Vô Địch Kiếm Vực

Chương 1: Gã quét rác



Kiếm tông, Huyền Không sơn, Tạp Dịch phong.

Với tư cách là tông phái lớn nổi danh ở Nam Vực, Kiếm tông lưng tựa Thập Vạn đại sơn, phía nam trông về đế quốc Đại Tần, kiến trúc chiếm liên tiếp hơn một nghìn dặm trong Huyền Không sơn. Huyền Không sơn có bảy đỉnh lớn, ba mươi sáu đỉnh nhỏ, trong đó Tạp Dịch phong là một trong vô số đỉnh nhỏ. Tạp Dịch phong, tên cũng như nghĩa, là nơi ở của các đệ tử tạp dịch.

TuyTạp Dịch phong là nơi đệ tử tạp dịch ở, nhưng quy mô của nó có thể so sánh với một tòa thành nhỏ ba mươi mấy vạn người trong nước Đại Tần.

Trời tờ mờ sáng, như thường lệ, Dương Diệp liền tỉnh dậy, rửa mặt đánh răng qua loa rồi cầm cái chổi sau cửa đi ra khỏi phòng.

Nhìn một tia sáng trên trời, Dương Diệp hít một hơi thật sâu không khí tươi mát sáng sớm, một lát sau, trên gương mặt nhỏ nhắn non nớt của Diệp Dương tràn ngập kiên định, thấp giọng nói:

“Cố gắng kiên trì, không từ bỏ!” Nói xong, hắn bước nhanh về phía Thanh Phong cốc.

“Các ngươi xem, kia không phải là đệ tử ngoại môn trước kia sao?”

“Thì ra là hắn, ngươi cũng biết đó chỉ là trước kia, hắn bây giờ chỉ là một tên đệ tử tạp dịch, quét rác giống chúng ta thôi.”

“Thật đáng tiếc, một tên trông thật tuấn tú! Bây giờ chắc tuổi của hắn cũng không quá mười sáu mười bảy nhỉ, ở tuổi này, đáng ra phải là tiền đồ vô lượng, đáng tiếc bây giờ lại là tạp dịch, đáng tiếc!”

“Nghe nói trước kia ở An Nam thành hắn được trưởng lão ngoại môn thu nhận làm đệ tử, ai mà biết được, hắn lại một năm không hấp thu được huyền khí, bị trưởng lão ngoại môn tức giận hạ xuống làm đệ tử tạp địch, còn được cái danh xưng đệ nhất phế vật của Kiếm tông.”

“Đệ nhất phế vật Kiếm tông, chậc chậc, cái danh xưng này vang dội đấy!”

Nghe thấy lời người xung quanh nói, Dương Diệp dừng bước chân, tay phải nắm chặt cây chổi, một lát sau, hắn hít một hơi thật sau, không để ý mấy người kia nữa, nhanh chân bước về Thanh Phong cốc.

Thanh Phong cốc ở núi phía sau Tạp Dịch phong, do vài tòa núi nhỏ chân vạc kẹp chặt, ở giữa là đáy cốc lún xuống, trong cốc cỏ mọc um tùm, cỏ xanh như thảm, rất nhiều cây đại thụ chọc trời, cao vút, che khuất bầu trời. Nơi đây là chỗ đệ tử tạp dịch hái thuốc chặt củi mọi ngày, cũng là chỗ Dương Diệp tu luyện hàng ngày.

Trên một tảng đá lớn, Dương Diệp tùy ý ném chổi sang một bên, sau đó ngồi trên tảng đá lớn, lấy ra một phong thư và một tượng đất nhỏ từ trong ngực, do hôm qua bận rộn cả ngày, hắn không có thời gian xem.

Nhìn tượng đất nhỏ trong tay, trên gương mặt non nớt của Dương Diệp lộ ra nụ cười dịu dàng. Tượng đất rất nhỏ, không thể nói là rất tinh xảo, nhưng ngũ quan rõ ràng, đây là muội muội làm tượng đất hình hắn, tuy rằng có chút không giống, lại thô sơ nhưng đối với hắn mà nói, nó là vật trân quý nhất.

Nhẹ nhàng vuốt ve, Dương Diệp lại bỏ tượng đất vào trong ngực, nhìn bức thư trên tay, nhẹ nhàng thổi bụi trên phong thư, sau đó hết sức cẩn thận lấy thư trong phong thư ra đọc.

“Ca, kim tệ tháng trước huynh gửi chúng ta đã nhận được rồi. Từ sau khi huynh được Kiếm Tông nhận làm đệ tử ngoại môn, những nhà hàng xóm trước kia xem thường chúng ta liền thường xuyên đến nhà ta thăm hỏi. Hừ, Tiểu Dao biết, bọn họ là biết ca ca có bản lĩnh, cho nên mới làm thân với mẹ và muội, một đám tiểu nhân.”

Dương Diệp hít một hơi sâu, khóe miệng hơi nhấc lên, nổi lên một tia tự giễu: “Đệ tử ngoại môn…”

Lúc lâu, Dương Diệp đè ép cảm xúc không cam tâm cùng bất đắc dĩ trong lòng, sau đó liếc nhìn phong thư.

“Còn nữa, người của Liễu gia thật đáng ghét, bọn họ lại cầu hôn với mẹ, để Tiểu Dao làm thiếp của cái tên mập ba trăm cân đó, tên mập kia đi đường còn không nổi, Tiểu Dao nhìn hắn ngay cả cơm cũng nuốt không nổi, còn muốn để Tiểu Dao làm thiếp của hắn, may mà mẹ không đồng ý! Cho dù thật sự phải gả, Tiểu Dao cũng muốn gả, gả cho ca ca…. Ưm, xấu hổ quá, huynh không được cười muội, cười trong lòng cũng không được cười!”

“Liễu gia!” Trong mắt Dương Diệp lên một tia hàn quang, gia tộc này ở thành An Nam có thế lực không nhỏ, trước kia gia chủ Liễu gia muốn nạp mẫu thân hắn làm thiếp, nhưng mẫu thân thề chết không đồng ý, Liễu gia không dám gây ra án mạng, dù sao luật pháp nước Đại Tần nghiêm ngặt, Liễu gia cũng sẽ xảy ra phiền phức.

Nhưng mà Liễu gia cũng không từ bỏ, ở thành An Nam gây khó dễ khắp nơi cho cả nhà bọn họ, muốn ép mẫu thân hắn tự nguyện vào Liễu gia, cuộc sống mặc dù khổ cực, nhưng mẫu thân hắn vẫn không thỏa hiệp với Liễu gia. Tình trạng này vẫn tiếp tục cho đến khi hắn được trưởng lão ngoại môn Kiếm Tông nhận làm đồ đệ, sau khi hắn trở thành đệ tử ngoại môn, Liễu gia mới hơi kiêng kị, không dám bức bách quá đáng.

Nhưng hắn không ngờ, bây giờ Liễu gia lại có chủ ý với muội muội hắn.

“Thực lực, thực lực! Ta nhất định phải trở thành đệ tử ngoại môn.” Dương Diệp hai nắm tay siết chặt, hắn biết, nếu tin hắn bị giáng làm đệ tử tạp dịch truyền đến thành An Nam, Liễu gia kia nhất định sẽ không kiêng nể, vậy thì tình cảnh của mẫu thân và muội muội hắn sẽ rất nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Dương Diệp cất thư, đi đến dưới tảng đá lớn, gạt cành cây ở dưới một tảng đá ra, dưới cành cây là bốn khối sắt đen sì giống như vòng tay.

Bọc cánh tay và cổ chân lại bằng bốn khối sắt đen sì, đeo khối sắt lên, Dương Diệp lập tức cảm nhận được một cảm giác nặng nề, cũng may, trải qua một năm, bây giờ hắn đã quen với trọng lượng của khối sắt này.

Sau khi đeo khối sắt, Dương Diệp đi đến trước một cái cây to, hai chân dùng sức đạp một cái, cả người bay lên không, hai tay vững vàng bắt được cành cây, sau đó mượn lực kéo của cánh tay, lên xuống nhấp nhô. Trong thời gian cử động lên xuống, cả cơ thể hắn tạo thành một tư thế quái dị, loại tư thế này làm cho cơ bắp toàn thân hắn đều cùng vận động.

Đây là “Luyện Thể Quyết” lúc trước hắn lấy được khi trở thành đệ tử ngoại môn, cũng không phải đồ tốt gì, chỉ cần là đệ tử ngoại môn đều có một quyển. Tác dụng của quyển công pháp này chính là tăng cường thể lực, khi gân cốt trong cơ thể đạt đến một cấp độ nhất định, sẽ sinh ra một tia huyền khí, có huyền khí rồi thì sẽ là một Huyền Giả chân chính.

Năm đó hắn dùng quyển “Luyện Thể Quyết” này tu luyện nửa năm cũng không tu luyện ra một tia huyền khí, cũng bởi vì thế hắn mới bị cách chức từ đệ tử ngoại môn thành đệ tử tạp địch ở tầng thấp nhất.

Đệ tử ngoại môn bị giáng làm đệ tử tạp dịch, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử Kiếm Tông, cho nên hắn có được một cái danh xưng vô cùng vang dội: đệ nhất phế vật trong lịch sử! Không chỉ có thế, hắn còn trở thành gương xấu của khi trưởng lão ngoại môn Kiếm Tông dạy dỗ đệ tử ngoại môn.

Một khi đệ tử ngoại môn nào lười biếng, hoặc không nghiêm túc, các trưởng lão ngoại môn sẽ nói một câu: ngươi muốn làm Dương Diệp thứ hai sao?

Dưới tình huống bình thường, người bình thường sẽ rời Kiếm Tông trở lại thế tục. Nhưng Dương Diệp thì không, hắn không những không trở về thế tục, mà còn cam nguyện trở thành một gã đệ tử tạp dịch.

Tất cả những điều này chỉ là vì hắn không muốn làm cho mẫu thân và muội muội thất vọng. Hắn là hi vọng của muội muội và mẫu thân, bởi vì hắn trở thành đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông mới không ai dám chèn ép muội muội và mẫu thân; bởi vì hắn trở thành đệ tử ngoại môn, muội muội và mẫu thân mới được một ngày yên ổn.

Nếu như hắn về, tất cả những điều này đều sẽ thay đổi.

“Phù…Phù…”

Sau một lúc, bên trong Thanh Phong cốc yên tĩnh đột nhiên có tiếng thở dốc cực kỳ mãnh liệt. Mồ hôi nhỏ vào mắt, cảm giác đau rát khiến cho Dương Diệp nhắm chặt hai mắt lại, mồ hôi trên trán rơi như mua xuống mặt hắn.

Lúc này Dương Diệp cảm thấy toàn thân đau nhức và mệt mỏi, đặc biệt là hai tay, càng giống như rót chì, nặng vô cùng. Người bình thường vào lúc này đều sẽ chọn nghỉ ngơi nhưng hắn thì không, hắn cắn chặt răng, hai tay gắt gao bắt được cành cây, không ngừng lên xuống.

Đã qua một hồi lâu, sắc mặt Dương Diệp đỏ bừng, trên trán mồ hôi rơi như mưa, bộ quần áo tạp dịch màu xanh trên người cũng đã ướt đẫm, cảm giác cực hạn làm cho đầu hắn choáng váng. Cuối cùng, hắn buông lỏng hai tay, cả người nặng nề ngã trên mặt đất.

“Phù… Phù…”

Nằm trên mặt đất, Dương Diệp thở từng hơi hổn hển, lúc này sức để cử động một ngón tay cũng không có.

Đường chân trời nổi lên một tia sáng, cảnh sắc phía xa dần dần trở nên rõ ràng, gió mát thổi qua, Dương Diệp tham lam hít thở. Đột nhiên, Dương Diệp mạnh mẽ bật dậy, hai mắt trợn tròn, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Hắn thế mà có thể cảm nhận được huyền khí.

Đúng vậy, hắn cảm nhận được huyền khí! Một tia huyền khí đứt quãng từ kinh mạch cơ thể hắn chậm rãi chảy đến vị trí đan điền. Mặc dù tia khí lưu này không liên tiếp, lại rất yếu, nhưng hắn thật sự cảm thấy.

“Hả? Có chuyện gì vậy?”

Dương Diệp cảm thấy tia huyền khí kia sau khi tiến vào đan điền lại đột nhiên không thấy nữa, đúng vậy, thật sự không thấy rồi, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Lông mày Dương Diệp nhíu chặt lại, cảm thụ được một tia huyền khí trong cơ thể, sau một lát, hai mắt Dương Diệp trợn tròn, trên gương mặt đầy vẻ khiếp sợ.

“Ta, ta, ta lại, lại có hai cái đan điền…” Yết hầu Dương Diệp nhấp nhô, mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi. Hắn đã tìm được tia huyền khí kia, chính xác mà nói không phải là một tia, mà là một luồng, sâu trong đan điền của hắn có một vòng xoáy nhỏ, trong cái vòng xoáy đó tràn đầy huyền khí.

Bây giờ Dương Diệp đã hiểu rõ vì sau trước kia hắn không hấp thu được huyền khí, không phải là không hấp thu được, mà là sau khi hấp thu lập tức liền bị vòng xoáy nhỏ kia hút vào. Sở dĩ hắn không phát hiện ra vòng xoáy nhỏ kia là bởi vì nó ẩn giấu vô cùng sâu, nếu không phải như vừa rồi hắn thuận theo cảm giác tìm kiếm dòng khí lưu, chỉ sợ cả đời hắn cũng không phát hiện được vòng xoáy nhỏ kia.

Mà bây giờ sở dĩ hắn có thể cảm nhận được huyền khí là do vòng xoáy nhỏ kia đã đầy rồi. Đúng vậy, bên trong vòng xoáy nhỏ chứa đầy huyền khí, tia huyền khí này bị chèn đến vị trí đan điền bình thường, nhưng không biết vì sao, vòng xoáy nhỏ kia lại cưỡng ép hút tia huyền khí đó vào, một tia cũng không để lại cho đan điền bình thường.

Theo hắn biết, người bình thường đều có một cái đan điền, hắn không biết người khác có hai cái đan điền giống hắn không, nhưng hắn biết một điều, đó chính là hắn không phải là phế vật, hắn có thể tu luyện!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Dương Diệp hiển hiện một đường cong mờ nhạt, sau một lát, đường cong dần dần mở rộng, tiếng cười khẽ truyền ra từ trong cổ họng, lại qua một lúc, nhẹ cười thành tiếng, cuối cùng cũng hoàn toàn trở thành điên cuồng cười lớn.

“Dương Diệp ta có thể trở thành Huyền Giả, Dương Diệp ta có thể trở thành Huyền Giả, ha ha…”

Lúc này, Dương Diệp cười đến phát khóc, khóc như một đứa trẻ. Bao nhiêu ngày đêm, tuy rằng hắn chưa bao giờ bỏ cuộc, nhưng có một ngọn núi vô hình vẫn đè trên vai hắn, hắn không sợ người khác cười hắn là phế vật, cũng không sợ người khác xem thường hắn.

Nhưng hắn sợ đập tan hi vọng của mẫu thân và muội muội.

Hắn sợ mẫu thân và muội muội bị hàng xóm xung quanh bắt nạt sỉ nhục giống như trước.

Hắn sợ mẫu thân và muội muội phải trải qua những ngày tháng đến cơm còn không ăn nổi.

Hắn thật sự sợ, sợ rất nhiều…

Nhưng mà bây giờ hắn đã có năng lực ngăn cản những chuyện đó xảy ra. Chỉ cần hắn luyện “Luyện Thể Quyết” đến tầng cao nhất, đạt được Phàm Nhân lục phẩm, hắn sẽ có thể trở thành đệ tử ngoại môn, hắn sẽ có tài nguyên tu luyện, có công pháp, có kiếm kỹ, đến lúc đó hắn sẽ có cơ hội trở thành đệ tử nội môn.

Chỉ cần trở thành đệ tử nội môn thì đến thành chủ thành An Nam gặp hắn cũng phải dùng lễ đối đãi.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cánh rừng, chiếu rọi vào khuôn mặt còn dính nước mắt của Dương Diệp, khiến cho mặt Dương Diệp đỏ bừng.

“Trước kia sao lại không phát hiện ra cảnh vật xung quanh lại đẹp như vậy chứ?”

Cười cười, áp chế kích động trong lòng, Dương Diệp lau đi nước mắt trên mặt, sau đó gỡ khối sắt trên tay ra rồi lại để lại vị trí lúc trước, đi đến chỗ trên tảng đá to cầm lấy cái chổi, chạy nhanh về phía cửa cốc.

Hắn vẫn nhớ, nhiệm vụ hôm nay của hắn là quét dọn trường luyện võ của Kiếm tông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.