“CHOANG…XOẢNG…”.
Từ
trong tòa biệt thự Hoa Hồng, tiếng đỗ vỡ của từng mảnh kim
loại vang ra chói tai. Tịnh Hải quay cuồng trong đau đớn. Hình ảnh về đứa con gái đã quá nhạt nhòa trong kí ức bà. Tịnh Hải nốc chai rượu mạnh, mặc kệ chất kích thích ấy đốt cháy cổ họng.
Một bên là con trai, một bên là con gái. Bà không thể lựa chọn
được. Hai đứa con tội nghiệp của bà sao lại rơi vào bi kịch
này chứ. Bà đập mạnh tay vào ngực mình mà khóc.
– Con ơi, huhuhu, tại sao lại là con chứ… huhuhu… ta phải làm sao đây…
Tịnh Hải gục ngã cuống sàn nhà đầy mảnh chai, nhìn thấy thứ lấp lánh đấy, bà ngửa cổ cười như điên.
– HAHAHAHAHA, nhìn xem này, ta còn sai người rạch tay con gái ta nữa chứ, hahahaha…
Bà cứ cười rồi khóc. Người phụ nữ xinh đẹp và quý phái không
còn nữa rồi, thay vào đó là một con người đấu tranh giữa hai
bờ vực, tiều tụy và xấu xí đến nhường nào. Tịnh Hải vò nát
mái tóc rối, móng tay sắc nhọn cứa vào khuôn mặt tiều tụy.
Máu, bà lại cười. Cười cho số phận quá trớ trêu.
Lại một chai rượu nữa, cổ họng như bốc lửa. Tịnh Hải bò lăn ra sàn nhà mà nôn mửa khắp nơi. Nôn xong lại tiếp tục uống. Bà muốn
tìm rượu, chìm đắm trong cơn say thì mới có thể quên nỗi đau
ấy.
Bình Nhi, đứa con gái mà bà cất công tìm
kiếm lâu nay lại chính là kẻ thù bà luôn lăm le muốn giết. Đã
bao lần bà hành hạ đứa con gái ấy, đã bao lần bà muốn giết
chết nó. Nhưng tại sao không chết luôn đi, lại còn gọi bà là
mẹ nữa chứ? Tịnh Hải đau đớn dằn vặt bản thân mình. Gía như bà có thể chôn sâu mối thù ấy thì đã không có chuyện như ngày
hôm nay.
Chồng bà, con trai bà cũng đã chết
dưới lưỡi dao của “số phận”. Nay cái thứ gọi là “số phận” kia lại muốn giết đứa con gái duy nhất của bà. Tịnh Hải cắn chặt
môi, máu chảy dài trên cổ. Cay đắng khóc trong đau đớn. Không
phải là “số phận”, chính bà đã ép “số phận” phải giết con
gái bà. Chính con người mu muội luôn sống trong thù hận như bà
mới dẫn đến ngày hôm này. Giá như… giá như bà đã không đến
buổi lễ ấy. Gía như… nhưng còn làm gì được nữa rồi, bà đã
giết chết đứa con gái của mình.
Tịnh Hải cười
khẩy, cầm chai rượu mạnh xiêu vẹo tiến về phía cửa lớn. Bà
muốn đi tìm con, bà muốn nhìn thấy đứa con gái của bà.
– CON ƠI, TỊNH NHI À, CON CỦA MẸ.
Tịnh Hải cứ như kẻ điên chạy giữa lòng đường ngửa cổ mà hét lên.
Cổ họng nghẹn đắng, bà lại nôn mửa. Người đi đường khinh bỉ
nhìn thứ thối nát dưới chân, vài ba người còn chửi rủa bà khi đạp trúng phải bãi nôn.
Nhưng Tịnh Hải không màng đến, xua tay hét lên như điên.
– BIẾN ĐI, BỌN CHÓ NHƯ CÁC NGƯỜI SAO LẠI DÁM CHỬI TÔI CHỨ… TÔI ẤY… TÔI ĐÃ GIẾT CON GÁI CỦA MÌNH ĐẤY…
Tịnh Hải gồng mình đứng dậy chỉ tay vào những người đi ngang qua mà chửi rủa. Ánh mắt đau đớn tìm kiếm con đường quen thuộc. Nhưng sao mờ nhạt quá, bà muốn thoát khỏi kí ức mơ hồ lúc này.
Trong cơn tuyệt vọng, Tịnh Hải đã cố gắng tiến bước chân xiêu
vẹo về phía lòng đường. Môi cười khẩy cất lời cay đắng.
– Anh à, con trai của mẹ, ta đang làm điều gì đây? Giết đứa con
gái tội nghiệp của ta ư? Hahahaha. Đúng là điên mà, ta điên rồi. Hahahaha.
Tiếng cười lúc có lúc không của Tịnh
Hải vang lên giữa lòng đường. Bất chợt còi xe rít mạnh, tiếng
ma sát dưới lòng đường vang lên đầy đau đớn.
Máu chảy ra, nhuốm một màu đỏ thẫm lên mặt đường. Người đàn bà
ấy nằm dưới đất, mắt đã nhắm chặt, bàn tay nắm chặt bức ảnh đã bị vò nát. Trên nền trắng, một giọt máu thấm đẫm qua
khuôn mặt xinh xắn, mái tóc dài đằng sau đã bị nước mắt làm
nhòe đi.
“Theo như báo vừa đưa tin, một vụ tai
nạn tàn khốc đã vảy ra trên tuyến đường Xyz, nạn nhân được
biết là chủ tịch Tịnh Hải qua xét nghiệm thi thể. Được biết
trước đây nạn nhân chưa hề xuất hiện trước công chúng. Nhưng
ngày hôm qua lại đến buổi tiệc cưới của con trai tập đoàn
“Thiên Linh” gây rối và hậu quả là một nạn nhân phải vào cấp
cứu. Hiện thi thể của nạn nhân đã được mai táng…”
Minh Hiếu bức dọc tắt tivi, Hồng Nhung ngồi bên bấu chặt bàn tay lại với nhau.
– Làm sao đây, con Nhi mà biết thì…
– Mi im đi, không thể để nó biết, biết chưa hả? – Minh Hiếu gắt lên.
Hồng Nhung run run gật đầu. Đến chyện khó tin như thế này mà cũng
xảy ra. Hai cô bạn thôi không luyên thuyên, phóng chiếc Liberty bay
vèo đến tòa biệt thự có cánh cổng lớn.
Nhìn
thấy Bình Nhi nằm yên lặng trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn ra
ngoài sân vườn có chút nắng đìu hiu, Minh Hiếu rón rén lại
gần.
– Ta-da – Minh Hiếu nhảy phóc ra trước mắt cô, hòng sẽ khiến cô bất ngờ.
Nhưng không, Bình Nhi chỉ giật mình đôi chút. Ánh mắt lại trở về vốn ban đầu.
– Nó… nó sao vậy? – Minh Hiếu thắc mắc hỏi Hồng Nhung.
Hồng Nhung lắc đầu không hiểu. Hai cô bạn mang nỗi ngờ vực quay lại khi Khải Hoàng lên tiếng.
– Hai em ra đây anh cần nói chuyện, cứ để cô ấy nghỉ ngơi.
Hồng Nhung và Minh Hiếu e dè gật đầu, nhìn lại cô bé nhỏ lần nữa rồi rời đi.
– Thật chứ ạ? – Hồng Nhung hét lên khi nghe Khải Hoàng nói.
Minh Hiếu bặm chặt môi, có chút lo lắng qua cái bấu tay.
– Nó… nó sẽ ổn phải không anh? Nó chỉ quên rồi sẽ nhớ lại phải không?
Minh Hiếu gấp gáp hỏi Khải Hoàng, anh cũng không thể trả lời được.
Chính anh còn chẳng biến bệnh tình của Bình Nhi sẽ càng tồi
tệ đến mức nào.
– Hai em giúp anh việc này được không? – Khải Hoàng nghiêm trọng đề nghị.
***
Trên con đường hẹp, Minh Hiếu và Hồng Nhung cật lực tìm kiếm cái gì đó từ nhà sách ven đường. Việc tìm kiếm khá vất vả khi đã
đi hết gần mười mấy cái nhà sách trong phố nhưng vẫn chưa tìm
ra thứ cần tìm. Đến khi Hồng Nhung reo lên.
– Đây rồi, mi ơi tao tìm được rồi – Hồng Nhung hớn hở chìa ra trước mắt Minh Hiếu.
Minh Hiếu cầm lên với vẻ sung sướng.
– Được rồi, mau đi thôi.
Chiếc Liberty lại hối hả chạy về phía tòa biệt thự.
Khải Hoàng chầm chậm mở căn phòng trắng, xung quanh phòng chỉ có
ánh đèn sáng, cửa sổ chẳng buồn mở ra đón chút nắng ấm.
Nhìn thấy Bình Nhi đang mân mê chiếc gối hình mèo, anh khẽ tằng
hắng.
– Bình Nhi à, anh có bất ngờ dành cho em đấy.
Khải Hoàng nói ra vẻ bí mật, cô bé nhỏ chống cơ thể yếu ớt ngồi dậy, đôi môi nhợt nhạt cất tiếng thều thào.
– Mèo đen… làm em tò mò quá.
Khải Hoàng nở nụ cười tươi, ngón tay lắc lắc.
– Em sẽ bất ngờ lắm đây.
Bình Nhi cố gượng cười, đôi mắt thâm đen nhìn anh trìu mến. Bình Nhi
trông tiều tụy hơn hẳn, mái tóc ngắn lúc nào cũng rối tung,
hai má chẳng còn ửng hồng mà chỉ nhìn thấy hốc xương, vẻ tím tái ẩn hiện mập mờ qua những đường gân nổi rõ.
Khải Hoàng tiến lại gần cô, bàn tay ấm che mắt cô lại.
-Em đợi chút nhé – Anh nói – Nhưng phải nhắm mắt đấy nhé.
Bình Nhi gật đầu, đôi môi nhỏ cố đáp lại trong mệt mỏi.
– Em biết rồi mà.
Khải Hoàng buông tay ra, khi nhìn thấy cô đã thật sự nhắm mắt, anh chầm chậm tiến đến gần cửa sổ.
Căn phòng bừng sáng giữa ngàn tia nắng, ánh sáng lấp lánh len lõi qua không gian u tịch trong phòng. Cảm thấy mắt chói, cô bé
nhỏ ti hí, hàng lông mi giật giật. Khi đã thích nghi được với
trạng thái xung quanh, cô bé nhỏ ngạc nhiên nhìn ra ngoài vườn.
Dưới ánh nắng chiếu sáng, giàn hoa như lấp lánh giữa ngàn bông hoa giấy mỏng manh. Từng bông hoa với chút sắc hồng kết hợp với
nhau vẽ trên nền trời xanh một mảng hồng phấn thắm sắc hương
thơm. Giữa ngàn bông hoa giấy, những hình nộm bằng bông có hình mèo đen và con mèo màu vàng nhỏ nhắn được treo lủng lẳng.
Một cơn gió nhẹ lùa qua, khiến hoa giấy rơi rụng, nhưng vẫn còn rất nhiều bông kiên cường chống lại. Đám hình nộm mèo cũng
góp sức níu giữ.
Bình Nhi hướng đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, môi nhỏ run run cất lời.
– Mèo đen à…
– Sao, em thấy đẹp chứ? – Anh âu yếm nhìn cô, bàn tay vuốt mái tóc ngắn.
– Đẹp, đẹp lắm ạ – Bình Nhi nhìn vào giàn hoa giấy, chút buồn bã dâng lên tận đáy lòng, nước mắt rơi lã chã.
– Tại sao em khóc chứ, anh và Minh Hiếu với Hồng Nhung đã rất cực khổ để làm cho em đấy – Khải Hoàng dẫu môi vẻ cam tâm, anh muốn
an ủi cho cô vơi bớt nỗi buồn.
Bình Nhi đưa bàn tay vuốt má, môi nhỏ mỉm cười cố phân trần.
– Đâu có, em thích lắm ạ. Hoa giấy thật sự rất đẹp, rất đẹp.
Có phần nghẹn ngào, cô ho khan trong mệt mỏi.
– Em mệt lắm không, anh gọi bác sĩ nhé? – Khải Hoàng lo lắng nhìn cô.
Bình Nhi vuốt vuốt ngực, xua tay.
– Không sao, em mệt chút thôi.
– Vậy em nằm nghỉ nhé.
Khải Hoàng nói, tay chỉnh lại gối giúp cô nằm thẳng xuống giường.
Kéo chiếc mền mỏng đắp nhẹ lên người, anh cẩn thận chỉnh lại
mái tóc xù.
– Mèo đen à – Bình Nhi cất tiếng trong khó nhọc.
– Em ngủ đi, đừng nói nữa – Khải Hoàng lo lắng nhìn cô.
Anh toan bước đi để kéo lại màn cửa.
– Đừng, em muốn nhìn.
Bình Nhi nói trong đứt quãng, có vẻ hơi thở rất khó điều chỉnh.
– Ừ, anh sẽ để vậy, em ngủ ngoan nhé.
Khải Hoàng hôn nhẹ vầng trán cao, mỉm cười nhìn cô rồi quay đi. Nhưng Bình Nhi lại nắm chặt tay anh.
– Anh có biết tại sao em lại biết bà ấy là mẹ không?
Cô nói, Khải Hoàng thoáng sững người, thật sự anh rất muốn biết nhưng lại sợ cô không muốn nói.
– Nếu em không muốn nói thì…
– Bà ấy, làm sao mà em có thể không nhận ra cơ chứ… – Bình Nhi ngắt lời anh.
-… món cháo cá nóc ấy, hương vị cũ không thể nào nhầm lẫn
được, cách bày biện các thứ gia vị trong tủ bếp, cả nơi để
chén bát nồi chảo, tất cả đều luôn theo một quy tắt. Bà ấy
đã từng nói với em, gia vị thì hãy xếp theo thứ tự muối,
tiêu, rồi đến bột ngọt, có như vậy mới không bị nhầm lẫn và
tự nhiên ta lại thích việc làm bếp hơn. Còn rất nhiều điều
chứng miinh cho việc bà ấy là ai. Bức ảnh của em hồi lớp
mười, em đã nhìn thấy nó nhàu nát trong túi xách bà ấy…
Bình Nhi ngừng nói, nước mắt chặn ngang khiến tâm trạng càng thêm rối bời.
– Vậy tại sao em lại không nói ra chứ? Khải Hoàng hỏi trong thắc mắc đã lâu.
– Hì… sao em có thể nói chứ – Cô cười nhạt – Em không đủ can đảm anh à, sao em có thể đối mặt với bà ấy chứ.
Đôi môi nhỏ mím chặt cố ngăn tiếng nấc nghẹn ngào, Khải Hoàng đưa
bàn tay quệt hàng nước mắt. Cô quay người lại, không nhìn anh
mà như đối mặt với chính bản thân mình.
– Em
ấy… tóc đã ngắn, thì rất khó để dài lại như lúc ban đầu.
Cũng giống như quá khứ đã xảy ra, sẽ chẳng bao giờ quên được – Tiếng nấc vang lên phía bên kia – Có lẽ chết là cách giải
thoát cho một tâm hồn đã vướng bẩn như em.
Khải Hoàng cay đắng nhìn lưng cô, nước mắt cũng chẳng thể kìm nén mà tuôn rơi.
– Bây giờ thì tất cả đã ổn rồi em à… anh sẽ bảo vệ em, mãi mãi về sau.
Khải Hoàng chồm qua cơ thể bé nhỏ, hôn lên đôi má ướt đẫm.
– Chúng ta sẽ bên nhau mãi chứ? – Vẫn là giọng nói đầy ứ nghẹn của cô.
– Tất nhiên rồi, mãi mãi – Khải Hoàng trả lời trong ước vọng.
Bình Nhi cười, nụ cười cho thấy cô rất an tâm khi anh đã nói.
– Bây giờ em hãy nghỉ ngơi đi nhé.
Cô bé nhỏ cũng đã thiếp đi lúc nào không hay. Anh nhẹ nhàng đóng
cửa rồi rời đi, mặc kệ nước mắt lăn dài, anh chạy nhanh vào
nơi vô định, anh muốn quên đi tất cả, anh muốn mọi chuyện hãy
trôi qua thật nhanh.
Cũng như bao lần, ánh nắng
buổi sớm tinh khôi hòa nhập vào tòa biệt thự rộng lớn, hiên
ngang len qua từng bông hoa giấy đung đưa. Hôm nay giàn hoa giấy
chẳng còn um tùm nữa, hàng trăm bông đã bỏ cuộc chạy theo cơn
gió vô tình đầy mê hoặc kia. Chỉ còn lại vài bông hoa kiên trì
cố níu lấy cành cây mỏng manh.
Khải Hoàng lặng
lẽ nhìn giàn hoa giấy, rồi lại nhìn cô bé nhỏ nằm im trên
giường. Hôm nay Bình Nhi đã biến chuyển rất xấu, đôi môi trở nên
tím tái và hơi thở có phần gấp gáp. Cô mở mắt nhìn anh.
– Mèo đen à – Bình Nhi cất tiếng yếu ớt gọi anh.
Khải Hoàng quặn lòng gật đầu, cố nở nụ cười vui.
– Em mệt hả?
– Không ạ. Em thấy buồn quá.
Khải Hoàng tiến lại gần cô, đôi mắt sâu nhìn vào cô.
– Có gì mà phải buồn chứ, có anh đây rồi mà.
Bình Nhi gật đầu trong khó nhọc, nở nụ cười không chút cảm xúc. Cơ thể nhỏ bé yếu ớt như xác không hồn, tiều tụy và tang thương
vô cùng.
– Mèo đen à… em nhớ ba… Phong, em nhớ mẹ Hải, còn nhớ… cả anh Hưng nữa – Bình Nhi chợt nói trong ngắt
quãng, hơi thở có chút dồn dập.
– Em đừng nói
nữa, nghỉ đi nhé – Khải Hoàng lo lắng nhìn cô, sao trông con mèo
nhỏ lại xơ xác đến vậy? Lòng anh quặn lại đến đau đớn.
Bình Nhi cười nhạt, đôi má với làn da trắng bệch như xác chết.
– Em muốn ngủ – Cô thều thào nói, nước mắt chảy dài ướt đẫm chiếc gối trắng.
Khải Hoàng khẽ khàng đắp chăn lại.
– Bình Nhi à… trước đây anh luôn sợ sẽ có người cho em những thứ
em cần hơn anh, sẽ có người mang đến nụ cười cho em mà anh không thể mang lại, sẽ có người cho em tất cả hạnh phúc nhất trên
đời này. Khiến em phải bỏ cả thế giới này và bỏ luôn cả anh. Nhưng bây giờ… giá như điều anh sợ sẽ xảy ra…
Cô bé nhỏ mắt lim dim trong cơn mơ hồ, Khải Hoàng vẫn cứ nhìn cô mà độc thoại.
– … nếu bên người con trai khác, em sẽ hạnh phúc mà…
Đáp trả lại anh là sự im lặng, có lẽ cô đã ngủ rồi.
– Cứ ngủ đi, rồi em sẽ phải thức dậy, có phải không? Xin em đấy, xin em hãy thức dậy và nhìn anh, làm ơn…
Giọng nói nghẹn ngào đầy chất chứa của Khải Hoàng vang lên, giọt
nước mắt của anh rơi trên khuôn mặt vô hồn, Bình Nhi vẫn im lặng. Khải Hoàng đau đớn ôm lấy cơ thể lạnh toát, nước mắt cứ thế
tuôn ra, đôi vai rộng run lên mà khóc nức nở. Anh ngẩng đầu lên,
hướng đôi mắt ướt đẫm nhìn về phía cửa sổ, đôi môi cắn chặt
như không thể tin vào sự thật. Điều anh sợ nhất đã đến.
Bông hoa giấy cuối cùng đã không còn nữa.