Vô Diệm Vương Phi

Chương 17: Mộng Nhan công chúa!



“Lưu An, đem tư liệu của ‘Thiên Địa Thịnh’ cầm tới cho ta xem!” Đoan
Tuấn Mạc Nhiên buông hạ mi mắt, lần này đi ra ngoài, thời gian mặc dù
ngắn ngủi, nhưng lại mơ hồ cảm thấy bất an, lão đại phía sau Thiên Địa
Thịnh đến tột cùng là người nào! ?

“Vâng, Vương gia!” Lưu An cung kính lui ra, một lúc sau, nhanh chóng cung kính quay trở lại, trên tay là một tập tư liệu dày.

“Đây là biên bản ghi chép những nơi thường xuất hiện của Thiên Địa
Thịnh trong mấy năm qua, đã ghi lại rất rõ ràng!” Lưu An cung kính đem
hồ sơ trình lên.

“Ngươi đi xuống đi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói, từ lúc mở tài liệu ra, dòng thứ nhất vừa đập vào mắt, con ngươi hung ác nham hiểm
lạnh lẽo híp lại. Thiên Địa Thịnh, thuận theo ý trời gánh vác đại
nghiệp, càng ngày càng phát triển lớn mạnh, việc lớn đầu tiên chính là
trừng trị một tham quan của Liễu Châu, chiếm giữ kho lương thực cứu tế
cho dân! Thật là thu phục lòng người! Đôi mắt âm lãnh của hắn tiếp tục
xem, từ đầu đến cuối, sát ý trong mắt cũng càng lúc càng nặng, trên hồ
sơ ghi chép lại toàn là chuyện bọn hắn giết tham quan, diệt cường hào ác bá như thế nào, những chuyện đã làm đều là những chuyện có lợi cho dân, mà khẩu hiệu của bọn họ chính là lật đổ Đoan Tuấn vương triều, giải cứu nhân dân ra khỏi dầu sôi lửa bỏng! Rất dễ dàng nhận thấy, cái khẩu hiệu này chiếm được sự hưởng ứng của đại đa số nhân dân !

“Lấy cớ, tất cả đều là nhân cơ hội lợi dụng!” Tiếng hét lãnh khốc,
lại hung ác nham hiểm của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngưng tụ ở trong không
khí, thêm một phần sát khí cùng vài phần âm ngoan thô bạo làm kẻ khác
hít thở không thông, khí thế tàn nhẫn ngưng tụ ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu non nớt của hắn, càng tăng thêm vẻ quỷ dị khó lường.

“Lưu An!” Hắn lạnh lùng mở miệng, trong con ngươi lộ ra một tia ngoan tuyệt.

“Vâng, Vương gia!” Lưu An đứng ở bên ngoài kính cẩn nói.

“Tiến cung, Bổn vương muốn diện kiến Hoàng thượng!” Đoan Tuấn Mạc
Nhiên lạnh lùng mở miệng, khí thế âm ngoan xuyên suốt trên thân thể của
hắn.

“Nhưng Vương gia, Hoàng thượng không phải cho ngài nghỉ mười ngày
sao?” Lưu An cẩn thận mở miệng, chớp mắt, chỉ thấy đôi mắt âm ngoan lạnh lùng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên híp lại.

“Mười ngày nghỉ? Vì cái Vô Diệm nữ nhân kia sao?” Hắn mở miệng lạnh
như băng, trong nháy mắt, Lưu An bắt đầu hối hận, không dám lưu lại nữa, nhanh chóng đi ra ngoài chuẩn bị ngựa.

Giữa trưa, tuy đã vào đầu thu, nhưng ánh mặt trời vẫn còn có chút
nóng bỏng, trên đường tất cả những người bán hàng rong đều thu sạp, bắt
đầu chuẩn bị ăn cơm trưa, mong muốn ở buổi giữa trưa mệt nhọc, có thể
thanh thản ổn định mà ăn bữa cơm đạm bạc.

Từ chỗ xa xa trên đường phố xuất hiện một con ngựa trắng đang tiến
lại gần, người cưỡi ngựa như xinh đẹp ngọc thạch trong làn gió, đôi mắt
tròn tròn, cái mũi cao thẳng tắp, môi anh đào đỏ hồng, thoạt nhìn mười
bảy mười tám tuổi, nhưng trong hai tròng mắt tỏa ra một tia hàn quang
sắc bén cùng khắp người tản mát ra khí thế tà ác làm cho kẻ khác chỉ
muốn mau chóng lẩn tránh, mấy người bán hàng rong muốn thừa dịp trước
bữa cơm trưa tiếp tục buôn bán, nhưng chỉ dám hai mặt nhìn nhau, mặc dù
biết vị tiểu ca này là người phú quý giàu sang, cũng không dám tiến lên
chào hàng thương phẩm của chính mình.

Con ngựa trắng thả nhẹ cước hướng hoàng cung, mọi người nhìn lên,
trong lòng càng sợ, đợi thân ảnh người nọ đi rất xa, mới thở dài một
hơi, vị kia nhất định chính là Thập Lục vương gia giết người không chớp
mắt trong truyền thuyết kia, aii.., làm hỏng gương mặt đáng yêu kia rồi!

Tới hoàng cung, xuống ngựa, gương mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn
lạnh lùng như cũ, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi dọc theo con đường lát
đá cẩm thạch vào cung, ánh mắt sáng quắc, phản chiếu ngọn lửa lạnh lùng
mà chói rọi rực rỡ, cứng ngắc mà nghiêm nghị.

Ngay lúc đến gần tẩm cung của hoàng đế, một quả tú cầu mầu hồng nhạt
lăn đến bên cạnh chân hắn, hắn lạnh lùng ngước mắt, trước mặt là một cô
gái vận trang phục cung đình, xiêm y màu xanh biếc bao quanh thân thể
xinh đẹp đầy khí chất của nàng, da thịt nàng lóng lánh giống như màu
thủy tinh không chút tỳ vết, ngũ quan càng tinh xảo xinh đẹp, hai tròng
mắt như sao trên trời, cái mũi thẳng xinh xắn, xương gò má như pho
tượng, hai gò má mầu phấn hồng, chóp mũi nhỏ nhắn vểnh lên, cái cằm tinh tế, cùng với đôi môi đỏ thẫm như quả đào mật, hoàn mỹ khảm ở trên khuôn mặt. Nàng hơi mỉm cười, nhìn nam nhân xuất sắc trước mặt kia, hơi hơi
gật đầu, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ thanh cao lãnh đạm.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn kỹ nàng, ánh
mắt đạm mạc, không hung dữ cũng không tàn nhẫn, trên khuôn mặt tuấn tú
không có đến nửa điểm biểu cảm.

Thiếu nữ mặc cung trang ngước mắt lên, từ lúc chào đời tới nay, đây
là lần đầu tiên nàng đối diện với một đôi con ngươi màu đen thẳm sâu hơn biển cả, tịch mịch hơn bóng đêm, trầm tĩnh hơn biển rộng, lại như con
báo săn mồi sáng long lanh, giống như mắt chim ưng sắc bén, dường như
muốn xuyên thấu qua mắt nàng nhìn thẳng vào đến đáy lòng của nàng. Nàng
kinh ngạc, trái tim thiếu nữ đột nhiên đập thình thịch không ngừng,
khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống, liếc mắt nhìn hắn.

Khuôn mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn không có phản ứng gì, lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt người thiếu nữ mặc cung trang đang đứng ở đằng kia,
dường như đang chờ đợi cô gái nhường đường.

“Ngươi có thể giúp ta nhặt tú cầu lên không?” Sau hồi lâu, thiếu nữ
mặc cung trang nhẹ nhàng mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, từ
từ cúi xuống, nhẹ nhàng cắn môi anh đào, răng trắng môi hồng, càng lộ vẻ xinh đẹp!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên rốt cuộc có phản ứng, cũng chỉ là đơn thuần nhẹ
nhàng gạt gạt lông mi bên trái, hai tròng mắt thật to chớp chớp, để lộ
ra hàn quang.

“Ngươi làm cái thái độ gì vậy, Bổn công chúa nhờ ngươi nhặt giúp một
quả tú cầu cũng không chịu sao?” Thiếu nữ mặc cung trang bỏ hẳn cái dáng vẻ nhu mì, hung hăng đem bàn tay nhỏ bé nắm chặt ở bên hông, khuôn mặt
nhỏ nhắn căng đến hết cỡ.

“Công chúa?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên rốt cuộc lạnh lùng mở miệng, đem khí chất lạnh như băng cùng sự hung ác nham hiểm biểu hiện ở trên tiếng nói trầm thấp thâm thúy nhưng lại lãnh đạm chí cực, giống như ngàn năm băng tuyết ở trong thâm sơn u cốc, muốn trực tiếp đóng băng tâm lý của người khác.

Hắn ở trong hoàng cung hai mươi tám năm, nhưng không nhớ rõ có một công chúa như vậy!

“Như thế nào? Ngươi hoài nghi sao?” Thiếu nữ mặc cung trang ngang
ngược hô to, nàng là Mộng Nhan công chúa của Lại quốc, mà bác nàng chính là đương kim thái hoàng thái hậu, nàng đã ở trong cung mấy ngày, nhưng
lại chưa từng thấy qua nhân vật kỳ lạ như vậy, rõ ràng có một khuôn mặt
búp bê làm người yêu thích như vậy, nhưng khóe môi non nớt lại mím chặt
thế kia!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng chuyển mắt, trong ánh mắt tràn ngập
khinh thường, thậm chí ngay cả hứng thú nghi vấn cũng không có!

“Này, ngươi rốt cuộc là người nào, nhanh nhanh hãy xưng tên ra!” Nàng kiều mỵ ngang ngược đem hai tay đặt ở bên hông hô to một tiếng, ỷ vào ở trong cung có thái hoàng thái hậu thương yêu, thần thái kiêu ngạo không ít.

Ở xa xa, tiểu cung nữ hầu hạ Mộng Nhan công chúa đã nhìn thấy rõ
người mà công chúa khiêu khích, kinh hãi hút một hơi, tiến lên, lặng lẽ
đem Mộng Nhan công chúa kéo đến một bên, vừa vặn đem đường nhường lại.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiếp tục hé ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, thu lại ánh mắt lẳng lặng cúi đầu, chắp tay, chậm rãi tiến lên.

“Tiểu Thúy, ngươi thật to gan, kéo Bổn công chúa làm cái gì?” Nàng
lạnh lùng trừng Tiểu Thúy một cái, muốn sít sao theo sau, không thể
không cùng nam nhân thú vị này phân cao thấp, đã thấy Tiểu Thúy phốc
phốc một tiếng quỳ ở trên mặt đất: “Công chúa, trong cung này người nào
cũng có thể chọc, nhưng người này thì không thể a!”

Ngay cả Hoàng thượng, thái hậu hắn cũng không nể tình, thái hoàng
thái hậu nhắc tới hắn cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi thôi nha!

“Tại sao?” Nàng ngang ngược trợn trừng đôi mắt lên, thái hoàng thái
hậu sủng nàng, ngay cả Hoàng thượng cũng cho nàng vài phần mặt mũi, cái
nam nhân nhìn phi thường kỳ quái này rốt cuộc có thân phận to lớn đến
thế sao?

“Hắn chính là Thập Lục vương gia a, hắn…” Tiểu Thúy nói xong, toàn
thân run rẩy đứng lên, giữa mùa thu năm ấy, hoàng cung có mấy thích
khách xông vào, chính Thập lục vương gia chỉ dùng một kiếm, đem người
chém thành hai nửa, nhưng thích khách này không lập tức chết ngay, mà co giật giãy giụa trên mặt đất rất lâu, kêu rên lên vài tiếng rồi mới chết đi, làm cho thái hậu cùng thái hoàng thái hậu sợ hãi gặp ác mộng suốt
một tháng trời!

Đương nhiên, ngày ấy Tiểu Thúy đã chứng kiến hết, nàng là người nhát
gan, đã gặp ác mộng suốt ba tháng ! Hôm nay thấy Thập lục vương gia phải nhanh chóng tìm đường vòng mà đi.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên là ác ma kinh khủng nhất Đoan Tuấn vương triều!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.