Vô Địch Hắc Quyền

Chương 581: Hôn lễ chú định bất thành



Sáng sớm Hình Ý môn đã tràn ngập không khí vui vẻ. Hôn lễ của Diệp Thiên Vân chính thức bắt đầu vào chín giờ sáng. Đệ tử môn nội giống như những con kiến, không ngừng chạy tới chạy lui, trong tay mỗi người đều cầm một thứ nào đó, giống như chỉ cần chưa tới thời gian thì bọn họ vĩnh viễn có chuyện chưa làm xong.

Từ sơn môn Hình Ý môn, có thảm đỏ dài gần nửa cây số, kéo đến tận diễn võ trường phía sau núi! Mấy chục khẩu pháo mừng xếp thành hàng chỉnh tề.Từ đồ vật cho đến bố trí làm cho không ít võ giả phải thầm khen đại thủ bút! Thực lực kinh tế cá nhân làm sao có thể phô trương như vậy chứ.

Hình Ý môn nắm trong tay không biết bao nhiêu sản nghiệp, với thân phân của Diệp Thiên Vân thì điều động nguồn tài nguyên như vậy quả không khó.

Võ lâm từ trước tới nay vẫn trọng phô trương, Tiêu Sắt biết rõ đây là “Nhị hôn” của Diệp Thiên Vân những vẫn dùng kinh phí của Hình Ý môn, nhân lực, vật lực, làm một cuộc hôn lễ thật long trọng và xa hoa.

Tuy hôn lễ rất quy cách, nhưng kỳ thật bên trong lại rất giản lược! Cô dâu ở hậu sơn, Diệp Thiên Vân phải xuất phát từ sơn môn Hình Ý môn tới phía sau núi, đón cô dâu, sau đó hai người cử hành hôn lễ tại diễn võ trường trong hậu sơn dưới sự chứng kiến của những nhân sẽ võ lâm. Cuối cùng tất cả tân khách đều ở nhà ăn của Hình Ý môn dùng tiệc chiêu đãi.

nguồn TruyenFull.vn

Toàn bộ quá trình cũng không rườm rà như trong thế tục, giản lược mà không sơ sài. Hình Ý môn kỳ thật đã biến hôn lễ của Diệp Thiên Vân thành một buổi lễ long trọng.

Đồng hồ báo thức điểm chín giờ. Tiếng pháo mừng thứ nhất vang lên. Ngay sau đó mấy chục tiếng pháo mừng liên tiếp vang lên. Toàn bộ núi Hình Ý chỉ có thể nghe thấy tiếng pháo nã đì đùng. Âm thanh thật lớn khiến lỗ tai không ít người trở nên ù ù……

Nếu không phải nơi đây cách xa thành thị thì chỉ sợ đã sớm bị nghành chấp pháp tìm tới tận của rồi. Họ làm sao có thể để Hình Ý môn bắn nhiều pháo mừng như vậy chứ.

Diệp Thiên Vân hiểu toàn bộ chuyện này bất quá chỉ là một loại hành động ngầm tuyên bố Hình Ý môn đã quật khởi. Kỳ thật phần lớn võ giả cũng không phải tới để xem hắn kết hôn mà là tới xem Hình Ý môn rốt cuộc đã phát triển tới mức nào, sau này sẽ tạo ảnh hưởng thế nào với võ lâm!

Sau mấy trăm tiếng pháo mừng, Diệp Thiên Vân trước ngực mang một đóa hoa lớn, mặc trang phục của chú rể đứng trước sơn môn Hình Ý môn. Hai bên đều tụ tập không ít võ giả, mặc kệ mọi người có phải là thật lòng hay không thì ai cũng không keo kiệt mấy cái vỗ tay cả.

Tiêu Sắt tựa như chủ hôn, nhìn đồng hồ rồi vung tay lên hô lớn: “Giờ lành đã đến!”

Diệp Thiên Vân bước lên thảm đỏ. Lúc này quần áo trên người đang khiến hắn rất khó chịu. Bởi vì bên trong bộ hôn phục chính là một bộ võ phục. Hôm nay không giống với lúc hứa hôn tuần trước, bất cứ lúc nào hắn cũng đề phòng cẩn thận, một khi có chuyện bất ngờ phát sinh, chỉ cần phát lực là toàn bộ hôn phục sẽ rách tan. Có thể nói, hôm nay hắn đã chuẩn bị cực kỳ cẩn thận!

Thạch Thanh Sơn còn có ba huynh đệ họ Triệu ăn mặc gọn gàng, giữ một khoảng cách nhất định với Diệp Thiên Vân ở phía sau. Diệp Thiên Vân phát hiện, không ít võ giả cũng bắt đầu thi theo phía sau hắn!

Hình Ý môn tuy có thể nói là không lớn nhưng nếu phải đi bộ thì đúng là không thể nói nhỏ. Đi qua diễn võ trường tới Hậu Sơn viện cũng mất đến nửa canh giờ.

Không ít người muốn xem náo nhiệt đều đi theo Diệp Thiên Vân vào trong phòng, vừa đứng xem vừa thấp giọng trò truyện với nhau. Ở trong võ lâm, công khai thực hiện nghi thức kết hôn như vậy cực kỳ ít ỏi, đặc biệt là trong mấy chục năm trở lại đây. Cùng với sự phát triển nhanh chóng của môn phái, cho dù là người trong võ lâm cũng sớm quên mất tập tục cũ.

Diệp Thiên Vân thấy cô dâu đang ngồi ngay ngắn ở đầu giường, mặc bộ hôn phục bằng sa tanh đỏ tươi, đầu phủ khăn voan, dưới chân đi một đôi giày thêu. Hắn tất nhiên biết ngồi trên đó là ai những vẫn cố ý hỏi: “Hứa Tình. Ta tới rồi!”

Thân thể cô dâu khẽ run lên, tuy nàng đã có khăn voan che mặt nhưng mọi người vẫn nhìn ra, cô dâu đang cố ý làm nũng, xoay lưng về phía Diệp Thiên Vân!

Đám võ giả nhìn thấy liền bật cười. Đến ngay cả mấy vị Thạch Thanh Sơn cũng không nhịn được cười ra tiếng! Ai cũng không lường được cô dâu lại bộc phát tính tình trẻ con vào lúc này! Nguyên bản cảm thấy Diệp Thiên Vân sẽ thuận lợi rước cô dâu đi nhưng kết quả vừa bước vào lại đạp phải cái đinh không lớn không nhỏ.

Cô dâu đột nhiên vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc, sau nó xoay nửa người lại. Tất cả mọi người đều không hiểu đó có nghĩa là gì, chỉ là đương sự Diệp Thiên Vân lại rất rõ ràng, hai ngón tay của Lý Thiên Kiêu chính là tên của Hứa Tình!

Diệp Thiên Vân đối với vị sư tỷ này cũng chẳng còn cách nào. Không nói Lý Thiên Kiêu gan lớn, làm việc lại còn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhất là sau khi tiến vào, hắn gọi Hứa Tình chính là muốn nhắc nhở Lý Thiên Kiêu phân rõ thật giả.

Diệp Thiên Vân có chút xấu hổ cười cười, bởi vì hắn biết tức giận cũng chẳng làm gì được, hắn hắng giọng một cái, lại nói: “Ta tới rồi, chúng ta đi thôi!”

Quả nhiên, cô dâu giả Lý Thiên Kiêu xoay người, nhưng không có lên tiếng, xem ra không chịu bỏ qua!

Không ít người đều bị cảnh tượng thú vị này đả động, Thạch Thanh Sơn ở bên cạnh thừa dịp hô: “Chú rể đi mất rồi!”

“Đi đâu vậy?” Có mấy người thích náo nhiệt cũng giả bộ phụ họa nói: “Đi thật rồi sao?”

Cô dâu nghe được nhưng lại chẳng nhìn đượ, vừa nghe chú rể đi rồi liền cả kinh đứng lên!

Bốn phía cười lớn, một vị võ giả hô lớn: “Xem ra chú rể rất có sức hút a, vừa nói đi mất rồi, cô dâu liền sợ hãi!”

Diệp Thiên Vân lại không muốn nhìn Lý Thiên Kiêu bị trêu chọc, bước tới nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Lý Thiên Kiêu.

Lý Thiên Kiêu dấu người phía sau Diệp Thiên Vân, tức giận nhéo lưng hắn một cái, sau đó mũi chân điểm một cái đã nhảy lên lưng Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân có chút bất ngờ nhưng đánh phải chấp nhận, hôm nay Lý Thiên Kiêu làm gì cũng đành mặc kệ.

Tiêu Sắt nhìn đã tới lúc, xoay người cười lớn, nói: “Được rồi, các vị nhường đường, cô dâu chú rể của chúng ta phải xuất phát!”

Người trong phòng nhanh chóng giãn ra tạo thành một lối đi để Diệp Thiên Vân cõng Lý Thiên Kiêu ra khỏi phòng.

Lý Thiên Kiêu nằm trên lưng hắn, cảm nhận được hơi ấm của cơ thể, nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn: “Cảnh tượng hôm nay đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của ta, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ hôm nay, cho đến khi ta già đi, không còn xinh đẹp nữa!”

Diệp Thiên Vân khẽ ừm một tiếng, dừng lại xốc thân thể Lý Thiên Kiêu lên. Lúc này hắn không muốn gì, càng không thể nói.

Lý Thiên Kiêu có chút ngượng ngùng nói: “Trước kia ta rất oán hận nam nhân. Cảm thấy…. cảm thấy bọn họ không phải thứ tốt đẹp gì, cưới được nữ nhân rồi thì chẳng quý trọng nữa….! Thật không nghĩ tới ta lại thích một nam nhân!”

Diệp Thiên Vân biết bóng ma trong lòng nàng là do Vương Cửu Vân. Bước trên tấm thảm đỏ, đột nhiên hắn cảm thấy kỳ thật Lý Thiên Kiêu cũng chỉ là một nữ nhân bất hạnh. Mười mấy tuổi đã gia nhập Hình Ý môn, một lòng một dạ theo đuổi võ học! Lý Thiên Kiêu cũng chẳng phải người đam mê võ học chân chính, mà là hy vọng có thể giành được sự tôn trọng trong võ lâm. Cho nên nàng thật sự bất hạnh!

“Ta biết, đời này chẳng có duyên phận với ngươi! Chỉ hy vọng kiếp sau có thể gặp ngươi sớm hơn một bước….” Lý Thiên Kiêu có chút chua xót nói: “Chúc ngươi và Hứa Tình hạnh phúc!”

Diệp Thiên Vân cảm nhận rất rõ ràng lúc nàng nói chuyện truyền đến từng hơi thở. Bộ ngực phập phồng, gắt gao dán chặt lên lưng. Giờ khắc này trong lòng hắn cũng không biết là thứ tư vị gì.

Dọc theo đường đi khua chiêng dóng trống, mọi người hân hoan đi tới diễn võ trường! Trong trường sớm đã bố trí xong từ lâu. Phía trên bức tường cao nhất đã dán một chữ hỷ đỏ thẫm, trên cây không xa cũng treo những bánh pháo. Đài cao của diễn võ trưỡng được bố trí thành một cái hội trường nhỏ, phía dưới bày biện hơn một trăm cái ghế tựa, tạo thuận tiện cho khách nhân xem lễ.

Trong hậu sơn Hình Ý môn sớm đã có mấy vị tông sư ngồi từ trước! Còn có cả mấy vị khách từ Võ Đang, Thiếu Lâm, bọn họ tất nhiên cũng không đi theo Diệp Thiên Vân đi đón dâu.

Diệp Thiên Vân trong tiếng hoan hô của của mọi người, cõng Lý Thiên Kiêu lên đài rồi nhẹ nhàng đỡ nàng xuống.

Lúc này các đại diện của môn phái khác đều tự tìm chỗ ngồi. Phàm là người tới tham gia hôn lễ của Diệp Thiên Vân đều đến từ các môn phái võ lâm, đều quen biết nhau, cho nên trong chốc lát liền trở nên náo nhiệt.

Trần Mễ Lạp đi theo Diệp Thiên Vân, đến khi đến nơi, không ngờ phát hiện trong mấy vị đại diện Võ Đang lại có cả Ngọc Chân nhân!

Tuy Ngọc chân nhân đã mấy chục năm không gặp hắn nhưng vẫn nhận ra hắn! Vừa thấy Trần Mễ Lạp xuất hiện, sắc mặt lập tức chuyển từ hồng sang xanh. Con trai mình chính là do kẻ này giết! Nỗi đau mất con, cho dù Ngọc chân nhân có hàm dưỡng cao thế nào cũng tuyệt đối không thể giữ sắc mặt không đổi!

Trần Mễ Lạp thương thế còn chưa lành, nhưng cũng không gây trở ngại hắn nói chuyện. Lúc này Trần Mễ Lạp so với lúc trước càng thêm phóng túng nói: “Ngọc sư thúc, nếu không phải có ngươi che chở, Hoắc sư đệ làm sao có kết cục hôm nay!”

Đôi mắt Ngọc chân nhân trở nên đỏ lừ, tựa như hận không thể xé sống Trần Mễ Lạp.

Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh! Trần Mễ Lạp càng nhìn bộ dạng của hắn lại càng có cái thứ khoái cảm sau khi trả thù. Năm đó chính là Ngọc chân nhân thỉnh cầu chưởng môn chia rẽ mình và Tiểu Nguyệt, cho nên khẽ cười nói: “Tiểu Nguyệt là do hắn bức tử! Oan có đầu nợ có chủ, ta tìm hắn báo thù rửa hận thì có thì sai. Chỉ mong ngài có thể bảo trọng thân thể, đừng vì những chuyện vặt vãnh này mà động khí, tổn thương bản thân!”

Thường Ba, Huyền Danh, Huyền Y từ trong ngục tối trốn thoát, tự nhiên là hận Thiếu Lâm thấu xương. Song phương gặp mặt căn bản là chẳng cần đấu khẩu, chỉ cần liếc mắt thấy nhau đã lửa giận ngút trời.

Thường Ba tới tham gia hôn lễ Diệp Thiên Vân, sớm đã có chuẩn bị trong lòng. Sau khi ngồi xuống liền nghiên răng nghiến lợi nói: “Hôm nay là đại hôn của Diệp Thiên Vân, không thể thấy máu, chúng ta tìm lúc khác thanh toán!”

Cuồng Cảnh nhìn Thường Ba, mặt cũng trở nên lạnh lẽo. Thiếu Lâm cũng chỉ vì mấy kẻ trước mắt mà thiếu chút nữa bị đốt ra tro. Sắc mặt hắn trầm xuống nói: ” Mọi chuyện đều có nhân quả, nhân quả tuần hoàn. Thế nhân tuyệt không thể thoát được!”

Mấy vị võ giả ngồi ở giữa đều cảm giác sự tình không ổn. Bị kẹp giữa hai phe chắc chắn là không dễ chịu. Một khi song phương thực sự ra tay, bị thua thiệt cuối cùng cũng chính là bản thân. Huống chi mấy người kia đều là cao thủ cấp tông sư danh tiếng, cho nên cả đám chạy còn nhanh hơn thỏ.

Tiêu Sắt nhìn xuống phía dưới, cầm micro nói: “Các vị võ lâm đồng đạo, hoan nghênh các ngươi hôm nay tới tham gia hôn lễ của Diệp Thiên Vân. Ta đại biểu cho Hình Ý môn cảm tạ mọi người! Điển lễ sắp bắt đầu, mời cô dâu, chú rể….”

“Khoan!” Không đợi Tiêu Sắt nói xong, một tiếng quát mười phần mạnh mẽ vang lên, trong chớp mắt đã vọng khắp trường!

“Khoan!…Khoan!…Khoan!” Trong diễn võ trường, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang vọng ngắn gọn mà hữu lực!

Diệp Thiên Vân sớm biết hôm nay sẽ không tốt đẹp và hắn cũng không nghĩ tới hôn lễ phải hoàn mỹ. Ánh mắt chiếu thẳng tời nơi phát ra thanh âm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.