Lăng Vân đi theo đám người Trịnh Sơn Ưng khoảng nửa ngày, chung quanh đã sớm không thấy được một ai, khắp nơi đều là toàn những cây đại thụ kéo dài như một dãy núi chằng chịt, những tiếng thú rống hết đợt này tới đợt khác vang lên.
“Trong rừng, điều đầu tiên phải học được là phân biệt phương hướng như thế nào. Cây cối sinh trưởng tươi tốt nhất là ở phương Nam, thưa thớt nhất chính là phương tây, trên những tảng đá có rêu mọc nhiều nhất là phương bắc, còn lại là hướng đông.”
“Đi đến một thời điểm nào đó, thì hạ trại; mà muốn mang nước theo được thì đều cần có nguồn nước. Phải chú ý chân núi, khe núi, sườn đồi, thung lũng, những địa phương thấp nhất,… xem có thể hay không nghe được tiếng nước chảy của khe núi hoặc là thác nước, cũng có thể thử nghe âm thanh hay tiếng kêu của những con ếch,… để xác định nơi nào có nguồn nước để mà dễ sinh hoạt.”
“Hiện tại ngươi nên thử dùng khứu giác một chút, có thể sẽ dễ dàng ngửi được trong không khí có mùi vị ẩm ướt của nước trên những cây cỏ hoặc của không khí ha, nơi mà truyền đến mùi vị này nhất định là sẽ có nguồn nước.”
“Loại cỏ này mang theo những kim sắc gai nhọn, nó chính là một loại độc thảo, dính vào người sẽ khiến cho người đó toàn thân mệt mỏi.”
“Loại lông này là lông đặc chủng của Bạo Hỏa Gấu ngựa, nơi đây chắc có bạo hỏa gấu ngựa ẩn hiện, loại này đều là Ngũ cấp yêu thú, cẩn thận một chút thì hẳn là không có gì trở ngại.”
…
Ven đường, Lăng Vân học tập được không ít những kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rậm. Ở bên trong thiên Nhạc Sơn mạch này, hắn bổ sung rất nhanh những thứ tri thức tốt cho việc có thể sinh tồn nơi hoang dã.
Hỏa Lân Hổ là Cửu cấp yêu thú, thường tập trung ở một số địa phương hơi sâu trong Thiên Nhạc Sơn Mạch, đoàn người Lăng Vân đã đi được 3 ngày, mà vẫn còn xa mới tới khu vực hoạt động Hỏa Lân hổ.
Trong ba ngày qua, Lăng Vân ban ngày đều là đi theo đội ngũ, cùng với mấy tay già đời này học tập những kinh nghiệm sinh tồn. Buổi tối, trừ khi đến phiên hắn gác đêm là nửa buổi tối ra, thời gian còn lại đều là ở trên tàng cây để tu luyện Đại Diễn thần quyết.
Ở buổi tối ngày thứ ba, Lăng Vân rốt cục đã tiến vào Võ Giả tầng bảy, đã hoàn toàn khôi phục lại tu vi trước đó.
Lăng Vân còn cảm giác được rõ ràng, tuy rằng đồng dạng là Võ Giả tầng bảy. Hiện giờ, tu vi của hắn mạnh hơn xưa gấp mấy lần!
Hơn nữa, Lăng Vân có được giác quan hết sức mẫn cảm, thường thường những dị động phía trước, hắn luôn là người đầu tiên nhận ra. Giác quan tốt hơn đám người Trịnh Sơn Ưng một chút.
Nhớ tới biến hóa mấy ngày nay, Lăng Vân bỗng nhiên cảm giác buồn bã, vì một nữ tử bạc tình trộm lấy Vân Hà Tử Kim chi của gia tộc, nàng từ đầu tới cuối đều là lợi dụng chính mình, mà mình bị Lăng gia gia chủ Lăng Chấn Thiên tự tay phế đi toàn bộ tu vi, mà nay lại tu luyện được đến Võ Giả tầng bảy, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi a.
Có Đại Diễn thần quyết, Lăng Vân đối với tương lai của mình đã tràn ngập tin tưởng.
“Đây là phân của Thương Nguyệt lang, mùi thúi đặc hơn nhiều. Phỏng chừng, đây là một đầu trưởng thành Thương Nguyệt lang, hẳn là Ngũ cấp yêu thú đây. Phân còn chưa bã ra chứng tỏ đầu Thương Nguyệt lang rời đi nơi này không hơn một canh giờ. Từ chung quanh mà thấy cỏ dại ngã lệch một phía, Thương Nguyệt lang rời đi chính là phương hướng này.” Trịnh Sơn Ưng chỉ vào một đống phân, hướng về Lăng Vân giới thiệu kinh nghiệm.
Lăng Vân cẩn thận yên lặng lắng nghe, đem lời nói của Trịnh Sơn Ưng đều ghi vào trong đầu óc.
Nói tới đây, Trịnh Sơn Ưng lặng lẽ cười nói: “Dù sao chúng ta cũng không biết Cửu cấp yêu thú Hỏa Lân hổ đang ở chỗ nào, không bằng theo hướng Thương Nguyệt lang rời đi mà tìm kiếm, coi như lần này, tìm không thấy Hỏa Lân hổ thì trên đường cũng có thể săn bắn yêu thú này một phen đi, cũng không phải hơn là không thu hoạch được gì.”
“Không sai! Ai mà biết Hỏa Lân Hổ ở địa phương nào, nếu như vạn nhất mà tìm không thấy, còn không bằng trên đường săn bắn một ít con mồi đi. Nhanh, đi làm thịt đầu Thương Nguyệt lang nào.” Lý Vân Phong tán thành ngay.
Ba người khác cũng không có ý kiến. Lăng Vân tự nhiên, lại càng không có ý kiến.
Bọn hắn, cả đoàn hướng về Thương Nguyệt lang rời đi mà tới, thỉnh thoảng lại căn cứ vào mùi, lông, dấu vết móng tay,… của Thương Nguyệt lang để suy đoán ra Thương Nguyệt lang đi đâu.
Sau nửa canh giờ, bọn hắn liền nghe được một tiếng sói tru như có như không vang lên cách đó không xa, làm cho bọn họ tâm tình đều có chút kích động, cũng không tiếp tục tìm kiếm dấu vết lưu lại của Thương Nguyệt lang nữa, mà bay thẳng đến phương hướng phát ra tiếng sói tru.
Không lâu sau đó, bọn hắn liền thấy được đầu Thương Nguyệt lang.
Lông của Thương Nguyệt lang là dạng kiểu vằn như ánh trăng, màu hổ phách, con ngươi lóe ra ánh sang lạnh như băng, đang cắn xé một con thỏ hoang bị cắn chết, nhè nhàng nhưng đầy vết máu.
Nhận thấy được có người đến, Thương Nguyệt lang cảnh giác ngước lên, thấp giọng kêu, tựa hồ phát ra một cái cảnh cáo nào đó.
“Hắc, đầu súc sinh này, trước khi chết còn có thể ăn no nê, ta đây phải đi kết liễu hắn!” Lý Vân Phong lau nước bọt trên mép, trong mắt lóe ra tia hưng phấn.
Lý Vân Phong thả người, nhảy bên cạnh đầu Thương Nguyệt lang kia, từ phía sau lưng rút ra một thanh trường kiếm dày.
Nhìn thấy Lý Vân Phong rút ra binh khí, trong con ngươi của Thương Nguyệt lang liền hung quang chợt lóe, toàn bộ thân hình rất nhanh nhảy lên, nhẹ nhàng, mang theo một cỗ gió sắc bén, hướng tới Lý Vân Phong mà tấn công.
Lý Vân Phong nghiêng người né qua khỏi Thương Nguyệt lang, xoay tay lại một kiếm chém ngay sau lưng của nó, một kiếm đem Thương Nguyệt lang chém trúng eo, máu tươi rơi đầy đất.
Thương Nguyệt lang gào thét vài tiếng, dần dần đã không còn tiếng động.
“Lăng tiểu tử, nhớ kỹ, chỉ cần là loại yêu thú lang, tất cả chúng đều có điểm yếu chí mạng là ở eo! Trừ bỏ phần eo thì nhược điểm ngoài ra còn có chính là cổ họng, ánh mắt, bụng, hậu môn,… mấy chỗ đó đều là nhược điểm, tìm mấy nơi đó mà xuống tay, mới có thể một kích giết chết.” Lý Vân Phong lúc này vẫn không quên truyền thụ kinh nghiệm cho Lăng Vân.
“Nhớ kỹ.” Lăng Vân gật đầu, đem những kinh nghiệm này ghi vào trong đầu óc.
Lý Vân Phong mở trừng hai mắt, quát: “Nhớ kỹ mà còn không nhanh đi xử lý thi thể? Chỉ cần răng nanh, móng vuốt cùng yêu hạch là tốt nhất, Thương Nguyệt lang có mấy thứ đó là đáng tiền, ngoài mấy thứ đó ra thì không cần thu cái khác.”
“Được rồi!” Lăng Vân rút ra chủy thủ đi xử lý thi thể Thương Nguyệt lang, rất nhanh nhặt nanh sói, Lang Trảo cùng yêu hạch đều lột ra, dùng da sói lau sạch sẽ vết máu trên đó, rồi đưa cho Lý Vân Phong.
Lý Vân Phong thỏa mản gật gật đầu, tán thưởng mà nói: “Đúng vậy, xử lý rất tốt.”
Kế tiếp, đoàn người bọn hắn đều là tiến lên, một bên săn bắn yêu thú ở phụ cận. Một ngày đi qua, mỗi người đều thủ tiêu ít nhất một đầu Ngũ cấp yêu thú, cũng hướng về Lăng Vân giảng giải đặc điểm mỗi cái yêu thú này.
Lăng Vân rất nhanh có được nhiều tri thức sinh tồn hơn, cảm giác sâu sắc chuyến đi này thật không uổng phí.
Những kinh nghiệm này, coi như là hắn đi theo người của Lăng gia ra ngoài lịch luyện, chỉ sợ cũng sẽ không hiểu biết được nhiều như vậy, đây đều là những tay già trong rừng rậm, ở trong những thời khắc sinh tử mới lục lọi được những kinh nghiệm quý báu này.
Có lẽ nguyên nhân là bởi vì xâm nhập đã hơi sâu vào trong thiên Nhạc Sơn mạch. Nên ngày hôm sau, bọn hắn vừa đi ra không bao xa, lại lần nữa liền gặp một con Ngũ cấp yêu thú.
Đó là một con Hắc Phong Dã Ngưu, đang lấy sừng trâu sắc bén của nó dài gần 1 thước cọ xát trên thân cây đại thụ, hai mắt phát ra hung quang, tựa như đao phong.
“Lão Lý, lại đến phiên ngươi.” Trịnh Sơn Ưng hướng về Lý Vân Phong bảo.
Lý Vân Phong vỗ vỗ bả vai Lăng Vân, cười nói: “Tiểu tử, ngươi thử một chút đi. Theo chúng ta xâm nhập tới giờ, gặp được nguy hiểm càng ngày càng nhiều, không đem năng lực chiến đấu thực tế tăng lên là không thể được đó.”
Ánh mắt Lăng Vân lộ ra một tia thần sắc hưng phấn, tay cầm hắc thiết trường thương, đi đến bên người Hắc Phong Dã Ngưu.
Với những kinh nghiệm đã học từ kỹ xảo chiến đấu của đám người Lý Vân Phong, thì trong đầu Lăng Vân đã hiện lên nhiều cách đối phó với đầu Hắc Phong Dã Ngưu này.
Nhận thấy được có người đến, Hắc phong Dã Ngưu đình chỉ động tác, hai mắt màu đỏ tươi , tràn ngập địch ý , nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, trong lỗ mũi phun ra từng luồng sương trắng, chân vù vù bắt đầu đào bới mặt. đất.
Hắc phong Dã Ngưu không để cho Lăng Vân có nhiều thời gian phản ứng, nó giống như một pháo đài di động, đạp ngã hết cây cối trước mặt nó, mà nhắm thẳng Lăng Vân chạy đụng tới, trên đầu có 2 sừng sắc bén như đao.
Lần này nếu bị đụng trúng, Lăng Vân tất nhiên sẽ bị xé làm hai nửa.
“Cẩn thận một chút! Không thể cùng nó ngay mặt đối kháng!” Lý Vân Phong ở bên cạnh, lớn tiếng nhắc nhở.
Lăng Vân trong đôi mắt lộ vẻ hưng phấn, rất nhanh làm cho mình bình tĩnh lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về Hắc Phong dã ngưu đang rất nhanh tới gần.
Hắc Phong dã ngưu rất nhanh đã đến trước người Lăng Vân. Hắn nhảy bật lên cao né đi, khiến 2 mắt của nó lạnh như băng, nháy mắt đem 2 sừng sắc bén hướng Lăng Vân phía trên mà phóng.
“Ngay tại lúc này!” Lăng Vân quát to một tiếng, thân hình đột nhiên thu lại, trong tay trường thương giống như Giao Long Xuất Hải quét đi ra ngoài.
“Răng rắc!”
Hắc thiết trường thương trong tay Lăng Vân nặng nề mà quét ở các chi sau của Hắc Phong Dã Ngưu mới vừa nhảy lên, vài tiếng kêu đau rõ ràng cho thấy khung chân của nó đã gãy, Hắc Phong Dã Ngưu mất đi cân bằng, ầm ầm té lăn trên đất, bi thảm không thôi.
Lăng Vân cầm hắc thiết trường thương trong tay lại đâm tới ngay mắt trái, rồi xuyên thủng đầu của Hắc Phong Dã Ngưu , nó chỉ kịp kêu thảm thiết một cái rồi im hẳn.
Trong ánh mắt mấy người khác đều có chút kinh ngạc, Lý Vân Phong hướng về Lăng Vân nâng lên ngón tay cái, khen: “Tiểu tử, được a, dứt khoát như vậy liền thủ tiêu Hắc Phong Dã Ngưu, ta ở Võ Giả sáu tầng như ngươi thì có thể xa xa là làm không được.”
“Nhờ may được mấy vị truyền thụ kinh nghiệm chiến đấu.” Lăng Vân khiêm tốn hướng về mọi người chắp tay nói cảm tạ, xong mới bắt đầu xử lý đầu Hắc Phong Dã Ngưu.
Sau một lát, Lăng Vân liền đem sừng trâu cùng yêu hạch lấy ra, đưa cho Trịnh Sơn Ưng.
Trịnh Sơn Ưng xua tay cười nói: ” Hắc Phong Dã Ngưu là ngươi một mình giết chết, những chiến lợi phẩm này liền về ngươi.”
“Tiểu tử, ngươi liền thu lại đi, chúng ta trong rừng kiếm ăn, cũng không thiếu chút tiền này.” Lý Vân Phong và những người khác cũng đều nhường Lăng Vân thu lại.
Lăng Vân cũng không thu hồi, kiên trì nói: “Trịnh đại ca, lúc đầu chúng ta đã nói, đi chuyến này chủ yếu là theo học hỏi kinh nghiệm từ các vị, không cần gì thù lao. Ta có nguyên tắc của ta, mấy thứ này, hay vẫn là nộp lên đi.”
Lăng Vân có mục tiêu là Khốn Long cốc, hắn cũng không có ý định tiếp tục trở lại Nhạc biên trấn nhỏ kia, mang theo đồ vật này nọ nhiều lắm cũng là rườm rà, thuận mà đem mấy thứ này giao nộp luôn đi, ngược lại còn có thể khiến người khác sẽ tận tâm tận lực truyền thụ kinh nghiệm cho hắn.
Trịnh Sơn Ưng bất đắc dĩ tiếp nhận hai cây sừng trâu trên tay Lăng Vân cùng một quả yêu hạch, cười nói: “Lăng huynh đệ, ngươi cũng thật là bướng bỉnh a.”
Lăng Vân cười cười, cũng không có nhiều lời.
Hắn đang muốn học rất nhiều thứ trên người bọn Trịnh Sơn Ưng, những thứ này coi như là giao học phí đi.