Vô Địch Kiếm Vực

Chương 16: Thập vạn đại sơn



Dương Diệp mới đưa tinh thần vào trong cơ thể liền phát hiện vòng xoáy nhỏ lúc này đang truyền tới đan điền bình thường của hắn từng dòng huyền khí kim sắc, không sai, là huyền khí kim sắc, hoàn toàn là kim sắc, không phải loại màu vàng nhạt trước kia nữa!

Những dòng huyền khí kim sắc kia như Hoàng Hà vỡ đê, từ trong vòng xoáy nhỏ điên cuồng tràn ra, sau đó chảy vào trong đan điền của hắn, rất nhanh đan điền bình thường đầy lên, thế nhưng vòng xoáy nhỏ vẫn chưa dừng lại, cứ không ngừng tuôn huyền khí kim sắc ra, những huyền khí kim sắc đó cuối cùng chen nhau chảy vào kinh mạch trên người hắn.

Lúc này toàn bộ kinh mạch trong cơ thể Dương Diệp đều tràn ngập huyền khí kim sắc.

Làm cho Dương Diệp khiếp sợ chính là những huyền khí kim sắc này lại có thể liên tục không ngừng trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Cứ kéo dài như vậy khoảng chừng một phút đồng hồ, vòng xoáy nhỏ mới từ từ dừng lại.

Cảm nhận được vòng xoáy nhỏ dừng lại, Dương Diệp vội vã cởi hết y phục của mình ra, hắn vừa nhìn thì trở nên ngây người. Toàn thân hắn bây giờ hiện lên kim sắc nhàn nhạt, bàn tay khẽ sờ lên lồng ngực thì thấy nó cứng rắn như huyền thiết, yết hầu Dương Diệp giật giật, thấp giọng nói: “Đại viên mãn Luyện Thể quyết sao?”

Luyện Thể quyết là công pháp cơ bản của Kiếm tông, tổng cộng có bảy tầng, bình thường không có ai luyện nó cả, cho dù có một ít người luyện nhưng từ sau khi trở thành huyền giả thì đều phải đổi một bộ công pháp mới, tu luyện đến tầng thứ bảy thì chỉ có Dương Diệp là người duy nhất!

“Nếu Luyện Thể quyết đạt tới tầng thứ bảy, vậy ta chẳng phải là Thất phẩm huyền giả rồi sao?” Nghĩ như vậy, Dương Diệp vội vàng cảm nhận tình hình trong cơ thể, sau một lát mở hai mắt ra, bên trong tràn đầy vẻ hưng phấn, nói: “Không ngờ được, ta lại có thể trực tiếp trở thành Thất phẩm huyền giả!”

Trong lòng Dương Diệp lúc này đang rất kinh hãi, từ khi mình phát hiện vòng xoáy nhỏ tới nay không được một tháng, mình cũng không phải là huyền giả, bây giờ lại thành Thất phẩm huyền giả rồi, đây còn là chuyện bình thường sao?

Nghĩ vậy Dương Diệp trong lòng có chút bất an, lúc này hắn có ngu ngốc cũng biết vòng xoáy nhỏ kia chắc chắn không phải là đan điền bình thường, đặc biệt là huyền khí kim sắc kia, không những đề cao lực lượng cho hắn, còn có thể khiến hắn thi triển kiếm kỹ mạnh hơn, hắn chưa thấy qua Kim huyền khí trong Ngũ hành huyền khí, thế nhưng hắn dám khẳng định cái huyền khí kim thuộc tính kia tuyệt đối không có mạnh như huyền khí kim sắc này của hắn!

Yên lặng một lát, Dương Diệp lại để tinh thần chìm vào trong cơ thể, khi thấy tình hình bề mặt của vòng xoáy nhỏ kia thì hai mắt hắn trợn lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Sao có thể, sao có thể được…”

Yết hầu giật giật, Dương Diệp áp chế kinh hãi trong lòng, lại đưa tinh thần tiến vào trong vòng xoáy nhỏ trong cơ thể, lúc này không gian vòng xoáy đã trở nên lớn hơn, thật sự là trở nên lớn hơn, vốn vòng xoáy nhỏ chỉ lớn như đan điền bình thường của hắn, thế nhưng không gian trong vòng xoáy nhỏ bây giờ cho dù chứa bốn mươi, năm mươi đại hán trung niên cũng được!

Hơn nữa ở chính giữa vòng xoáy nhỏ còn có một vật giống như cái ao, ở trong đó chứa đầy huyền khí kim sắc! Nạp giới tạo không gian, Dương Diệp tất nhiên cũng biết, bởi vì trên tay hắn đang mang một cái. Thế nhưng trời ạ, vòng xoáy nhỏ trong cơ thể hắn cũng có thể tạo không gian sao?

Đây là chuyện gì đây?

Dương Diệp trừ kinh hãi còn có cả nghi hoặc, hắn rất muốn tìm ai đó hỏi một chút đây là chuyện gì, thế nhưng hắn không thể, hắn không ngu, nếu để cho người khác biết vòng xoáy nhỏ có thể chuyển hóa huyền khí, còn có thể tạo không gian thì nhất định sẽ đưa tới họa sát thân cho hắn.

Thật lâu sau, Dương Diệp hít sâu một hơi, hắn quyết định không quan tâm tới vòng xoáy nhỏ này nữa. Mặc kệ vòng xoáy nhỏ quỷ dị như thế nào, nghịch thiên như thế nào, dù sao lúc này vẫn đang ở trong cơ thể hắn, vẫn cần dựa vào hắn hấp thu huyền khí để lớn lên. Bây giờ hắn đã hiểu, vòng xoáy nhỏ biến lớn hẳn là do công lao của những Năng Lượng thạch kia.

Hơn nữa cho dù như thế nào vòng xoáy nhỏ cũng không còn địch ý lớn với hắn, thậm chí còn giúp hắn nâng cao thực lực, so với không ngừng suy đoán lai lịch của vòng xoáy nhỏ không bằng lợi dụng nó để nâng cao thực lực.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tâm tình Dương Diệp bỗng nhiên thoải mái hơn, rồi như nghĩ tới gì đó, hắn cúi đầu nhìn cơ thể đang phát ra kim sắc nhàn nhạt, do dự một chút, Dương Diệp cầm lấy huyền thiết kiếm đâm vào ngực trái của mình.

“Keng!”

Huyền thiết kiếm đâm lên cơ thể giống như đâm vào miếng sắt vậy, nhất thời vang lên một tiếng kim loại va vào nhau rất nhỏ.

“Ha ha…” Cảm nhận được sự cứng rắn của cơ thể, Dương Diệp cười to lên, cười đến mức đắc ý, một lát sau mới thấp giọng nói: “Không ngờ cơ thể trải qua huyền khí kim sắc tẩy rửa lại có thể mạnh như vậy, lực lượng cơ thể lúc này của ta chắc hẳn rất mạnh, thử một chút xem!”

Nghĩ là làm, Dương Diệp đi tới trước một cây đại thụ, loài cây này tên là thiết lựu thụ, vỏ ngoài xù xì, vô cùng cứng rắn. Bình thường đệ tử tạp dịch chặt củi thấy loại cây này đều trực tiếp bỏ qua, bởi vì nó quá cứng rắn chặt không sứt mẻ nổi.

Nhìn cây thiết lựu cần mấy người mới ôm hết được này, Dương Diệp hít sâu một hơi, tay phải từ từ nắm chặt, yên lặng trong chốc lát, Dương Diệp quát khẽ một tiếng, tay phải đánh một quyền lên thân cây.

“Bùm!”

Nắm đấm của Dương Diệp như lưỡi dao sắc bén đâm vào gỗ mục, toàn bộ nắm đấm của hắn chui vào trong thiết lựu thụ không chút trở ngại, sau một lát, cánh tay phải của Dương Diệp chấn mạnh một cái, lực lượng trên nắm đấm phóng ra ngoài.

“Bùm!”

Thiết lựu thụ bị nổ tung trong nháy mắt, vô số vụn gỗ văng ra.

Dương Diệp thu hồi nắm đấm, nhìn thiết lựu thụ bị một đấm của mình nổ tung, thấp giọng nói: “Không ngờ lực lượng của ta đã mạnh như thế, lực đấm này khẳng định không dưới ba nghìn cân, nếu như ăn một tấm cường lực phù thì lực lượng của ta còn kinh khủng hơn cả huyền thú rồi!”

Nghĩ đến lực lượng của mình có thể so với huyền thú, trong mắt Dương Diệp lóe lên vẻ hưng phấn, nhưng hắn lại nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn nhớ tới một người, Liễu Thanh Vũ, người xếp hạng thứ 19 trên Ngoại Môn bảng.

Mặc dù bây giờ đối phương còn không tìm tới hắn gây phiền phức, thế nhưng hắn biết đối phương nhất định sẽ đến, hơn nữa cho dù đối phương không tới, hắn cũng sẽ đi tìm đối phương gây phiền phức.

Hắn và Liễu gia, tuyệt đối không có khả năng cùng tồn tại!

“Lấy thực lực bây giờ của ta muốn đánh bại Liễu Thanh Vũ trên Ngoại Môn bảng hẳn còn chút khó khăn, xem ra phải đi Thập Vạn Đại Sơn lịch luyện sinh tử mới được!” Dương Diệp thấp giọng lẩm bẩm nói. Thực lực bây giờ của hắn đã mạnh lên rất nhiều, thế nhưng đối với những thiên tài trên Ngoại Môn bảng thì vẫn còn kém một chút, bởi vì người trên Ngoại Môn bảng đều có chút yêu nghiệt, ngay cả trưởng lão ngoại môn cũng không hơn được!

“Đi Thập Vạn Đại Sơn!” Dương Diệp nắm chặt hai tay, lần này hắn quyết định rồi. Chỉ có trong lịch luyện sinh tử hắn mới có thể trở nên mạnh hơn, cho dù là hai mươi mấy ngày sau khảo hạch đệ tử ngoại môn, hay là áp lực từ Liễu gia, hắn đều phải cần có thực lưc mạnh mẽ mới được.

Thập Vạn Đại Sơn có thể nói là cấm địa của loài người, bởi vì đó là địa bàn của huyền thú, huyền thú cường đại trong đó nhiều vô kể, con người đi vào nhất định sẽ không có ra nữa.

Đương nhiên đó chỉ là ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn mà thôi, còn bên ngoài thì vẫn có rất nhiều con người, trong đó có dong binh, có tán tu tầm bảo, còn có đệ tử của nhiều tông môn khác, trong đó nhiều nhất là đệ tử Kiếm tông, bởi vì Kiếm tông cách Thập Vạn Đại Sơn gần nhất!

Kiếm tông luôn ủng hộ đệ tử đi vào Thập Vạn Đại Sơn lịch luyện, dù sao chỉ có trải qua chiến đấu sinh tử thì mới có thể trở thành cường giả, thế nhưng suy nghĩ tới độ nguy hiểm của Thập Vạn Đại Sơn nên Kiếm tông cũng có quy định, chỉ có cường giả Cửu phẩm huyền giả trở lên mới có thể đi lịch luyện trong đó, hoặc là tiếp nhận nhiệm vụ trong Thập Vạn Đại Sơn.

Quy định này tất nhiên đối với Dương Diệp thì không có ràng buộc gì cả, bởi vì hắn bây giờ vẫn chưa phải là đệ tử Kiếm tông.

Ngày kế tiếp, Dương Diệp chế tạo năm cái cường lực phù, năm cái đều là thượng phẩm, điều này làm cho Dương Diệp có chút ngoài ý muốn.

Ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, Dương Diệp bắt đầu xuất phát.

Trải qua đi đường suốt một buổi sáng, Dương Diệp rốt cục đi tới bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, ở đây đứng lẻ tẻ rất nhiều đoàn đội nhỏ, những đoàn đội này chính là dong binh chuyên môn đi vào Thập Vạn Đại Sơn săn giết huyền thú về bán.

Nhìn những người đó một cái, Dương Diệp thu hồi ánh mắt chuyển về mảnh rừng rậm cách đó không xa, nhìn mảnh rừng rậm kia sắc mặt Dương Diệp thoáng có chút ngưng trọng, nói: “Nơi này chắc là Vạn Xà lâm. Tiến vào Vạn Xà lâm chẳng khác nào chính thức tiến vào Thập Vạn Đại Sơn.”

“Tiểu huynh đệ, ngươi muốn đi vào Thập Vạn Đại Sơn hả?” Khi Dương Diệp đang quan sát thì một đại hán thô kệch đi tới bên cạnh hắn, hỏi.

Dương Diệp quay đầu, thấy một đại hán thô kệch đang nhìn hắn cười, y nhìn khoảng chừng 30 tuổi, mắt to lông mày rậm, da ngăm đen, cuối cùng ánh Dương Diệp rơi lên trên vai của y, trên vai đang vác một thanh đao rất lớn, nặng ít nhất mấy trăm cân.

Dừng lại trên vai đại hán, Dương Diệp khẽ gật gật đầu.

Thấy Dương Diệp gật đầu, đại hán thô kệch cười to nói: “Tiểu huynh đệ hẳn là đi một mình, nếu vậy chi bằng đi theo chúng ta? Đoàn đội chúng ta vừa đúng còn thiếu một người, thế nào hả?” Nói xong chỉ vào vài người cách đó không xa.

Nhìn theo ngón tay đại hán, Dương Diệp nhìn những người đối diện kia, do dự một lát rồi gật đầu. Hắn vừa mới tới, đối với Thập Vạn Đại Sơn chưa quen thuộc, đi cùng những dong binh này tìm hiểu một chút đã, nhất định là không có hại gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.