Nhật kí tuổi mười sáu của tôi.
“Em có hiểu không”?
“Hiểu gì ạ?”
“Lời anh muốn nói”
Tôi bâng khuâng nhớ lại khoảnh khắc nhanh chóng ngày mà Đình Hưng
gặp tôi trên sân trường. Rốt cục là sau ngày hôm đấy, chúng tôi
đã trở thành một cặp. Đình Hưng luôn đến đón tôi mỗi lúc tan
học, lúc đấy anh sẽ tươi cười nhìn tôi và đưa cho tôi một cốc
trà sữa vị me chua. Thậm chí có những lúc tôi lười học, anh
ấy còn đến tận phòng giám thị năn nỉ cho tôi nghỉ ngày hôm
ấy. Đình Hưng mà nói đối với tôi, thật sự là một người yêu
tuyệt vời.
Hôm nay tôi đã nhắn tin hẹn Đình Hưng
ở rạp chiếu phim. Tôi dự định sẽ cùng anh ấy xem bộ “Titanic”
mặc dù nó đã có trên mạng từ rất lâu. Tôi rất thích cảm giác cùng ai đó ngồi trong bóng tối cùng xem một bộ phim, tay thì
bốc bắp rang bơ và lâu lâu sẽ quệt hàng nước mắt vì cảm động. Ôi chắc lúc ấy sẽ vui lắm đây nè. Tôi thầm nghĩ và lòng reo
lên đầy sung sướng.
– Bình Nhi, sao mày chưa về hả?
Tiếng nói của một ai đó vang lên, tôi bừng tỉnh khỏi ảo tưởng.
– À… ờ tao về bây giờ này.
Tôi đáp lại lời cô bạn kế bên. Cô bạn kia gật đầu rồi xách balo
ra về. Còn một mình lại trong lớp, cảm giác ớn lạnh không
bóng người khiến tôi cuống quýt vắt dò chạy biến.
Dừng chân trước cổng trường, tôi thở hồng hộc vì mệt. Khiếp thật
mà, tôi vốn là đứa nhát gan nên rất sợ sự cô tịch. Vuốt ngực, hít thở đều đặn rồi nhảy chân sáo về phía xe buýt.
Tôi ngồi trên xe mà hồi hộp đến chết. Mặc dù cũng vài lần đi
cùng nhau rồi nhưng sao lần này thấy cảm giác nó… lâng lâng.
Bật cười một mình như con điên, tôi vội vàng bụm miệng khi một
vài người nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ. Thôi thì mặc kệ người ta, tôi đang rất vui. Buột miệng hát một điệu nhạc quen thuộc
nào đó, tôi lại nghĩ đến Đình Hưng.
Anh ấy luôn
hát cho tôi bài nhạc bắt đầu với câu “đã có lúc anh mong tim
mình bé lại…”. Cứ mỗi đêm đông rét mướt, tôi sẽ vừa nghe anh
ấy hát, vừa nhai chóp chép khoai nướng dưới cơn mưa phùn ngoài
hiên nhà. Hơi ấm từ người Đình Hưng luôn truyền cho tôi một sức
mạnh mãnh liệt. Chỉ cần bên anh ấy, mọi muộn phiền đều không
cánh mà bay đi hết.
Khi xe buýt phanh kít một cái, tôi ngã người về phía trước, giật mình thoát cỏi cơn mơ hồ.
Lon ton chen qua đám người đang chen chúc, tôi thấy Đình Hưng đang đứng từ xa vẫy tay với tôi.
– Đợi em có lâu không hả? – Tôi thở hộc hộc nhìn anh.
Đình Hưng dẫu môi.
– Ừm… cũng hơi lâu đấy. Anh đã phải đợi ở đây những ba phút mấy giây.
– Ôi, xin lỗi vì để anh đợi lâu như thế.
Tôi hùa theo trêu anh. Đình Hưng vẹo má tôi.
– Đi thôi nào cô ngốc.
Anh kéo tay tôi vào rạp, trên tay tôi đã cầm sẵn hai tấm vé xem phim và nước uống thì anh đã mua cho.
Bộ phim bắt đầu chiếu khi đèn điện phụt tắt, tôi nhấp ngụm sữa me chua ngọt rồi ăn bắp rang bơ.
– Phim này anh xem cả chục lần rồi đấy – Đình Hưng thều thào bên tai tôi.
– Em biết, nhưng em vẫn thích xem – Tôi ngúng nguẩy nhai bắp, mắt dí sát vào màn hình.
Anh bĩu môi.
– Có vậy thì sạt nghiệp mất, xem hoài xem mãi.
Tôi véo vai anh.
– Vậy bây giờ về phải không?
Nhìn thấy tôi vẻ giận, anh cười hì.
– Anh đùa cơ mà, nào, xem thôi kẻo hết mất.
Đình Hưng nói rồi quay mặt lên màn hình. Tôi nhìn anh cười rồi tiếp tục công việc nghiền ngẫm khóc lóc của mình.
Bộ phim
kết thúc trong nước mắt, vẫn cứ như bao lần, anh đều lấy khăn
giấy đã mua sẵn cho tôi, anh biết cho dù tôi có xem bao lần thì
nước mắt vẫn cứ rơi như vỡ tuyến lệ.
Tôi thút thít nhìn anh.
– Anh không khóc sao?
– Đương nhiên là không rồi, anh xem đến thuộc lòng – Anh nhún vai.
Nhìn thấy anh tôi thật ngưỡng mộ. Đúng là tôi qúa mít ướt, không
hiểu sao lần nào xem xong vẫn chẳng thể kìm nén. Nếu nhìn
thấy Đình Hưng cũng giống như nam chính trong phim, cũng rời xa
tôi như vậy thì có lẽ tôi chết mất. Tôi nắm tay anh.
– Đình Hưng à, anh sẽ không rời xa em, có phải không?
Tôi hỏi, ánh mắt có chút buồn nhìn anh.
– Không bao giờ – Anh cười, nói như khẳng định điều đó là sự thật.
Tôi gật đầu vui mừng. Đúng rồi nhỉ, anh sẽ không bao giờ rời xa tôi.
Chúng tôi cùng đến một quán ăn ven đường, là quán bán bánh tráng trộn mà tôi yêu thích.
Nhìn thấy tôi cười nói với Đình Hưng, bà bán bánh nhìn tôi vẻ kì
lạ. Chẳng lẽ nhìn chúng tôi trông hề hợm lắm sao? Tôi khó
chịu.
– Sao bà kia nhìn mình hoài.
Đình Hưng mỉm cười.
– Chắc chúng ta đẹp đôi quá mà.
Tôi nghe vậy khoái chí, dẫu môi.
– Vậy có nhất thiết phải chằm chằm như thế không cơ chứ.
Tôi nói nhỏ với Đình Hưng, mắt nhìn sang bà bán hàng vẫn nhìn tôi như không rời.
– Đi thôi, anh đưa em đi ăn món khác nha.
– Món gì giờ? – Tôi đắn đo.
Anh như nghĩ ra, đưa ngón trỏ lên.
– Ăn cơm.
– Gì chứ? – Tôi nghệt mặt. – Ăn cơm ngán lắm ạ.
– Có gì mà ngán, cơm sườn sốt cà chua cơ mà, chứ ăn bánh tráng hoài sao no – Anh ra sức giải thích.
Tôi suy ngẫm một lát rồi cũng chịu thua trước sự thuyết phục của anh.
Khi một đĩa cơm sườn sốt cà chua lọt tỏm vào bụng, Đình Hưng đưa tôi về nhà lúc trời đã chập tối.
Vài ba bà hàng xóm nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, thậm chí bọn
họ còn chỉ trỏ vào người tôi. Tôi bực dọc dậm chân liếc xéo
mấy bả rồi vào nhà đóng cửa. Đúng là nhiều chuyện mà, tôi
chửi rủa trong thầm lặng. Nhưng khi vừa bước vào ngưỡng của,
cảm thấy chân ươn ướt. Tôi hoang mang nhìn xuống chân, một vũng
máu lan rộng căn nhà nhỏ. Bước chân tôi thụt lùi dần về phía
sai, tay bắt đầu run lên. Cảm tưởng như tim đập nhanh, nhanh đến
nỗi nó có thể bay ra ngoài với lực mạnh. Tôi đảo mắt nhìn
theo dòng máu chảy, một cơ thể bê bết nằm dưới sàn nhà.
Tôi giật mình hoảng sợ. Khi nhận ra bóng dáng và chiếc áo quá
quen thuộc. Tôi ngã ngục xuống sàn nhà. Là Đình… Đình Hưng. Tại sao anh lại nằm ở đây chứ? Vũng máu kia là sao chứ? Tôi hoảng
sợ lùi về phía sau, khi đầu óc tưởng chừng như nổ tung, dây
thần kinh như bấu víu vào nhau khiến đầu óc trở nên mụ mị. Tôi hét toáng lên, cổ họng cố gào thét trong đau đớn.
– Đình Hưng… chết rồi. Hahahaha, anh chết mất rồi…
Tôi như kẻ điên gào giữa đêm lạnh. Vài ba người hàng xóm bâu lại
xem cảnh tượng nơi đây. Tôi thật sự rất ghét, ghét cái cảm
giác tồi tệ lúc này. Tôi quay cuồng trong đau đớn, cơ thể chà
mạnh xuống mặt đường như ai dày vò, tôi nhớ rồi, nhớ rồi. Đau
quá, trái tim như bị cào đến rách toạc, tôi quằn quại trong
tuyệt vọng. Chính tôi… đã giết Đình Hưng.
Nhật kí tuổi mười sáu của Tịnh Nhi.
Tịnh Nhi ngẩn người nhìn dòng đông đúc của đám học sinh đang chen
chúc ra về, cô đang suy nghĩ về ai đó. Như nhớ đến kỉ niệm lần gặp Đình Hưng dưới sân trường, cô mỉm cười một mình như kẻ
điên. Cô bạn ngồi bên đã bỏ sẵn sách vở vào balo, nhưng mãi
vẫn chẳng thấy Tịnh Nhi về, cô đành hỏi.
– Tịnh Nhi, sao mày chưa về hả?
Tịnh Nhi giật mình thóat khỏi cơn mơ mộng, cô lấp bấp.
– À… ờ tao về bây giờ này.
Cô bạn gật đầu rời đi, như cảm thấy chỉ còn một mình trong lớp, cô bé nhỏ co dò chạy thẳng ra ngoài cổng. Thật sự cô rất sợ…
ma.
Tịnh Nhi chần chừ trước cổng hồi lâu. Cô
quyết định bước về phía xe buýt nhưng đáng lẽ ra cô nên rẽ
phải và quay về nhà.
Tịnh Nhi lên chuyến xe đến
rạp chiếu phim. Lúc trên xe buýt, vài ba người nhìn cô khi Tịnh
Nhi bỗng cười một mình. Cô nhún vai cho qua rồi chen vào đám
đông đúc đang chen lấn.
Cô chạy lại quầy vé và
mua hai tấm xem “Titanic”. Bất giác cô đưa tay mỉm cười chào ai
đó. Bình Nhi vội vàng chạy lại phía gần cổng vào. Mặc nhiên
không có ai cả, cô bé nhỏ lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó.
– Cô kia sao lại nói chuyện một mình thế kia?
– Này, bạn gì ơi, sao nói chuyện một mình vậy?
Vài ba người đi qua thắc mắc nhìn Tịnh Nhi. Nhưng cô hình như không
nghe thấy, mặc nhiên chào hỏi nhưng trước mắt vẫn chẳng thấy
bóng dáng của người nào cả.
Rồi đột nhiên,
Tịnh Nhi như đang cầm tay ai đó vô hình, cười nói nhìn vào điểm
nào đó và tiến vào rạp phim. Ông soát vẻ kì lạ khi cô bé nhỏ
đưa đến hai vé xem.
Trong rạp, Tịnh Nhi ngồi một
mình, rõ ràng bên phải và bên trái không có ai, nhưng cô bé nhỏ
lại như đang nói chuyện. Cô còn cười và hành động như đang uống nước, bốc cái gì đó và cho vào miệng nhai. Người ngồi sau ớn lạnh nhìn cô. Những người xung quanh cũng xì xầm bàn tán.
Cô lại một mình đến trước quán bán bánh tráng trộn, bà bán
hàng lấy làm lạ vì sao cô gái kia cứ đứng nói một mình. Lại
còn nói bà “Vậy có nhất thiết hải chằm chằm như thế không cơ
chứ”. Bà bán hàng định gọi cô nhưng cô gái kia lại rời đi ngay.
Đến khi trời đã chập tôi, Tịnh Nhi vẫn mặc nhiên nói chuyện với người vô hình. Vài ba bà hàng xóm thì thầm.
– Con nhỏ kia sao vậy cà, hồi chiều thấy nó tự nhiên hốt hoảng
dội đầy nước lạnh lên người, tôi còn thấy cả máu me đầy người nó, rồi nó xách cặp lên đi học – Một bà ra vẻ hiểu chuyện.
– Chẳng lẽ… nó giết người? – Bà kia hốt hoảng.
Hai bà đột nhiên lại rì rầm khiến Tịnh Nhi khó chịu, cô dặm mạnh chân rồi bước vào nhà.
Nhưng khi vừa bước vào ngưỡng của, cảm thấy chân ươn ướt. Tịnh Nhi
hoang mang nhìn xuống chân, một vũng máu lan rộng căn nhà nhỏ.
Bước chân cô thụt lùi dần về phía sai, tay bắt đầu run lên. Cảm tưởng như tim đập nhanh, nhanh đến nỗi nó có thể bay ra ngoài
với lực mạnh. Cô đảo mắt nhìn theo dòng máu chảy, một cơ thể
bê bết nằm dưới sàn nhà.
Tịnh Nhi giật mình
hoảng sợ. Khi nhận ra bóng dáng và chiếc áo quá quen thuộc. Cô ngã ngục xuống sàn nhà. Là Đình… Đình Hưng. Tại sao anh lại
nằm ở đây chứ? Vũng máu kia là sao chứ? Cô hoảng sợ lùi về
phía sau, khi đầu óc tưởng chừng như nổ tung, dây thần kinh như
bấu víu vào nhau khiến đầu óc trở nên mụ mị. Tịnh Nhi đột
nhiên hét toáng lên, cổ họng cố gào thét trong đau đớn.
– Đình Hưng… chết rồi. Hahahaha, anh chết mất rồi…
Cô như kẻ điên gào giữa đêm lạnh. Vài ba người hàng xóm bâu lại
xem cảnh tượng nơi đây. Cô thật sự rất ghét, ghét cái cảm giác tồi tệ lúc này. Tịnh Nhi quay cuồng trong đau đớn, cơ thể chà
mạnh xuống mặt đường như ai dày vò, cô nhớ rồi, nhớ rồi. Đau
quá, trái tim như bị cào đến rách toạc, Tịnh Nhi quằn quại
trong tuyệt vọng. Chính cô… đã giết Đình Hưng.
Chính cô đang sống trong ảo vọng. Trái tim ứ nghẹn lại khi nhận ra rằng cô… yêu người đã chết.
Chợt nhận ra, Đình Hưng rất quan trọng đối với cô, tình yêu của anh
cũng giống như những tia nắng. Luôn sưởi ấm trái tim cô độc của cô, nhưng rồi khi nắng tắt, cô sẽ lại là một con người lạnh
lẽo đau thương.