Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 97: Thành vì Tôn Nhạc, bại cũng vì Tôn Nhạc



Tôn Nhạc luyện đến khi mặt trời mọc lên ở phương đông mới về đến phòng, sau khi tắm rửa sạch sẽ một cái liền hướng sân của Ngũ công tử đi đến. Nàng hôm nay đi có hơi sớm.

Nàng mới đi ra khỏi cửa phòng vài chục bước, một trận tiếng bước chân dồn dập bịch bịch bịch truyền đến, tiếng bước chân kia dồn dập mà hỗn độn khí thế hung hãn!

Hơn nữa, tiếng bước chân kia đúng là hướng Tôn Nhạc chạy đến.

Tôn Nhạc dừng bước lại, nhìn về hướng thanh âm truyền đến.

Chỉ chốc lát, một cái cô gái ăn vận đẹp đẽ quý giá mang theo bốn cung nữ xuất hiện trên đường, cô gái đi tuốt ở đàng trước kia mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao gầy, mặt dài, diện mạo tú nhã, đúng là Thập Bát công chúa!

Thập Bát công chúa vừa nhìn thấy Tôn Nhạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm tinh xảo kia nhanh chóng trồi lên một chút lửa giận. Hai mắt nàng bốc hỏa, nghiến răng, hừng hực nhằm về phía Tôn Nhạc.

Thập bát công chúa vừa xông đến trước mặt Tôn Nhạc, một câu cũng không nói, tay phải giương lên, vèo một tiếng, chưởng phong vù vù hướng về phía mặt Tôn Nhạc!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tôn Nhạc trường kỳ rèn luyện Thái Cực quyền. Hiệu quả lập tức hiển hiện ra rồi, nàng không chút nghĩ ngợi bước về phía sau mấy bước, thân mình hướng lên, như tia chớp tránh được một chưởng này của nàng!

Thập Bát công chúa một chưởng đánh ra thất bại. Gương mặt thanh tú lập tức giận đến đỏ bừng. Nàng hướng chúng cung nữ phía sau phẫn nộ quát: “Còn thất thần làm gì? Đi lên bắt người quái dị này lại cho ta!”

Tiếng quát này vừa ra. Mấy người cung nữ kia vội vàng chạy tới hướng Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc thấy vậy vèo một tiếng. Thân mình co rụt lại. Từ bên trái Thập Bát công chúa vèo ra phía phía sau nàng.

Ngay khi nàng xông qua bên người Thập Bát công chúa, mắt Tôn Nhạc quét về phía cổ Thập Bát công chúa. Một cái ý niệm như tia chớp xuất hiện ở trong đầu nàng: ta đây chỉ cần chuyển thân vừa nhấc cổ tay là có thể chế trụ cổ nàng ta rồi!

Đương nhiên, đây chỉ là một cái ý nghĩ. Tôn Nhạc giống như vượn nhảy lên chạy ra Thập Bát phía sau công chúa, cao giọng quát: “Chậm đã! Thập Bát công chúa vì sao tức giận vô cớ?”

Thấp Bát công chúa nghe được Tôn Nhạc hỏi. Nổi giận đùng đùng xoay người nhìn về phía nàng. Vươn ngón trỏ chỉa vào nàng cả giận nói: “Vô cớ tức giận? Ngươi lại còn nói bản công chúa vô cớ tức giận? Tôn Nhạc, tiện nhân vô cùng xấu xí tâm địa ác độc này! Nếu không phải ngươi bày mưu đặt kế, Cơ ngũ làm sao cự tuyệt huynh trưởng ta cầu thân?”

Nàng liên tiếp nói tới đây, liền chống tay lên thắt lưng thở dốc.

Mấy cung nữ tuy rằng nhận được mệnh lệnh phải bắt được Tôn Nhạc, lúc này thấy Thập Bát công chúa quát mắng hăng say như thế, liền dừng bước, chờ mệnh lệnh kế tiếp của nàng.

Tôn Nhạc nghe đến đó, lập tức hiểu được: đích thị là đêm qua Ngũ công tử đã cự tuyệt lời cầu hôn với Triệu sứ rồi, bởi vậy Thập Bát công chúa hôm nay liền náo loạn tới cửa.

Thập Bát công chúa thở dốc một hồi thì bình tĩnh lại, ngẩng đầu oán hận trừng mắt nhìn Tôn Nhạc, trong mắt hạnh nước mắt lưng tròng, “Ngươi đừng cho ta là kẻ ngu! Cơ ngũ đối với ngươi nói gì nghe nấy, việc này nhất định là ngươi xúi giục! Hơn nữa, hơn nữa, nếu không phải ngươi nói cái gì, phụ vương ta cũng sẽ không bảo ta quên chuyện này đi! Đại vương huynh ta cũng sẽ không đột nhiên không thèm nhìn đến ta nữa! Cơ Ngũ là một người thành thật, chỉ có ngươi mới quỷ kế đa đoan. Tôn Nhạc, ta hận không thể đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”

Nàng nói tới đây, hai hàng nước mắt từ hai gò má chảy xuống, Thập Bát công chúa không muốn ở trước mặt Tôn Nhạc rơi lệ, oán hận lấy khăn tay ra lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: “Ngươi đồ xấu xí này! Ngươi muốn độc chiếm Cơ Ngũ, liền đem hết mưu ma chước quỷ đến chia rẽ chúng ta, ta, ta chết cũng sẽ không bỏ qua!”

Thập Bát công chúa nói tới đây, không khỏi vươn tay ôm cái miệng nhỏ nhắn, không thể ức chế ô ô khóc ồ lên, nước mắt tung bay, như mưa rơi xuống.

Tôn Nhạc nhìn thấy thế trên người mồ hôi lạnh đầm đìa.

Thập Bát công chúa hùng hổ mà đến như vậy, vốn đã hấp dẫn không ít người chú ý, bất tri bất giác, trong rừng cây, sau vách tường, trong cửa sổ, thòi ra một đám đầu người.

Tôn Nhạc vẫn nhìn, nhìn, thẳng đợi cho Thập Bát công chúa khóc xong, ở đó bắt đầu nấc cụt, nàng mới từ từ mở miệng, “Công chúa có thân thể tôn quý, có dung mạo như hoa nguyệt, lại nói bị cái người xấu xí như tôi đây đoạt người trong lòng của công chúa, lời này truyền đi, chỉ sợ người trong thiên hạ đều cười lời công chúa nói quá mức buồn cười!”

Lời này cũng có đạo lý.

Thập Bát công chúa chậm rãi phục hồi tinh thần, nàng nhìn hướng Tôn Nhạc, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, những cái hố gồ ghề trên khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức rõ ràng, tóc vàng thưa thớt trên đầu thập phần buồn cười. Tiểu cô nương xấu như vậy, cho dù Cơ Ngũ không coi trọng bề ngoài, sợ cũng không có khả năng thực sự động tình với nàng?

Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn Thập Bát công chúa, thấy nàng bình tĩnh một chút, liền nói thêm: “Ngũ công tử làm người, ôn nhu lương thiện, không thích nhiều lời, nhưng cũng là người có chủ kiến, công chúa cho là hắn cự tuyệt Đại vương tử cầu hôn, thật sự là vì Tôn Nhạc xúi giục sao?” Dừng một chút, Tôn Nhạc từ từ nói: “Công chúa hết lần này đến lần khác trêu chọc hắn, Ngũ công tử đường đường là đại trượng phu, thật sự có thể vô cảm ư?”

Tôn Nhạc nói tới đây, hướng tới Thập Bát công chúa chắp tay trước ngực, thở dài nói: “Công chúa thân thế bất phàm, cho tới bây giờ muốn cái gì nhất định phải có được, nhưng tình yêu nam nữ không giống như những thứ tầm thường.”

Nàng nói tới đây, xoay người liền đi ra ngoài.

Một đám người hầu xem náo nhiệt nhìn đến Tôn Nhạc đi tới, vội vàng làm chim tước tản ra.

Thập Bát công chúa kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh nhỏ bé của Tôn Nhạc đi đến hướng cổng vòm. Phía sau nàng cung nữ đứng gần nhất, đó là người lần trước đọc diễn cảm thơ tình cho Ngũ công tử nghe. Cung nữ kia tiến lên từng bước, nhìn Tôn Nhạc thấp giọng nói: “Công chúa, để cho nàng đi như vậy sao?”

Thập Bát công chúa đã có điểm mất hồn lạc phách, nàng thì thào lẩm bẩm: “Luôn trêu chọc hắn, thật sự có thể vô cảm ư? Trêu chọc hắn?” Nàng hoàn toàn không nghe được câu hỏi của cung nữ phía sau, chỉ một lần lại một lần lặp lại lời Tôn Nhạc nói.

Thẳng một lát sau, Thập Bát công chúa mới rùng mình một cái, bỗng dưng tỉnh táo lại, nàng gấp giọng nói: “Đúng rồi, Tôn Nhạc nếu biết nguyên nhân, nàng khẳng định có biện pháp! Không được, ta phải tìm được nàng, mời nàng giúp ta một phen. Người đâu, nhanh đi bắt Tôn Nhạc trở về! Có nghe hay không? Nhanh chóng lên!”

“Dạ.”

“Thưa dạ.”

Chúng cung nữ vội vàng lên tiếng, liền đuổi theo hướng Tôn Nhạc rời đi.

Lại nói Tôn Nhạc vừa đi ra khỏi cổng vòm, cước bộ liền gia tốc, thân ảnh nhoáng lên một cái, cả người như mũi tên nhằm phía sân Ngũ công tử. Ngoài sân Ngũ công tử, mười mấy kiếm khách vương hầu các quốc gia đưa tới giống như bảo tiêu đứng trong sân không nhúc nhích. Ngũ công tử đang ngồi trong thư phòng nhìn chằm chằm thẻ tre trống thật lâu không hạ bút được. Hắn nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Này vừa nhìn, hắn liền ngạc nhiên chống lại Tôn Nhạc chạy trốn đầu đầy mồ hôi.

Tôn Nhạc vừa xông vào thư phòng, liền khẩn cấp phanh lại một cái. Nàng vội vàng ngẩng đầu, vừa vặn chống lại hai mắt Ngũ công tử trợn to, khó hiểu. Lập tức, Tôn Nhạc hướng hắn cười hắc hắc, ở trong sự chú mục kinh ngạc của Ngũ công tử, thuận tay đóng cửa lại, chạy chậm một đường liền vọt đến phía sau hắn.

Ngũ công tử chậm rãi buông bút lông trong tay ra, quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc co đầu rụt cổ, cố gắng đem chính mình co lại thành một đoàn, tránh ở phía sau mình, ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Tôn Nhạc vẻ mặt đau khổ trả lời: “Thập Bát công chúa tìm tới cửa.”

“A?”

Ngũ công tử lập tức hiểu được, “Nàng trách cứ ngươi?”

“Vâng ạ.”

“Việc đó cùng việc ngươi hiện tại né tránh có gì can hệ?”

Tôn Nhạc bộ dạng phục tùng liễm mục, hướng về phía mặt đất quăng một cái liếc mắt xem thường, bĩu miệng trả lời: “Nàng chắc chắn phái người bắt tôi, bảo tôi thay nàng tìm cách để tới gần công tử. Vì vậy, hiện tại chỉ có phía sau công tử là an toàn nhất, nàng cùng người của nàng tất sẽ không dám đến đây.”

Ngũ công tử hoàn toàn rõ ràng rồi.

Hắn dứt khoát buông thẻ tre ra, quay đầu chuyên tâm nhìn Tôn Nhạc.

Nhìn nhìn, khóe miệng hắn khẽ nhếch, cười nhẹ nhàng, trong mắt ba quang lưu động. Sau một lúc lâu, Ngũ công tử cúi đầu hỏi: “Ngươi vì sao phải trốn? Vì sao không muốn giúp nàng?”

Vô nghĩa! Ta đương nhiên muốn trốn! Nếu ngươi không muốn, ta liền không thể giúp nàng! Tôn Nhạc lại hướng xuống đất hung hăng quăng vài cái xem thường, sau một lúc lâu mới bĩu môi buồn buồn trả lời:“Nàng ngang ngược như thế, Tôn Nhạc cũng không phải người hầu nhà nàng!”

Ngũ công tử nghe câu trả lời này của nàng, không biết tại sao có chút không vui, nhưng hắn nhìn kỹ lại, nhìn thấy xưa nay bình tĩnh tự kiềm chế như Tôn Nhạc lại có vẻ mặt buồn bực cùng trẻ con hiếm thấy, không khỏi vui lên.

Hắn ha ha cười cười, lắc đầu nói: “Vậy ngươi chuẩn bị trốn đến khi nào?”

Tôn Nhạc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cẩn thận phân tích tính cách Thập Bát công chúa một chút, sau một lúc lâu thở dài một tiếng, ” Sợ là có nửa ngày.”

Ngũ công tử nghe vậy lại cười ha ha.

Hắn hai mắt lấp lánh lẳng lặng nhìn Tôn Nhạc, bỗng nhiên nói: “Nếu ngày sau liên tiếp gặp nàng ta, Tôn Nhạc chẳng phải là lúc nào cũng trốn?”

Tôn Nhạc ngẩn ra, sững sờ ngẩng đầu nhìn hướng Ngũ công tử, chống lại hai tròng mắt sáng ngời của hắn, Tôn Nhạc đột nhiên cảm giác được người trước mắt này rất vui sướng khi người gặp họa! Rất đắc ý!

Nàng chậm rãi híp hai mắt, sau khi lại tinh tế đánh giá biểu tình Ngũ công tử, giương cổ nói: “Công tử như lúc nào cũng đội mũ sa, mắt lạnh đối diện với thu ba, cúi đầu cam chịu người ta khinh bạc, Tôn Nhạc hẳn là sẽ vô lo!”

A?

Ngũ công tử đầu tiên là há miệng nhìn Tôn Nhạc, tiếp theo hắn lập tức hiểu được Tôn Nhạc đang giễu cợt chính mình, lập tức khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, trừng mắt liếc nàng một cái, oán hận quay đầu đi!

Hắn sau khi quay đầu đi, còn có chút không cam lòng, lại xoát một tiếng trừng Tôn Nhạc, thở phì phì nói: “Người của Thập Bát công chúa mà tìm được, ta liền đem ngươi đưa đến trong tay các nàng!”

Lời này của hắn, đặc tính trẻ con.

Tôn Nhạc có điểm muốn cười.

Ngay khi một người muốn cười, một người còn thở phì phì, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân. Tôn Nhạc vội vàng quay đầu lại, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn bóng người mơ hồ bên ngoài!

Trời ạ, thật đúng là vài cái cung nữ thiếp thân của Thập Bát công chúa! Các nàng thật sự tìm đến đây!

Tôn Nhạc tuy nghĩ rằng Thập Bát công chúa lúc này sẽ không muốn gặp lại Ngũ công tử, người của nàng cũng xấu hổ không dám hướng Ngũ công tử đòi mình, nhưng nàng lại cảm thấy Thập Bát công chúa làm người rất lỗ mãng tùy hứng, vạn nhất người của nàng không biết xấu hổ thì làm sao bây giờ?

Tốt nhất, vẫn là đừng cho các nàng nhìn thấy mình ở đây.

Tâm tư Tôn Nhạc như điện xẹt, cơ hồ là tiếng bước chân vừa truyền đến, nàng liền nghĩ đến điểm này. Lập tức, thân mình nàng chợt lóe, trốn qua bên cạnh Ngũ công tử, đồng thời thân thể của nàng co lại, làm cho thân ảnh thon dài của Ngũ công tử kín kẽ ngăn trở mình.

Tôn Nhạc vừa mới giấu kỹ, bỗng dưng, Ngũ công tử cất bước hướng kệ sách dựa vào tường. Thư phòng này vì muốn sáng sủa, cửa sổ màn bằng lụa mỏng dựa vào sân mở thật lớn, cơ hồ khoét hơn phân nửa vách tường, chỉ cần nhìn từ bên ngoài, là có thể biết bên trong có người nào.

Bởi vậy, Ngũ công tử đi lần này, Tôn Nhạc liền giấu thân không được . Lập tức, cước bộ nàng nhẹ nhàng, theo bước đi của Ngũ công tử mà đi lại.

Tư thế nàng đi cực kỳ thú vị, nửa thân mình rụt lại, hai mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, ánh mắt chú ý đến động tĩnh của Ngũ công tử, hắn tiến thì tiến, hắn ngừng thì ngừng.

Ngũ công tử cười dài nhìn Tôn Nhạc, hai mắt rạng rỡ tỏa sáng. Hắn cố ý đi vài bước, liền dừng một cái, lại đi hai bước, lại dừng một cái. Sắp sửa đi đến trước giá sách, hắn dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên thân mình xoay tròn, chuyển hướng bàn con đi đến.

Tôn Nhạc lúc đầu còn nhắm mắt theo đuôi, sau khi theo hai bận cảm giác không được bình thường, lập tức quay đầu nhìn về phía Ngũ công tử. Ngũ công tử đang cười nhẹ nhàng, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vẻ mặt của nàng, nhìn thấy nàng đột nhiên quay đầu, vội vàng nhấc đầu lên, khuôn mặt tuấn tú làm ra vẻ nghiêm túc.

Nhưng Tôn Nhạc vẫn thấy biểu tình cười trộm trên mặt hắn.

Lập tức nàng hiểu được, miệng liền bĩu ra, tròng mắt lưu lưu chuyển động . Ngũ công tử cầm lấy nước trà trên sập uống một ngụm, sau đó hai mắt sáng trong suốt nhìn hướng Tôn Nhạc, đối diện ánh mắt này của nàng, hắn vội vàng giật giật khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, lại giả bộ như không có việc gì.

Tôn Nhạc hừ nhẹ một tiếng, hai mắt nàng bỗng nhiên ngưng tụ, nhìn chằm chằm lưng Ngũ công tử, tiến lên từng bước đưa tay vuốt ve. Ngũ công tử thấy động tác của nàng, theo phản xạ nhìn về phía sau lưng mình.

Đúng lúc này, khóe mắt Tôn Nhạc nhìn đến mấy người cung nữ kia sau khi liếc nhanh mấy lần, liền có vẻ hậm hực xoay người hướng nơi khác tiếp tục tìm kiếm. Nàng thở ra một hơi thật dài.

Lúc này, Ngũ công tử đang xem xét sau lưng mình, hỏi: “Có chuyện gì?”

Thanh âm ấm áp của hắn vang lên ngay trên đỉnh đầu Tôn Nhạc, nàng thậm chí nghe được tiếng hít thở tinh tế của hắn.

Tim Tôn Nhạc đột nhiên nhảy dựng lên cực kỳ nhanh.

Tuy rằng tim đập nhanh, Tôn Nhạc lại đáp: “Không có gì, đùa tí thôi!”Sau khi nói xong, nàng nhanh chóng lui về phía sau hai bước, cách Ngũ công tử xa một chút.

Nàng lại còn nói: không có việc gì, ta đùa ngươi thôi!

Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ công tử giật giật.

Hắn tức giận nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, sau một lúc lâu mới cắn răng oán hận nói: ” Tôn Nhạc đáng ghét!” Tôn Nhạc nghe được tiếng hắn nghiến răng kèn kẹt, chợt nhớ tới hắn vẫn là chủ tử của mình, lập tức thả người nhảy dựng, như một con chuột cực kỳ nhanh nhảy nhảy đi ra ngoài. Ngũ công tử thấy nàng mới vừa rồi còn nói muốn ở nửa ngày, bây giờ chỉ chớp mắt liền rời đi, không khỏi đổi tức giận thành kinh ngạc.

Chỉ thấy Tôn Nhạc nhảy rất nhanh, cư nhiên vọt tới trong phòng ngủ của hắn. Ngũ công tử ẩn ẩn nghe được nàng phân phó với nhóm thị tỳ:“Nếu có ai hỏi, nói tôi chưa từng tới đây.”

Ngũ công tử hướng tới phương hướng Tôn Nhạc rời đi trừng mắt nhìn vài lần, thì thào lẩm bẩm: “Càng lúc càng lớn gan rồi!”

Lúc này Tôn Nhạc không có đoán trúng, người của Thập Bát công chúa ở trong Cơ phủ tìm nàng một vòng, ngây người chưa tới một canh giờ liền ấm ức rời đi.

Các nàng vừa đi khỏi, Tôn Nhạc liền từ phòng ngủ Ngũ công tử đi ra.

Khi nàng đi ra thì Ngũ công tử đã sớm rời khỏi thư phòng. Tôn Nhạc xoay người đi ra ngoài, mới vừa đi tới trong sân, một trận tiếng bước chân vang lên, Ngũ công tử xuất hiện dưới cổng vòm.

Tôn Nhạc nhìn thấy Ngũ công tử mày nhíu lại, trong biểu lộ có điểm giận dỗi, liền đuổi theo cước bộ của hắn quay người trở về thư phòng. Tôn Nhạc lẳng lặng đi phía sau hắn, bộ dạng phục tùng liễm mục.

Ngũ công tử đi thẳng đến trong thư phòng, mới nặng nề mà vỗ một cái trên bàn con, thấp giọng cả giận nói: “Thật sự là khinh người quá đáng!”

Tôn Nhạc nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Ngũ công tử quay đầu nhìn về phía nàng, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh nói: “Vừa rồi Triệu vương hậu phái người đến đây.”

Ồ?

Ngũ công tử cắn chặt răng, oán hận nói: “Nàng nói, tối hôm qua nàng cũng không có nói như vậy, đồng thời, nàng còn đem đầu kiếm khách truyền lời tối hôm qua kia đưa đến đây, nói hết thảy đều là do người nọ tự chủ trương!”

Nói đến đầu người, Mặt ngũ công tử trắng bạch.

Tôn Nhạc cúi đầu cười nhẹ: Triệu vương hậu này, mình là một kẻ ngu dốt nhưng luôn coi người khác như tên ngốc!

Ngũ công tử tiếp tục nói: “Ngoan độc vô tình, không biết xấu hổ thì thôi, sau đó nàng cư nhiên ném ra mười lượng vàng, liền ra lệnh cho ta cùng Thập Bát công chúa kết giao nhiều hơn, còn nói ta không biết nặng nhẹ, được người tôn quý như Thập Bát công chúa ái mộ cũng không biết quý trọng, thật sự ngu không ai bằng, bảo ta nhanh đi Vương Cung hướng Thập Bát công chúa bồi tội!”

Ngũ công tử nghiến răng nghiến lợi nói hoàn một đoạn này xong, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, “Tôn Nhạc, có thể có biện pháp đem vị trí vương hậu của nàng đoạt đi? Phụ thân ta sớm đã căm hận! Ta cũng thống hận!”

Làm cho Triệu vương hậu xuống đài?

Tôn Nhạc cúi đầu trầm tư.

Ngũ công tử ngồi xổm trên sập, sau khi rót ình một chén rượu uống một hơi cạn sạch, oán hận nói: “Tối hôm qua kiếm khách kia còn vì ta đẫm máu chiến đấu hăng hái, hôm nay lại là đầu rơi xuống đất! Phụ nhân ngoan độc vô tình như thế, sao xứng là vương hậu? Tôn Nhạc, ta thật sự hối hận thì đã muộn! Nếu như không phải ta trợ giúp nàng đi lên, kiếm khách kia cũng sẽ không gặp họa hôm nay!”

Tôn Nhạc nghe được hắn tự trách như thế, không khỏi nhẹ giọng trả lời:“Lời ấy sai rồi, đổi lại người khác làm hậu, chưa chắc đó là hạng người lương thiện. Lần trước Thập Cửu vương tử thấy tôi tướng mạo xấu xí, liền cho người tru diệt tôi. Trong lòng bọn hắn, mạng người vốn hèn hạ.”

Ngũ công tử nghe vậy, không khỏi giật mình.

Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm rượu trong tay phát ngốc nửa ngày, mới thở dài một tiếng thật mạnh, thấp giọng nói: “Đúng là như thế.”

Tôn Nhạc nhìn mặt đất, trong lòng thầm nghĩ: làm cho Triệu vương hậu hạ vị?

Ngũ công tử uống rượu một ngụm tiếp một ngụm, vẻ mặt ủ dột. Sau khi hắn uống một bình, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, cả người đã có điểm say ngà ngà.

Sau khi lại uống một ít chén rượu, Ngũ công tử nặng nề đem chén ngọc để xuống bàn con, chấn chén ngọc vỡ vụn, hắn buồn buồn nói: “Tôn Nhạc, thế đạo như thế này thật không thú vị, khi đắc ý người người cười đón chào, thất ý người lại trở mặt vô tình! Ai, như thế còn không bằng trở về đi!”

Tôn Nhạc lẳng lặng nghe, nàng biết, Ngũ công tử chỉ luẩn quẩn trong lòng, liền bực tức vài câu mà thôi. Thiếu niên hăng hái như hắn vậy, sao có khả năng khi mọi chuyện đều như ý nghĩ đến việc trở về?

Ngũ công tử sau khi thì thào tự nói vài câu, đầu trầm xuống, liền ghé vào bàn con mà ngủ. Tôn Nhạc cẩn thận nâng khuỷu tay hắn dậy, chuẩn bị đưa hắn đến trong phòng ngủ nghỉ ngơi. Vừa mới động, Ngũ công tử liền rên rỉ ra tiếng, nhíu mày hất tay ra.

Thấy thế, Tôn Nhạc đành phải để hắn như vậy, nàng xoay người đi đến phòng ngủ Ngũ công tử, xuất ra một kiện áo dài choàng trên người hắn. Hiện tại đúng là giữa hè, hắn dựa vào bàn ngủ như vậy kỳ thật cũng không lạnh.

Tôn Nhạc còn tưởng rằng Ngũ công tử sẽ ngủ thật lâu, nào biết rằng, không đến một khắc đồng hồ hắn liền tỉnh táo lại, hắn vừa thanh tỉnh, choáng váng vì rượu trên mặt liền tiêu tan hết. Tôn Nhạc vội vàng đem khăn mặt ướt, ngồi chồm hỗm trước mặt hắn lau sạch mặt cho hắn.

Nước lạnh lên mặt, hai mắt Ngũ công tử lập tức trong trẻo như cũ, hắn nhìn về phía Tôn Nhạc, thấp giọng nói: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Một khắc đồng hồ.”

“Ngươi đi đi, nếu nghĩ được biện pháp tốt liền tới báo ta.”

Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn Ngũ công tử, nhẹ giọng nói: ” Biện pháp làm cho Triệu vương hậu hạ vị ? Đã có.”

“Có rồi?”

Hai mắt Ngũ công tử mở thật lớn, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, “Tại sao nhanh như vậy đã có?”

Tôn Nhạc mím môi cười.

Ngũ công tử phất phất tay, nói: “Nhanh nhanh nói đi.”

Tôn Nhạc nhíu mày nói : “Việc này rất đơn giản.” Chống lại Ngũ công đang thành thật lắng nghe, Tôn Nhạc rủ rỉ mà nói, “Triệu vương hậu ở trong cung Triệu vương cũng không căn cơ, người duy nhất nàng cậy vào, chỉ có công tử người! Công tử sao không phái A Phúc tìm Triệu đại vương tử, đem hành vi lần trước của Triệu vương hậu, lời nói tối hôm qua, hành động hôm nay toàn bộ báo cho hắn biết? Triệu đại vương tử sớm đã ghét Triệu vương hậu, đến lúc đó tất sẽ dẫn A Phúc tiền vào bẩm báo Triệu hầu.”

Ngũ công tử lẳng lặng chờ câu dưới của nàng.

Hắn chờ chờ, Tôn Nhạc lại ngừng miệng. Ngũ công tử kinh ngạc nói:“Xong rồi?”

Tôn Nhạc cười nói: “Vâng ạ.” Thấy Ngũ công tử thật sự không rõ, nàng nhẹ giọng nói : “Triệu hầu chí tại thiên hạ, lời của công tử rất được lòng hắn, tối hôm qua công tử gặp chuyện là người của hắn đuổi tới đầu tiên. Nhưng tối hôm qua hắn lấy lòng, cũng không thắng được các vương hầu khác. Triệu hầu lúc này tất nhiên đang nghĩ cách lại lấy lòng công tử, mà A Phúc đem việc làm của Triệu vương hậu nói với hắn, hắn tất nhiên hiểu được công tử đã rất chán ghét Triệu hậu, hắn triệt hạ Triệu hậu có thể lấy lòng công tử. Vả lại, Triệu hậu là nhận được đại ân của công tử, lại bạc tình vô lễ như thế, thế nhân nghe thấy thì sẽ khinh khi cả Triệu hầu, đối với Triệu hầu chí tại thiên hạ mà nói, điều này là tối kỵ.”

Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn Ngũ công tử, nhẹ giọng nói : “Chỉ cần nói, Triệu vương hậu tất bị phế truất!”

Ngũ công tử nghe đến đó, gật đầu nói: “Rất đúng.”

Hắn lẳng lặng nhìn Tôn Nhạc, hai mắt Ngũ công tử sáng như thế, trong trẻo như thế, nhìn nàng chuyên chú.

Tôn Nhạc bị hắn nhìn đến quýnh lên, cúi đầu lúng ta lúng túng nói:“Công tử nhìn tôi có chuyện gì?”

Ngũ công tử thở một tiếng thật dài.

Tôn Nhạc nghe được tiếng hắn thở dài, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

Ngũ công tử chống lại hai mắt Tôn Nhạc, nở nụ cười khổ, “Tôn Nhạc, lúc ấy vì một lời của ngươi, Triệu hậu từ Cơ thành hậu, hôm nay cũng vì một lời của ngươi, hậu vị nàng khó bảo toàn. Tôn Nhạc, tài trí ngươi thật đáng sợ nha!”

“Tài trí đáng sợ?”

Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn Ngũ công tử, không biết tại sao, nghe được lời bình như vậy, trong lòng nàng một chút cao hứng cũng không có, chẳng những cao hứng không nổi, ngược lại có điểm lo sợ không yên.

Ngũ công tử cảm thấy nàng lo sợ không yên, lập tức cười nói: “Chớ có suy nghĩ lung tung. Ta chỉ là phát hiện, Tôn Nhạc thực là tài ngang quốc sĩ!”

Tôn Nhạc cúi đầu, lẳng lặng nhìn dưới mặt đất, nhẹ giọng nói : “Tôn Nhạc chỉ là một bé gái xấu xí có một chút tài mọn, công tử xem trọng rồi.” Nàng cúi đầu thầm nghĩ: Triệu vương hậu ngu xuẩn lại tự cho là thông minh, làm việc sơ hở khắp nơi mới để mình dễ dàng áp chế, nếu thay đổi một cái nữ nhân làm việc không có sơ sót, muốn kéo nàng hạ vị phải tốn nhiều công sức.

Ngũ công tử cười cười, hắn cũng không biết nghĩ tới điều gì, nụ cười này có điểm miễn cưỡng.

Hắn lẳng lặng nhìn mặt xấu của Tôn Nhạc, sau khi xem xét, đột nhiên nói: “Tôn Nhạc, ngươi lại trở nên đẹp mặt chút ít.”

Tôn Nhạc mừng rỡ, nàng vội vàng ngẩng đầu, hai mắt sáng trong suốt liên tục hỏi: “Thật sao, thật sao?”

Ngũ công tử miễn cưỡng cười, nhìn thấy nét mặt nàng đột nhiên trở nên toả sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn chấn nhẹ giọng nói : “Xấu đã khiến người ta chú mục như thế, huống chi không xấu? Ai!”

Hắn thở một tiếng thật dài.

Trong tiếng thở dài, ngũ công tử vẻ mặt buồn bã đứng lên, chậm rãi bước đi ra ngoài. Tôn Nhạc nhìn Ngũ công tử có điểm cô đơn, nhìn bóng lưng của hắn thầm suy nghĩ: công tử đã có loại tình cảm không thể bỏ với ta, hắn sợ ta vứt bỏ hắn mà đi. Hay là. . . . . .

Tôn Nhạc che ngực mình, thầm suy nghĩ : Tôn Nhạc, ngươi chớ có suy nghĩ miên man, công tử chỉ tiếc sự thông minh của ngươi, hắn là sợ bên người thiếu một người ra chủ ý a.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.