Diệp Thiên Vân đành giá Lâm Thanh Hoành, hắn khẽ gật đầu rồi nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi!” Nói xong, Diệp Thiên Vân lại cảm thấy từ tay truyền đến một lực đạo, hơn nữa càng lúc càng manh, cứ như là kìm sắt vậy.
Ánh mắt Lâm Thanh Hoành đánh giá Diệp Thiên Vân thật kỹ, sau đó thoáng có chút ghen tị nói: “Thật là tuổi không nhỏ mà đã có thành tựu như vậy rồi, khiến người ta thật là hâm mộ.”
Diệp Thiên Vân vốn muốn điều chỉnh nội tức một chút, nhưng đang muốn luyện tập lại đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim, trong lòng hắn thấy rất khó chịu, bàn tay này hoàn toàn là muốn thử lực đạo của mình, điều này khiến Diệp Thiên Vân rất phản cảm.
Bàn tay Diệp Thiên Vân cũng bắt đầu phát lực, sau đó sắc mặt hắn vẫn tự nhiên nói: “Ngươi là người Bát Cực Môn sao?” Nói điều này căn bản Diệp Thiên Vân không khách khí chút nào.
Lâm Thanh Hoành cũng cảm nhận được đối phương đang đáp trả, hiện giờ là lúc song phương gia tăng lực lượng, hắn cũng rất tự tin nói: “Ta chính là nội môn đệ tự của Bát Cực môn!” Hắn nói còn chưa xong, những lại cảm nhận được lực đạo của Diệp Thiên Vân đã tới, sắc mặt bắt đầu khẽ biến.
Diệp Thiên Vân vẫn ra vẻ trò chuyện vui vẻ nói: “Ta cùng Diêm Phong cũng coi như là huynh đệ, như vậy cũng có chút quan hệ với Bát Cực môn!” Diệp Thiên Vân cảm thấy lực đạo của Lâm Thanh Hoành đã đến đỉnh, nhưng mà lực đạo của mình vẫn còn đang tăng lên, vì thế đột nhiên nói vậy.
Lâm Thanh Hoành vừa rồi còn có thể chống lại một lúc, nhưng mà lực lượng của Diệp Thiên Vân càng lúc càng mạnh lại khiến hắn sợ hải, bởi vì hắn phát hiện ra lúc lực lượng của hắn tăng lên, thì đối phương cũng đồng thời tăng lên, hiện giờ tuy hắn đã tới đỉnh rồi, nhưng đối phương còn chưa dừng lại.
Lực đạo đột nhiên gia tăng rất nhiều, Lâm Thanh Hoành quả thật thấy rất khó chịu, vì thế hắn tìm cách nói: “Lĩnh giáo rồi! Quả nhiên là danh bất hư truyền!” Những lời này chẳng khác gì đã nhận thua, muốn phát ra từ trong miệng một võ giả đúng là rất khó.
Tôn Vĩnh Nhân vẫn nhìn tình huống này, tên này có chút trêu chọc nói: “Đều là người tập võ, cũng không nhất định phải thân thiết như vậy, mọi người là bằng hữu thì đều ngồi xuống nói chuyện đi!” Đây là lần đầu tiên tên này không làm loạn nhưng hắn lại làm cho không khí hòa hoãn hẳn.
Diệp Thiên Vân thả lỏng tay ra, hắn có chút ngoài ý muốn nhìn Tôn Vĩnh Nhân, sau đó nói với Lâm Thanh Hoành: “Ngồi đi!”
Truyện được copy tại
Truyện FULL
Lâm Thanh Hoành rõ ràng là vừa sợ vừa giận, lúc Diêm Phong nói cho hắn thực lực của Diệp Thiên Vân, hắn không phục nên mới có động tác như vậy, hiện giờ hắn đã bình tĩnh lại, bắt đầu nói: “Diệp tiên sinh khách khí rồi.”
Diệp Thiên Vân thấy dáng vẻ hắn như vậy cũng thấy buồn cười, bề ngoài thì cho người ta cảm giác là hào hiệp, bên trong lại là loại lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa thân còn là võ giả, nhưng lại kêu cái gì Diệp tiên sinh, một chút cũng không có sự hào sảng của võ giả, ngược lại cứ như là một lão nương vậy, vì thế tức giận trong lòng Diệp Thiên Vân cũng hơi hòa hoãn xuống.
Lâm Thanh Hoành vừa thử lực tay xong, hắn nói luôn: “Mới rồi tôi đã tới một lần, chẳng qua là anh không có ở đó, tôi đem danh thiếp của sư đệ để trên bàn, không biết Diệp tiên sinh đã nhận được chưa.”
Diệp Thiên Vân gật đầu, nói: “Tôi vừa rồi đã gọi điện thoại cho Diêm Phong, cũng nói qua với hắn rồi.”
Lâm Thanh Hoành nghe xong thì thở phào một hơi, hắn nhìn Tôn Vĩnh Nhân một chút rồi nói: “Không biết vị tiên sinh này…” Ý của hắn chính là muốn hỏi Diệp Thiên Vân.
Tôn Vĩnh Nhân tùy tiện nói: “Không quan hệ, các người cứ nói chuyện đi, tôi không quấy rầy nữa, cứ yên tâm!” Ý của Tôn Vĩnh Nhân là hai người cứ coi như hắn không có ở đây.
Lâm Thanh Hoành tất nhiên là không đồng ý như vậy, nhưng hắn đang muốn nói thì đã bị Diệp Thiên Vân chặn lại: “Yên tâm đi, hắn là huynh đệ của tôi, không có chuyện gì đâu!”
Tôn Vĩnh Nhân vừa nghe Diệp Thiên Vân nói “huynh đệ”, ánh mắt hắn cũng nhìn ra cửa, nhưng mà tại lại dựng đứng lên.
Lâm Thanh Hoành nhìn thấy vậy thì cũng không dây dưa thêm nữa, hắn lễ phép cười nói: “Như vậy tôi cũng không nhiều lời nữa, mục đích của đoàn đại biểu chúng tôi đến đây lần này là để xác định thời gian Diệp tiên sinh lúc nào thì có thể cùng chúng tôi tiến hành nhiệm vụ.”
Diệp Thiên Vân hơi sửng sốt, Lâm Thanh Hoành tựa hồ cũng không phải là một mình đi làm nhiệm vụ, hắn còn có người giúp đỡ, đoàn đại biểu lại càng có vẻ bí ẩn, vì thế, Diệp Thiên Vân trầm tư một chút rồi nói: “Đoàn đại biểu của các vị có bao nhiêu người?”
Những lời này cứ như là có ma lực, Lâm Thanh Hoành nghe xong thì rất chấn động, sau đó hãnh diện nói: “Tính cả tôi thì tổng cộng có 3 người, đều là huynh đệ Bát Cực môn!”
Diệp Thiên Vân nghi hoặc nói: “Vậy thì giao cho tôi nhiệm vụ gì? Diêm Phong còn chưa nói cho tôi biết.”
Lâm Thanh Hoành cười cười, nói: “Đó là vì chuyện này hơi khó nói.” Nói đến đây, hắn lại liếc về phía Tôn Vĩnh Nhân.
Tôn Vĩnh Nhân chính là đang nghe đến nhập thần, đột nhiên không còn thấy nói gì, vì thế nghi hoặc quay lại nói: “Có ý tứ gì vậy, trong phòng này toàn là lão đại, cứ thống khoái đi!”
Đây chính là điển hình của việc “Hoàng đế không vội Thái giám đã gấp”, Diệp Thiên Vân chưa hỏi thì Tôn Vĩnh Nhân hắn gấp cái gì chứ, hơn nữa còn lớn tiếng muốn hỏi cho thỏa đáng nữa chứ, vì thế Diệp Thiên Vân liền nói: “Cậu cứ đi ra ngoài trước đi, tôi cùng hắn nói chuyện đã.”
Tôn Vĩnh Nhân vốn định dày mặt ở lại nghe xem, nhưng mà hắn cũng biết rõ tính tình của Diệp Thiên Vân, vì thế không còn cách nào khác, đành cam lòng nói: “Được rồi, tôi ra ngoài đi bộ một chút, nửa giờ này hai người cứ nói chuyện đi!” Nói xong, lại nhìn đồng hồ một chút.
Lâm Thanh Hoành cười cười, nói: “10 phút là đủ rồi, cậu cứ xuống đi lại dưới lầu một chút, tôi nói nhanh thôi!”
Tôn Vĩnh Nhân nghe xong cũng không nói gì nữa, hắn chỉ đành nuốt bực rời đi.
Lâm Thanh Hoành nhìn thấy Tôn Vĩnh Nhân đóng cửa lại rồi mới quay đầu nói: “Sư môn bất hạnh, chúng tôi nay đến nơi này là muốn thanh lý một môn đồ.”
Diệp Thiên Vân vừa mới đấu với một tên phản đồ một hồi, cũng không ngờ mục đích cũng không khác biệt lắm, chỉ là Diệp Thiên Vân vẫn có chút nghi hoặc nói: “Thanh lý môn đồ Bát Cực Môn, tôi có phải là không nên nhúng tay vào không?”
Lâm Thanh Hoành hơi trầm mặc một chút, sau đó chừng 5 giây thì mới cười khổ nói: “Kỳ thật thì chúng tôi cũng muốn tự mình xuất thủ, nhưng mà tên phản đồ của cũng khá mạnh, không thể không cầu trợ giúp của bên ngoài, Diêm Phong đại ca đã hướng chưởng môn mà đề cử cậu.”
Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua hắn rồi nói: “Mấy người kia thực lực so với ngươi cũng không khác lắm sao?”
Lâm Thanh Hoành lắc đầu nói: “Thực lực của tôi xem như là yếu nhất, chẳng qua là tôi còn trẻ.”
Diệp Thiên Vân nghe xong đổ mồ hôi, 40 tuổi mà còn coi như là trẻ, chẳng qua nghĩ lại phản đồ kia ba người còn không đối phó được, như vậy chắc cũng có thực lực, vì thế hắn gật đầu nói: “Bát Cực Môn thật lợi hại, dạy ra được một Tôn Ngộ Không nha.”
Lâm Thanh Hoành nói: “Nội môn kỳ thật có người thắng được hắn, nhưng mà bởi vì tình thủ túc mà không đành lòng ra tay, vì thế mới để cho mấy người không có giao tình xuất thủ.”
Diệp Thiên Vân từ sau lần xuất thủ trước với Trạc Cước Môn cũng hiểu loại cảm tình này, hắn gật đầu nói: “Được rồi, chuyện này tôi đáp ứng mấy người, chẳng qua tôi còn chưa năm chắc, chỉ biết làm hết sức thôi, đến lúc đó đừng mang tội danh lên người tôi đó!”
Lâm Thanh Hoành rất nghiêm túc nói: “Chuyện này nội môn đều đã biết, chúng tôi đã dám mời anh xuất thủ, tất nhiên sẽ không làm cái chuyện bỉ ổi như vậy, chúng tôi dùng danh nghĩa và uy tín của Bát Cực Môn mà đảm bảo, cậu cứ yên tâm.”
Diệp Thiên Vân gật đầu hỏi: “Như vậy lúc nào thì xuất phát?”
Lâm Thanh Hoành đứng dậy nói: “Thời gian sơ bộ là ba ngày sau, chúng tôi mới từ quốc nội đến, còn cần nghỉ ngơi 2 ngày.”
Mới vừa nói đến đây, Tôn Vĩnh Nhân cũng từ bên ngoài đi vào, hắn lớn tiếng cười nói: “Nhanh! Các người cứ nói chuyện đi, tôi chỉ nghe chứ không nói lời nào đâu!”