– CÁI GÌ?
Bội Anh hét lên thất thanh nhìn bà Tịnh Hải ngồi trầm ngâm trên ghế sô pha. Cô lấp bấp trong bất ngờ.
– Chẳng phải lúc đó nó đã ra đến cửa và bị một thằng nào đó đưa lên xe rồi sao? Chẳng lẽ thằng đó không phải tay sai của mẹ?
– Không – Tịnh Hải đáp, ánh mắt đang suy nghĩ về điều gì đó.
Bội Anh như điên tiết lên, nhấp ngụm nước trong tức giận rồi lại nhìn bà Tịnh Hải.
– Vậy ai đã bắt nó hả mẹ?
– Ta cũng không biết, thời cơ đã đến nay lại để hụt mất, tức thiệt.
Tịnh Hải gằn mạnh lời nói, tay đập xuống bàn vang lên tiếng “bộp” đầy tức giận.
-Lẫn này lại vỡ kế hoạch, đúng là số con điên kia hên thật mà – Bội Anh tặc lưỡi nói, môi vặn vẹo vẻ cam tâm.
Bà Tịnh Hải không nói gì, chỉ mở túi xách và lấy ra hai chiếc vé máy bay.
– Này… này là gì hả mẹ? – Bội Anh thắc mắc hỏi.
– Nhật Bản, ta phải qua bên đấy, con mau xếp hành lí rồi đi ngay. Chuyến bay sẽ cất cánh sau hai giờ nữa.
***
Vĩnh Phúc hướng ánh mắt thiết tha nhìn Bình Nhi, cô bé nhỏ khẽ co người, vẻ sợ sệt hiện rõ.
– Sao vậy, em sợ anh sao? – Vĩnh Phúc giương ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
– Không… mèo đen… mèo…
Hắn đứng thẳng người dậy, bước chân tiến đến bàn và bê bát cháo nóng.
– Em ăn đi, cháo bò em thích đấy – Hắn đưa bát cháo lại gần cô, hơi khói bốc lên nghi ngút.
Bình Nhi nhìn bát cháo rồi nhìn hắn, môi nhếch lên nụ cười khó hiểu.
“Choang”. Bát cháo trên tay Vĩnh Phúc rơi vỡ xuống sàn nhà. Hắn bất ngờ nhìn cô. Bình Nhi chợt cất tiếng cười rất lớn, cười như một kẻ vô hồn. Cô vừa cười, đôi môi quyến rũ gào thét điên dại.
– MÈO ĐEN… MÈO ĐEN… MÈO ĐEN ĐÂU RỒI…
Vĩnh Phúc chợt sững người vì thái độ lạ lùng và kì quái của Hạ Dương. Hắn nắm lấy vai cô, lo lắng hỏi với giọng gấp gáp.
– Em sao vậy, Hạ Dương, em sao vậy chứ?
– HAHAHA… TÔI KHÔNG PHẢI HẠ DƯƠNG, KHÔNG PHẢI, AAAAAAAAAAAA.
Bình Nhi đột nhiên hét toáng lên, đầu đập mạnh vào đầu Vĩnh Phúc rồi đứng dậy cầm những mảnh vỡ mà cười.
– Hahaha, nhìn này, mảnh chai này, máu này… hahaha.
Cô vừa nói, mảnh chai trên tay cứa rạch một đường sâu hoắm phía trên cổ tay, máu chảy xuống sàn nhà. Vĩnh Phúc thấy vậy hốt hoảng hất mảnh chai khỏi tay cô, ánh mắt căng thẳng nhìn cô.
– Em sao vậy, Hạ Dương?
– TÔI KHÔNG PHẢI LÀ HẠ DƯƠNG…
Cô hét lên, mắt trừng lên nhìn hắn đầy tức giận, vùng vằng khỏi cái ôm của hắn. Cô lại cười, điệu cười như muốn chế giễu cuộc đời đầy rẫy đau thương, vẻ khinh bỉ nhìn hắn.
– Tôi là kẻ giết người đấy, hahahaha, giết người đấy…
Bình Nhi vừa nói, tay lại cầm mảnh chai hướng về phía Vĩnh Phúc, mắt trợn ngược nhìn hắn.
-Tôi sẽ giết anh, giết chết anh.
Lời vừa dứt, Bình Nhi điên dại lao vào Vĩnh Phúc với mảnh nhọn trên tay. Hắn nhanh chóng cầm cổ tay cô, ánh mắt hoang mang.
– Hạ Dương à, em sao vậy chứ.
– CÂM MỒM! TÔI KHÔNG PHẢI LÀ HẠ DƯƠNG, KHÔNG PHẢI…
Rồi cô dùng hết sưc lực của mình để thoát khỏi Vĩnh Phúc, trong cơn vùng vằng, một đường rạch trên tay Vĩnh Phúc rỉ máu.
– HAHAHA, MÁU KÌA, MÁU KÌA…
Cô bé nhỏ sung sướng chỉ tay vào đường máu chảy dài trên tay Vĩnh Phúc. Hắn nhăn mặt vì rát, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh ôm lấy Hạ Dương.
– GỌI BÁC SĨ, MAU GỌI BÁC SĨ.
Hắn hét lên thất thanh, bàn tay dính máu ôm chặt cơ thể Bình Nhi, cô bé nhỏ vẫn điên dại vùng vằng la hét, mái tóc rũ rượi càng làm cho khuôn mặt tiều tụy hơn.
Chẳng mấy chốc sau đó, ông bác sĩ chạy lại và tiêm cho Bình Nhi một liều thuốc an thần trong sự la hét và cố gắng thoát khỏi mũi kim của Bình Nhi. Rơi vào cơn mê và chìm đắm vào giấc ngủ, bây giờ thì Vĩnh Phúc mới yên tâm hỏi bác sĩ.
– Cô ấy bị gì vậy bác sĩ? – Hắn lo lắng hỏi, mắt nhìn sang cô bé nhỏ đang ngủ yên trên giường.
Ông bác sĩ khẽ tằng hắng kiểm tra nhịp tim cùa Bình Nhi.
– Loạn thần kinh, mất ổn định trong việc điều khiển cơ thể, có lẽ căn bệnh đã ngày càng trầm trọng hơn do phải chịu đựng một cú sốc nào đó. Tốt nhất hãy làm những gì mà bệnh nhân cảm thấy bình yên và thoải mái thì may ra bệnh tình sẽ giảm đi.
Lời bác sĩ vừa dứt, Vĩnh Phúc lặng lẽ gật đầu trong cay đắng. Chẳng lẽ khi ở bên cạnh hắn, Hạ Dương lại không hề thấy bình yên? Hắn tiến lại giường mà nhìn người con gái ấy, một năm trôi qua rồi mà Hạ Dương vẫn không hề yêu hắn.
Trong chuyện tình này, hắn cảm thấy mình thật tội nghiệp. Như một kẻ chờ đợi mỏi mòn tình yêu từ phía khác, trong vô vọng.
Hắn vẫn lặng lẽ nhìn cô ngủ ngoan trên giường, cứ thế nhìn và đồng hồ đã chỉ điểm hai tiếng rưỡi sau lúc nào không hay.
Bình Nhi mở mắt the thé, rồi lại nhắm lại vì ánh sáng hắt vào đột ngột. Cô bé nhỏ chống người dậy với cánh tay đã băng bó, dụi dụi mắt nhìn hình ảnh người con trai mờ nhạt trong đôi mứt sâu.
– Hihihi – Cô cất tiếng thều thào, môi trở nên hồng hào hơn.
Vĩnh Phúc thấy cô vậy càng yên tâm hơn, hắn ân cần vuốt lấy mái tóc ngắn.
– Em ổn chứ?
Bình Nhi không đáp, cô đột nhiên ôm chầm lấy hắn, cái ôm chặt hơn bao giờ hết. Vĩnh Phúc thoáng đờ đẫn, lòng thầm reo lên vì Hạ Dương đã biết người quan trọng của cô chính là anh.
Nhưng nỗi niềm chưa kịp thấm, đôi môi nhỏ cất tiếng xé nát coi lòng ai đó.
– Mèo đen à, em nhớ mèo đen, em nhớ mèo đen…
Cái ôm của Vĩnh Phúc buông thõng giữa không trung. Đau đớn quá, trí óc như bị ai cào xé đến mụ mị, tai hắn như ù đi khi nghe đến đó. Là “mèo đen”. Hạ Dương luôn nghĩ đến người con trai ấy, không phải anh. Vĩnh Phúc cay đắng nuốt nước mắt vào lòng, cánh tay siết chặt cơ thể bé nhỏ, môi mấp máy trong tiềm thức.
– Hạ Dương à, tại sao người em luôn nghĩ đến không phải là anh? Tại sao suốt một năm qua, anh dường như không để lại chút gì đó trong tâm trí em? Hạ Dương à…
Hắn khóc, hắn ôm người con gái ấy vào lòng mà khóc cho kẻ tội nghiệp như hắn. Vĩnh Phúc biết, không ai có thể quan trọng đôi với cô ngoài Khải Hoàng. Hắn biết, hắn mãi mãi là kẻ đến sau.
– Mèo đen à, đừng khóc, mèo đen khóc là hư lắm, mèo đen khóc làm ướt áo em này, mèo đen mà khóc là em khóc theo luôn đấy.
Lời nói ngây thơ của cô càng khiến hắn đau đớn hơn, bàn tay siết chặt giữ lấy miệng ngăn tiếng nấc nghẹn, hắn thều thào hôn lên mái tóc ngắn.
– Hạ Dương à, anh không khóc đâu, anh không khóc đâu – Hắn nhìn cô với đôi mắt tang thương.
– Ừ, mèo đen ngoan lắm, em thương.
Bình Nhi vỗ vỗ vào lưng hắn, miệng nho nhẹ cất lời an ủi. Nhưng cô bé nhỏ nào biết, cô càng nói, hắn lại càng đau.
Đợi đến khi bóng tối ùa đến, cô bé nhỏ lại lăn vào giấc ngủ với khóe mi còn vương lệ, hắn bế thốc cô lên ôm vào lòng. Như sự nhớ thương nào đó, hắn hôn nhẹ lên mái tóc ngắn.
Chiếc xe con màu đen lao vào bóng tối điên cuồng, vé máy bay đặt trên ghế lung lay theo chiều lắc lư của xe.
Đêm hôm ấy, chuyến bay từ Việt Nam sang nước Mỹ lại cất cánh. Mang nỗi niềm của một quá khứ đau thương vùi lấp vào vô tận. Mãi mãi về sau, sẽ không còn điều gì có thể khiến cô bé nhỏ ấy đau khổ nữa.
Ánh bình minh lấp ló làm ửng hồng cả bầu trời ban sáng, từng giọt sương vương nhẹ tinh khiết như viên pha lê đung đưa trên tán lá. Đâu đó tiếng chim chiền chiện hót vang vút bay ngang nên trời, để lại dư vị của lời ca không tên.
Bình Nhi khẽ cựa mình trên chiếc nệm êm, ánh mắt mờ mịt từ từ hé ra nhìn khung cảnh xung quanh. Cảm thấy đầu đau nhức, cô bé nhỏ đưa tay day day vầng thái dương. Xung quanh thật lạ lẫm, không một điều gì quen thuộc khiến cô thấy an tâm. Rồi ánh mắt chuyển về phía người con trái đang quay lưng loay hoay bê bát cháo, gương mặt vừa quay lại reo lên vui mừng.
– Bình Nhi, em dậy rồi hả, ăn cháo bò nè.
Khải Hoàng tươi cười nhìn cô, tay bê bát cháo nóng lại gần và hơ hơ trước chiếc mũi bé xinh.
– Này, cháo thơm chưa này, ăn không này, không ăn là anh ăn hết này.
Khải Hoàng thích thú đùa nghịch bát cháo, Bình Nhi nhìn bát cháo rồi lại nhìn “con khỉ” đang nhe răng cười trước mắt.
– Mèo đen? – Cô bé nhỏ nghiêng đầu hỏi.
– Thì anh đây này, “mèo đen” của em này – Anh cười, tay véo nhẹ đôi má hồng.
Anh lấy cái muỗng nhỏ, múc miếng cháo rồi đưa lên miệng thổi phù phù.
– Nói “a” nào – Anh đưa muỗng cháo lên gần đôi môi nhỏ xinh, miệng thì diễn tả “a” như đúng rồi.
– Nhưng chưa đánh răng – Cô lí nhí đáp.
– Mặc kệ, chưa đánh răng ăn mới ngon, nào…
Bình Nhi ngoan ngoãn há miệng đón lấy muỗng cháo rồi nhai chóp chép.
– Ngon – Cô nở nụ cười nhìn anh.
– Biết chứ, cháo anh đây nấu sao không ngon được chứ – Khải Hoàng ba hoa, thật ra là cháo đầu bếp nhà anh nấu.
Cô bé nhỏ nhăn trán, môi chu lên.
– Xạo.
– Thiệt, anh nói dối cái gối đập đầu anh ngay – Khải Hoàng đưa tay thề thốt một cách… xạo.
Nhưng lời chưa cất lên hết, một cái gối bay vào đầu Khải Hoàng.
“Bịch”, hai cô bạn Hồng Nhung và Minh Hiếu hớn hở chạy vào.
– Ta – da!
– Bình Nhi ới ời, tao mua cho mày “con” gối hình mèo đen này, đẹp không… hả?
Minh Hiếu cứng họng, nhìn thấy cái gối hình con mèo đen nằm chễm chệ dưới đất, còn cái con “mèo đen” thật thì đơ người, đầu tóc vuốt keo đàng hoàng này xù lên một bên.
– Í, có chút nhầm lẫn ở đây mày ha – Minh Hiếu cười nhẹ nhàng nhìn Hồng Nhung.
– À… hình như vậy… có lẽ… trúng đầu ai rồi chăng?
Hồng Nhung ậm ừ nói, nhìn cái bản mặt tối sầm của Khải Hoàng, hai cô bạn khẽ rùng mình ớn lạnh.
– À… tao định làm mi bất ngờ cơ mà sự cố ngoài ý muốn, thôi thì tụi tao… – Minh Hiếu lấp bấp.
-Vọt lẹ – Hồng Nhung hét lên vế sau rồi hai cô bạn xách dò chạy cong đít.
Khải Hoàng bật cười nhìn chiếc Liberty ngoài sân vườn cuống quýt nổ máy rời đi. Thật ra anh định đùa hai cô bạn thôi ai ngờ hai đứa kia lại sợ đến vậy.
-Hai bạn đi rồi, tại anh hết đấy.
Bình Nhi tức giận nhìn anh. Khải Hoàng khom người nhặt “con” gối mèo đen lên đưa ra trước mặt cô.
– Vậy là từ nay khỏi phải nhớ khi anh vắng mặt rồi nhé.
Anh nhe răng cười khì, cô bé nhỏ ôm lấy “con” gối.
– Này là bạn em tặng, đừng có mà “thó” mất đấy.
– Ai thèm – Anh chu mỏ như đít gà.
– Hứ!
– Thôi ăn đi này, ngụi mất.
Khải Hoàng múc tiếp cháo cho cô, Bình Nhi ngoan ngoan ăn, nhìn anh cười cười như kẻ ngốc.
– Cười gì hả? Ăn mau đi.
– Đang ăn nè, làm dữ – Bình Nhi ngúng nguẩy đáp, tay ôm chặt “con” gối mèo đen.
Từ đằng xa trên chiếc bàn gỗ, một xấp giấy đỏ xếp chồng trên đấy, ba chữ vàng lóe sáng dưới ánh nắng ban mai.
“Lễ Vu quy”.