc như thế?”

Tâm tư của Cung Thân vương sau bình phong vốn căng thẳng, ánh mắt tối đen không rõ, đêm qua hắn hứng gió lạnh đợi Tư Mã Trác đến, không ngờ đợi hồi lâu mà người không đến, thậm chí ngay cả một người mật báo cũng không tới. Hắn vốn tưởng là Tư Mã Trác đang trả thù, hắn ta bất mãn với sắp xếp lần trước của mình, nên cố tình thất hứa với hắn. Ai ngờ sáng sớm hôm nay lại nghe được chuyện Tư Mã Trác suốt một ngày rồi chưa về.

Vừa rồi nghe thấy lời của Tạ Vô Độ, Cung Thân vương tưởng chuyện của mình có lẽ đã bại lộ rồi, đang muốn nghĩ đối sách, hắn đã trù tính nhiều năm, nếu tối nay xảy ra cung biến, tuy không phải là không có phần thắng, nhưng phần thắng vẫn hơi ít.

Cũng may Tạ Vô Độ hình như cũng không thông minh như vậy, hắn đoán được một ít mà lại không đoán được toàn bộ.

Về phần Tuyên Lân hầu, hắn có thể trở thành kẻ chết thay, kể từ đó, bọn họ ít nhất sẽ thả lỏng chút cảnh giác, tranh thủ cho mình được một khoảng thời gian nữa. Đại kế của hắn, cũng tới lúc thu lưới rồi.

Cung Thân vương lấy một quân đen từ trong hộp cờ ra, làm xáo trộn bàn cờ đã xác định kết cục vừa rồi, sau khi hạ xuống mấy quân đen, ván cờ hoàn toàn thay đổi, lần này là quân đen thắng lớn, mà quân trắng thua thảm.

Hoằng Cảnh đế ngây người, rất lâu sau cũng không thể hoàn hồn, hắn sớm biết ngôi vị hoàng đế này khó ngồi, người như hổ rình mồi rất nhiều, nhưng mấy năm này vẫn hữu kinh vô hiểm trôi qua. Những người mấy năm trước thật sự mơ ước đến vị trí của hắn, sau này tất cả đều yên ổn, hắn cũng thả lỏng cảnh giác, không ngờ lại có người có ý mưu đoạt vị trí của hắn ngay dưới mí mắt hắn.

Đối với người dám mơ ước vị trí của hắn, thật ra Hoằng Cảnh đế biết nên làm thế nào, nhưng chuyện tình này trọng đại, hắn lại do dự, hắn nhìn Tạ Vô Độ, hỏi việc này có chứng cứ chính xác không.

Tạ Vô Độ lắc đầu, chỉ nói có tỳ nữ nhận được thư nhưng còn chưa tìm thấy thư. Hoằng Cảnh đế bèn nói: “Vậy Liễm Chi, ngươi sai người đi tìm bức thư đó, nếu thật sự có thể tìm được bức thư thông đồng với địch phản quốc, vậy… trẫm sẽ xử trí Tuyên Lân hầu.”

Tạ Vô Độ đáp vâng, lại nói: “Nếu việc này là thật, e là Tuyên Lân hầu đã bố trí để hại chết Ngũ hoàng tử. Việc này… Thánh Thượng đã từng nghĩ xem nên ăn nói với người Bắc Tề thế nào chưa?”

Việc này càng khiến Hoằng Cảnh đế bối rối, hắn suy nghĩ một lát, nói: “Nếu thật sự có việc này, trẫm sẽ không tha, sẽ trói Tuyên Lân hầu đưa đến Bắc Tề, tùy cho hoàng đế Bắc Tề xử trí. Như vậy, có lẽ sẽ tiêu đi mối hận của Bắc Tề.” Dù sao hoàng tử Bắc Tề đông đúc, chỉ là Ngũ hoàng tử mà thôi, không phải Thái tử gì, huống chi lần này Bắc Tề muốn cầu hòa, nghĩ đến chuyện cần làm sẽ không làm khó dễ Đại Yến.

Cung Thân vương sau bình phong nghe thấy lời Hoằng Cảnh đế nói thì cong môi, trước giờ hắn không có tâm làm hoàng đế, bây giờ đã làm hoàng đế nhiều năm như vậy rồi mà vẫn ngây thơ như thế.

Lại nghe Hoằng Cảnh đế nói: “Nếu lui một vạn bước mà nói, cho dù người Bắc Tề thật sự không chịu thuận theo, không buông tha, không phải Liễm Chi từng nói sao, Đại Yến chúng ta căn bản không sợ họ, cùng lắm thì đánh thôi.”

Cung Thân vương cụp mắt, Ngũ hoàng tử Bắc Tề cũng chỉ là một hoàng tử, tuy trong tay có chút quyền lực nhưng không nhiều.

Lúc trước nhìn trúng Ngũ hoàng tử Bắc Tề là vì trong lòng hắn cũng không nguyện thân thiện giao hảo với Đại Yến. Nhưng Cung Thân vương là người cẩn thận, hắn đã chuẩn bị nhiều bước.

Không phải hoàng đế Bắc Tề muốn giao hảo với Đại Yến à? Nếu hoàng đế Bắc Tề nguyện ý khởi binh giúp đỡ hắn, sau khi sự thành, hắn sẽ đồng ý hiệp ước hòa bình trăm năm.

Có điều Bắc Tề muốn khởi binh vẫn cần một cơ hội, giờ nếu Ngũ hoàng tử thật sự xảy ra chuyện gì thì đúng là một cơ hội tuyệt vời.

Tiêu Thanh Y không ngờ được Ngũ hoàng tử Bắc Tề lại xảy ra chuyện, bà ta đã sứt đầu mẻ trán vì chuyện của Tạ Từ. Tạ Vô Độ tìm được Tạ Từ về, người của bà ta đã tận mắt nhìn thấy.

Bà ta chống thái dương, không còn lòng dạ ăn uống, đồ đưa tới đều để sang một bên. Tạ Nghênh Hạnh nhìn dáng vẻ của bà, trong lòng thấy không yên, sáng sớm hôm nay nàng ta đã nghe nói đến chuyện Ngũ hoàng tử Bắc Tề mất tích. Nàng ta không cho rằng đây là trùng hợp, bởi vì trước đó khi Nhị hoàng tử gặp chuyện không may, cũng cực kỳ trùng hợp.

Trực giác của nàng là do Tạ Vô Độ gây nên, quả đúng là như thế. Lần này, nàng cũng cảm thấy là do Tạ Vô Độ gây nên.

Bây giờ trong thành giới nghiêm, hoàng đế phái rất nhiều người tìm Ngũ hoàng tử đang mất tích, lòng người hoảng sợ. Vốn dĩ Tạ Nghênh Hạnh cũng không cảm thấy gì, mãi đến khi nghe bọn họ bàn tán, nói nếu Ngũ hoàng tử đã chết, có phải sẽ xảy ra chiến tranh hay không?

Tạ Nghệnh Hạnh mới ý thức được tình hình nghiêm trọng. Nếu hai nước vì chuyện này mà xảy ra chiến tranh, có phải nàng ta sẽ trở thành tội nhân hay không?

Nàng ta nhìn Tiêu Thanh Y, không biết nên thẳng thắn nói ra như thế nào. Tiêu Thanh Y yêu thương nàng ta, nghe nói trước đó bà ấy cũng yêu thương Tạ Từ, cho dù Tạ Từ làm gì bà ấy cũng thay nàng xử lý cục diện rối rắm. Bây giờ đến lượt mình, hẳn là bà cũng sẽ làm thế thôi đúng không?

Nhưng nếu nói thẳng với bà ấy, Tiêu Thanh Y nhất định sẽ rất thất vọng với nàng ta. Bởi vì nàng ta đã đồng ý với Tiêu Thanh Y, từ nay sẽ cách xa hai người Tạ Từ và Tạ Vô Độ. Nhưng lần này lại vì Tạ Từ mà làm ra chuyện lớn như thế.

Tạ Nghênh Hạnh đấu tranh nội tâm, ăn sơn hào hải vị chỉ cảm thấy như nhai vụn gỗ.

Cuối cùng Tạ Nghênh Hạnh vẫn không nói ra.

Nhưng nàng ta không nói không có nghĩa là không ai biết.

Vừa mang đồ ăn xuống thì nghe nói Tạ Vô Độ đã đến đây. Tiêu Thanh Y vừa nghe nói là Tạ Vô Độ đến thì nhíu mày, tưởng hắn đến gây rắc rới với mình vì đã đưa Tạ Từ đi. Tiêu Thanh Y nhíu mày liễu, bày tư thế ra, gặp Tạ Vô Độ.

“Thế nào?” Giọng điệu Tiêu Thanh Y không tốt.

Tạ Vô Độ ngậm cười, không đợi Tiêu Thanh Y mời hắn ngồi đã từ ngồi xuống ghế cao ở bên cạnh.

Tiêu Thanh Y thấy hành động như thế của hắn, hơi không vui, đây là cái thái độ gì? Ra oai à?

Tầm mắt Tạ Vô Độ cố tình đảo qua người Tạ Nghênh Hạnh, sắc mặt Tạ Nghênh Hạnh trắng bệch, từ trong ánh mắt của Tạ Vô Độ, nàng ta đoán hắn đã biết được tất cả. Nhưng mà… nàng ta làm việc cẩn thận, cũng không lưu lại chứng cứ. Tạ Nghênh Hạnh c ắn môi dưới, không nói gì.

Tiêu Thanh Y thấy ánh mắt hắn cứ vây quanh Tạ Nghênh Hạnh, đi lên chắc trước mặt Tạ Nghênh Hạnh, “Việc này do một mình ta gây nên, ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Tạ Vô Độ hỏi lại bà: “Thật ư?”

Tiêu Thanh Y bị hắn hỏi lại mà như lọt vào trong sương mù, “Ngươi có ý gì?”

Tạ Vô Độ nói: “Hôm qua sau khi người đưa A Từ đi, rõ ràng đã sắp xếp nhiều thủ thuật che mắt như vậy, nhưng Ngũ hoàng tử Bắc Tề Tư Mã Trác liếc mắt một cái đã nhìn thấu, dẫn người đuổi theo xe ngựa của A Từ. Sau đó lại không rõ tung tích. A nương cho rằng, việc này thật sự không liên quan đến nàng ta à?”

Ánh mắt âm trầm của hắn mang theo chút nghiền ngẫm, dừng trên người Tạ Nghênh Hạnh.

Tiêu Thanh Y nhìn về phía Tạ Nghênh Hạnh, không ngờ chuyện Tạ Từ lại liên lụy đến cả Tư Mã Trác. Bà ta quay đầu, nghĩ đến một chuyện khác, “Là ngươi làm ra?”

Tư Mã Trác đuổi theo xe ngựa của Tạ Từ, tất nhiên sẽ gặp Tạ Vô Độ, cho nên… hắn đã giết Tư Mã Trác rồi. Hắn không cho phép Tư Mã Trác tổn thương Tạ Từ.

“Ngươi điên rồi!” Tiêu Thanh Y không biết nói gì cho phải, hắn là Võ Ninh vương do chính Hoằng Cảnh đế phong, tay cầm quyền lớn, ngồi trên vị trí này, nhưng lại vì tư dục của bản thân mà không để ý đến thiên hạ dân chúng.

Bà ta gần như run rẩy, đứa con bà ta sinh ra rốt cuộc là kẻ điên gì vậy, nếu hai nước giao chiến, bao nhiêu dân chúng phải chịu khổ, hắn hoàn toàn không để ý đến. Ngươi nói hắn máu lạnh vô tình, nhưng hắn cùng vì Tạ Từ thôi.

Không, không nên nói là hắn vì tình, chẳng qua là hắn vì thỏa mãn d*c vọng của bản thân.

Hắn không để người khác đụng tới đồ của hắn, hắn cũng chỉ xem Tạ Từ là một món đồ thôi, mà không phải là người yêu.

Người yêu là phải ngang hàng, không đúng sao?

Tiêu Thanh Y hít sâu một hơi, im lặng không nói.

Tạ Vô Độ cười nói: “Ta lại nghe không hiểu a nương đang nói gì, ta không làm gì cả. Khi ta tìm được A Từ cũng không gặp được Ngũ hoàng tử gì đó, chỉ có người thấy hắn đi về hướng kia, không hơn. Về phần Ngũ hoàng từ mất tích ở hướng nào, ta còn đang tra đây. Không khéo, tra được có người từng gửi đến hành cung Lâm Sóc một bức thư, trong thư chỉ ra hành tung của A Từ. Ta vốn tưởng là do a nương làm ra đấy. Dù sao a nương luôn máu lạnh vô tình, nữ nhi đã nuôi mười mấy năm thì có sao, cũng có thể không để ý gì đến an nguy của nàng, không phải sao?”

Hắn ngả ngớn nhìn về phía Tiêu Thanh Y, lộ vẻ đùa cợt. Vẻ mặt Tiêu Thanh Y ngưng trọng, lại nghe thấy hắn nói: “A nương cứ nói ta máu lạnh vô tình, quả đúng là vậy, dù sao a nương cũng máu lạnh như thế mà, con giống mẹ, rất bình thường.”

Tiêu Thanh Y không quay đầu.

Tạ Vô Độ tiếp tục nói: “Sao đó lại tra xét một phen, phát hiện không phải do a nương làm ra, vậy chỉ có thể là do nàng ta gây nên. Ngũ hoàng tử Bắc Tề là khách quý, bây giờ lại không rõ tung tích, quan hệ giữa hai nước sớm chiều lâm nguy, tội danh này của nàng ta hơi lớn rồi.

Nhưng ta đã giấu việc này đi, sẽ không bị bất cứ kẻ nào biết được.”

Hắn có lòng tốt như vậy sao? Tiêu Thanh Y nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

Tạ Vô Độ cười: “A nương cũng biết, tính tình ta không tốt, có thù tất báo. Cho nên…”

Hắn cố ý dừng lại, liếc mắt nhìn Tạ Nghênh Hạnh.

Vẻ mặt Tiêu Thanh Y trắng bệch: “Nàng là muội muội của ngươi.”

“Ta biết, ta còn biết người là a nương của ta.” Tạ Vô Độ vươn tay tự rót cho mình một chén trà, tiếng nước trà róc rách, “A nương đừng có nghĩ người có thể bảo vệ nàng ta cả đời, điều ta muốn làm thì sẽ không ngại trả giá.”

Hắn cầm chén trà trong tay, ánh mắt thờ ơ nói: “Hôm qua ta đã nghĩ, người bắt nạt A Từ đều phải chết. Nhưng vừa rồi ta đột nhiên đổi ý.”

“A nương cũng biết, chuyện hôn nhân đại sự, theo lệnh cha mẹ, người mai mối đã nói vậy.” Hắn im lặng, nhìn về phía Tiêu Thanh Y, “A Từ không thích nàng ta, không muốn thường xuyên thấy nàng ta, nếu thường xuyên thấy a nương cũng sẽ đau lòng. Cho nên, đợi ta và A Từ thành hôn xong, kính mời a nương và nàng ta rời khỏi Thịnh An, thế nào?”

Chương 66: Nàng tin tưởng hắn, không giữ lại gì (2)

Bàn tính này hắn đã tính rất rõ ràng, uy hiếp Tiêu Thanh Y để Tiêu Thanh Y đồng ý hôn sự giữa hắn và Tạ Từ. Tiêu Thanh Y là mẹ của hắn, cũng từng là mẹ của Tạ Từ, nếu Tiêu Thanh Y đồng ý, vậy thì người ngoài có nói như thế nào cũng không quan trọng, bọn họ đã danh chính ngôn thuận rồi.

Tiêu Thanh Y nhìn Tạ Vô Độ, lại cảm thấy có lẽ hắn thật sự ngưỡng mộ Tạ Từ. Cho nên mới trăm phương ngàn kế lo lắng cho Tạ Từ. Nhưng trong một chớp mắt bà ấy lại phủ nhận suy nghĩ đó, bà ấy không bao giờ tin người có thể uy hiếp mẹ ruột của mình sẽ hiểu rõ cái gì gọi là yêu?

Hắn chỉ biết chiếm giữ, chỉ biết hủy diệt, mà sẽ không hiểu được cái gì là yêu, cái gì là trân trọng.

Hắn có thể dễ dàng phủ nhận kết luận của Tiêu Thanh Y.

Trước kia đúng thật là Tạ Vô Độ không rõ, không có ai dạy hắn, nhưng Tạ Từ đã dạy hắn. Vì thế hắn yêu Tạ Từ.

Ngón tay Tiêu Thanh Y siết lại rồi thả ra, thả ra lại siết chặt, trong lòng cân nhắc. Bây giờ ngay cả sự hòa thuận mặt ngoài với bà Tạ Vô Độ cũng không muốn làm nữa, nếu hắn thật sự không quan tâm gì mà muốn ra tay với Tạ Nghênh Hạnh, Tiêu Thanh Y thật sự không dám đảm bảo có thể bảo vệ được. Huống chi, việc này cũng là Tạ Nghênh Hạnh sai trước, nếu nàng ta chưa từng trêu chọc Tạ Từ, đương nhiên Tạ Vô Độ cũng sẽ không làm gì nàng ta.

Cuối cùng bà quay đầu nhìn hắn, nhìn ánh mắt của Tạ Vô Độ, đồng ý: “Được.”

Tạ Nghênh Hạnh nhớ tới ngày ấy Tạ Vô Độ lấy kiếm chĩa vào cổ Tiêu Thanh Y, mẹ ruột nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy hắn cũng không để vào trong mắt, huống chi là người muội muội nửa đường chui ra như nàng ta… Nàng ta lạnh run, trốn sau lưng Tiêu Thanh Y, sợ Tạ Vô Độ cũng sẽ đột nhiên rút kiếm đặt lên cổ nàng ta.

Tiêu Thanh Y lo Tạ Vô Độ chỉ nói suông, nói: “Ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng ngươi cũng phải lấy tính mạng của Tạ Từ ra thề, sau khi ta đưa Hạnh nhi rời khỏi Thịnh An thì ngươi sẽ không làm gì chúng ta nữa.”

Tạ Vô Độ chăm chú nhìn Tiêu Thanh Y, lấy danh nghĩa của A Từ ra thề sao…

Cho dù hắn không tin chuyện quỷ thần này nọ, nhưng cũng không muốn lấy tính mạng của Tạ Từ ra thề, Tạ Vô Độ khẽ cười một tiếng: “Ta lấy tính mạng của ta thề, nếu a nương đưa nàng ta rời khỏi Thịnh An, sau này sẽ không có liên quan gì đến chúng ta nữa, ta tuyệt đối sẽ không làm gì các ngươi.”

Tiêu Thanh Y thấy hắn dùng tính mạng của mình để thề thì càng yên tâm hơn chút, bà cho rằng Tạ Vô Độ còn yêu thương bản thân hắn hơn.

Từ sáng hôm qua Tạ Từ đã bị mệt mỏi quá độ, mặc dù buổi chiều đã ngủ một giấc dài nhưng buổi tối lại bị Tạ Vô Độ gây sức ép một phen, sau đó thì ngủ đến mê man, tỉnh dậy muộn hơn ngày thường một chút.

Nàng không phải người lười biếng, trước kia buổi sáng nào cũng dậy vào canh giờ nhất định, cho dù a nương không quản những việc đó nhưng Tạ Từ cũng rất ít khi không để ý gì mà ngủ tới khuya. Chỉ vào lúc ngẫu nhiên mới dậy muộn, hoặc là tình huống giống như hôm qua, quá mệt mỏi hoặc sinh bệnh mới dậy muộn thôi.

Tạ Từ duỗi thắt lưng, xoay người xuống giường, nghe thấy động tĩnh của nàng, mấy người Lan Thời đẩy cửa nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Nàng cảm thấy mình đã ngủ rất lâu cũng rất sâu, một đêm không mộng mị, sau khi tỉnh lại thì tinh thần sảng khoái, tâm trạng cũng không tệ, vận xui từ hôm qua cũng tan đi không ít.

Tạ Từ súc miệng đánh răng, còn nghiêm túc rửa mặt xong mới chuyển đến trước bàn trang điểm giáng hương Hoàng Đàn*. Không biết vì sao hôm nay nàng cứ cảm thấy mấy người Lan Thời đang cố ý tránh mắt đi, Tạ Từ còn tưởng các nàng như thế là vì bị Tiêu Thanh Y lừa, nói: “Việc này thật sự không trách các ngươi…”

* bên mình là gỗ Sưa, cây Sưa

Vừa dứt lời, thoáng nhìn qua gương mặt trong gương đồng, trên cần cổ trắng nõn là một dấu màu đỏ, rõ mồn một.

Tạ Từ đang nói bỗng im bặt, lại nhìn qua bọn họ, hình như bọn họ cúi đầu càng thấp. Cuối cùng nàng cũng hiểu được sao bọn họ lại cứ tránh mắt đi, vươn tay che dấu vết hồng hồng kia đi, vẻ mặt nàng ửng đỏ mất tự nhiên.

Tạ Vô Độ! Nàng thầm giận dữ mắng một câu trong lòng.

Cảnh tượng hoang đường ngày hôm qua nhảy vào trong não, đầu lưỡi linh hoạt của hắn làm sao quấy phá đôi môi xinh đẹp, thậm chí nàng còn nghe được tiếng nước mơ hồ, đều bị hắn nuốt lấy.

Cái đó… Có thể ăn sao? Tạ Từ bĩu môi.

Dừng lại, nàng đang nghĩ gì vậy, xấu xa quá đi. Tạ Từ buộc bản thân thu hồi suy nghĩ, ép bản thân xem nhẹ việc này, cũng xem nhẹ dấu đỏ trên cổ kia.

Lan Thời biết chuyện thức thời, nói: “Tiểu thư lấy son phấn che đi là không thấy nữa.”

Tạ Từ quay đầu đi, để lộ cần cổ trắng nõn, ý bảo nàng ấy xoa phấn lên đi. Động tác Lan Thời nhẹ nhàng, chưa từng khiến nàng thấy đau. Nghĩ đến hai chữ đau đớn, Tạ Từ lấy tay vén tay áo lên, để lộ miệng vết thương rất nhỏ trên cánh tay.

Sau khi Trúc Thời thấy thì hít vào một hơi, kinh ngạc nói: “Vết thương trên người tiểu thư phải thoa cao trân châu lên, đừng để lưu lại sẹo.”

Hôm qua nàng cũng quên mất chuyện này, lúc này mới để bọn họ nhanh chóng thoa cao lên.

Ngày thường nàng xinh đẹp, cũng thích chưng diện, ngày thường cũng tốn không ít thời gian chăm sóc, thích cả trang sức xinh đẹp y phục xinh đẹp. Không chỉ có bản thân phải chải chuốt cho đẹp, phòng cũng phải được sắp xếp bày biện thật đẹp, phải là loại đẹp đến nỗi liếc mắt một cái là thấy. Trong viện phải trồng hoa, trồng rất nhiều loài hoa, bởi vì hoa luôn đẹp, liếc mắt một cái là thấy được.

Mấy người Lan Thời xoa đắp lên miệng vết thương cho nàng, Tạ Từ nhớ đến trên người mình còn rất nhiều chỗ có vết thương, đang định mở miệng lại đột nhiên giật mình, im bặt.

Không chỉ trên cổ có dấu đỏ, e là toàn thân nàng đều có.

Trường hợp như thế, không quá thích hợp, không thể bảo bọn họ xem thử. Nàng cảm thấy rất ngượng.

Nhưng nếu không thoa cao, nói không chừng sẽ thật sự để lại sẹo, hôm qua hắn còn li3m, cũng không biết li3m xong có thể khiến miệng vết thương để lại sẹo hay không. Trong lòng Tạ Từ than thở, giận Tạ Vô Độ, tính chờ sau khi hắn về sẽ để hắn đến hầu hạ mình thoa cao.

Nhưng cố tình vì chuyện của Tư Mã Trác, Tạ Vô Độ đến tận chiều mới về.

Đã là giữa tháng tám, thời tiết dần lạnh đi, không còn nắng như vậy nữa. Tạ Từ ngồi trên xích đu, mấy người Lan Thời đứng sau đẩy, nàng cười rạng rỡ như ánh sao, tiếng cười thanh thúy quanh quẩn trong Vô Song các.

Lúc Tạ Vô Độ bước vào cửa viện đã nghe được tiếng cười của nàng, không khỏi dừng bước, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười nhạt.

Nàng luôn là người sôi động như thế, cho dù làm cái gì cũng không phải kiểu thùy mị nết na.

Cười cũng rất tùy ý, làm việc cũng tùy ý, đối với mọi thứ trong cuộc sống đều như thế.

Giống một ngọn lửa không bao giờ tắt.

Giống như màu sắc mà nàng thích nhất, đỏ thẫm một màu.

Tạ Vô Độ đi qua nguyệt môn, rất nhanh đã trông thấy một dải hồng bay bay theo gió, giống như một con bướm cánh hồng lớn, lại giống như dải băng đỏ tươi trên cây tương tư, như muốn bay ra khỏi tường viện, bay vào không trung.

Tạ Vô Độ nhìn thấy, trái tim nhất thời rung động.

Tạ Từ nhìn thấy bóng dáng hắn, gọi tên hắn một tiếng, Tạ Vô Độ cười cười, đáp lại.

Tạ Từ nói: “Huynh qua đây!”

Tạ Vô Độ nghe theo đi đến gần, nhìn thấy bóng dáng Tạ Từ càng ngày càng xa, xa về phía chân trời, lại chậm rãi đung đưa về phía hắn. Nàng cười rạng rỡ, tim Tạ Vô Độ như chậm đi một nhịp, sau đó thấy nàng thả bàn tay đang nắm lấy dây xích đu ra, nhảy từ trên xích đu xuống, lao vào trong lòng hắn.

Tạ Vô Độ vững vàng tiếp được nàng, cũng xụ mặt nhíu mày nói: “Như vậy rất nguy hiểm, A Từ.”

Tạ Từ ôm lấy cổ hắn, vẫn cười rạng rỡ như cũ, giọng điệu đương nhiên: “Nhưng ta kêu huynh lại đây, chính là muốn huynh đỡ được ta mà. Chẳng lẽ huynh không tiếp được ta sao? Mà huynh không đỡ được ta thì đó là vấn đề của huynh.”

“Đỡ được.”

“Sao lại không được chứ.”

Tạ Vô Độ nghe hiểu ngụ ý của nàng, bởi vì nàng xem mình là hậu thuẫn của nàng, cho nên mới không kiêng nể gì. Nàng tin tưởng hắn, không giữ lại gì.

“Được rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.